Vô Tình không nhớ rõ mình làm thế nào rời khỏi Phong Nguyệt sơn trang
Hiện tại y chỉ muốn quên đi nơi đó.
Nơi đó,
Đã từng khiến y buông tha cho hoài bão mà trầm tuý, mà mê lạc.
Nơi đó,
Cũng ghi lại giấc mộng hoang đường nhất trong cuộc đời y.
Nhưng mà,
Ảo mộng cho dù có đẹp đến đâu cũng không thể chống lại được hiện thực tàn khốc.
…
Trên đời này,
Có hai thứ tình cảm mãnh liệt nhất:
Yêu và hận,
Đó là hai thứ tình cảm cực đoan,
– tựa như ngày và đêm, như đen và trắng,
– rạch ròi, không xen lẫn.
***
Từ đầu tới cuối,
Vô Tình không rên nửa tiếng.
– thật giống như vô luận y phải đối mặt với hiểm ác đáng sợ như thế nào,
– vô luận tăng thêm lên người y bao nhiêu loại giày vò,
– y đều không sợ hãi.
Cũng không biết trải qua bao lâu…
Vũ nhục, ngược đãi… Dùng một loại phương thức gần như lăng trì,
Nhưng không có cách nào khiến người ở dưới thân phát ra nửa tiếng,
– không có nổi giận, không có cầu xin, càng không có rên rỉ.
Thế nhưng,
Cường bạo không chút khoan dung như vậy,
Một lần lại một lần,
Tuyệt đối không thể không thống khổ!
Thân hình là gắn bó như vậy, mà tâm lại cách xa nhau vạn dặm.
Quá khứ đã từng luyến mộ, đã từng thương tiếc, nâng niu không dám thương tổn, tận lực tìm kiếm sự hoà hợp.
Rõ ràng đã từng có những khoảnh khắc tiêu hồn, suốt đời khó quên,
Nhưng mà hôm nay lại muốn tự tay tay xé nát…
– thế nhưng,
– đều đã đến nông nỗi này,
– vì sao ngươi còn có thể tỏ ra thanh khiết băng lãnh không thể xâm phạm như vậy? Đôi mắt luôn luôn ôn noãn như ngọc của Phương Ứng Khán lúc này lãnh khốc không gì sánh được.
Tản ra quang mang giống như mũi kiếm,
Có thể cắt người ta thương tích đầy mình,
“Nếu như ta là tội nhân, vậy ngươi lại là gì?”
Ý thức của Vô Tình dường như đã ở thật xa,
Dung nhan thanh lệ như không thuộc về trần thế không có lấy một chút biểu tình,
Khoé miệng Phương Ứng Khán gợi lên một nụ cười cực kỳ tàn nhẫn,
“Ta còn muốn nói cho ngươi một việc… Ngươi nhất định chưa biết…”
“Đường Liệt Hương tình nhân trong mộng của ngươi… Đã sớm là người của ta… Bất quá, ta đã chơi chán…”
“Ả vốn là người của Đường môn… Ngại gì không đem ả trả lại cho Thục Trung Đường môn.”
“Còn có… Ả trước khi bị ta đuổi về Thục Trung Đường môn… đã mang thai hài tử của ta.”
…
Vô Tình chỉ cảm thấy trong đầu nổ “Ầm” một tiếng,
Vang dội bên tai,
Toàn thân đều đông lạnh,
Tuy rằng trên mặt tạm thời vẫn không chút biểu tình.
Thế nhưng đôi tay vốn tinh tế trắng nõn, lúc này lại nổi lên gân xanh, không khỏi co quắp, đã bán đứng y.
Hàng mi dài khẽ run rẩy,
Ánh mắt đã mất đi tiêu cự lại bắt đầu trở nên thanh minh.
Phương Ứng Khán biết, mình đã thành công đánh trúng tâm của y,
Nhìn đôi mắt trong suốt như thuỷ tinh của Vô Tình giờ tràn ngập ưu thương và bi ai,
Phương Ứng Khán phát ra một tràng cười lạnh lẽo đông triệt tâm phế,
“Ngươi biết thì có thể làm gì?”
Tiếng cười sắc nhọn mà cay nghiệt,
Hắn một lần nữa mạnh mẽ tách ra hai chân y,
Căn bản không để ý tới vẻ mặt tái nhợt vô lực và hơi thở mỏng manh của y.
…
Vô Tình cũng không biết mình làm sao phóng ra mũi ám khí kia.
Điều duy nhất mà y biết,
– tim đau quá,
– lại không biết là đau vì ai.
Trong lúc hỗn loạn,
Y dĩ nhiên thấy được một mũi kiếm quang,
– kiếm quang sáng như tuyết.
Một thanh kiếm sắc bén như ánh tuyết, tuyết ánh sắc bén,
– giống như chủ nhân của nó.
***
Lúc Vô Tình tỉnh lại,
Phát hiện mình khoác trên người một cái áo choàng xa lạ.
Tôn Thanh Hà cố ý không nhìn đến y,
Nhưng Vô Tình biết dáng vẻ của mình lúc này nhất định là rất khó coi.
…
Vô Tình như thế này,
Là Tôn Thanh Hà không thể nào tưởng tượng ra được.
Một khắc rút kiếm kia,
Từ tận đáy lòng gã xác thực có một loại xung động muốn đem Phương Ứng Khán chém thành ngàn mảnh.
Mà lúc này,
Một kẻ luôn luôn kiệt vụ bất tuân, độc bộ thiên hạ như gã,
Lại giống như có chút xấu hổ quay đầu đi, nói: “Ta nợ Thần hầu một lần nhân tình.”
Vô Tình lắc đầu,
Y cố hết sức buộc mình dùng một giọng nói bình tĩnh gần giống như bình thường mở miệng,
“Thế thúc không dùng nhân tình để áp chế người khác.”
“Đúng vậy, ông ấy sẽ không. Thế nhưng, ta cũng không nợ nhân tình. Đã nợ, nhất định phải trả.”
Vô Tình cúi đầu xuống,
“Sao ngươi biết được ta ở đây?”
“Đương nhiên là có người nói cho ta biết.”
…
Chạm đến ánh mắt giống như hỏi của Vô Tình,
Tôn Thanh Hà hình như không biết nên để tay ở chỗ nào, cho nên sờ sờ mũi,
Gã ngượng ngùng nói: “Người đó, ngươi cũng biết… Hắn tên Tôn Ngư.”
Hiện tại y chỉ muốn quên đi nơi đó.
Nơi đó,
Đã từng khiến y buông tha cho hoài bão mà trầm tuý, mà mê lạc.
Nơi đó,
Cũng ghi lại giấc mộng hoang đường nhất trong cuộc đời y.
Nhưng mà,
Ảo mộng cho dù có đẹp đến đâu cũng không thể chống lại được hiện thực tàn khốc.
…
Trên đời này,
Có hai thứ tình cảm mãnh liệt nhất:
Yêu và hận,
Đó là hai thứ tình cảm cực đoan,
– tựa như ngày và đêm, như đen và trắng,
– rạch ròi, không xen lẫn.
***
Từ đầu tới cuối,
Vô Tình không rên nửa tiếng.
– thật giống như vô luận y phải đối mặt với hiểm ác đáng sợ như thế nào,
– vô luận tăng thêm lên người y bao nhiêu loại giày vò,
– y đều không sợ hãi.
Cũng không biết trải qua bao lâu…
Vũ nhục, ngược đãi… Dùng một loại phương thức gần như lăng trì,
Nhưng không có cách nào khiến người ở dưới thân phát ra nửa tiếng,
– không có nổi giận, không có cầu xin, càng không có rên rỉ.
Thế nhưng,
Cường bạo không chút khoan dung như vậy,
Một lần lại một lần,
Tuyệt đối không thể không thống khổ!
Thân hình là gắn bó như vậy, mà tâm lại cách xa nhau vạn dặm.
Quá khứ đã từng luyến mộ, đã từng thương tiếc, nâng niu không dám thương tổn, tận lực tìm kiếm sự hoà hợp.
Rõ ràng đã từng có những khoảnh khắc tiêu hồn, suốt đời khó quên,
Nhưng mà hôm nay lại muốn tự tay tay xé nát…
– thế nhưng,
– đều đã đến nông nỗi này,
– vì sao ngươi còn có thể tỏ ra thanh khiết băng lãnh không thể xâm phạm như vậy? Đôi mắt luôn luôn ôn noãn như ngọc của Phương Ứng Khán lúc này lãnh khốc không gì sánh được.
Tản ra quang mang giống như mũi kiếm,
Có thể cắt người ta thương tích đầy mình,
“Nếu như ta là tội nhân, vậy ngươi lại là gì?”
Ý thức của Vô Tình dường như đã ở thật xa,
Dung nhan thanh lệ như không thuộc về trần thế không có lấy một chút biểu tình,
Khoé miệng Phương Ứng Khán gợi lên một nụ cười cực kỳ tàn nhẫn,
“Ta còn muốn nói cho ngươi một việc… Ngươi nhất định chưa biết…”
“Đường Liệt Hương tình nhân trong mộng của ngươi… Đã sớm là người của ta… Bất quá, ta đã chơi chán…”
“Ả vốn là người của Đường môn… Ngại gì không đem ả trả lại cho Thục Trung Đường môn.”
“Còn có… Ả trước khi bị ta đuổi về Thục Trung Đường môn… đã mang thai hài tử của ta.”
…
Vô Tình chỉ cảm thấy trong đầu nổ “Ầm” một tiếng,
Vang dội bên tai,
Toàn thân đều đông lạnh,
Tuy rằng trên mặt tạm thời vẫn không chút biểu tình.
Thế nhưng đôi tay vốn tinh tế trắng nõn, lúc này lại nổi lên gân xanh, không khỏi co quắp, đã bán đứng y.
Hàng mi dài khẽ run rẩy,
Ánh mắt đã mất đi tiêu cự lại bắt đầu trở nên thanh minh.
Phương Ứng Khán biết, mình đã thành công đánh trúng tâm của y,
Nhìn đôi mắt trong suốt như thuỷ tinh của Vô Tình giờ tràn ngập ưu thương và bi ai,
Phương Ứng Khán phát ra một tràng cười lạnh lẽo đông triệt tâm phế,
“Ngươi biết thì có thể làm gì?”
Tiếng cười sắc nhọn mà cay nghiệt,
Hắn một lần nữa mạnh mẽ tách ra hai chân y,
Căn bản không để ý tới vẻ mặt tái nhợt vô lực và hơi thở mỏng manh của y.
…
Vô Tình cũng không biết mình làm sao phóng ra mũi ám khí kia.
Điều duy nhất mà y biết,
– tim đau quá,
– lại không biết là đau vì ai.
Trong lúc hỗn loạn,
Y dĩ nhiên thấy được một mũi kiếm quang,
– kiếm quang sáng như tuyết.
Một thanh kiếm sắc bén như ánh tuyết, tuyết ánh sắc bén,
– giống như chủ nhân của nó.
***
Lúc Vô Tình tỉnh lại,
Phát hiện mình khoác trên người một cái áo choàng xa lạ.
Tôn Thanh Hà cố ý không nhìn đến y,
Nhưng Vô Tình biết dáng vẻ của mình lúc này nhất định là rất khó coi.
…
Vô Tình như thế này,
Là Tôn Thanh Hà không thể nào tưởng tượng ra được.
Một khắc rút kiếm kia,
Từ tận đáy lòng gã xác thực có một loại xung động muốn đem Phương Ứng Khán chém thành ngàn mảnh.
Mà lúc này,
Một kẻ luôn luôn kiệt vụ bất tuân, độc bộ thiên hạ như gã,
Lại giống như có chút xấu hổ quay đầu đi, nói: “Ta nợ Thần hầu một lần nhân tình.”
Vô Tình lắc đầu,
Y cố hết sức buộc mình dùng một giọng nói bình tĩnh gần giống như bình thường mở miệng,
“Thế thúc không dùng nhân tình để áp chế người khác.”
“Đúng vậy, ông ấy sẽ không. Thế nhưng, ta cũng không nợ nhân tình. Đã nợ, nhất định phải trả.”
Vô Tình cúi đầu xuống,
“Sao ngươi biết được ta ở đây?”
“Đương nhiên là có người nói cho ta biết.”
…
Chạm đến ánh mắt giống như hỏi của Vô Tình,
Tôn Thanh Hà hình như không biết nên để tay ở chỗ nào, cho nên sờ sờ mũi,
Gã ngượng ngùng nói: “Người đó, ngươi cũng biết… Hắn tên Tôn Ngư.”
Danh sách chương