Từ tháng ba,
Biên cương thỉnh thoảng lại bị quân Kim xâm phạm.
Trong thành Biện Lương, các bang hội cũng nổi dậy khởi nghĩa.
Trong khoảng thời gian ngắn,
Kinh kỳ đại loạn.
Không chỉ có bách tính trong thành nhà nhà mệt mỏi,
Ngay cả quan viên trong triều người người cũng thấy bất an,
Thậm chí hoàng đế luôn luôn chỉ biết chìm đắm trong yên vui kia cũng khó tránh khỏi luống cuống tay chân.
***
Thần Hầu phủ,
Tri Bất Túc trai,
Ngày hôm nay Gia Cát Thần Hầu vào cung,
Đến giờ vẫn chưa về.
…
Tiểu lâu,
Trong phòng không đèn không nến,
Chỉ có ánh trăng đầy trời,
Tựa như bột phấn bạc vương vãi bên song cửa sổ.
Bên song,
Một người áo trắng như tuyết,
Đêm khuya đánh đàn,
Ngón tay rất lưu loát,
Lại rất mềm nhẹ,
Tựa như gió xuân lướt qua dây đàn.
Tiếng đàn như tiếng ngọc,
Từ đầu ngón tay y chảy ra, trôi đi.
“Kiếp phù sinh chỉ nên già trước rượu, Tuyết phủ khắp Trường An…”
Y đàn,
Chính là một khúc “Ngu mỹ nhân”.
Tiếng đàn triền miên,
Ngón áp út tay phải Vô Tình lướt qua dây đàn,
Nhưng bỗng nhiên khựng lại,
Chỉ nghe một tiếng như tơ lụa xé rách,
Dây đàn đã đứt.
Hàng mi như cánh bướm khẽ run rẩy,
Trong nháy mắt y đã phóng ra ám khí,
Chín mũi ám khí,
Toàn bộ bay về phía cửa sổ.
…
Phương Ứng Khán không phải không biết ám khí của Vô Tình vướng tay vướng chân.
Hắn không chỉ biết,
Hơn nữa cũng đã từng lãnh giáo.
Thế nhưng,
Ám khí lần này so với trước kia càng thêm tàn nhẫn, càng thêm vô tình,
Giống như đã có mười đời hận thù với Phương Ứng Khán,
Mang theo thâm thù đại hận thập sinh thập tử,
Phá cửa sổ mà ra.
Lần này,
Mặc dù Phương Ứng Khán có một thân tuyệt học, võ công tuyệt đỉnh,
Cũng bị doạ suýt nữa hồn phi phách tán.
Dây đàn vừa đứt trong một khoảnh khắc,
Ám khí đã phá cửa sổ.
Ám khí thật nhanh! Phương Ứng Khán không thể làm gì khác hơn là lộn người né tránh.
Nhưng ám khí dường như có mắt,
Trong không trung xoay tròn quay lại,
Nhắm thẳng chín đại huyệt trí mạng trên người hắn.
Lúc này cả người Phương Ứng Khán lơ lửng trên không,
Nếu đổi lại thành người khác,
Chỉ sợ đã sớm đi đời nhà ma, bỏ mạng Hoàng Tuyền,
Nhưng hắn lại không phải là “người khác”,
Mà là một trong Lục đại cao thủ đương thời – “Tiếu Khán”.
Ngay trong nháy mắt ám khí quay lại,
Huyết Hà ra khỏi vỏ,
Ánh đỏ hiện ra.
Bên trong phòng lặng yên không tiếng động,
Khiến cho người ta hoài nghi bên trong còn có người sống hay không.
Nhưng Phương Ứng Khán biết,
Chỉ cần mình hơi cử động một chút,
E rằng sẽ lập tức bị đủ loại ám khí xuyên thủng,
Biến thành một con nhím to máu tươi đầm đìa.
Hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời yên phận ở ngoài song cửa sổ.
Nếu như Vô Tình không nói lời nào,
Hắn chỉ phải mở miệng,
Một tiếng thở dài,
“Nhai Dư thật là nhẫn tâm…”
Lời còn chưa dứt,
Một thanh Liễu Diệp Phi đao đã bay thẳng tới giữa mặt.
Phương Ứng Khán vội vàng cúi đầu,
Khó khăn né tránh,
Nhưng mà vẫn là bị cắt mất vài sợi tóc.
Trong phòng lại không có động tĩnh.
“Bản hầu hảo tâm giúp ngươi giải độc, lại bị trúng ba mũi Thuận Nghịch Thần châm, ta thật vất vả mới bức châm ra được…”
Đáng tiếc lời nói của hắn lại bị một mũi Thuận Nghịch Thần châm cắt đứt.
May mà lần này Phương Ứng Khán đã sớm đề phòng.
Thần châm bay sát qua trán hắn.
Phương Ứng Khán ôm lấy cái trán.
Còn chưa kịp mở lời,
Một vật với lấy tốc độ sét đánh kinh người bay ra,
Phương Ứng Khán tránh không kịp,
Vội vàng vận công chống đỡ.
Kết quả,
Một quả Thiết Liên tử đã chính xác đánh vào gương mặt đẹp như ngọc, sáng sủa đáng yêu, người gặp người thích của Phương tiểu hầu gia.
Tuy rằng có Thần Công Hộ Thể nên không đến nỗi vỡ đầu chảy máu,
Nhưng mà nửa bên mặt cũng lập tức sưng phù lên.
Mặc dù mặt sưng lên,
Nhưng ý nghĩ trong đầu Phương Ứng Khán lại là,
– may mà,
– ta không phải Phó Tông Thư.
– may mà,
– Vô Tình cũng không phải Vương Tiểu Thạch.
Đến lúc này,
Phương Ứng Khán rốt cuộc hiểu được,
Nếu dây dưa thêm nữa,
Chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Hắn luôn luôn rất thức thời,
Vì vậy,
Phương tiểu hầu gia chỉ phải vội vàng nói.
“Nhai Dư hạ thủ lưu tình, ta là vì Gia Cát tiên sinh mà đến!”
Biên cương thỉnh thoảng lại bị quân Kim xâm phạm.
Trong thành Biện Lương, các bang hội cũng nổi dậy khởi nghĩa.
Trong khoảng thời gian ngắn,
Kinh kỳ đại loạn.
Không chỉ có bách tính trong thành nhà nhà mệt mỏi,
Ngay cả quan viên trong triều người người cũng thấy bất an,
Thậm chí hoàng đế luôn luôn chỉ biết chìm đắm trong yên vui kia cũng khó tránh khỏi luống cuống tay chân.
***
Thần Hầu phủ,
Tri Bất Túc trai,
Ngày hôm nay Gia Cát Thần Hầu vào cung,
Đến giờ vẫn chưa về.
…
Tiểu lâu,
Trong phòng không đèn không nến,
Chỉ có ánh trăng đầy trời,
Tựa như bột phấn bạc vương vãi bên song cửa sổ.
Bên song,
Một người áo trắng như tuyết,
Đêm khuya đánh đàn,
Ngón tay rất lưu loát,
Lại rất mềm nhẹ,
Tựa như gió xuân lướt qua dây đàn.
Tiếng đàn như tiếng ngọc,
Từ đầu ngón tay y chảy ra, trôi đi.
“Kiếp phù sinh chỉ nên già trước rượu, Tuyết phủ khắp Trường An…”
Y đàn,
Chính là một khúc “Ngu mỹ nhân”.
Tiếng đàn triền miên,
Ngón áp út tay phải Vô Tình lướt qua dây đàn,
Nhưng bỗng nhiên khựng lại,
Chỉ nghe một tiếng như tơ lụa xé rách,
Dây đàn đã đứt.
Hàng mi như cánh bướm khẽ run rẩy,
Trong nháy mắt y đã phóng ra ám khí,
Chín mũi ám khí,
Toàn bộ bay về phía cửa sổ.
…
Phương Ứng Khán không phải không biết ám khí của Vô Tình vướng tay vướng chân.
Hắn không chỉ biết,
Hơn nữa cũng đã từng lãnh giáo.
Thế nhưng,
Ám khí lần này so với trước kia càng thêm tàn nhẫn, càng thêm vô tình,
Giống như đã có mười đời hận thù với Phương Ứng Khán,
Mang theo thâm thù đại hận thập sinh thập tử,
Phá cửa sổ mà ra.
Lần này,
Mặc dù Phương Ứng Khán có một thân tuyệt học, võ công tuyệt đỉnh,
Cũng bị doạ suýt nữa hồn phi phách tán.
Dây đàn vừa đứt trong một khoảnh khắc,
Ám khí đã phá cửa sổ.
Ám khí thật nhanh! Phương Ứng Khán không thể làm gì khác hơn là lộn người né tránh.
Nhưng ám khí dường như có mắt,
Trong không trung xoay tròn quay lại,
Nhắm thẳng chín đại huyệt trí mạng trên người hắn.
Lúc này cả người Phương Ứng Khán lơ lửng trên không,
Nếu đổi lại thành người khác,
Chỉ sợ đã sớm đi đời nhà ma, bỏ mạng Hoàng Tuyền,
Nhưng hắn lại không phải là “người khác”,
Mà là một trong Lục đại cao thủ đương thời – “Tiếu Khán”.
Ngay trong nháy mắt ám khí quay lại,
Huyết Hà ra khỏi vỏ,
Ánh đỏ hiện ra.
Bên trong phòng lặng yên không tiếng động,
Khiến cho người ta hoài nghi bên trong còn có người sống hay không.
Nhưng Phương Ứng Khán biết,
Chỉ cần mình hơi cử động một chút,
E rằng sẽ lập tức bị đủ loại ám khí xuyên thủng,
Biến thành một con nhím to máu tươi đầm đìa.
Hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời yên phận ở ngoài song cửa sổ.
Nếu như Vô Tình không nói lời nào,
Hắn chỉ phải mở miệng,
Một tiếng thở dài,
“Nhai Dư thật là nhẫn tâm…”
Lời còn chưa dứt,
Một thanh Liễu Diệp Phi đao đã bay thẳng tới giữa mặt.
Phương Ứng Khán vội vàng cúi đầu,
Khó khăn né tránh,
Nhưng mà vẫn là bị cắt mất vài sợi tóc.
Trong phòng lại không có động tĩnh.
“Bản hầu hảo tâm giúp ngươi giải độc, lại bị trúng ba mũi Thuận Nghịch Thần châm, ta thật vất vả mới bức châm ra được…”
Đáng tiếc lời nói của hắn lại bị một mũi Thuận Nghịch Thần châm cắt đứt.
May mà lần này Phương Ứng Khán đã sớm đề phòng.
Thần châm bay sát qua trán hắn.
Phương Ứng Khán ôm lấy cái trán.
Còn chưa kịp mở lời,
Một vật với lấy tốc độ sét đánh kinh người bay ra,
Phương Ứng Khán tránh không kịp,
Vội vàng vận công chống đỡ.
Kết quả,
Một quả Thiết Liên tử đã chính xác đánh vào gương mặt đẹp như ngọc, sáng sủa đáng yêu, người gặp người thích của Phương tiểu hầu gia.
Tuy rằng có Thần Công Hộ Thể nên không đến nỗi vỡ đầu chảy máu,
Nhưng mà nửa bên mặt cũng lập tức sưng phù lên.
Mặc dù mặt sưng lên,
Nhưng ý nghĩ trong đầu Phương Ứng Khán lại là,
– may mà,
– ta không phải Phó Tông Thư.
– may mà,
– Vô Tình cũng không phải Vương Tiểu Thạch.
Đến lúc này,
Phương Ứng Khán rốt cuộc hiểu được,
Nếu dây dưa thêm nữa,
Chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Hắn luôn luôn rất thức thời,
Vì vậy,
Phương tiểu hầu gia chỉ phải vội vàng nói.
“Nhai Dư hạ thủ lưu tình, ta là vì Gia Cát tiên sinh mà đến!”
Danh sách chương