Vô Tình làm lại cho Thích Thiếu Thương một cánh tay giả khác có thể tháo lắp được.

Thường ngày, nó đương nhiên có thể sử dụng như một cái ‘tay’.

Thế nhưng nếu bỏ cái vỏ ‘tay’ ở ngoài ra, bên trong lại cất giấu một ống kim loại dài.

Đó là thành quả mà Vô Tình đã hợp tác với ‘Lão Tự Hào’ Ôn gia và Giang Nam Phích Lịch đường nghiên cứu chế tạo ra, là vũ khí chuyên dùng để đối phó với ‘Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu Thần Châm’, tên gọi là ‘Kim Cẩu Tích’.

Vũ khí này đối với kẻ tham gia phục kích Tam Hợp lâu như Thiên Hạ Đệ Thất mà nói, quả thật giống như một ác mộng.

Châm của gã hoàn toàn vô dụng với Thích Thiếu Thương.

Mà chính gã trái lại bởi vì các đầu ngón tay đều có trang bị ống phóng ‘Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu Thần Châm’, nên tạo điều kiện cho kịch độc ‘Hoả Thán Mẫu’ mà ‘Nhất Độc Tức Phát’ Ôn Văn đã bố trí xâm nhập vào, lan tràn khắp cánh tay, thẳng vào tâm mạch.

Nhất thời toàn thân Thiên Hạ Đệ Thất đều đau nhức, không thể vận công hộ thể, từ lâu trúng độc, lại bị Thích Thiếu Thương phong toả huyệt đạo, không thể động đậy.

Thật ra,

Việc này cũng chẳng là gì,

Phía trước còn có ác mộng đáng sợ hơn đang chờ đợi gã,

Khiến cho rất nhiều người đều không thể ngờ được.



Ngay khoảnh khắc Thích Thiếu Thương đem Thiên Hạ Đệ Thất đưa tới trước kiệu của Vô Tình,

Lôi Thuần cũng uyển chuyển đi về phía Thích Thiếu Thương.

Đôi mắt đẹp của nàng lấp lánh,

U oán mà xa xăm,

Ưu mỹ lại ưu sầu.

Thích Thiếu Thương thở dài một hơi,

Nhìn ánh mắt đó, hắn bỗng nhiên nhớ tới một người.

Hồi ức là nỗi nhớ những thứ mà mình không thể nắm giữ.

– mà bản thân hồi ức cũng là một loại không thể nắm giữ.

***

Hâm Vận các là biệt viện mà Phương Ứng Khán dựng nên dành riêng cho ái thiếp Kim Tiểu Vẫn,

Đặt ở một nơi gần với phủ đệ “Bất Giới trai” của hắn,

Giữa những hành lang gấp khúc tinh xảo, đều là rường cột chạm trổ, rèm châu màn lụa,

Quang cảnh diễm lệ kia, quả thật giống như chốn Bồng Lai,

Có thể thấy được địa vị của nàng trong lòng hắn.

Có điều,

Lúc này hắn cũng không giống ngày xưa say sưa đắm chìm với thân thể nõn nà, như hoa như ngọc của mỹ thiếp,

Mà là áo mão chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trong phòng, vẻ mặt ngưng trọng.

Trước trận Tam Hợp lâu,

Phương Ứng Khán đã hiểu rõ kế hoạch của Sái Kinh,

– lợi dụng lúc Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phần Bán đường thương nghị để diệt trừ Thích Thiếu Thương, tiện đà đả kích thế lực của Thần Hầu phủ,

– chỉ cần là có thể giết chết, tiêu diệt, đả kích Thích Thiếu Thương, Vương Tiểu Thạch hoặc ‘Kim Phong Tế Vũ lâu’, Sái Kinh nhất định là phê chuẩn,

– vì thế, lão thậm chí bất kể đại giới, dốc hết sức lực, không tiếc hy sinh vài tên thuộc hạ đắc lực tài giỏi.

Đáng tiếc,

Sắp thành lại bại.

Phương Ứng Khán biết Thích Thiếu Thương rất khó giết,

Con người này trước đây, đã là thủ lĩnh quần long chốn võ lâm.

Huống hồ hắn bây giờ còn là lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, lại có Thần Hầu phủ ở sau lưng chống đỡ,

Muốn giết hắn, dễ như vậy sao? Ngay cả lão tặc kia không tiếc hy sinh, cũng chỉ là hy sinh vô ích.

Nhưng mà,

Gian xảo như Sái Kinh, sao lại không có kế hoạch dự phòng?

Mục đích của lão cáo già đó cũng không chỉ là giết chết Thích Thiếu Thương …

Từ lần trước bị người ám sát,

Lão già Sái Kinh càng trở nên khó lường,

Thậm chí, còn âm thầm phái người giám thị Thần Thông Hầu phủ và Bất Giới trai.

– lẽ nào lão đã có ý định ra tay với mình?

– hay là…

Ngay lúc Phương tiểu hầu gia ngồi một mình trầm tư, thuộc hạ truyền đến mật báo: Thiên Hạ Đệ Thất trọng thương gần chết đã bị hai kiếm đồng bí mật đưa về Danh Lợi quyển.

“Ngươi thực sự là càng ngày càng thông minh…”

Hắn lẩm bẩm,

“Thế nhưng ta cũng không ngốc…”

Vì vậy hắn gọi: “Tiểu Nhậm.”

Nhậm Oán nghe tiếng tiến vào,

Ngoan ngoãn phục tùng, vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng.

“Theo ta đi Danh Lợi quyển một chuyến.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện