Bá Thiên Vũ rời khỏi Bách Mại Dược Các.
Quang Đông cũng lập tức đi tìm bốn vị giám khảo để lấy về tất cả số Phục Thương Đan mà Bá Thiên Vũ đã hào phóng bỏ lại một cách cố tình, hệt như xem Phục Thương Đan phẩm chất toàn mỹ giống cỏ rác, tùy ý vứt.
Ở một màn Bá Thiên Vũ hoành hành tại cuộc thi Đan Sư, Luyện Dược Sư, có lẽ Quang Đông không thể hiện quá nhiều suy tính, thậm chí trình độ thông minh, sắc xảo của lão cũng không bằng Bá Thiên Vũ, nhưng có những chi tiết kỳ quái hắn cố ý tạo ra, một người không đến nỗi gọi là ngu như lão tất sẽ không thể không lưu tâm.
Tại sao dược liệu khi bỏ vào lò lại đột nhiên biến mất? Hắn nói hắn gian lận, vậy hắn gian lận bằng cách nào?
Hắn đã lấy hơn chục viên Phục Thương Đan toàn mỹ ở đâu, trong khi ngay cả Đan Sư Ngũ Tinh cũng rất khó để sở hữu được một viên vì không ai bán, Đan Sư ở trình độ cao siêu thì không rãnh đến nỗi luyện mấy thứ đan xàm xí này?
Thái độ tự tin của hắn khi đối diện với Dược Các là thế nào, dù biết Dược Các khủng bố, khổng lồ vẫn không có biểu hiện gì sợ hãi hay chấn kinh, mà cứ tựa như “ta biết từ lâu rồi” hoặc “cũng bình thường thôi”?
Hắn là một kẻ ngu, ảo tưởng, ếch ngồi đáy giếng? Đừng đùa chứ, bản thân lão đang nói chuyện với một kẻ ngu hay không, lão chẳng lẽ còn không biết?
Và còn rất nhiều câu hỏi đáng ngờ khác vây quanh con người hắn, từ hành động cho đến biểu cảm nét mặt, ý vị ánh mắt của hắn mà lão không tài nào hiểu được.
Ngồi trong phòng suy ngẫm từ rất lâu vẫn không thể có được câu trả lời cho bất kỳ một câu hỏi nào đang ẩn hiện trong đầu, Quang Đông cũng chỉ đành đem tâm tư viết hết ra giấy, gửi lên cho các vị đại nhân tôn kính trên cao xem xét, phân tích bằng trí tuệ siêu phàm của họ.
Bên ngoài cửa Bách Mại Dược Các, khi Lý Thu Uyển còn đang bàn chuyện với các vị giám khảo vì nàng đã thành công trở thành Đan Sư Nhất Tinh, được gia nhập Dược Các, thế lực mà trưởng bối trong nhà truyền tai nhau là rất đáng sợ, thâu tóm cả bầu trời đan dược – dược dịch của thế giới.
Bá Thiên Vũ cầm trên tay một cái huy hiệu có dạng hình tròn, phía trước điêu khắc một ngôi sao to, phía sau là ấn dấu của Dược Các, là huy hiệu biểu trưng cho chức vị Đan Sư Nhất Tinh được Dược Các chứng nhận.
Hắn nhìn huy hiệu, môi cười nhạt.
“Bây giờ chắc là ngươi đang tận hưởng vô số câu hỏi liên quan đến ta đúng không, tiền bối? Hưk hưk hưk hưk…”.
Những gì Quang Đông đang suy nghĩa, hắn tất nhiên sẽ biết chặt vì ngay từ đầu, bằng biểu hiện của bản thân, hắn đã điều khiển lão phải hướng đến những suy nghĩ như vậy. Đây là trình độ hư cấu của hắn.
Đồng thời, hắn cũng đang tận dụng việc này để xây dựng hình tượng cho chính mình, một hình tượng mang đậm vẻ… bí ẩn, khó lường.
Ở thời điểm bây giờ, để mọi người cho rằng hắn là một kẻ khó dò tựa như cảm nhận của Quang Đông về những câu hỏi xung quanh hắn, hắn buộc phải thể hiện vài hành động, vài mưu kế. Nhưng cứ tin đi, chỉ chừng vài năm nữa thôi thì hắn dù chẳng cần làm gì, chỉ xuất hiện giữa dòng người đông đúc thì ai ai cũng sẽ cảm nhận được sự khó lường, không nên đối đầu của hắn bởi khí chất ấy đã nhập vào xương tủy hắn, trở thành một phần trong hắn.
Cũng giống như một người đàn ông muốn trở nên lịch lãm, điển trai hơn trong mắt người thì họ đã phải luyện tập nhiều năm bằng việc làm nên những hành động lịch lãm, đậm chất đàn ông đích thực. Bá Thiên Vũ cũng đang như thế, hắn sẽ còn phải khiến nhiều người cảm thấy hắn bí ẩn, khó dò hơn nữa để dần dần đưa cái khí chất ấy nhập vào cốt cách của hắn như khí chất Hổ điên đang tồn tại trong hắn.
- Xin chào.
Nam Vân Lục ngồi đã lâu, vừa thấy hắn bước ra liền cùng Lưu Bá Quá đi đến chặn đường, làm ra nụ cười thân thiện với một lời chào hỏi.
Bá Thiên Vũ ngước lên, đôi mắt sắc bén lập tức quan sát tổng thể hình dáng, quần áo, biểu cảm, khí chất của hai người, phán đoán hai người có thân phận gì chỉ trong một sát na ngắn ngủi, khiến hai người bỗng nhiên có cảm giác lạnh lẽo cơ thể, bản thân như bị cao nhân nhìn thấu toàn bộ con người trong chớp mắt.
- Ực!
- Ực!
Cơ thể Nam Vân Lục cùng Lưu Bá Quá không tự chủ, đều bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt vì lý do khó hiểu.
“Là hai thằng thuộc tầng lớp quý tộc. Cái ngọc bội hình con rồng ngay thắt lưng kia thì hẳn là bọn con cháu hoàng thất rồi”.
Nhận định đại khái được thân phận hai người, Bá Thiên Vũ nhàn nhạt nói.
- Ta không thích vòng vo. Nhớ, là không thích vòng vo, hiểu chứ?
- Vậy, chặn ta có chuyện gì?
Từ thế đứng một trước, một sau của hai người và ngọc bội hình con rồng, hắn đã nhanh chóng xác định Nam Vân Lục là “chủ”, người thuộc hoàng thất.
Từ biểu cảm của người “chủ”, hắn thấy được một cái gì đó mang ý vui vừng và mong chờ, giải nghĩa ra là sợ làm mích lòng của hắn, khiến hắn không giúp đỡ việc gì đó.
Thế nên hắn đã thay đổi thái độ cho phù hợp với hoàn cảnh.
Nam Vân Lục rất nhanh đã bình tĩnh lại sau cảm giác kỳ quái thoảng qua vừa rồi, hắn nghe Bá Thiên Vũ nói, nhìn biểu cảm trên gương mặt Bá Thiên Vũ thì không khỏi phải bất ngờ trong lòng.
"Quả nhiên là một người phi phàm. Chưa cần biết tu vi thế nào, thiên phú có mạnh mẽ hay không, thậm chí với độ tuổi còn trẻ hơn cả ta, hắn làm cách nào để có thể giúp ta đoạt được ngôi đế vị. Nhưng chỉ với một loại khí chất sâu lắng, bình tĩnh đến mức lãnh đạm và xem ta như một kẻ yếu nhược, muốn chỉnh thế nào thì chỉnh thế nấy này, hắn làm ta nhìn thấy được một tia hy vọng cực lớn nếu hắn chịu trợ giúp".
Nam Vân Lục trở nên nghiêm nghị nét mặt, nói.
- Chúng ta có thể đến một nơi riêng tư hơn để nói chuyện không?
- Được, nhưng ngươi chỉ có một trăm số thời gian cho những gì ngươi muốn nói.
Dưới câu trả lời rất mang tính “người trên cao, kẻ đang nắm thế” của Bá Thiên Vũ, hai người nhanh chóng đi đến bờ sông cách họ không xa, là một nơi khá yên tỉnh, vắng người, và không để Lưu Bá Quá làm phiền.
Đối với Nam Vân Lục, cũng không phải hắn không tín nhiệm quân sư Lưu Bá Quá mà chỉ là cuộc nói chuyện này có tính chất đặc biệt riêng tư nên tự dưng đưa thêm kẻ thứ ba vào thì có phần không được hay cho lắm, nhất là đối với một người có tính cách giống như thiếu niên còn chưa rõ danh tính ở trước mặt đây.
Đứng trên bờ sông, nhìn làn nước hơi đục, còn có vài… đcm, thằng chó nào ị dưới sông thế này, sao lại có cớt trôi ở đây?!
Nam Vân Lục nhói mặt, tay vội bịt mũi rồi quay đi, nói ngắn gọn vào vấn đề chính đúng như điểm “không vòng vo” mà Bá Thiên Vũ yêu cầu.
- Phải như thế nào, ngươi mới bằng lòng giúp ta đoạt ngôi vương?
Quang Đông cũng lập tức đi tìm bốn vị giám khảo để lấy về tất cả số Phục Thương Đan mà Bá Thiên Vũ đã hào phóng bỏ lại một cách cố tình, hệt như xem Phục Thương Đan phẩm chất toàn mỹ giống cỏ rác, tùy ý vứt.
Ở một màn Bá Thiên Vũ hoành hành tại cuộc thi Đan Sư, Luyện Dược Sư, có lẽ Quang Đông không thể hiện quá nhiều suy tính, thậm chí trình độ thông minh, sắc xảo của lão cũng không bằng Bá Thiên Vũ, nhưng có những chi tiết kỳ quái hắn cố ý tạo ra, một người không đến nỗi gọi là ngu như lão tất sẽ không thể không lưu tâm.
Tại sao dược liệu khi bỏ vào lò lại đột nhiên biến mất? Hắn nói hắn gian lận, vậy hắn gian lận bằng cách nào?
Hắn đã lấy hơn chục viên Phục Thương Đan toàn mỹ ở đâu, trong khi ngay cả Đan Sư Ngũ Tinh cũng rất khó để sở hữu được một viên vì không ai bán, Đan Sư ở trình độ cao siêu thì không rãnh đến nỗi luyện mấy thứ đan xàm xí này?
Thái độ tự tin của hắn khi đối diện với Dược Các là thế nào, dù biết Dược Các khủng bố, khổng lồ vẫn không có biểu hiện gì sợ hãi hay chấn kinh, mà cứ tựa như “ta biết từ lâu rồi” hoặc “cũng bình thường thôi”?
Hắn là một kẻ ngu, ảo tưởng, ếch ngồi đáy giếng? Đừng đùa chứ, bản thân lão đang nói chuyện với một kẻ ngu hay không, lão chẳng lẽ còn không biết?
Và còn rất nhiều câu hỏi đáng ngờ khác vây quanh con người hắn, từ hành động cho đến biểu cảm nét mặt, ý vị ánh mắt của hắn mà lão không tài nào hiểu được.
Ngồi trong phòng suy ngẫm từ rất lâu vẫn không thể có được câu trả lời cho bất kỳ một câu hỏi nào đang ẩn hiện trong đầu, Quang Đông cũng chỉ đành đem tâm tư viết hết ra giấy, gửi lên cho các vị đại nhân tôn kính trên cao xem xét, phân tích bằng trí tuệ siêu phàm của họ.
Bên ngoài cửa Bách Mại Dược Các, khi Lý Thu Uyển còn đang bàn chuyện với các vị giám khảo vì nàng đã thành công trở thành Đan Sư Nhất Tinh, được gia nhập Dược Các, thế lực mà trưởng bối trong nhà truyền tai nhau là rất đáng sợ, thâu tóm cả bầu trời đan dược – dược dịch của thế giới.
Bá Thiên Vũ cầm trên tay một cái huy hiệu có dạng hình tròn, phía trước điêu khắc một ngôi sao to, phía sau là ấn dấu của Dược Các, là huy hiệu biểu trưng cho chức vị Đan Sư Nhất Tinh được Dược Các chứng nhận.
Hắn nhìn huy hiệu, môi cười nhạt.
“Bây giờ chắc là ngươi đang tận hưởng vô số câu hỏi liên quan đến ta đúng không, tiền bối? Hưk hưk hưk hưk…”.
Những gì Quang Đông đang suy nghĩa, hắn tất nhiên sẽ biết chặt vì ngay từ đầu, bằng biểu hiện của bản thân, hắn đã điều khiển lão phải hướng đến những suy nghĩ như vậy. Đây là trình độ hư cấu của hắn.
Đồng thời, hắn cũng đang tận dụng việc này để xây dựng hình tượng cho chính mình, một hình tượng mang đậm vẻ… bí ẩn, khó lường.
Ở thời điểm bây giờ, để mọi người cho rằng hắn là một kẻ khó dò tựa như cảm nhận của Quang Đông về những câu hỏi xung quanh hắn, hắn buộc phải thể hiện vài hành động, vài mưu kế. Nhưng cứ tin đi, chỉ chừng vài năm nữa thôi thì hắn dù chẳng cần làm gì, chỉ xuất hiện giữa dòng người đông đúc thì ai ai cũng sẽ cảm nhận được sự khó lường, không nên đối đầu của hắn bởi khí chất ấy đã nhập vào xương tủy hắn, trở thành một phần trong hắn.
Cũng giống như một người đàn ông muốn trở nên lịch lãm, điển trai hơn trong mắt người thì họ đã phải luyện tập nhiều năm bằng việc làm nên những hành động lịch lãm, đậm chất đàn ông đích thực. Bá Thiên Vũ cũng đang như thế, hắn sẽ còn phải khiến nhiều người cảm thấy hắn bí ẩn, khó dò hơn nữa để dần dần đưa cái khí chất ấy nhập vào cốt cách của hắn như khí chất Hổ điên đang tồn tại trong hắn.
- Xin chào.
Nam Vân Lục ngồi đã lâu, vừa thấy hắn bước ra liền cùng Lưu Bá Quá đi đến chặn đường, làm ra nụ cười thân thiện với một lời chào hỏi.
Bá Thiên Vũ ngước lên, đôi mắt sắc bén lập tức quan sát tổng thể hình dáng, quần áo, biểu cảm, khí chất của hai người, phán đoán hai người có thân phận gì chỉ trong một sát na ngắn ngủi, khiến hai người bỗng nhiên có cảm giác lạnh lẽo cơ thể, bản thân như bị cao nhân nhìn thấu toàn bộ con người trong chớp mắt.
- Ực!
- Ực!
Cơ thể Nam Vân Lục cùng Lưu Bá Quá không tự chủ, đều bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt vì lý do khó hiểu.
“Là hai thằng thuộc tầng lớp quý tộc. Cái ngọc bội hình con rồng ngay thắt lưng kia thì hẳn là bọn con cháu hoàng thất rồi”.
Nhận định đại khái được thân phận hai người, Bá Thiên Vũ nhàn nhạt nói.
- Ta không thích vòng vo. Nhớ, là không thích vòng vo, hiểu chứ?
- Vậy, chặn ta có chuyện gì?
Từ thế đứng một trước, một sau của hai người và ngọc bội hình con rồng, hắn đã nhanh chóng xác định Nam Vân Lục là “chủ”, người thuộc hoàng thất.
Từ biểu cảm của người “chủ”, hắn thấy được một cái gì đó mang ý vui vừng và mong chờ, giải nghĩa ra là sợ làm mích lòng của hắn, khiến hắn không giúp đỡ việc gì đó.
Thế nên hắn đã thay đổi thái độ cho phù hợp với hoàn cảnh.
Nam Vân Lục rất nhanh đã bình tĩnh lại sau cảm giác kỳ quái thoảng qua vừa rồi, hắn nghe Bá Thiên Vũ nói, nhìn biểu cảm trên gương mặt Bá Thiên Vũ thì không khỏi phải bất ngờ trong lòng.
"Quả nhiên là một người phi phàm. Chưa cần biết tu vi thế nào, thiên phú có mạnh mẽ hay không, thậm chí với độ tuổi còn trẻ hơn cả ta, hắn làm cách nào để có thể giúp ta đoạt được ngôi đế vị. Nhưng chỉ với một loại khí chất sâu lắng, bình tĩnh đến mức lãnh đạm và xem ta như một kẻ yếu nhược, muốn chỉnh thế nào thì chỉnh thế nấy này, hắn làm ta nhìn thấy được một tia hy vọng cực lớn nếu hắn chịu trợ giúp".
Nam Vân Lục trở nên nghiêm nghị nét mặt, nói.
- Chúng ta có thể đến một nơi riêng tư hơn để nói chuyện không?
- Được, nhưng ngươi chỉ có một trăm số thời gian cho những gì ngươi muốn nói.
Dưới câu trả lời rất mang tính “người trên cao, kẻ đang nắm thế” của Bá Thiên Vũ, hai người nhanh chóng đi đến bờ sông cách họ không xa, là một nơi khá yên tỉnh, vắng người, và không để Lưu Bá Quá làm phiền.
Đối với Nam Vân Lục, cũng không phải hắn không tín nhiệm quân sư Lưu Bá Quá mà chỉ là cuộc nói chuyện này có tính chất đặc biệt riêng tư nên tự dưng đưa thêm kẻ thứ ba vào thì có phần không được hay cho lắm, nhất là đối với một người có tính cách giống như thiếu niên còn chưa rõ danh tính ở trước mặt đây.
Đứng trên bờ sông, nhìn làn nước hơi đục, còn có vài… đcm, thằng chó nào ị dưới sông thế này, sao lại có cớt trôi ở đây?!
Nam Vân Lục nhói mặt, tay vội bịt mũi rồi quay đi, nói ngắn gọn vào vấn đề chính đúng như điểm “không vòng vo” mà Bá Thiên Vũ yêu cầu.
- Phải như thế nào, ngươi mới bằng lòng giúp ta đoạt ngôi vương?
Danh sách chương