Chương này là chương xin lỗi 10 bạn đã nhấn thích. Có các bạn ủng hộ, Tác cũng cảm thấy không cô đơn lắm trên chặng đường viét truyện này
Căn nhà nhỏ, mộc mạc của Bá Thiên Lăng.
Mộc Dung Dung cùng tiểu Tiên Tiên làm bánh trong phòng bếp.
Bá Thiên Vũ và Bá Thiên Lăng đối diện nhau trên một chiếc bàn, luận chuyện.
Bá Thiên Lăng sau khi nghe ý định muốn cưới tiểu Tiên Tiên của hắn, lão nói.
- Những gì cháu làm, chúng ta đều ủng hộ hết mình, nhưng người mà cháu nên trao đổi chuyện này không phải là chúng ta, mà đó là cha mẹ ruột của Tiên nhi.
Bá Thiên Vũ gật gù.
- Cháu biết rất rõ thưa nội. Cháu nói chuyện này ở đâu chỉ là thuận tiện, còn mục đích chính vẫn là chuyện giữa cháu và nội.
Bá Thiên Lăng đột nhiên hỏi hắn.
- Phải rồi Vũ nhi. Ta nghe hai vị lão tổ nói, dường như cháu đã đột phá tu vi Khai Lực cảnh? - Không sai, cháu vừa trở thành cường giả Khai Lực cảnh không lâu.
Bá Thiên Vũ trả lời rất thẳng thừng.
Bá Thiên Lăng nghe vậy thì có chút giật mình khó tin, dù là hôm qua đã ngẩn người khi nghe hai vị lão tổ đổ mổ hôi hột nói, nhưng giờ chính tai nghe thằng cháu bị đổn thổi là phế vật thừa nhận mình là Khai Lực cảnh, lão vẫn tiếp tục ngưởi ngần, trong lòng cũng là có một hồi đại hỷ cực lớn bộc phát.
Lão cười lên ha hả một tràn, rồi nói.
- Tốt, tốt, Thiên Vũ, cháu rất tốt. Vậy là Bá gia của chúng ta đã có hy vọng quật khởi trong nay mai, thoát khỏi tình cảnh yếu nhược đeo bám Bá gia ta hơn năm trăm năm nay.
Bá Thiên Vũ nghe vậy thì nhíu mày, bởi lẽ trong câu “thoát khỏi tình cảnh yếu nhược đeo bám Bá gia ta hơn năm trăm năm nay” rõ ràng có ẩn chứa vấn đề.
“Thoát khỏi tình cảnh yếu nhược”, nó không phải là đang ngụ ý rằng, hơn năm trăm năm trước, Bá gia không yếu như bây giờ, một vị Khai Lực cảnh cũng không có?
Hắn chợt nói.
- Bá gia của chúng ta, dường như có không ít bí mật nhỉ?
Bá Thiên Lăng liền giật mình, không ngờ thằng cháu của lão lại thông minh đến như vậy, chỉ chốc lát bằng vài ba lời nói của lão thì đã đoán ra được tình thế của Bá gia.
Thật không hổ là Vũ nhi yêu quý của lão, là thiên tài tuyệt thế của Bá gia, 15 tuổi đã có tu vi Khai Lực cảnh.
Khuôn mặt lão trở nên nghiêm trọng, nói.
- Đây là bí mật chỉ có các đời gia chủ của Bá gia mới được biết. Ngày mà nó được tiết lộ với người khác thì người đó phải là con cháu của Bá gia có tu vi Khai Lực cảnh trước năm 18 tuổi. Và ngày đó cũng là ngày tràn ngập hy vọng phục hưng của Bá gia ta.
- Thiên Vũ, trọng trách này, đã đến lúc cháu phải thay mặt tổ tiên Bá gia gánh vác rồi.
Bá Thiên Vũ nghe xong thì cảm thấy…
“Đù, sao càng ngày càng có nhiều chuyện vô lý xảy ra thế nhở?”
Cách đây chưa đến một tháng, mọi tính toán dường như đều là nằm trong lòng bàn tay hắn, từ việc cua Liễu Ngọc Trân để liên kết với Liễu gia, cua Trịnh Phiêu Phiêu để có quan hệ với Trấn chủ, với triều đình, rồi học tập luyện đan, chuẩn bị gia nhập Bách Mại Dược Các, cho đến việc gặp gỡ lão già điên, hy vọng có việc lớn để làm.
Thế mà éo ngờ, chỉ sau một lần bị con củ liềng Bạch Cổ Hi bắt cóc, đè ra cưỡng hiếp thì xung quanh hắn liên tục xuất hiện vô số điều hư cấu vô cùng.
Nào là thân phận thật sự của Tiên Tiên, rồi hắn lỡ tay chọc giận một tổ chức có liên quan với người của hoàng thất, rồi gặp gỡ Huyền Tuyết Nguyệt, giao kèo ba năm với bà già Đại Tông cảnh ở Lăng Diêu Tông, đến hiện tại thì là Bá gia, một cái gia tộc cứ tưởng yếu, phế vãi lìn, vậy mà giờ cũng có bí mật động trời.
WTF???
Ôi cái mẫu hệ nhà nó! Nó đến thì đến từ từ thôi, để người ta giải quyết xong cái này thì đến cái khác, chứ làm con cóc gì đến hoài, đến liên tiếp, đến dồn dập, đến thế thì ai mà đỡ được.
Đcm cuộc đời, chán thì đừng hỏi.
Cứ giống như buổi sớm phải đi giao báo và sữa, sáng làm nhân phục vụ ở quán cafe, trưa, chiều thì làm thợ hồ, tối làm phục vụ ở quán nhậu hoặc quán karaoke, khuya thì cầm nón bảo hiểm, đứng đường chờ khách.
Đcm, khổ vãi lìn!
Bá Thiên Vũ đưa ngón tay miết miết lông mày để tự an ủi bản thân phải cố gắng, mấy con ghệ xinh đẹp như tiên nữ còn đang chờ hắn lớn mạnh để nuôi mấy nàng. Hắn bình thản nói.
- Không thành vấn đề. Đối với Bá Thiên Vũ này, tất cả đều chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi.
- Tốt, như thế mới là đứa cháu mà ta luôn yêu quý.
Bá Thiên Lăng cũng vì câu nói này của hắn, mà nhiệt huyết già lão sôi trào trong người.
Lão bắt đầu truyền lại thông tin cơ mật về Bá gia, thứ chỉ luôn được truyền miệng từ đời gia chủ này qua đời gia chủ khác.
Nguyên bản, Bá gia là một thế lực khổng lồ có tồn tại Đại Đế Cảnh, lãnh thổ sở hữu không khác gì cả trăm cái Nam Thiên quốc gộp lại. Thế rồi ở thời điểm 2000 năm trước, Bá gia sau khi trải qua một trận chiến Đại Đế Cảnh thì dần suy yếu, tiếp đó không lâu liền bị ba tộc quần phụ thuộc Lôi, Viêm, Vũ hợp lực đánh lén, xâu xé Bá gia, ép Bá gia rời khỏi lãnh thổ.
Kể từ đó, Bá gia lưu lạc bên ngoài, ngày càng trở nên suy yếu hơn khi bị các kẻ thù tìm đến đòi nợ máu, đến hơn 500 năm trước thì chỉ còn lại duy nhất hai vị Linh Nhân cảnh và mười ba vị Khai Lực cảnh.
Nhưng ông trời vẫn chưa tha cho Bá gia. Bá gia vì còn một lượng “hoài bích” trong câu “thất phu không tội, hoài bích có tội” nên đã bị người của Hồng gia ở Nam Hải cướp bóc, diệt sát đi tất cả những cường giả trên Ngưng Lực cảnh.
Sau lần đó, Bá gia dừng như đã bị diệt tộc, thương khí đại tổn, tài nguyên, Công pháp đều mất hết, cuối cùng phải chia thành ba đoàn người, hướng về ba ngã mà đi để níu giữ lại dòng máu của Bá gia.
Bá gia ở trấn Thanh Hà, Nam Thiên quốc chính là một trong ba đoàn người đó.
- Thiên Vũ. Bá gia chúng ta không cần cháu phải trả thù máu những thế lực đã khiến Bá gia chúng ta suy tàn. Quy luật mạnh được yếu thua này, chúng ta đều hiểu rất rõ. Chúng ta chỉ cần cháu tận lực phục hưng lại Bá gia khi xưa, dù chỉ là một phần nghìn cũng được.
Vãi lòn ông già này, một phần nghìn của thế lực Đại Đế cảnh vậy thì chính là thế lực cao hơn Đế cảnh mẹ nó rồi, vậy bớt làm cái quần què gì nữa.
- Được, cháu sẽ dùng hết lực.
Bá Thiên Vũ vừa móc cứt mũi, vừa không quan tâm yêu cầu khó khăn của lão mà trả lời. Bởi lẽ khi hắn trở thành Đại Đế cảnh rồi, Bá gia chẳng lẽ còn không phải thế lực Đại Đế cảnh?
Hắn bỗng hỏi.
- Mà tổ tiên chúng ta có để lại bảo vật kinh thiên nào trợ giúp cháu không?
- Cái này thì không có. Tất cả những thứ có giá trị trên Khai Lực cảnh của Bá gia chúng ta đều đã bị người cướp sạch ở năm trăm năm về trước.
“Á đù!”
Nghe thế, Bá Thiên Vũ không khỏi cảm thấy có một hồi vãi lòn chim én ở đâu đây.
Bắt hắn đi phục hưng Bá gia mà lại đéo cho hắn cái quần gì luôn? Bá gia này có biết đối nhân xử thế không vậy?
Đcm, lại phải đi làm không công thế mới đau dái hắn chứ.
Hắn bảo.
- Thế thì hôm nay, nội nhất định phải truyền lại chức gia chủ cho cháu.
- Không thành vấn đề. Ta cũng là đang có ý đó, cháu hiện tại đã là cường giả Khai Lực cảnh, lãnh đạo Bá gia sẽ càng khiến người thêm tin tưởng vào tương lai của Bá gia.
Cuối cùng, hắn bỗng nói một câu khiến Bá Thiên Lăng lập tức mất đi niềm vui vừa có.
- Còn chuyện liên quan đến Đại trưởng lão và Bá Vân Tiêu thì cho cháu xin lỗi, ý cháu đã quyết. Nhưng nội hãy yên tâm, cháu đã có cách giải quyết ổn thỏa đối với mọi người.
Bá Thiên Lăng nhìn hắn trong vài giây, rồi cũng chỉ có thể thở dài, nói.
- Hy vọng cháu có thể suy nghĩ cho tương lai của Bá gia.
Nghe vậy thì hắn liền biến đổi sắc mặt, dùng ngay âm giọng lãnh đạm, đáp.
- Cháu là đã suy nghĩ cho Bá gia nên mới đồng ý phục hưng lại Bá gia khi xưa. Chứ nếu không, nội nghĩ cháu sẽ quan tâm đến những kẻ đã từng đối xử tệ bạc với cháu khi cháu mang danh “phế vật”?
Rồi hắn chợt thấp giọng, gương mặt hóa âm trầm, thanh âm lạnh lùng từng chữ rất rõ ràng truyền vào tai Bá Thiên Lăng.
- Này, gia gia. Không giết hết tất cả bọn chúng, kể cả hai thằng lão tổ già khọm kia, đều là vì cháu đã nể mặt của nội lắm rồi đấy, nội có hiểu không?
- !!!
- A, hai ông cháu đang bàn chuyện gì mà trông vui vẻ vậy?
Đúng lúc Bá Thiên Lăng đang cảm thấy một trận rét lạnh đến từ Bá Thiên Vũ, đứa cháu yêu quý vốn dĩ rất hiền, ai đụng chạm, trêu chọc nó, nó cũng đều rộng lượng bỏ qua nhưng giờ đây, ngay giây phút này, nó dường như đã không còn như xưa nữa, khiến lão không khỏi xuất hiện một tia chua xót trong lòng, thì giọng của Mộc Dung Dung cũng truyền đến, can thiệp vào bầu không khí đang dần trở nên nghiêm trọng này.
Tiếp đó, Mộc Dung Dung và tiểu Tiên Tiên cũng cùng nhau đi đến, dọn bánh vừa nướng và trà thơm lên bàn.
Mộc Dung Dung nở nụ cười già, mời hai ông cháu thưởng thức. Bà đặc biệt đưa vài cái bánh có hình thù không được đẹp cho Bá Thiên Vũ, bảo.
- Đây là bánh Tiên nhi làm cho ngươi, ngươi phải ăn hết đấy.
Bá Thiên Vũ đổi mặt nhanh vờ cờ lờ, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa hắn và Bá Thiên Lăng. Hắn nhìn tiểu Tiên Tiên đang e thẹn núp núp sau lưng bà nội, nhẹ mỉm.
- Đó là điều tất nhiên thưa bà nội.
Chỉ một câu như vậy thôi, là đã đủ để khiến tiểu Tiên Tiên cảm thấy ấm áp trong lòng.
Sau đó, cả gia đình bốn người liền có một màn nửa vui vẻ, nửa không vui đến từ một người, vây quanh chiếc bàn tròn thơm mùi bánh và trà, cùng nhau thương thức và trò chuyện.
///Vẫn còn 2 chương thừa, nhanh nhấn đủ 15 lượt thích (cả chương 91, 92) để Tác đăng lên sớm nhất
Căn nhà nhỏ, mộc mạc của Bá Thiên Lăng.
Mộc Dung Dung cùng tiểu Tiên Tiên làm bánh trong phòng bếp.
Bá Thiên Vũ và Bá Thiên Lăng đối diện nhau trên một chiếc bàn, luận chuyện.
Bá Thiên Lăng sau khi nghe ý định muốn cưới tiểu Tiên Tiên của hắn, lão nói.
- Những gì cháu làm, chúng ta đều ủng hộ hết mình, nhưng người mà cháu nên trao đổi chuyện này không phải là chúng ta, mà đó là cha mẹ ruột của Tiên nhi.
Bá Thiên Vũ gật gù.
- Cháu biết rất rõ thưa nội. Cháu nói chuyện này ở đâu chỉ là thuận tiện, còn mục đích chính vẫn là chuyện giữa cháu và nội.
Bá Thiên Lăng đột nhiên hỏi hắn.
- Phải rồi Vũ nhi. Ta nghe hai vị lão tổ nói, dường như cháu đã đột phá tu vi Khai Lực cảnh? - Không sai, cháu vừa trở thành cường giả Khai Lực cảnh không lâu.
Bá Thiên Vũ trả lời rất thẳng thừng.
Bá Thiên Lăng nghe vậy thì có chút giật mình khó tin, dù là hôm qua đã ngẩn người khi nghe hai vị lão tổ đổ mổ hôi hột nói, nhưng giờ chính tai nghe thằng cháu bị đổn thổi là phế vật thừa nhận mình là Khai Lực cảnh, lão vẫn tiếp tục ngưởi ngần, trong lòng cũng là có một hồi đại hỷ cực lớn bộc phát.
Lão cười lên ha hả một tràn, rồi nói.
- Tốt, tốt, Thiên Vũ, cháu rất tốt. Vậy là Bá gia của chúng ta đã có hy vọng quật khởi trong nay mai, thoát khỏi tình cảnh yếu nhược đeo bám Bá gia ta hơn năm trăm năm nay.
Bá Thiên Vũ nghe vậy thì nhíu mày, bởi lẽ trong câu “thoát khỏi tình cảnh yếu nhược đeo bám Bá gia ta hơn năm trăm năm nay” rõ ràng có ẩn chứa vấn đề.
“Thoát khỏi tình cảnh yếu nhược”, nó không phải là đang ngụ ý rằng, hơn năm trăm năm trước, Bá gia không yếu như bây giờ, một vị Khai Lực cảnh cũng không có?
Hắn chợt nói.
- Bá gia của chúng ta, dường như có không ít bí mật nhỉ?
Bá Thiên Lăng liền giật mình, không ngờ thằng cháu của lão lại thông minh đến như vậy, chỉ chốc lát bằng vài ba lời nói của lão thì đã đoán ra được tình thế của Bá gia.
Thật không hổ là Vũ nhi yêu quý của lão, là thiên tài tuyệt thế của Bá gia, 15 tuổi đã có tu vi Khai Lực cảnh.
Khuôn mặt lão trở nên nghiêm trọng, nói.
- Đây là bí mật chỉ có các đời gia chủ của Bá gia mới được biết. Ngày mà nó được tiết lộ với người khác thì người đó phải là con cháu của Bá gia có tu vi Khai Lực cảnh trước năm 18 tuổi. Và ngày đó cũng là ngày tràn ngập hy vọng phục hưng của Bá gia ta.
- Thiên Vũ, trọng trách này, đã đến lúc cháu phải thay mặt tổ tiên Bá gia gánh vác rồi.
Bá Thiên Vũ nghe xong thì cảm thấy…
“Đù, sao càng ngày càng có nhiều chuyện vô lý xảy ra thế nhở?”
Cách đây chưa đến một tháng, mọi tính toán dường như đều là nằm trong lòng bàn tay hắn, từ việc cua Liễu Ngọc Trân để liên kết với Liễu gia, cua Trịnh Phiêu Phiêu để có quan hệ với Trấn chủ, với triều đình, rồi học tập luyện đan, chuẩn bị gia nhập Bách Mại Dược Các, cho đến việc gặp gỡ lão già điên, hy vọng có việc lớn để làm.
Thế mà éo ngờ, chỉ sau một lần bị con củ liềng Bạch Cổ Hi bắt cóc, đè ra cưỡng hiếp thì xung quanh hắn liên tục xuất hiện vô số điều hư cấu vô cùng.
Nào là thân phận thật sự của Tiên Tiên, rồi hắn lỡ tay chọc giận một tổ chức có liên quan với người của hoàng thất, rồi gặp gỡ Huyền Tuyết Nguyệt, giao kèo ba năm với bà già Đại Tông cảnh ở Lăng Diêu Tông, đến hiện tại thì là Bá gia, một cái gia tộc cứ tưởng yếu, phế vãi lìn, vậy mà giờ cũng có bí mật động trời.
WTF???
Ôi cái mẫu hệ nhà nó! Nó đến thì đến từ từ thôi, để người ta giải quyết xong cái này thì đến cái khác, chứ làm con cóc gì đến hoài, đến liên tiếp, đến dồn dập, đến thế thì ai mà đỡ được.
Đcm cuộc đời, chán thì đừng hỏi.
Cứ giống như buổi sớm phải đi giao báo và sữa, sáng làm nhân phục vụ ở quán cafe, trưa, chiều thì làm thợ hồ, tối làm phục vụ ở quán nhậu hoặc quán karaoke, khuya thì cầm nón bảo hiểm, đứng đường chờ khách.
Đcm, khổ vãi lìn!
Bá Thiên Vũ đưa ngón tay miết miết lông mày để tự an ủi bản thân phải cố gắng, mấy con ghệ xinh đẹp như tiên nữ còn đang chờ hắn lớn mạnh để nuôi mấy nàng. Hắn bình thản nói.
- Không thành vấn đề. Đối với Bá Thiên Vũ này, tất cả đều chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi.
- Tốt, như thế mới là đứa cháu mà ta luôn yêu quý.
Bá Thiên Lăng cũng vì câu nói này của hắn, mà nhiệt huyết già lão sôi trào trong người.
Lão bắt đầu truyền lại thông tin cơ mật về Bá gia, thứ chỉ luôn được truyền miệng từ đời gia chủ này qua đời gia chủ khác.
Nguyên bản, Bá gia là một thế lực khổng lồ có tồn tại Đại Đế Cảnh, lãnh thổ sở hữu không khác gì cả trăm cái Nam Thiên quốc gộp lại. Thế rồi ở thời điểm 2000 năm trước, Bá gia sau khi trải qua một trận chiến Đại Đế Cảnh thì dần suy yếu, tiếp đó không lâu liền bị ba tộc quần phụ thuộc Lôi, Viêm, Vũ hợp lực đánh lén, xâu xé Bá gia, ép Bá gia rời khỏi lãnh thổ.
Kể từ đó, Bá gia lưu lạc bên ngoài, ngày càng trở nên suy yếu hơn khi bị các kẻ thù tìm đến đòi nợ máu, đến hơn 500 năm trước thì chỉ còn lại duy nhất hai vị Linh Nhân cảnh và mười ba vị Khai Lực cảnh.
Nhưng ông trời vẫn chưa tha cho Bá gia. Bá gia vì còn một lượng “hoài bích” trong câu “thất phu không tội, hoài bích có tội” nên đã bị người của Hồng gia ở Nam Hải cướp bóc, diệt sát đi tất cả những cường giả trên Ngưng Lực cảnh.
Sau lần đó, Bá gia dừng như đã bị diệt tộc, thương khí đại tổn, tài nguyên, Công pháp đều mất hết, cuối cùng phải chia thành ba đoàn người, hướng về ba ngã mà đi để níu giữ lại dòng máu của Bá gia.
Bá gia ở trấn Thanh Hà, Nam Thiên quốc chính là một trong ba đoàn người đó.
- Thiên Vũ. Bá gia chúng ta không cần cháu phải trả thù máu những thế lực đã khiến Bá gia chúng ta suy tàn. Quy luật mạnh được yếu thua này, chúng ta đều hiểu rất rõ. Chúng ta chỉ cần cháu tận lực phục hưng lại Bá gia khi xưa, dù chỉ là một phần nghìn cũng được.
Vãi lòn ông già này, một phần nghìn của thế lực Đại Đế cảnh vậy thì chính là thế lực cao hơn Đế cảnh mẹ nó rồi, vậy bớt làm cái quần què gì nữa.
- Được, cháu sẽ dùng hết lực.
Bá Thiên Vũ vừa móc cứt mũi, vừa không quan tâm yêu cầu khó khăn của lão mà trả lời. Bởi lẽ khi hắn trở thành Đại Đế cảnh rồi, Bá gia chẳng lẽ còn không phải thế lực Đại Đế cảnh?
Hắn bỗng hỏi.
- Mà tổ tiên chúng ta có để lại bảo vật kinh thiên nào trợ giúp cháu không?
- Cái này thì không có. Tất cả những thứ có giá trị trên Khai Lực cảnh của Bá gia chúng ta đều đã bị người cướp sạch ở năm trăm năm về trước.
“Á đù!”
Nghe thế, Bá Thiên Vũ không khỏi cảm thấy có một hồi vãi lòn chim én ở đâu đây.
Bắt hắn đi phục hưng Bá gia mà lại đéo cho hắn cái quần gì luôn? Bá gia này có biết đối nhân xử thế không vậy?
Đcm, lại phải đi làm không công thế mới đau dái hắn chứ.
Hắn bảo.
- Thế thì hôm nay, nội nhất định phải truyền lại chức gia chủ cho cháu.
- Không thành vấn đề. Ta cũng là đang có ý đó, cháu hiện tại đã là cường giả Khai Lực cảnh, lãnh đạo Bá gia sẽ càng khiến người thêm tin tưởng vào tương lai của Bá gia.
Cuối cùng, hắn bỗng nói một câu khiến Bá Thiên Lăng lập tức mất đi niềm vui vừa có.
- Còn chuyện liên quan đến Đại trưởng lão và Bá Vân Tiêu thì cho cháu xin lỗi, ý cháu đã quyết. Nhưng nội hãy yên tâm, cháu đã có cách giải quyết ổn thỏa đối với mọi người.
Bá Thiên Lăng nhìn hắn trong vài giây, rồi cũng chỉ có thể thở dài, nói.
- Hy vọng cháu có thể suy nghĩ cho tương lai của Bá gia.
Nghe vậy thì hắn liền biến đổi sắc mặt, dùng ngay âm giọng lãnh đạm, đáp.
- Cháu là đã suy nghĩ cho Bá gia nên mới đồng ý phục hưng lại Bá gia khi xưa. Chứ nếu không, nội nghĩ cháu sẽ quan tâm đến những kẻ đã từng đối xử tệ bạc với cháu khi cháu mang danh “phế vật”?
Rồi hắn chợt thấp giọng, gương mặt hóa âm trầm, thanh âm lạnh lùng từng chữ rất rõ ràng truyền vào tai Bá Thiên Lăng.
- Này, gia gia. Không giết hết tất cả bọn chúng, kể cả hai thằng lão tổ già khọm kia, đều là vì cháu đã nể mặt của nội lắm rồi đấy, nội có hiểu không?
- !!!
- A, hai ông cháu đang bàn chuyện gì mà trông vui vẻ vậy?
Đúng lúc Bá Thiên Lăng đang cảm thấy một trận rét lạnh đến từ Bá Thiên Vũ, đứa cháu yêu quý vốn dĩ rất hiền, ai đụng chạm, trêu chọc nó, nó cũng đều rộng lượng bỏ qua nhưng giờ đây, ngay giây phút này, nó dường như đã không còn như xưa nữa, khiến lão không khỏi xuất hiện một tia chua xót trong lòng, thì giọng của Mộc Dung Dung cũng truyền đến, can thiệp vào bầu không khí đang dần trở nên nghiêm trọng này.
Tiếp đó, Mộc Dung Dung và tiểu Tiên Tiên cũng cùng nhau đi đến, dọn bánh vừa nướng và trà thơm lên bàn.
Mộc Dung Dung nở nụ cười già, mời hai ông cháu thưởng thức. Bà đặc biệt đưa vài cái bánh có hình thù không được đẹp cho Bá Thiên Vũ, bảo.
- Đây là bánh Tiên nhi làm cho ngươi, ngươi phải ăn hết đấy.
Bá Thiên Vũ đổi mặt nhanh vờ cờ lờ, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa hắn và Bá Thiên Lăng. Hắn nhìn tiểu Tiên Tiên đang e thẹn núp núp sau lưng bà nội, nhẹ mỉm.
- Đó là điều tất nhiên thưa bà nội.
Chỉ một câu như vậy thôi, là đã đủ để khiến tiểu Tiên Tiên cảm thấy ấm áp trong lòng.
Sau đó, cả gia đình bốn người liền có một màn nửa vui vẻ, nửa không vui đến từ một người, vây quanh chiếc bàn tròn thơm mùi bánh và trà, cùng nhau thương thức và trò chuyện.
///Vẫn còn 2 chương thừa, nhanh nhấn đủ 15 lượt thích (cả chương 91, 92) để Tác đăng lên sớm nhất
Danh sách chương