Có một số việc, quả thật Vô Tình đã quên.
Nhưng mà có một số việc, vĩnh viễn y cũng sẽ không bao giờ quên.
– bao gồm một thiếu niên năm xưa mới vừa vào kinh liền được hoàng đế phong vương hầu, đã từng thâm tình chân thành bày tỏ với y.
…
Trong đình viện,
Khắp nơi đều là mộc quế toả hương thơm ngát, vô số chấm nhỏ điểm xuyết nơi đầu cành.
Như ngọc vỡ, như tuyết rơi, như mộng cũ, như biển tình…
Huyễn hoá thành một mảnh ly sầu biệt tự không giống nhân gian.
…
Mặc dù ngẩn ngơ trong chốc lát,
Nhưng ý nghĩ của Vô Tình vẫn rất rõ ràng.
“Còn có một điều ta không hiểu, ngươi làm sao thuyết phục được Đường công công hợp tác với ngươi?”
Phương Ứng Khán cư nhiên cười cười,
“Thục Trung Đường môn vốn có mộng tưởng trở thành ‘Thiên hạ nhất đường’. Đường công công vẫn luôn cho rằng, chữ ‘đường’ đó, tự nhiên cũng có thể là chữ ‘Đường’ trong Thục trung Đường môn.”
“Sau đó, sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, Lão Tự Hào Ôn gia bắt đầu làm khó dễ, Đường công công cũng có chút ứng phó không được…”
Vô Tình bỗng nhiên buồn bã nói: “Thì ra năm đó Phương phu nhân đến Nhất Điểm đường xin thế thúc giúp đỡ, chính là vì chuyện này.”
“Không sai… Thế nhưng, lúc đó, ta đã biết, cho dù Đường Liệt Hương có chết, ngươi cũng vẫn sẽ nhớ mãi nàng. Cho nên, nàng ta trái lại không cần phải chết.”
“Ta muốn nàng ta sống còn thống khổ hơn chết.”
“Ta muốn ngươi đối với nàng ta hoàn toàn hết hi vọng.”
“Bởi vì, nếu như ngươi đã cự tuyệt ta, sẽ không được tiếp nhận người khác!”
Vô Tình giương mắt nhìn về phía hắn.
“Lệ khí trên người ngươi càng ngày càng nặng… ‘Sơn Tự Kinh’ sớm muộn gì cũng khiến ngươi tẩu hoả nhập ma.”
“Tẩu hoả nhập ma? Ta? Có lẽ… Bất quá khiến cho ta tẩu hoả nhập ma không phải ‘Sơn Tự Kinh’… Mà là ngươi. Ta đã sớm bị ngươi làm cho tẩu hoả nhập ma rồi!”
Nói đến đây,
Ánh mắt Phương Ứng Khán bỗng nhiên trở nên nhu hoà.
Hắn đi tới bên người Vô Tình, chậm rãi nói: “Nhiều năm như vậy, trong lòng ta vẫn chỉ có ngươi… Ngươi hẳn cũng biết, nếu như có thể buông tay, ta đã sớm buông tay, đâu cần kéo dài cho đến hôm nay?”
Hắn đột nhiên cúi người, quỳ một gối xuống đất, nhìn thẳng vào hai mắt Vô Tình.
“Nhai Dư, ở lại đi. Trên đời này, căn bản không có cái gì gọi là công lý đạo nghĩa. Ngươi bằng lòng cùng ta làm một giấc mộng nửa tháng, chứng tỏ trong lòng ngươi cũng có tình cảm với ta. Đã như vậy, vì sao không chịu thừa nhận, vì sao không muốn tiếp thu?”
Vô Tình lạnh lùng nói: “Phương tiểu hầu gia, ngươi quá tự cho là đúng rồi.”
“Giữa hai chúng ta, căn bản ngươi là ngươi, ta là ta, vốn không có cái gì gọi là cự tuyệt hay tiếp thu.”
Lúc nói như vậy.
Kỳ thực tim như bị dao cắt.
– lúc này, nói như vậy, có phải là nghĩ một đằng nói một nẻo không? – chẳng lẽ lúc này liền không sợ hãi luân lý thế gian, miệng lưỡi thiên hạ?
– cho dù ta có thể không để ý đến ánh mắt người đời, có thể không để ý đến lễ pháp chỉ trích,
– nhưng mà, một người tàn nhẫn ích kỷ, trong lòng chỉ nghĩ quyền khuynh thiên hạ như ngươi, bảo ta làm sao tiếp thu? Bảo ta làm sao không cự tuyệt?
– những gì ngươi nói, những gì ngươi nghĩ, những gì ngươi làm, ta vĩnh viễn không cách nào chấp nhận…
Y nhìn thẳng Phương Ứng Khán, từng chữ từng câu mà nói: “Chỉ cần ta còn sống một ngày, tuyệt đối không để cho ngươi đồ độc thương sinh, tàn hại thế nhân!”
Ngữ điệu bình thản, nhưng chữ chữ kiên định sắc bén, không thể nghi ngờ.
Phương Ứng Khán chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương.
Chỉ một thoáng,
Trong đầu đã chuyển qua trăm nghìn ý niệm,
Lại không biết nên bi nên nộ hay là nên oán.
Sớm biết Thành Nhai Dư đa tình với cả thiên hạ, chỉ vô tình với hắn,
Nhưng vẫn ngóng trông có thể có một ngày song túc song phi.
Biết rõ Long Huyết Châu và Luyến Nghê Thường hợp lại đủ để khiến người bách độc bất xâm, nhưng vẫn khăng khăng cố chấp dùng ‘Nhạn Quá Tiêu Tương’.
Biết rõ Vô Tình căn bản không mất trí nhớ, nhưng mà thà rằng tin tưởng, lừa mình dối người.
Nửa tháng nay, hắn mừng rỡ như điên,
Vẫn nghĩ, có được một thời gian ôn tồn chăm sóc, hy vọng có thể khiến người nọ hồi tâm chuyển ý.
Không ngờ,
Người nọ ngoại trừ tâm tâm niệm niệm bá tánh thiên hạ thương sinh xã tắc, lại còn tưởng nhớ một Đường Liệt Hương!
Hắn không cam lòng!
Hạnh phúc ở gần như thế, mơ tưởng bảo hắn buông tay!
Nhưng mà có một số việc, vĩnh viễn y cũng sẽ không bao giờ quên.
– bao gồm một thiếu niên năm xưa mới vừa vào kinh liền được hoàng đế phong vương hầu, đã từng thâm tình chân thành bày tỏ với y.
…
Trong đình viện,
Khắp nơi đều là mộc quế toả hương thơm ngát, vô số chấm nhỏ điểm xuyết nơi đầu cành.
Như ngọc vỡ, như tuyết rơi, như mộng cũ, như biển tình…
Huyễn hoá thành một mảnh ly sầu biệt tự không giống nhân gian.
…
Mặc dù ngẩn ngơ trong chốc lát,
Nhưng ý nghĩ của Vô Tình vẫn rất rõ ràng.
“Còn có một điều ta không hiểu, ngươi làm sao thuyết phục được Đường công công hợp tác với ngươi?”
Phương Ứng Khán cư nhiên cười cười,
“Thục Trung Đường môn vốn có mộng tưởng trở thành ‘Thiên hạ nhất đường’. Đường công công vẫn luôn cho rằng, chữ ‘đường’ đó, tự nhiên cũng có thể là chữ ‘Đường’ trong Thục trung Đường môn.”
“Sau đó, sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, Lão Tự Hào Ôn gia bắt đầu làm khó dễ, Đường công công cũng có chút ứng phó không được…”
Vô Tình bỗng nhiên buồn bã nói: “Thì ra năm đó Phương phu nhân đến Nhất Điểm đường xin thế thúc giúp đỡ, chính là vì chuyện này.”
“Không sai… Thế nhưng, lúc đó, ta đã biết, cho dù Đường Liệt Hương có chết, ngươi cũng vẫn sẽ nhớ mãi nàng. Cho nên, nàng ta trái lại không cần phải chết.”
“Ta muốn nàng ta sống còn thống khổ hơn chết.”
“Ta muốn ngươi đối với nàng ta hoàn toàn hết hi vọng.”
“Bởi vì, nếu như ngươi đã cự tuyệt ta, sẽ không được tiếp nhận người khác!”
Vô Tình giương mắt nhìn về phía hắn.
“Lệ khí trên người ngươi càng ngày càng nặng… ‘Sơn Tự Kinh’ sớm muộn gì cũng khiến ngươi tẩu hoả nhập ma.”
“Tẩu hoả nhập ma? Ta? Có lẽ… Bất quá khiến cho ta tẩu hoả nhập ma không phải ‘Sơn Tự Kinh’… Mà là ngươi. Ta đã sớm bị ngươi làm cho tẩu hoả nhập ma rồi!”
Nói đến đây,
Ánh mắt Phương Ứng Khán bỗng nhiên trở nên nhu hoà.
Hắn đi tới bên người Vô Tình, chậm rãi nói: “Nhiều năm như vậy, trong lòng ta vẫn chỉ có ngươi… Ngươi hẳn cũng biết, nếu như có thể buông tay, ta đã sớm buông tay, đâu cần kéo dài cho đến hôm nay?”
Hắn đột nhiên cúi người, quỳ một gối xuống đất, nhìn thẳng vào hai mắt Vô Tình.
“Nhai Dư, ở lại đi. Trên đời này, căn bản không có cái gì gọi là công lý đạo nghĩa. Ngươi bằng lòng cùng ta làm một giấc mộng nửa tháng, chứng tỏ trong lòng ngươi cũng có tình cảm với ta. Đã như vậy, vì sao không chịu thừa nhận, vì sao không muốn tiếp thu?”
Vô Tình lạnh lùng nói: “Phương tiểu hầu gia, ngươi quá tự cho là đúng rồi.”
“Giữa hai chúng ta, căn bản ngươi là ngươi, ta là ta, vốn không có cái gì gọi là cự tuyệt hay tiếp thu.”
Lúc nói như vậy.
Kỳ thực tim như bị dao cắt.
– lúc này, nói như vậy, có phải là nghĩ một đằng nói một nẻo không? – chẳng lẽ lúc này liền không sợ hãi luân lý thế gian, miệng lưỡi thiên hạ?
– cho dù ta có thể không để ý đến ánh mắt người đời, có thể không để ý đến lễ pháp chỉ trích,
– nhưng mà, một người tàn nhẫn ích kỷ, trong lòng chỉ nghĩ quyền khuynh thiên hạ như ngươi, bảo ta làm sao tiếp thu? Bảo ta làm sao không cự tuyệt?
– những gì ngươi nói, những gì ngươi nghĩ, những gì ngươi làm, ta vĩnh viễn không cách nào chấp nhận…
Y nhìn thẳng Phương Ứng Khán, từng chữ từng câu mà nói: “Chỉ cần ta còn sống một ngày, tuyệt đối không để cho ngươi đồ độc thương sinh, tàn hại thế nhân!”
Ngữ điệu bình thản, nhưng chữ chữ kiên định sắc bén, không thể nghi ngờ.
Phương Ứng Khán chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương.
Chỉ một thoáng,
Trong đầu đã chuyển qua trăm nghìn ý niệm,
Lại không biết nên bi nên nộ hay là nên oán.
Sớm biết Thành Nhai Dư đa tình với cả thiên hạ, chỉ vô tình với hắn,
Nhưng vẫn ngóng trông có thể có một ngày song túc song phi.
Biết rõ Long Huyết Châu và Luyến Nghê Thường hợp lại đủ để khiến người bách độc bất xâm, nhưng vẫn khăng khăng cố chấp dùng ‘Nhạn Quá Tiêu Tương’.
Biết rõ Vô Tình căn bản không mất trí nhớ, nhưng mà thà rằng tin tưởng, lừa mình dối người.
Nửa tháng nay, hắn mừng rỡ như điên,
Vẫn nghĩ, có được một thời gian ôn tồn chăm sóc, hy vọng có thể khiến người nọ hồi tâm chuyển ý.
Không ngờ,
Người nọ ngoại trừ tâm tâm niệm niệm bá tánh thiên hạ thương sinh xã tắc, lại còn tưởng nhớ một Đường Liệt Hương!
Hắn không cam lòng!
Hạnh phúc ở gần như thế, mơ tưởng bảo hắn buông tay!
Danh sách chương