Tá Dịch về đến điện An Nguyệt liền được Lạc thái y chuẩn mạch, thật ra y không suy nghĩ nhiều gì cả, chỉ là nghĩ thái hậu lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng y cho nên mới gấp gáp như vậy.

Lạc thái y cẩn trọng thu tay lại kính cẩn chậm rãi đáp:

"Mạch tượng của hoàng hậu đập hơi nhanh một chút, có thể là do đi đường mệt mỏi, cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi hai ba ngày là được rồi. Thai nhi trong bụng không có vấn đề gì cả, chỉ là thân thể của hoàng hậu sợ là sẽ sinh sớm hơn một tháng"

Thái hậu ở bên cạnh trầm giọng hỏi:

"Hoàng hậu mang thai được mấy tháng rồi?"

Lạc thái y đáp lời:

"Hoàng hậu mang thai đã được sáu tháng"

Thái hậu nhíu mày, từ lúc Tá Dịch rời đi đến giờ cũng đã được sáu tháng, đứa nhỏ trong bụng có hai khả năng một là huyết thống hoàng thất, một là huyết thống bên ngoài, nhưng nếu như là huyết thống hoàng thất tại sao lại cho đến tận bây giờ mới báo tin, chắc không phải là đúng như lời của Phượng Thanh Ninh nói rằng Tá Dịch vốn định bí mật sinh xong đứa nhỏ kia rồi về cung chứ.

Lâm Nhất Phàm phất tay ý nói Lạc thái y lui xuống, cho dù hắn không biết được chắc chắn trong đầu thái hậu đang nghĩ cái gì, nhưng mà hắn có thể lờ mờ đoán ra được, thái hậu đột nhiên muốn tìm hiểu chuyện Tá Dịch mang thai mấy tháng rồi thì chỉ là có một khả năng, thái hậu đang nghi ngờ huyết thống của đứa nhỏ trong bụng Tá Dịch:

"Được rồi, Dịch Nhi đi đường đã mệt mỏi rồi, để y nghỉ ngơi một chút đi"

Lâm Nhất Phàm nhìn thái hậu tỏ ý muốn tiễn khách, thái hậu một bộ dạng trầm ngâm xoay người rời đi. Lâm Nhất Phàm nhìn Tá Dịch một cái rồi cũng rời đi ngay sau đó, lúc ra khỏi điện An Nguyệt thì thái hậu hỏi Lâm Nhất Phàm rằng:

"Hoàng hậu rời đi..."

Nhưng mà không đợi thái hậu kịp hỏi xong câu hỏi kia thì Lâm Nhất Phàm đã nói thế này:

"Phía tổng quản có ghi chép lại ngày trẫm ân sủng, thái hậu người tự đến xem xét lại một lần đi, đừng để cho người khác có ác ý làm hại hài tử của trẫm, đến lúc đó nếu như thái hậu có muốn bao che đi chăng nữa thì trẫm cũng không tha đâu"

Thái hậu lúc này mới chợt nhớ ra chuyện có một tổng quản trong cung phụ trách ghi chép lại những lần hoàng đế đến cung nào ân sủng, bà lúc này mới chợt nhận ra mình bị những lời đả kích kia của Phượng Thanh Ninh làm cho hồ đồ rồi, càng nghĩ lại càng cảm thấy Phượng Thanh Ninh nhất định là có ý xấu với Tá Dịch. Nếu như hài tử trong bụng của Tá Dịch quả thật là hoàng tôn của bà, thì bà đương nhiên sẽ là người đầu tiên không dung tha cho kẻ có ý đồ xấu này:

"Hoàng thượng người yên tâm, ta đây tự mình biết được cách phân xử"

Lâm Nhất Phàm gật đầu:

"Có lời này của thái hậu ta đây cũng tự khắc yên tâm, Dịch Nhi thời gian tiếp theo đây vẫn là nhờ thái hậu chú ý nhiều hơn"

Thái hậu đương triều vốn có một nam hài tử, nhưng hài tử ruột này khi vừa tròn ba tuổi đã đoản mệnh chết yểu, Lâm Nhất Phàm và Lâm Nhất Nguyên là con của Quý phi, Quý phi từ nhỏ thân thể suy nhược yếu đuối, vừa mới sinh được Lâm Nhất Nguyên liền bị rong huyết mà chết, chính vì thế thái hậu liền lập tức thu nhận hai huynh đệ hắn. Thái hậu đối với hai huynh đệ hắn không nóng cũng không lạnh, từ nhỏ đến giờ cũng coi như là làm tròn trách nhiệm, cho huynh đệ hắn được học hành tử tế, không để cho đám người trong cung khi dễ, lại vì ngôi vị hoàng đế của hắn mà tranh đấu nửa đời, Lâm Nhất Phàm biết thái hậu căn bản là cũng vì lo cho vị trí và tương lai của bà, nhưng từ đó đến giờ bà cũng chưa từng làm gì có lỗi với hai huynh đệ hắn cả, cho nên ngoài việc biết ơn thì cũng càng thêm kính trọng bà hơn, chỉ có điều vĩnh viễn không thể có cảm giác tình mẫu tử thân thiết được.

Lâm Nhất Phàm trở về cung Chính Thuần, sai người thu dọn sắp xếp thay đổi lại một chút trong cung, lại đích thân chọn ra năm cung nữ cùng năm thái giám có thể tin tưởng được, chân tay nhanh nhẹn một chút để giúp hầu hạ Tá Dịch. Sau khi chọn xong cung nữ và thái giám, Lâm Nhất Phàm nói bọn họ đi tới điện An Nguyệt đợi Tá Dịch tỉnh giấc liền đưa y tới cung của hắn dưỡng thai, lại cho truyền Tiểu Phúc Tử đến trước mặt mình nói chuyện. Tiểu Phúc Tử trước giờ không hề dám làm gì xấu với Tá Dịch, chỉ là do Tá Dịch tính tình vốn ôn thuần thoải mái cho nên có nhiều lúc Tiểu Phúc Tử y có hơi quá phận một chút, nhưng y vẫn không dám làm quá mức cái gì cả, bây giờ hoàng đế lại cho gọi mình đến đây có phải là muốn hỏi tội y hay không. Tiểu Phúc Tử quỳ trên mặt đất lo lắng:

"Hoàng thượng, người gọi nô tài tới là có việc gì?"

Lâm Nhất Phàm ngồi trên ghế nhàn nhạt hỏi:

"Chỉ là muốn hỏi ngươi thời gian gần đây hầu hạ hoàng hậu thế nào?"

Tiểu Phúc Tử trong lòng rơi lộp bộp, ngoài mặt tuy đã lộ rõ sự sợ hãi không thôi nhưng vẫn cố gắng thật bình tĩnh mà trả lời:

"Hoàng hậu ôn hòa là một chủ tử tốt, nô tài có chủ tử như vậy đương nhiên là kính trọng yêu quý, sáu tháng nay nô tài không hề dám làm gì xấu ở sau lưng của hoàng hậu cả"

Lâm Nhất Phàm nhàn nhạt ừ một tiếng, hắn quay sang nhìn Tiểu Thuần Tử ý nói Tiểu Thuần Tử lấy ra thứ hắn đã chuẩn bị đưa cho Tiểu Phúc Tử:

"Hoàng hậu cũng có nói qua với ta, ngươi hầu hạ y rất tốt, y còn hỏi ta nên trọng thưởng ngươi như nào mới được, vậy ta liền cho ngươi thứ ngươi muốn nhất"

Tiểu Phúc Tử nghe vậy vẫn còn chưa hết lo lắng, cũng có thể nói là y thụ sủng nhược kinh, hoặc cũng có thể nói rằng khí độ trên người hoàng đế quá mức cường đại nguy hiểm. Tiểu Thuần Tử giao cho Tiểu Phúc Tử một tấm kim bài làm bằng vàng ròng nặng trĩu, khi ánh mắt chạm tới chữ viết được khắc trên đó thì y liền giật mình ngây người. Tiểu Phúc Tử y tiến cung từ năm bảy tuổi, hiện tại đã là mười bốn tuổi rồi, tuy rằng tuổi còn rất nhỏ nhưng ở trong cung đã lâu cho nên y hiểu thứ mà y muốn nhất không phải là vàng bạc châu báu mà chính là tấm lệnh bài miễn tử này.

"Lệnh bài này cho ngươi, sau này chiếu cố hoàng hậu cho thật tốt, đợi hoàng hậu sinh hạ hoàng nhi bình an cho trẫm, đến lúc đó công lao của ngươi cũng sẽ không nhỏ"

Tiểu Phúc Tử run tay cầm lấy lệnh bài rồi gật đầu:

"Đa tạ hoàng thượng, nô tài nhất định sẽ tận tâm hầu hạ hoàng hậu"

Về phía thái hậu lúc này, sau khi rời khỏi điện An Nguyệt liền trực tiếp đi tới chỗ thái giám tổng quản lật mở sổ sách ghi chép xem lại việc hoàng đế đã ân sủng người nào, đối chiếu lại ngày giờ ghi chép tường tận trong sổ thái hậu liền trầm mặc gấp lại cuốn sổ kia rồi rời đi.

Thái hậu vừa trở về cung liền trực tiếp hạ lệnh trừng phạt Phượng Thanh Ninh, phạt nàng ta ở trong cung cấm túc bốn tháng không được phép ra ngoài. Thái hậu trước này rất sủng ái Phượng Thanh Ninh, hiện tại lại không nói ra lý do vô duyên vô cớ phạt nàng ta như vậy khiến cho mọi người trong cung nảy sinh dị nghị, mà nguyên nhân được mọi người nghĩ tới nhiều nhất chính là hoàng hậu hiện tại đang mang thai long chủng, hoàng hậu là lớn nhất. Mà trước đây chính vì Phượng Thanh Ninh cho nên Tá Dịch mới phải đến Cảm Nghiệp Tự một thời gian lâu như vậy, lúc này vừa trở về liền ghi hận chuyện khi trước thế cho nên liền trả thù, chưa đầy một ngày đã có thể khiến cho Phượng Thanh Ninh bị cấm túc bốn tháng.

Phượng Thiên Bảo không sao có thể truyền đạt tin tức đến cho nữ nhi, ngay cả thái giám truyền tin trước giờ cũng đột nhiên biến mất, ông ta cũng không biết tại sao Phượng Thanh Ninh lại làm cho thái hậu tức giận như vậy, lúc này lòng lại nóng như lửa đốt đứng ngồi không yên.

Lâm Nhất Phàm biết tin thái hậu phạt Phượng Thanh Ninh cấm túc bốn tháng liền hài lòng, dù sao thì Tá Dịch chỉ còn khoảng một hai tháng nữa là sinh, hậu cung thiếu đi một người cũng coi như là bớt đi một phần nguy hiểm. Lâm Nhất Phàm im lặng một hồi liền cho người gọi Lâm Nhất Nguyên đến bàn bạc một số chuyện quan trọng, gần đây Lăng Đức ở trên triều tỏ rõ thái độ bất hòa với hắn, lại hay tin thập nhị vương gia Lâm Nhất Chính ở đất phong Thương Châu đang dục dịch huấn luyện binh sĩ, thu mua lương thảo cùng vũ khí khắp nơi, xem ra hai người bọn họ nhất định là đã chuẩn bị tạo phản rồi.

Đời trước không hề có sự kiện Lâm Nhất Chính khởi binh tạo phản, đời này thay đổi hẳn là do Lâm Nhất Lăng bị hắn giết chết, Lăng Đức vốn là định liên thủ với Lâm Nhất Lăng, bây giờ Lâm Nhất Lăng không còn cho nên ông ta mới chuyển sang Lâm Nhất Chính, muốn cùng Lâm Nhất Chính tạo phản. Ngẫm lại đời trước Lăng Đức hình như không hề bị Lâm Nhất Lăng hạ lệnh xử chết, hắn lúc đó có tưởng Lâm Nhất Lăng muốn trọng dụng ông ta, thì ra là ông ta và Lâm Nhất Lăng sớm đã có thông đồng hại chết hắn từ trước.

"Hoàng huynh, quản gia của Lăng phủ gần đây rất hay đến Thương Châu, một tháng đi đi về về những ba bốn lần, mỗi lần tới còn mang theo rất nhiều rương đồ này nọ, bọn họ đều nói Lăng phủ gần đây muốn phát triển việc buôn bán ở Thương Châu, nhưng mà Lăng Đức trước nay chưa từng nghe qua có ý định buôn bán mặt hàng gì cả"

Lâm Nhất Phàm trầm mặc một hồi, nếu như hắn đoán không nhầm thì trong số những rương đồ kia có vũ khí:

"Như vậy ta có ý này, chi bằng tìm cơ hội giết chết quản gia kia đi, sau đó đưa người của chúng ta vào thay thế, số rương đồ kia hẳn là vũ khí, dược liệu cùng lương thực và vàng bạc, cứ để cho lão ta mang mấy thứ đồ đó tiến vào quốc khố. Còn phía bên Thương Châu sai ám vệ bịt kín mọi thông tin, không để cho bất cứ tin tức nào truyền ra ngoài là được"

Lâm Nhất Nguyên đứng ở phía trước lĩnh mệnh:

"Hoàng huynh, ta đã biết"

Lâm Nhất Phàm ánh mắt ôn hòa nhìn Lâm Nhất Nguyên:

"Hoàng đệ, ta có ý định sẽ phân phát hậu cung, ta trước nay chưa từng đụng chạm nữ nhân khác trong hậu cung, ngay cả Mặc Lam Tuyên cũng vậy, nàng là một nữ nhân tốt nếu như hoàng đệ coi trọng nàng, ta sẽ giúp đệ để nàng được gả cho đệ một cách đường đường chính chính, không bị ai khác dị nghị"

Lâm Nhất Nguyên giật mình, bản thân hắn trước nay che giấu chuyện này rất kỹ, hắn cũng chưa từng có ý định gì cao xa cả, chỉ là ôm trong mình lòng ái mộ mà thôi, bây giờ Lâm Nhất Phàm lại nói ra điều này khiến cho hắn cũng phải giật mình cả kinh:

"Hoàng huynh..."

Lâm Nhất Phàm nhẹ giọng cắt ngang:

"Hoàng đệ không cần phải căng thẳng, ta cả đời chỉ yêu một mình Dịch Nhi, nữ nhân khác ta sẽ không liếc nhìn tới, nếu như hoàng đệ thích Mặc Lam Tuyên thật lòng thì ta sẽ giúp đệ một tay, hơn nữa nàng ta cũng không hề có tình cảm gì với ta cả, người mà nàng ta thích chính là đại hoàng huynh đã quy tiên kia kìa"

Lâm Nhất Nguyên bất ngờ, không nghĩ tới Mặc Lam Tuyên thích đại hoàng huynh đã chết, nhưng mà nàng trong lòng đã có người thích rồi, hắn cũng không thể nào cứ thế mà mặc kệ mang nàng về bên mình được:

"Hoàng huynh, nàng đã có người thích rồi... ta nghĩ vẫn là nên thuận theo tự nhiên thì hơn"

Lâm Nhất Phàm im lặng một lúc mới gật đầu:

"Được rồi, nếu như hoàng đệ đã muốn vậy thì ta cũng không tiện nói thêm gì nữa cả, chỉ là sau này hoàng đệ muốn ta giúp cái gì cứ đến tìm ta, ta nhất định sẽ thành toàn cho đệ"

Lâm Nhất Nguyên cảm kích gật đầu, trong lòng hắn cũng có một sự thoải mái vô hình, chuyện ái mộ nữ nhân của hoàng huynh đã làm cho hắn hổ thẹn không muốn đối diện với Lâm Nhất Phàm, nhưng mà Lâm Nhất Phàm hôm nay cũng tỏ rõ thành ý với hắn rồi, hổ thẹn trong lòng của hắn cũng biến mất hoàn toàn.

Ở bên này, Tá Dịch vừa tỉnh giấc thì Tiểu Phúc Tử đã ở bên cười cười với y:

"Hoàng hậu người đã tỉnh, hoàng thượng nói sau này người sẽ ở tại cung Đoan Thuần cùng với hoàng thượng để dưỡng thai, y phục bọn nô tài đã chuyển tới cung Đoan Thuần xong cả rồi, người xem còn muốn mang cái gì nữa hay không?"

Tá Dịch ngồi dậy, hôm nay cả ngày mệt mỏi ngủ một giấc đã tới chập tối, bụng lớn cũng bắt đầu cảm thấy đói, cả buổi trưa vẫn chưa ăn cái gì cả, hiện tại y ăn đồ ăn cũng là một miệng mà nuôi sống cả hai người cho nên rất nhanh đói:

"Không cần đâu, hoàng thượng đang ở đâu?"

Tiểu Phúc Tử hạ thấp lưng xuống nhỏ nhẹ đáp:

"Hoàng thượng đang ở thư phòng xử lý tấu chương, người nói hoàng hậu tỉnh rồi liền sẽ cùng người dùng bữa"

Tá Dịch gật đầu bước xuống giường, Tiểu Phúc Tử cẩn trọng ở một bên đỡ lấy tay Tá Dịch đi về phía tấm bình phong kia, rồi lại thật chậm rãi mặc vào y phục cho y, cuối cùng mới đỡ y ra khỏi điện An Nguyệt này:

"Tiểu Phúc Tử, ngươi thời gian này đối với ta rất tốt, ta nghĩ sẽ phải trọng thưởng cho ngươi, ngươi nói xem ngươi muốn cái gì?"

Tiểu Phúc Tử nghe vậy liền cười tươi hơn, chủ tử nhớ đến công lao mình bỏ ra là chuyện mà không phải nô tài nào cũng có thể có:

"Hoàng hậu, nô tài phải đa tạ người mới đúng, hoàng thượng hôm nay đã ban thưởng cho nô tài một thứ rất tốt rồi"

Tá Dịch nghe vậy thì có điểm tò mò, xem sắc mặt của Tiểu Phúc Tử dường như cũng rất là hài lòng với ban thưởng kia của Lâm Nhất Phàm:

"Hoàng thượng cho ngươi thứ gì tốt thế?"

Tiểu Phúc Tử đáp lời:

"Hoàng thượng ban cho nô tài kim bài miễn tử, sau này ở trong cung cũng không phải lúc nào nơm nớp lo sợ nữa"

Tá Dịch nghe vậy liền cũng hiểu ra, y vẫn luôn đau đầu không biết ban thưởng thế nào cho Tiểu Phúc Tử mới tốt, nếu như ban cho Tiểu Phúc Tử vàng bạc châu báu có hay không sẽ khiến cho tiểu thái giám này chạnh lòng, dù sao thì Tiểu Phúc Tử cũng không có người thân, vàng bạc nhiều bao nhiêu cũng chẳng cần dùng tới, chỉ sợ là sẽ chết già trong hoàng cung này mà thôi. Bây giờ Lâm Nhất Phàm ban cho Tiểu Phúc Tử kim bài miễn tử, đây quả đúng là thứ mà tiểu thái giám này cần nhất, nói gì thì nói Tiểu Phúc Tử cũng là nô tài, nô tài đắc tội với chủ tử dù là lỗi lớn hay nhỏ cũng bị mất đầu như chơi, trong hoàng cung này muốn sống yên ổn vẫn là nên có kim bài miễn tử này:

"Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không để cho người khác gây khó dễ với ngươi"

Tiểu Phúc Tử nghe vậy cũng xúc động bồi hồi không kém:

"Hoàng hậu, chỉ cần một câu nói này của người thì nô tài nguyện chết không từ nan".

___

Mấy ngày nay vừa bận lại vừa không có ý tưởng gì mới mẻ cả nên đến giờ mới ra được chương mới, ai có ý tưởng gì mới nói cho tôi biết với -_-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện