Hồi Phương Ứng Khán còn nhỏ, Phương Cự hiệp từng có lần mang hắn đến thăm nhà họ Thành ở ngoại ô kinh thành.

Con trai độc nhất của Thành gia là Thành Nhai Dư tuổi cũng suýt soát với Phương Ứng Khán, hai đứa trẻ chơi đùa với nhau thật vui vẻ.

Một ngày nọ, Phương Cự hiệp đi ngang qua hoa viên, vô tình nghe được đôi trẻ nói chuyện:

Tiểu Thành Nhai Dư: “Hu hu hu… Đau quá…”

Phương Cự hiệp: “???” (Quần chúng: “???”)

Tiểu Phương Ứng Khán: “Ta nghe người ta nói, lần đầu tiên ai cũng sẽ rất đau…”

Phương Cự hiệp: “!!!” (Quần chúng: “Ai nói vậy?!”)

Cự hiệp (nội tâm): “Không thể nào, Tiểu Khán nhà mình lại có thể…” (Quần chúng: “Còn nhỏ xíu như vậy đã lộ bộ mặt tà ác… Dám bắt nạt Nhai Dư của chúng ta… Phương Cự hiệp, ngài nhất định phải cho hắn một bài học!!!”)

Cự hiệp (nội tâm): “Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử~~~ Nhớ năm xưa khi ta còn nhỏ…”

Phương Cự hiệp rơi vào hồi ức vô tận… (Quần chúng đồng loạt té xỉu.)

Vốn định đến gần kiểm tra xem thế nào nhưng rốt cuộc Phương Cự hiệp đã quyết định một chuyện mà ngài tự cho là sáng suốt vô cùng: Con nít mà, không thể quá nghiêm khắc, cứ để bọn nhỏ tự nhiên đi… (Quần chúng: “Chúng tôi tha thiết yêu cầu sự kiện ở Chiết Hồng sơn trong “Thiên Hạ Vô Địch” xảy ra trước thời gian!!!”)

Nấn ná ở lại Thành gia vài ngày, Phương Cự hiệp quyết định mang Phương Ứng Khán đi bái kiến Gia Cát tiên sinh một lần.

Trước khi đi, Tiểu Phương Ứng Khán còn cố ý thì thầm vài câu vào tai Tiểu Thành Nhai Dư.

Nội dung như sau:

“Ngươi không sao chứ?”

“…”

“Nếu như vẫn còn đau thì *%^$$%^#*”

Mấy tiếng cuối cùng nói quá nhỏ, mặc dù thính lực của Phương Cự hiệp vốn đã độc bộ thiên hạ, nhưng vẫn không nghe rõ.

Có điều, kể cả như vậy, trên đường dẫn Tiểu Phương Ứng Khán đi Tam Điểm đường Phương Cự hiệp vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng.

Cự hiệp (nội tâm): “Lão Gia Cát Tiểu Hoa cứ lên mặt với ta Địch Thiên Trùng nhà lão như thế nào như thế nào, lần này nhất định phải cho lão biết Tiểu Khán nhà ta tuyệt đối không thua kém bất cứ ai!!!” (Quần chúng: toát mồ hôi.)

Khi đến Tam Điểm đường, phụ tử Phương gia đương nhiên được Gia Cát Chính Ngã nhiệt tình chiêu đãi.

Người chơi với Phương Ứng Khán chính là nhân vật trong truyền thuyết người gặp người thích hoa gặp hoa nở xe gặp xe chở của chúng ta: Tiểu Địch Thiên Trùng.

(Quần chúng đánh bay Khuynh Thành: “Dư thừa! Trong “Thuyết anh hùng” có trai đẹp nào mà không được tả là người gặp người thích hoa gặp hoa nở xe gặp xe chở không hả!!!”)

Lần này, Phương cự hiệp đặc biệt theo dõi hướng đi của hai đứa nhỏ. (Cự hiệp, ngài là thành viên của đội chó trinh sát sao?)

Quả nhiên công phu không phụ người có lòng.

Một ngày nọ, Cự hiệp lại nghe được đối thoại của Tiểu Phương Ứng Khán và Tiểu Địch Thiên Trùng trong phòng. (Quần chúng: “Ở Trong Một Phòng?!”)

Tiểu Phương Ứng Khán: “Hu hu hu… Đau quá…”

Phương Cự hiệp: “!!!” (Quần chúng: “!!!”)

Tiểu Địch Thiên Trùng: “… Chẳng phải ngươi đã nói ngươi biết lần đầu tiên ai cũng đau sao?”

Phương Cự hiệp: “…” (Quần chúng: “…”)

Tiểu Phương Ứng Khán: “Ta cũng chỉ nghe người ta nói thôi… Hu hu hu… Ai mà biết lại đau như vậy… Oa oa oa…”

(Quần chúng: “Rốt cuộc là ai nói vậy!!!” Khuynh Thành: “Các cậu đừng nhìn tớ… Tớ cũng chả biết đâu…”)

Tiểu Địch Thiên Trùng (giọng nghi ngờ): “Không thể nào. Lần đầu tiên của ta đâu có đau lắm đâu, cũng đâu có khóc, sư phụ còn khen ta ngoan nữa kìa.”

Phương Cự hiệp: “|||||||||||||||||||||||||||||||” (Quần chúng: “|||||||||||||||||||||||||||||||”)

Cự hiệp (nội tâm): “Giỏi cho ngươi Gia Cát Tiểu Hoa!!! Cư nhiên ngay cả trẻ con cũng không tha!!! Đương nhiên… đáng giận nhất là… Tiểu Khán nhà ta cư nhiên….” (Quần chúng: “Đây gọi là gieo gió gặt bão! Không gặt được bão không phải vì không có bão mà là bão chưa tới!”)

Cự hiệp (nội tâm): “Đúng là trên không ngay thì dưới không thẳng! Gia Cát, chỉ có lão sắc ma như ngươi mới dạy dỗ ra một tiểu sắc ma như Địch Thiên Trùng! Hu hu hu… Còn gì là trong sạch của Tiểu Khán nhà ta nữa…”

Khuynh Thành: “Địch Thiên Trùng người ta chỉ là một đứa nhỏ thôi, không nên quá nghiêm khắc nha…” (Bị một chỉ của Phương Cự hiệp đánh bay.)

Kết quả, Phương Cự hiệp trong cơn thịnh nộ đã phá cửa xông vào… (Quần chúng hợp sức kéo lại: “Để bọn nhỏ tự chơi với nhau đi thôi~”)

Vĩ thanh.

Gia Cát Tiểu Hoa nổi giận đùng đùng, hắc tuyến đầy mặt dùng giọng nói cực kỳ có sức xuyên thấu của lão rống vào gương mặt đỏ bừng của Phương Cự hiệp: “Con nít lần đầu thay răng có đứa nào là không đau hả!!!!!”

Lời cuối:

Thế giới này có những người cứ thích nghĩ ngợi lung tung. Nghe nói, ở một nơi rất xa có một đám sinh vật gọi là đồng nhân nữ, chuyên môn thích YY một số chuyện OOXX từ một số truyện này nọ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện