Bá Thiên Vũ vừa đến Bạch Mại Dược Các, hắn lập tức đi đến chỗ đăng ký thi tuyển trở thành Đan Sư để báo danh.
Vị trung niên túc trực sau khi thu phí báo danh của hắn, biết được danh tính hắn thì nhắc nhở.
- Ê tiểu tử phế vật, ngươi chôm tiền của ba mẹ đến đây để làm màu, không sợ họ đuổi đến tét mông ngươi? Ý của trung niên đã quá rõ rồi. Trung niên dĩ nhiên không tin chuyện một thằng được đồn thổi là phế vật như hắn lại có thể luyện đan, nên trung niên cho là hắn đến để tham gia cho vui, làm màu, làm mè, tiêu xài phung phí tiền bạc của cha mẹ.
Đăng ký thi tuyển cũng mất 50 lượng bạc chứ có phải đùa đâu. Nếu trung niên là cha hắn, bắt được hắn chôm cả một lượng vàng đem đến đây thì xác định ổng sẽ lột da hắn.
Bá Thiên Vũ cười hồn nhiên đúng chất một thằng ngu, bảo.
- Zời ơi, họ đi xa nhắm zồi, tút ở cái thành nào đó nên sao biết thằng này chôm tiền được, á hi hi. Thôi, cháu vào thi đây, đại thúc mạnh khỏe nhé.
Hắn cũng ngại nói nhiều với lão trung niên ngu lòn này nên nhanh chóng xoay đít vào người lão, bỏ đi vào sâu bên trong Bách Mại Dược Các, nơi sẽ diễn ra cuộc khảo hạch Đan Sư, Luyện Dược Sư.
Đan Sư và Luyện Dược Sư khác biệt nhau ở chỗ, Đan Sư là những người dùng lửa, dùng lò để luyện đan. Còn Luyện Dược Sư thì là người hóa dược liệu thành dịch thủy, sau đó hòa trộn các loại dịch thủy, pha chế chúng thành một hỗn hợp có tác dụng kỳ diệu tương tự như đan dược.
Bá Thiên Vũ đã rất may mắn khi đến đúng giờ, đúng thời điểm, vì Bách Mại Dược Các chỉ tổ tức một lần thi tuyển vào buổi trưa ở mỗi ngày. Cho nên lúc hắn vừa đăng ký xong cũng là chấm dứt lần đăng ký thi tuyển hôm nay, có đăng ký nữa thì ngày mai mới được làm bài kiểm tra.
Hắn theo chỉ dẫn của người trong Dược Các đi đến một gian phòng rộng rãi, nơi đang có khá nhiều người mà chắc là giám khảo và người dự thi giống hắn đứng, ngồi, thì dừng lại.
Họ sau khi kiểm tra, xác nhận danh tính dự thi của hắn là thật thì chỉ hắn đi đến nơi có năm nam, hai nữ đang đứng, đặc biệt trong số đó còn có tuyệt sắc giai nhân hạng hai của trấn, Lý Thu Uyển. Nàng dù đã ăn mặc mộc mạc, búi tóc thành một bím, tô thêm một chút tàn nhan trên dung mạo, nhưng éo thể nào qua được con mắt dâm tặc của một con chó chuyên lè lưỡi liếm lờ như hắn.
Người trong Dược Các sau khi thấy hắn vào hàng ngũ, họ liền ra hiệu với nhau, đóng kín cửa phòng lại, bắt đầu cuộc thi tuyển Đan Sư, Luyện Dược Sư.
Lúc này, ngồi trên hàng ghế giám khảo là bốn vị trung niên cận già lão được chia đều ra hai bên trái, phải. Còn ngồi ở chính giữa là một lão giả hẳn có địa vị cao trong Bách Mại Dược Các nên từ ánh mắt của bốn vị giám khảo kia, rõ ràng có thể thấy được một sự tôn kính không hề nhỏ đối với lão.
Lão giả này tên gọi Quang Đông, chính là một vị Đan Sư Tam Tinh vô cùng cao quý bởi lão có thể luyện chế ra đan dược dùng cho cường giả Khai Lực cảnh, khiến người người kính ngưỡng. Lão vốn ngụ ở Thanh Hoa Dược Các ở Thái Liên thành, nay xuống trấn Thanh Hà để nhận báo cáo tình hình của chi nhánh Bách Mại Dược Các, bỗng dưng nổi hứng nhất thời nên ngồi đây làm giám khảo luôn cho vui.
Lão nhìn tám xấp tư liệu thông tin của tám thí sinh trên tay mà có chút kinh ngạc. Lão nói nhỏ để chỉ có năm người giám khảo là nghe được.
- Khá thú vị. Không ngờ lại có một đôi thiếu niên nam, thiếu nữ tham gia dự tuyển. Không biết chúng sẽ biểu hiện như thế nào, liệu có đáng để được chúng ta bồi dưỡng hay không.
Một vị giám khảo mập mạp, người có nốt ruồi khá to trên sống mũi vội nói.
- Đại nhân. Về phần nữ tử tên Lý Thu Uyển, nàng đến nay, tính luôn lần này thì đã tham gia tổng cộng ba lần. Hai lần trước nàng đã sắp thành công luyện chế ra Phục Thương Đan rồi, thiên phú luyện đan là rất cao.
- Hử, thật vậy ư?
Quang Đông vừa kinh ngạc, vừa đưa đôi mắt già nhìn đến trên người Lý Thu Uyển.
Phục Thương Đan là một loại đan dược không dễ luyện. Ngày xưa, lão mặc dù đã mê thích luyện đan từ lúc sáu tuổi, nhưng mãi đến năm 20 tuổi, sau sáu lần thất bại thì mới luyện ra được hai viên Phục Thương Đan loại thường phẩm.
Bây giờ, một thiếu nữ chỉ 16 tuổi nhưng đã gần như luyện chế ra Phục Thương Đan, vậy thì thiên phú luyện đan của nàng quả thật rất cao, chí ít là đã cao hơn lão. Đây là một hạt giống tốt cho tổ chức.
Một vị giám khảo khác, người có cái cằm nhọn kiểu như mặt chuột, đáp.
- Vâng, đúng vậy thưa đại nhân. Chúng tiểu nhân đã hai lần quan sát bài thi của nàng. Cách nàng luyện đan rất là cẩn thận, kỹ lưỡng, nguyên do thất bại chỉ là do nàng hơi thiếu kinh nghiệm một chút nên dẫn đến thời gian thay đổi nhiệt bị sai lệch nhỏ, đan không thể thành.
Tiếp đó, một vị nữ giám khảo không mấy xinh cũng nói.
- Bọn thuộc hạ đều đã bàn luận. Lần này dù nàng có luyện chế thành công hay không, bọn thuộc đều sẽ nhận nàng vào Dược Các. Với thiên phú của nàng, chỉ cần chỉ điểm nàng một chút, nàng nhất định sẽ luyện chế thành công Phục Thương Đan.
Nghe những lời này của ba vị giám khảo giành cho Lý Thu Uyển, Quang Đông không khỏi ra vẻ gật gù, có chút tán thưởng với nàng. Lão nói.
- Để ta xem phần thi của nàng trước đã.
Lời hoa dù có hay, vẫn không thể nào bằng việc trực tiếp được nhìn thấy. Đợi xem xong phần thi sau đây của nàng, lão sẽ có những đánh giá thiết thực hơn so với bốn vị giám khảo, cũng là hai vị Đan Sư Nhị Tinh và hai vị Luyện Dược Sư Nhị Tinh kia.
Phần nhận xét sơ bộ về Lý Thu Uyển đến đây kết thúc, giờ đến con chó Bá Thiên Vũ.
Vẫn là vị giám khảo mập mạp lên tiếng đầu tiên.
- Còn tên thiếu niên này, thuộc hạ nghĩ đại nhân không cần phải quan sát hắn để tránh làm tổn hại đến đôi mắt trân quý của đại nhân. Hắn căn bản là một tên phế vật, suốt ngày chỉ đi rong chơi, không chịu tu luyện nên bây giờ một chút tu vi cũng không có. Thuộc hạ nghĩ hắn đến đây, mục đích chỉ là để vui chơi thôi thưa đại nhân.
Quang Đông nghe vậy thì lập tức nhăn mày không vui. Đồng thời lão cũng mắng thầm trong đầu, tại sao biết nó đến chơi mà không đá đít nó đi, từ khi nào mà Dược Các chỉ vì vài ba đồng bạc báo danh lại chấp nhận để một người không có chút cố gắng trong cuộc sống bước vào đây để dự thi.
Lão đưa đôi mắt lên, nhìn vào Bá Thiên Vũ đứng ở nơi kia đang có vẻ mặt suy tư, giống như học sinh lo lắng trước ngày thi thì bất chợt, đồng tử của lão nở rộng ra một cách kỳ dị.
Bên cạnh lão, vị nữ trung niên giám khảo cũng nói.
- Thằng nhóc này có bản tính ham chơi, người trong trấn ai cũng biết điều đó thưa đại nhân. Đến đây dự thi, e là ngay cả kiến thức về luyện đan hắn cũng không có. Đại nhân, hay là để thuộc hạ đuổi hắn ra ngoài?
- Đuổi hắn đi ư?
Quang Đông sau khi phát hiện những điểm bất thường trên người Bá Thiên Vũ thì dứt khoác lắc đầu, nhấn mạnh nói.
- Không, ta muốn được xem hắn luyện đan.
Rồi lão bỗng hỏi.
- Các ngươi nói hắn là phế vật, là người không có tu vi đúng không?
Mọi người cảm thấy khá kỳ quái khi nghe, nhưng đều gật đầu, đáp.
- Vâng, thưa đại nhân.
Vị giám khảo mặt chuột là người có đầu óc nhạy bén nên nghi ngờ hỏi.
- Đại nhân, chẳng lẽ chúng ta đã sai lầm?
Quang Đông trả lời ngay.
- Sai, tất nhiên là sai, không những thế mà còn là một sai lầm vô cùng to lớn.
Vị trung niên túc trực sau khi thu phí báo danh của hắn, biết được danh tính hắn thì nhắc nhở.
- Ê tiểu tử phế vật, ngươi chôm tiền của ba mẹ đến đây để làm màu, không sợ họ đuổi đến tét mông ngươi? Ý của trung niên đã quá rõ rồi. Trung niên dĩ nhiên không tin chuyện một thằng được đồn thổi là phế vật như hắn lại có thể luyện đan, nên trung niên cho là hắn đến để tham gia cho vui, làm màu, làm mè, tiêu xài phung phí tiền bạc của cha mẹ.
Đăng ký thi tuyển cũng mất 50 lượng bạc chứ có phải đùa đâu. Nếu trung niên là cha hắn, bắt được hắn chôm cả một lượng vàng đem đến đây thì xác định ổng sẽ lột da hắn.
Bá Thiên Vũ cười hồn nhiên đúng chất một thằng ngu, bảo.
- Zời ơi, họ đi xa nhắm zồi, tút ở cái thành nào đó nên sao biết thằng này chôm tiền được, á hi hi. Thôi, cháu vào thi đây, đại thúc mạnh khỏe nhé.
Hắn cũng ngại nói nhiều với lão trung niên ngu lòn này nên nhanh chóng xoay đít vào người lão, bỏ đi vào sâu bên trong Bách Mại Dược Các, nơi sẽ diễn ra cuộc khảo hạch Đan Sư, Luyện Dược Sư.
Đan Sư và Luyện Dược Sư khác biệt nhau ở chỗ, Đan Sư là những người dùng lửa, dùng lò để luyện đan. Còn Luyện Dược Sư thì là người hóa dược liệu thành dịch thủy, sau đó hòa trộn các loại dịch thủy, pha chế chúng thành một hỗn hợp có tác dụng kỳ diệu tương tự như đan dược.
Bá Thiên Vũ đã rất may mắn khi đến đúng giờ, đúng thời điểm, vì Bách Mại Dược Các chỉ tổ tức một lần thi tuyển vào buổi trưa ở mỗi ngày. Cho nên lúc hắn vừa đăng ký xong cũng là chấm dứt lần đăng ký thi tuyển hôm nay, có đăng ký nữa thì ngày mai mới được làm bài kiểm tra.
Hắn theo chỉ dẫn của người trong Dược Các đi đến một gian phòng rộng rãi, nơi đang có khá nhiều người mà chắc là giám khảo và người dự thi giống hắn đứng, ngồi, thì dừng lại.
Họ sau khi kiểm tra, xác nhận danh tính dự thi của hắn là thật thì chỉ hắn đi đến nơi có năm nam, hai nữ đang đứng, đặc biệt trong số đó còn có tuyệt sắc giai nhân hạng hai của trấn, Lý Thu Uyển. Nàng dù đã ăn mặc mộc mạc, búi tóc thành một bím, tô thêm một chút tàn nhan trên dung mạo, nhưng éo thể nào qua được con mắt dâm tặc của một con chó chuyên lè lưỡi liếm lờ như hắn.
Người trong Dược Các sau khi thấy hắn vào hàng ngũ, họ liền ra hiệu với nhau, đóng kín cửa phòng lại, bắt đầu cuộc thi tuyển Đan Sư, Luyện Dược Sư.
Lúc này, ngồi trên hàng ghế giám khảo là bốn vị trung niên cận già lão được chia đều ra hai bên trái, phải. Còn ngồi ở chính giữa là một lão giả hẳn có địa vị cao trong Bách Mại Dược Các nên từ ánh mắt của bốn vị giám khảo kia, rõ ràng có thể thấy được một sự tôn kính không hề nhỏ đối với lão.
Lão giả này tên gọi Quang Đông, chính là một vị Đan Sư Tam Tinh vô cùng cao quý bởi lão có thể luyện chế ra đan dược dùng cho cường giả Khai Lực cảnh, khiến người người kính ngưỡng. Lão vốn ngụ ở Thanh Hoa Dược Các ở Thái Liên thành, nay xuống trấn Thanh Hà để nhận báo cáo tình hình của chi nhánh Bách Mại Dược Các, bỗng dưng nổi hứng nhất thời nên ngồi đây làm giám khảo luôn cho vui.
Lão nhìn tám xấp tư liệu thông tin của tám thí sinh trên tay mà có chút kinh ngạc. Lão nói nhỏ để chỉ có năm người giám khảo là nghe được.
- Khá thú vị. Không ngờ lại có một đôi thiếu niên nam, thiếu nữ tham gia dự tuyển. Không biết chúng sẽ biểu hiện như thế nào, liệu có đáng để được chúng ta bồi dưỡng hay không.
Một vị giám khảo mập mạp, người có nốt ruồi khá to trên sống mũi vội nói.
- Đại nhân. Về phần nữ tử tên Lý Thu Uyển, nàng đến nay, tính luôn lần này thì đã tham gia tổng cộng ba lần. Hai lần trước nàng đã sắp thành công luyện chế ra Phục Thương Đan rồi, thiên phú luyện đan là rất cao.
- Hử, thật vậy ư?
Quang Đông vừa kinh ngạc, vừa đưa đôi mắt già nhìn đến trên người Lý Thu Uyển.
Phục Thương Đan là một loại đan dược không dễ luyện. Ngày xưa, lão mặc dù đã mê thích luyện đan từ lúc sáu tuổi, nhưng mãi đến năm 20 tuổi, sau sáu lần thất bại thì mới luyện ra được hai viên Phục Thương Đan loại thường phẩm.
Bây giờ, một thiếu nữ chỉ 16 tuổi nhưng đã gần như luyện chế ra Phục Thương Đan, vậy thì thiên phú luyện đan của nàng quả thật rất cao, chí ít là đã cao hơn lão. Đây là một hạt giống tốt cho tổ chức.
Một vị giám khảo khác, người có cái cằm nhọn kiểu như mặt chuột, đáp.
- Vâng, đúng vậy thưa đại nhân. Chúng tiểu nhân đã hai lần quan sát bài thi của nàng. Cách nàng luyện đan rất là cẩn thận, kỹ lưỡng, nguyên do thất bại chỉ là do nàng hơi thiếu kinh nghiệm một chút nên dẫn đến thời gian thay đổi nhiệt bị sai lệch nhỏ, đan không thể thành.
Tiếp đó, một vị nữ giám khảo không mấy xinh cũng nói.
- Bọn thuộc hạ đều đã bàn luận. Lần này dù nàng có luyện chế thành công hay không, bọn thuộc đều sẽ nhận nàng vào Dược Các. Với thiên phú của nàng, chỉ cần chỉ điểm nàng một chút, nàng nhất định sẽ luyện chế thành công Phục Thương Đan.
Nghe những lời này của ba vị giám khảo giành cho Lý Thu Uyển, Quang Đông không khỏi ra vẻ gật gù, có chút tán thưởng với nàng. Lão nói.
- Để ta xem phần thi của nàng trước đã.
Lời hoa dù có hay, vẫn không thể nào bằng việc trực tiếp được nhìn thấy. Đợi xem xong phần thi sau đây của nàng, lão sẽ có những đánh giá thiết thực hơn so với bốn vị giám khảo, cũng là hai vị Đan Sư Nhị Tinh và hai vị Luyện Dược Sư Nhị Tinh kia.
Phần nhận xét sơ bộ về Lý Thu Uyển đến đây kết thúc, giờ đến con chó Bá Thiên Vũ.
Vẫn là vị giám khảo mập mạp lên tiếng đầu tiên.
- Còn tên thiếu niên này, thuộc hạ nghĩ đại nhân không cần phải quan sát hắn để tránh làm tổn hại đến đôi mắt trân quý của đại nhân. Hắn căn bản là một tên phế vật, suốt ngày chỉ đi rong chơi, không chịu tu luyện nên bây giờ một chút tu vi cũng không có. Thuộc hạ nghĩ hắn đến đây, mục đích chỉ là để vui chơi thôi thưa đại nhân.
Quang Đông nghe vậy thì lập tức nhăn mày không vui. Đồng thời lão cũng mắng thầm trong đầu, tại sao biết nó đến chơi mà không đá đít nó đi, từ khi nào mà Dược Các chỉ vì vài ba đồng bạc báo danh lại chấp nhận để một người không có chút cố gắng trong cuộc sống bước vào đây để dự thi.
Lão đưa đôi mắt lên, nhìn vào Bá Thiên Vũ đứng ở nơi kia đang có vẻ mặt suy tư, giống như học sinh lo lắng trước ngày thi thì bất chợt, đồng tử của lão nở rộng ra một cách kỳ dị.
Bên cạnh lão, vị nữ trung niên giám khảo cũng nói.
- Thằng nhóc này có bản tính ham chơi, người trong trấn ai cũng biết điều đó thưa đại nhân. Đến đây dự thi, e là ngay cả kiến thức về luyện đan hắn cũng không có. Đại nhân, hay là để thuộc hạ đuổi hắn ra ngoài?
- Đuổi hắn đi ư?
Quang Đông sau khi phát hiện những điểm bất thường trên người Bá Thiên Vũ thì dứt khoác lắc đầu, nhấn mạnh nói.
- Không, ta muốn được xem hắn luyện đan.
Rồi lão bỗng hỏi.
- Các ngươi nói hắn là phế vật, là người không có tu vi đúng không?
Mọi người cảm thấy khá kỳ quái khi nghe, nhưng đều gật đầu, đáp.
- Vâng, thưa đại nhân.
Vị giám khảo mặt chuột là người có đầu óc nhạy bén nên nghi ngờ hỏi.
- Đại nhân, chẳng lẽ chúng ta đã sai lầm?
Quang Đông trả lời ngay.
- Sai, tất nhiên là sai, không những thế mà còn là một sai lầm vô cùng to lớn.
Danh sách chương