Chiến dịch xâm chiếm phương Nam của người Kim ào ạt tiến hành, thế như chẻ tre, nhưng lúc này, đã tan thành mây khói.
Nhìn đội quân khổng lồ của Kim quốc biến mất khỏi tầm mắt, mọi người lại không hề cảm thấy chút vui sướng thắng lợi nào, ngược lại, trong lòng lại nảy sinh một tâm tình không rõ.
– Tống quân mệt mỏi đã lâu, khó mà chống đỡ nổi quân đoàn như lang hổ của Kim quốc,
– quân chế binh không biết tướng, tướng không biết binh của nhà Tống đã hạn chế nghiêm trọng việc phát huy sức chiến đấu,
– chỉ dựa vào vài cao thủ để chống đỡ, quả thật không phải thượng sách.
Lúc giục ngựa đi, Hoàn Nhan Tông Hàn còn không quên quay lại giơ roi lên.
Gã bị uy hiếp nửa ngày, đã sớm hận Phương Ứng Khán đến tận xương, hận không thể mang hắn ra bầm thây vạn đoạn.
Chỉ nghe gã gầm lên trên lưng ngựa: “Phương Ứng Khán, một ngày nào đó, bản soái sẽ san bằng Biện Lương, tắm máu Trung Nguyên, rửa sạch nỗi nhục lui binh hôm nay!”
…
Phương Ứng Khán căn bản không rảnh để ý tới lời đe doạ của Hoàn Nhan Tông Hàn.
Hắn chỉ quan tâm tới một người.
…
Mắt thấy vẻ mặt thâm tình thành khẩn của Phương Ứng Khán, mọi người không khỏi có chút xấu hổ.
“Đại sư huynh!” Truy Mệnh thét lên kinh hãi, khiến mọi người đều quay lại nhìn Vô Tình.
Đã thấy thần sắc y thảm đạm, mặt mũi trắng bệch, phảng phất giống như một u hồn lưu lạc thế gian đã nghìn năm, cô độc đã nghìn năm,
Truy Mệnh khẽ nhích người, đang định tiến lên đỡ, nhưng có một người đã nhanh hơn y, trước mọi người ôm Vô Tình vào lòng.
Mọi người xung quanh đều biến sắc, Tôn Thanh Hà mở miệng định nói, lại thấy chân phải bị người đạp một cái, liếc mắt nhìn, liền thấy Phương Tà Chân cũng đồng dạng áo trắng như tuyết, tịch thiên mịch địa.
***
Gắt gao ôm chặt Vô Tình, ngưng mắt nhìn gương mặt trắng như tuyết của y, vẻ mặt của Phương Ứng Khán thật ôn nhu.
Vô Tình vốn vẫn cố gắng chống đỡ, đột nhiên lại bị Phương Ứng Khán nhanh như chớp ôm vào lòng, còn chưa kịp phản ứng, rồi lại nghe được hắn nhỏ giọng thì thầm: “Quân Kim đã lui… ván cược nửa tháng này, là ta thua.”
Vô Tình không biết vẻ mặt mình lúc đó như thế nào, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân giống như biến mất, đang định mở miệng nói, lại thấy lồng ngực đau nhói, khoang miệng chợt có vị ngọt, máu tươi liền trào ra.
Chớp mắt, trên vạt áo trắng tuyết của hai người, bừng nở đoá đoá hồng mai, khiến mọi người đều giật mình.
“Thành huynh!” “Đại sư huynh!” “Nhai Dư!”
Tiếng kinh hô hầu như vang lên cùng lúc.
Phảng phất giống như đáp lại lời mọi người,
Vô Tình chậm rãi mở mắt.
Lúc này, vẻ mặt của y có thêm vài phần thanh minh, lại không có một tia tức giận.
Mà vẻ cao ngạo kiên nghị trong mắt, cũng giống như ngày xưa.
– nếu như nhất định phải chỉ ra có gì biến hoá,
– thì chẳng qua là trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia, thiếu đi một chút cô tịch, thêm vào một chút nhu tình…
Chút biến hoá này rất khó phát hiện, nhưng vẫn bị ánh mắt sắc bén của Phương Ứng Khán bắt được.
Trong lòng hắn mừng như điên, rồi lại trong nháy mắt băng lãnh.
– nếu như không phải đã đến nông nỗi dầu cạn đèn tắt,
– nội tâm mềm yếu và nhu tình của Vô Tình tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài.
Hắn run rẩy ôm lấy Vô Tình,
Bay thẳng hướng trong thành.
***
Vô Tình biết, thời gian của mình đã không còn nhiều.
Điều duy nhất khiến y vui mừng là Thái Nguyên cuối cùng cũng đã tạm thời được cứu.
Mà Giang Nam… Phương Ứng Khán có thể trở mặt với Kim quốc, xuất thủ giải vây Thái Nguyên… Nói vậy bình định loạn Giang Nam cũng có thể ở trong tầm tay…
Mới vừa rồi,
Trên chiến trường,
Lúc Phương Ứng Khán rút kiếm chỉ Hoàn Nhan Tông Hàn,
Vô Tình bỗng nhiên nghĩ, phảng phất giống như có một vật vô hình nào đó lẻn vào sâu trong nội tâm của mình…
Trước mắt vẫn hiện lên ánh mắt của hắn lúc đó….
Trong lòng bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ hối hận, đồng thời cũng tự phúng tự giễu,
– thì ra… trong lúc bất tri bất giác… mình đã yêu lâu như vậy, sâu như vậy? – canh bạc hầu như khuynh tẫn thiên hạ này… người thua… rốt cuộc là ai…
Nhìn đội quân khổng lồ của Kim quốc biến mất khỏi tầm mắt, mọi người lại không hề cảm thấy chút vui sướng thắng lợi nào, ngược lại, trong lòng lại nảy sinh một tâm tình không rõ.
– Tống quân mệt mỏi đã lâu, khó mà chống đỡ nổi quân đoàn như lang hổ của Kim quốc,
– quân chế binh không biết tướng, tướng không biết binh của nhà Tống đã hạn chế nghiêm trọng việc phát huy sức chiến đấu,
– chỉ dựa vào vài cao thủ để chống đỡ, quả thật không phải thượng sách.
Lúc giục ngựa đi, Hoàn Nhan Tông Hàn còn không quên quay lại giơ roi lên.
Gã bị uy hiếp nửa ngày, đã sớm hận Phương Ứng Khán đến tận xương, hận không thể mang hắn ra bầm thây vạn đoạn.
Chỉ nghe gã gầm lên trên lưng ngựa: “Phương Ứng Khán, một ngày nào đó, bản soái sẽ san bằng Biện Lương, tắm máu Trung Nguyên, rửa sạch nỗi nhục lui binh hôm nay!”
…
Phương Ứng Khán căn bản không rảnh để ý tới lời đe doạ của Hoàn Nhan Tông Hàn.
Hắn chỉ quan tâm tới một người.
…
Mắt thấy vẻ mặt thâm tình thành khẩn của Phương Ứng Khán, mọi người không khỏi có chút xấu hổ.
“Đại sư huynh!” Truy Mệnh thét lên kinh hãi, khiến mọi người đều quay lại nhìn Vô Tình.
Đã thấy thần sắc y thảm đạm, mặt mũi trắng bệch, phảng phất giống như một u hồn lưu lạc thế gian đã nghìn năm, cô độc đã nghìn năm,
Truy Mệnh khẽ nhích người, đang định tiến lên đỡ, nhưng có một người đã nhanh hơn y, trước mọi người ôm Vô Tình vào lòng.
Mọi người xung quanh đều biến sắc, Tôn Thanh Hà mở miệng định nói, lại thấy chân phải bị người đạp một cái, liếc mắt nhìn, liền thấy Phương Tà Chân cũng đồng dạng áo trắng như tuyết, tịch thiên mịch địa.
***
Gắt gao ôm chặt Vô Tình, ngưng mắt nhìn gương mặt trắng như tuyết của y, vẻ mặt của Phương Ứng Khán thật ôn nhu.
Vô Tình vốn vẫn cố gắng chống đỡ, đột nhiên lại bị Phương Ứng Khán nhanh như chớp ôm vào lòng, còn chưa kịp phản ứng, rồi lại nghe được hắn nhỏ giọng thì thầm: “Quân Kim đã lui… ván cược nửa tháng này, là ta thua.”
Vô Tình không biết vẻ mặt mình lúc đó như thế nào, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân giống như biến mất, đang định mở miệng nói, lại thấy lồng ngực đau nhói, khoang miệng chợt có vị ngọt, máu tươi liền trào ra.
Chớp mắt, trên vạt áo trắng tuyết của hai người, bừng nở đoá đoá hồng mai, khiến mọi người đều giật mình.
“Thành huynh!” “Đại sư huynh!” “Nhai Dư!”
Tiếng kinh hô hầu như vang lên cùng lúc.
Phảng phất giống như đáp lại lời mọi người,
Vô Tình chậm rãi mở mắt.
Lúc này, vẻ mặt của y có thêm vài phần thanh minh, lại không có một tia tức giận.
Mà vẻ cao ngạo kiên nghị trong mắt, cũng giống như ngày xưa.
– nếu như nhất định phải chỉ ra có gì biến hoá,
– thì chẳng qua là trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia, thiếu đi một chút cô tịch, thêm vào một chút nhu tình…
Chút biến hoá này rất khó phát hiện, nhưng vẫn bị ánh mắt sắc bén của Phương Ứng Khán bắt được.
Trong lòng hắn mừng như điên, rồi lại trong nháy mắt băng lãnh.
– nếu như không phải đã đến nông nỗi dầu cạn đèn tắt,
– nội tâm mềm yếu và nhu tình của Vô Tình tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài.
Hắn run rẩy ôm lấy Vô Tình,
Bay thẳng hướng trong thành.
***
Vô Tình biết, thời gian của mình đã không còn nhiều.
Điều duy nhất khiến y vui mừng là Thái Nguyên cuối cùng cũng đã tạm thời được cứu.
Mà Giang Nam… Phương Ứng Khán có thể trở mặt với Kim quốc, xuất thủ giải vây Thái Nguyên… Nói vậy bình định loạn Giang Nam cũng có thể ở trong tầm tay…
Mới vừa rồi,
Trên chiến trường,
Lúc Phương Ứng Khán rút kiếm chỉ Hoàn Nhan Tông Hàn,
Vô Tình bỗng nhiên nghĩ, phảng phất giống như có một vật vô hình nào đó lẻn vào sâu trong nội tâm của mình…
Trước mắt vẫn hiện lên ánh mắt của hắn lúc đó….
Trong lòng bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ hối hận, đồng thời cũng tự phúng tự giễu,
– thì ra… trong lúc bất tri bất giác… mình đã yêu lâu như vậy, sâu như vậy? – canh bạc hầu như khuynh tẫn thiên hạ này… người thua… rốt cuộc là ai…
Danh sách chương