Tuần đầu tiên của năm mới là thời gian lắp ráp xe của Prime. Cảnh Minh, Hà Vọng, Vạn Tử Ngang, Chu Thao và mười mấy kỹ sư xe hơi ngày ngày đóng quân trong xưởng. Năm đó còn phải nhờ người khác, hôm nay, họ đã có hẳn đội ngũ kỹ sư và dây chuyền sản xuất của riêng mình.

Đỗ Nhược sợ mình sẽ hồi hộp nên không định đi xem. Đến thời khắc này, cô mới ý thức được sự khác biệt. Prime được gây dựng lại quả thật đã tạo áp lực lớn đến mức cô không thể thở nổi. Cô không dám đi xem cũng không hỏi han gì, chỉ ở lại phòng thí nghiệm làm việc với những người còn lại. Mỗi đêm, cô vẫn chờ anh cùng về nhà như thường lệ. Anh bảo cô về trước, bởi có khi sẽ bận đến hai, ba giờ sáng, nhưng cô không chịu, một mực ở lại đợi anh. Anh cũng không khuyên nhủ thêm nữa.

Về tiến độ lắp rắp, cô chưa bao giờ biểu hiện sự mong đợi hay bồn chồn trước mặt anh, chỉ lặng lẽ chờ đến ngày anh báo với cô đã hoàn tất việc lắp ráp mà thôi. Nhưng một tuần trôi qua mà chiếc xe vẫn chưa xong, Đỗ Nhược cảm thấy không ổn cho lắm. Nhưng cô không dám hỏi, chỉ thấy nhóm Cảnh Minh và Hà Vọng càng ngày càng mệt mỏi hơn.

Đến tối ngày thứ mười, vào khoảng bảy, tám giờ, Đỗ Nhược và Đồ Chi Viễn đang xây dựng mô hình trong phòng thí nghiệm thì bỗng nhận được điện thoại của Vạn Tử Ngang, bảo cô đến xưởng một chuyến.

Đỗ Nhược thắc mắc: "Xe lắp ráp xong rồi hả?"

Vạn Tử Ngang chần chừ: "Cậu đến đây trước đi, chỉ mình cậu thôi, đừng nói với nhóm Đồ Chi Viễn."

Lòng Đỗ Nhược giật thót. Cô có dự cảm chẳng lành, vội vàng mặc áo phao lông vũ, dầm mình trong cơn gió rét khuya khoắt tháng Một chạy đến xưởng. Đỗ Nhược gặp Vạn Tử Ngang ở hành lang. Thức khuya dậy sớm, mệt mỏi mười ngày liền, lúc này, Vạn Tử Ngang vô cùng tiều tụy, thê thảm.

"Sao thế?"

"Cảnh Minh xảy ra chút vấn đề."

Đỗ Nhược bỗng chốc căng thẳng: "Vấn đề gì?"

"Cậu ấy..." Vạn Tử Ngang đau khổ ôm đầu. "Xe cứ lắp rồi lại tháo, tháo rồi lại lắp, cậu ấy vẫn không hài lòng, luôn cảm giác bên trong có vấn đề, không đúng chỗ nào đó. Mọi người đều bị cậu ấy hành hạ đến phát điên rồi."

"Vậy các cậu thương thảo kỹ với anh ấy xem."

"Bọn mình, bọn mình cũng không nói được. Bởi vì..." Vạn Tử Ngang nhìn cô, mắt hằn đầy tia máu. "Đỗ Nhược, bọn mình cũng sợ. Lỡ như cậu ấy đúng thì sao? Chuyện Lý Duy đã để lại nỗi ám ảnh tâm lý quá lớn cho bọn mình. Nhưng Cảnh Minh là đội trưởng, cậu ấy không dứt khoát ra quyết định, bọn mình cũng chẳng ai dám làm gì cả."

Đỗ Nhược cắn môi đi vào xưởng. Từ cái nhìn đầu tiên, cô đã hoàn toàn sững sờ. Đã qua mười ngày, nhưng tất cả vẫn là một đống bừa bãi. Ngoại trừ sàn xe ra, ngay cả hình dạng cơ bản cũng chưa có gì cả. Nhóm Hà Vọng mệt mỏi trầm mặc, đang lúi húi sắp xếp lại các trang thiết bị rải rác đầy đất. Cảnh Minh đứng bên cạnh bàn thí nghiệm, một tay chống xuống bàn, một tay cấp tốc lật qua lật lại bản thiết kế, sắc mặt cực kém.

Cảm nhận được có người đến, anh liền ngẩng đầu lên, đôi môi khô khốc, hốc mắt lõm sâu. Nhìn thấy Đỗ Nhược, anh thoáng sửng sốt nhưng vẫn không nói gì, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Đỗ Nhược dịu dàng hỏi: "Sao vẫn còn chưa làm xong?"

Mày anh cau chặt, miễn cưỡng lắm mới lên tiếng: "Gặp phải chút phiền phức."

Cô liếm môi: "Phiền phức gì?"

"Em không cần để ý chuyện ở đây." Giọng anh cố nhẫn nại kiềm chế nhưng vẫn lộ ra một chút cáu gắt.

Mặt hơi ửng đỏ vì căng thẳng nhưng cô không hề tức giận. Người xung quanh phát hiện ra điều gì đó, đều tự giác rút khỏi phân xưởng. Cả khu xưởng màu xám bạc chỉ còn hai người. Cảnh Minh đi đến bên cạnh xe, ngồi xổm xuống tìm kiếm linh kiện gì đó.

Cô vẫn theo sát anh như chiếc đuôi, khẽ hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?"

"Cảm giác không ổn." Anh gằn giọng.

"Chỗ nào không ổn chứ?"

Anh nghiến răng, cố gắng kiềm chế: "Chưa tìm ra."

"Có phải anh căng thẳng quá... nghĩ nhiều rồi không?"

Không ai trả lời. Cảnh Minh lẳng lặng ngước mắt nhìn cô, ánh mắt không còn khách sáo: "Em có ý gì?"

Cô biết lời này đã đụng phải lòng kiêu hãnh của anh, bèn đổi cách khuyên nhủ khác: "Bây giờ tìm không ra, có lẽ do suy nghĩ vào ngõ cụt rồi. Hay là nghỉ ngơi trước đã? Về nhà thôi."

"Em về trước đi, muộn rồi."

"Em muốn về cùng anh."

Anh khắc chế tâm trạng, hít sâu vào, cố nén cơn tức giận: "Vậy em đợi đi."

"Đợi bao lâu?"

Đáp lời cô chỉ là sự im lặng. Đỗ Nhược bước đến, vuốt tay anh: "Hay là ngày mai nghỉ ngơi một ngày đi, thư giãn một chút, được không?"

Anh tức khắc nổi cáu, gạt tay cô ra: "Bảo em về đi!"

Đỗ Nhược giật nảy mình. Vẻ mặt Cảnh Minh thoáng ngây dại. Anh lập tức quay mặt đi, bóp trán, cố hết sức nén lửa giận: "Anh bận lắm, em về trước đi."

Đỗ Nhược vẫn bất động. Anh không đoái hoài đến cô, vẫn ngồi trên mặt đất tiếp tục tìm kiếm dụng cụ. Cô vẫn ở yên đó, bình tĩnh và yên lặng nhìn anh. Anh như không thấy, đi về phía sàn xe. Cô lập tức sải bước, tiến lên chặn đường anh lại.

Cảnh Minh đanh mặt nhìn cô: "Em làm gì vậy?"

"Bây giờ, anh theo em về nhà." Đỗ Nhược đanh giọng, cầm lấy cờ lê trong tay anh.

Cảnh Minh không nhịn được nữa, hất tay cô ra: "Đỗ Nhược Xuân, em có thôi đi không?"

"Anh mới là người cần phải thôi đi đấy." Đỗ Nhược cất giọng đanh thép. "Anh có thể bình tĩnh một chút không? Trạng thái của anh bây giờ cho dù có ở đây mười ngày cũng không nghĩ ra được gì. Mười ngày sau, nơi này vẫn là một đống sắt vụn."

Cảnh Minh nóng nảy: "Anh bảo em tránh ra!"

Vẻ mặt Đỗ Nhược cứng rắn, kiên quyết không tránh đi. Anh bước lên, cô cũng bước lên, dang hai tay ra chặn trước người anh.

"Tránh ra!"

"Không tránh!"

Cơn thịnh nộ nhịn hơn mười ngày nay phun trào. Cảnh Minh tóm lấy cánh tay cô, kéo phăng cô ra, nhưng cô vẫn ngoan cố bất động, vòng tay ôm lấy cánh tay anh. Trong màn giằng co, cô bật thốt tiếng nghẹn ngào hệt như quẫn bách đến sắp khóc. Cảnh Minh chợt khựng lại, ngọn lửa đang bốc cao bỗng chốc tắt lịm, quả thật không biết phải trút giận vào đâu. Đỗ Nhược vẫn như bạch tuộc quấn lấy tay anh.

Anh nén nhịn: "Rốt cuộc em muốn thế nào?"

Cô cất giọng đau xót: "Cảnh Minh, em mệt sắp chết rồi. Mình về nhà được không anh?"

Yên tĩnh một lúc lâu, anh mới ra lệnh: "Em buông tay ra."

Vài giây sau, cô mới từ từ buông tay, ngước đôi mắt vừa cảnh giác vừa dè dặt nhìn anh. Cảnh Minh mím môi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như muốn nổi cơn bão tố, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào. Anh ném cờ lê xuống đất, quay người đi ra ngoài. Đỗ Nhược tức khắc theo sau.

Ra khỏi xưởng, nhóm Hà Vọng vẫn chực chờ ở đó.

Đỗ Nhược nói bằng khẩu hình: "Về nhà đi!"

***

Trên đường trở về, Đỗ Nhược lái xe, Cảnh Minh ngồi thu lu bên ghế phụ, không nói câu nào.

Vừa về đến nhà, anh đã đi thẳng lên tầng. Đỗ Nhược gọi với theo: "Em còn chưa ăn cơm nữa. Nếu anh không ăn thì em cũng không ăn."

Bóng lưng cao lớn của anh chợt khựng lại trong chốc lát, cuối cùng vẫn quay đầu.

Đỗ Nhược lập tức chuồn vào bếp, mở tủ lạnh ra: "Tối nay ăn gì? Cháo, cơm hay mì?"

Anh không muốn ăn, chọn bừa: "Cháo."

"Anh lấy gạo cho em đi, em nhiều việc quá."

Anh đi lấy gạo, cô cắt tôm và bông cải xanh bỏ vào đĩa, lại rửa rau diếp, cà rốt và quả bơ.

Bên này, anh vo gạo xong, cho nhiều nước rồi đặt lên bếp nấu. Chỉ chốc lát, nước đã sôi, từng hạt gạo quay cuồng trong nồi, tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Cô ló đầu sang, dặn dò: "Anh nhớ trông kỹ, đừng để nước trào ra ngoài đấy."

Anh vẫn không nói câu nào, đứng bên cạnh bếp, một tay đút túi, một tay cầm muôi khuấy cháo. Đỗ Nhược quay đầu nhìn dáng vẻ của anh, bỗng dưng lén nở nụ cười.

Cô trộn bơ, cà rốt và rau diếp làm món salad, vắt hai cốc nước cam, nướng một đĩa cà chua bi, cuối cùng ốp thêm hai quả trứng gà. Cháo đã đặc, Đỗ Nhược bỏ tôm và bông cải xanh vào, thêm gia vị rồi múc vào bát bưng lên bàn.

Đêm đông khuya khoắt, cả phòng thật ấm áp.

Cảnh Minh im lặng ăn cháo tôm.

Đỗ Nhược thử hỏi: "Mùi vị thế nào?"

"Tàm tạm."

"Vậy sau này, anh thuê người giúp việc đi, em không nấu cơm cho anh nữa đâu."

"..."

"Anh ăn trứng trước đi, để lát nữa sẽ lạnh tanh đấy."

"Ừ."

Anh ăn hết một bát, khẩu vị có vẻ đã khá hơn, lại múc thêm bát nữa: "Anh muốn ăn thêm trứng."

"Ồ, được." Cô nhanh chóng đứng dậy, đi ốp la trứng cho anh.

Cảnh Minh ngước mắt nhìn theo bóng lưng Đỗ Nhược, nhìn mãi cho đến khi cô quay người lấy dầu oliu mới dời mắt. Thấy anh đã ăn gần hết cà chua bi nướng, cô lại lột vỏ thêm mấy quả, cho vào đĩa của anh, thỏ thẻ: "Con người anh đúng là khó tính, không chịu ăn vỏ cà chua, cả đống tật xấu."

Cảnh Minh thoáng liếc nhìn miếng cà chua cô đã lột sạch vỏ bỏ trong đĩa, ngước lên nói khẽ: "Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi, em cũng vậy... nói với nhóm Hà Vọng nghỉ một ngày đi."

Đỗ Nhược thảng thốt, giây lát sau vội gật đầu như gà mổ thóc: "Được."

***

Hôm sau, Đỗ Nhược hoàn toàn dành riêng không gian và thời gian cho anh, để anh ở một mình trong phòng sách, nghe nhạc, đọc sách, ngẩn người, ngủ trưa... Mỗi người tự thanh tịnh, không quấy rầy lẫn nhau.

Cả một ngày, trong nhà yên ắng, ngay cả Eva với Wall-E cũng ngoan ngoãn hôn mê bên nhau. Mãi cho đến tối, anh xuống tầng người đã khôi phục trạng thái tinh thần như bình thường.

Lúc ăn tối, Cảnh Minh bảo: "Tối nay, em xem lại bản thiết kế lẫn nữa với anh."

Đỗ Nhược hoang mang: "Anh vẫn cảm thấy có vấn đề à?"

"Cảm giác không ổn." Anh rất kiên trì.

"Được." Cô gật đầu đồng ý.

Lát sau, anh mới khó chịu hầm hừ: "Em thật sự cho rằng anh mệt quá nên bắt đầu nảy sinh ảo giác à?"

Đỗ Nhược không dám ho he.

Sau khi ăn xong, hai người chui ra vào phòng sách, lấy hết toàn bộ tài liệu ra xem. Lượng thông tin kỹ thuật hết sức khổng lồ, tốn gần ba giờ xem xét, đối chiếu, tính toán vẫn không tìm ra vấn đề gì. Mày Cảnh Minh cau lại lần nữa, nhưng Đỗ Nhược lại ý chí chiến đấu sôi sục: "Không sao, làm lần nữa, tìm ra mới thôi."

Cảnh Minh nhìn cô, ánh mắt trở nên khó hiểu.

Cô lại cười xòa: "Thấy lạ sao? Hôm qua bảo anh trở về là do trạng thái của anh không tốt. Hôm nay bình tĩnh một ngày, anh vẫn cảm thấy không đúng thì em phải tin tưởng anh vô điều kiện thôi." Cô nhìn sang đồng hồ đeo tay: "Mười một giờ rồi, cố lên, tranh thủ phải xong trước hai giờ sáng."

Khóe môi Cảnh Minh lẫn nữa cong cong, thấp thoáng ý cười. Đêm khuya, mọi thứ đều yên tĩnh, hai người vùi đầu làm việc trong phòng sách.

Một rưỡi sáng, rốt cuộc Cảnh Minh đã tìm ra vấn đề. Công tắc hệ thống âm thanh ánh sáng tuy phù hợp với quy cách tiêu chuẩn, nhưng vì toàn bộ hệ thống xe họ đã nâng cấp, nên quy cách tiêu chuẩn cũng phải đồng loạt nâng lên. Chiều dài công tắc chênh lệch 0,33mm.

"Mẹ nó!" Cảnh Minh đập bút xuống, thở hắt ra, cả người anh đều phấn chấn, nhấn đầu bút vẽ một vòng tròn thật to vào bản thiết kế. "Mẹ nó, mày trốn trong này."

Đỗ Nhược đến gần xem, vô cùng ngạc nhiên. Thật không ngờ anh có thể linh cảm được và moi ra một lỗi cực nhỏ trong hệ thống từ mớ tài liệu hỗn tạp này. Trong giai đoạn chuẩn bị, anh đã tốn bao nhiêu công sức gian khổ cơ chứ? Chỉ sợ bây giờ, anh đã thuộc làu cả hệ thống luôn rồi.

"Chắc là kỹ sư cấp dưới sai sót, tính sai quy cách tiêu chuẩn rồi." Cô vừa nói vừa cẩn thận đối chiếu hai bộ tiêu chuẩn. "Nhưng cái này không ảnh hưởng đến hiệu quả thực tế đâu, vẫn trong phạm vi sai số cho phép mà."

"Trước mắt xem ra không có gì ảnh hưởng quá lớn, ngoại trừ tâm trạng của anh." Cảnh Minh lẳng lặng cười.

Đỗ Nhược thấy nụ cười như trút được gánh nặng của anh, bất chợt hiểu được áp lực trên vai anh nặng nề cỡ nào, cũng hiểu được câu nói "Tôi cam đoan nghiêm ngặt và cẩn thận, tỉnh táo và sáng suốt" của anh trước mộ Lý Duy. Nội tâm cô rung động, bỗng cảm xúc ồ ạt tuôn trào.

Cô khẽ cười: "Còn một ảnh hường rất lớn đối với Prime nữa."

"Hử?"

"Nhóm Vạn Tử Ngang và em tín nhiệm anh vô điều kiện là đúng. Một sai số nhỏ nhặt như thế anh vẫn có thể tìm ra được. Em cho rằng, chỉ cần anh cảm thấy hài lòng, xe của chúng ta nhất định sẽ hoàn mỹ. Thuốc an thần mang tên đội trưởng."

Cảnh Minh yên lặng nhìn cô, có ngàn câu vạn chữ cũng không thể nào thốt ra. Bỗng anh nghiêng người đến, đưa tay giữ gáy cô, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú. Đỗ Nhược cũng lặng lẽ nhìn anh. Ánh mắt anh từ từ dời xuống, dán vào môi cô.

Và rồi môi anh mềm mại đặt lên môi cô, hơi thở quấn quýt, chẳng phải nụ hôn nồng cháy, chỉ đơn giản là hai đôi môi thân mật cọ sát vào nhau say đắm.

"Đỗ Nhược Xuân."

"Ừm."

"Anh yêu em." Giọng anh khẽ khàng.

Trong nháy mắt, cô chỉ còn nghe thấy đôi tim hòa chung một nhịp.

***

Hôm sau, Cảnh Minh thông báo điểm sai sót này với mọi người, sau đó tiến hành thay đổi linh kiện. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cũng từ đó trút đi nỗi bất an thấp thỏm trong nội tậm, sự tự tin lại ùa về.

Mọi người nghỉ ngơi thêm một ngày để điều chỉnh tâm trạng. Hai ngày sau, cả nhóm tập trung bắt đầu lắp ráp xe lần nữa. Lần này, không khí đã hòa hợp và nhẹ nhàng hơn rất nhiều, xua hết nỗi căng thẳng suốt mấy tháng qua.

Chỉ tốn năm ngày, Đỗ Nhược đã nhận được điện thoại trước giờ tan làm, là Cảnh Minh gọi đến. Làm việc cường độ cao mấy ngày liền khiến giọng anh khàn khàn: "Mọi người có đó không?"

"Có, sao vậy anh?" Nói thì nói vậy, song cô đã có dự cảm, trái tim mơ hồ đập rộn rã.

"Đến xưởng hết đi."

Đỗ Nhược buông điện thoại xuống, đè nén tâm trạng cuồng loạn, hét lên với nhóm Đồ Chi Viễn: "Xe hoàn tất rồi."

Cả nhóm lập tức ùa ra khỏi phòng thí nghiệm như ong vỡ tổ. Hôm đó là trung tuần tháng Giêng, tuyết rơi dày bay lả tả nhưng bầu trời vẫn thật trong xanh. Hơi thở phả ra thành từng cụm khói của nhóm người trẻ tuổi như đóa hoa trắng nở rộ trong gió tuyết. Họ cười hớn hở, chạy đi một mạch.

Trong phân xưởng xám bạc sạch sẽ, nhóm Cảnh Minh mặc đồng phục công nhân màu xanh lam, vây quanh một chiếc xe. Nghe thấy tiếng bước chân rầm rập chạy đến, Cảnh Minh, Hà Vọng, Vạn Tử Ngang, Chu Thao quay đầu lại nở nụ cười rạng rỡ.

Họ tránh sang một bên, để chiếc xe việt đã màu xanh đậm hiện ra trước mắt mọi người, bốn bánh trơn tru, nội thất xa xỉ, kiểu dáng sang chảnh. Trên thân xe vẽ một hoa văn hình giọt nước màu trắng, logo Prime nổi bật cực kỳ khí phách.

"Nào, xin giới thiệu với mọi người tên nhóc này." Cảnh Minh hất cằm chỉ về phía chiếc xe. "Prime No.3. Tên tiếng Trung là: Duy Nhất."

Chữ "Duy" trong tên của Lý Duy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện