Cuộc sống mong manh

Càng ngày càng “ngứa mắt” với cô con gái đang tuổi lớn, năm 1982, bà Theresa lại ép Suesan phải tăng cân để trở nên béo phì và xấu xí. Chịu đựng quá nhiều sự hà khắc và giờ là một mệnh lệnh hết sức vô lý, Suesan cương quyết phản đối và còn nói ra hết những bức xúc trong lòng. Trận cãi vã lên đến đỉnh điểm và trước khi những đứa trẻ khác hiểu chuyện gì đang xảy, chúng nghe thấy tiếng súng nổ vang lên.

Khi bọn trẻ vội vã chạy vào thì thấy Suesan đang nằm quằn quại dưới sàn nhà, máu từ ngực chảy ra lênh láng. Bà Theresa đã bắn con gái mình bằng chính khẩu súng vẫn thường mang theo bên cạnh để dọa bọn trẻ.

Sợ hãi, những đứa trẻ trở nên hoảng loạn và nghĩ đến việc gọi cấp cứu hoặc cảnh sát đến trợ giúp. Tuy nhiên, người mẹ độc ác cấm chúng làm điều này nếu không muốn là kẻ tiếp theo như Suesan. Sau đó, Theresa ra lệnh bế Suesan vào phòng tắm và đặt cô trong bồn tắm.

May mắn viên đạn chỉ nằm ở phần mềm nên không thể giết chết được cô bé nhưng lại nằm quá sâu. Theresa quyết định để viên đạn nằm nguyên trong người Suesan, chỉ băng bó bằng gạc và băng. Các chị em khác được cắt cử chăm sóc Suesan. Vài tháng sau, cô gái trẻ dần bình phục.

Tháng 11/1983, bắt đầu bị hàng xóm nghi ngờ, Theresa và các con chuyển đến một căn hộ ở thành phố Sacramento, California. Tưởng rằng sau những biến cố xảy ra, cuộc sống của gia đình sẽ bớt ngột ngạt đi phần nào. Tuy nhiên, chưa đầy 1 năm sau, vào tháng 7/1984, Suesan lại tiếp tục cãi nhau gay gắt với mẹ. Hành động chống đối của Suesan khiến người mẹ nổi trận lôi đình và cầm kéo nhọn đâm thẳng vào lưng cô. Một lần nữa, vết thương dù khá nghiêm trọng nhưng may mắn không đe dọa đến tính mạng. Suesan dần bình phục nhưng lần này nhất quyết tự cứu lấy cuộc sống của mình.

Vài tuần sau, Suesan thẳng thắn đề nghị được ra ở riêng. Điều đáng ngạc nhiên là bà Theresa dễ dàng đồng ý với quyết định của Suesan. Nhưng bà ra điều kiện Suesan phải để bà lấy viên đạn ra khỏi người trước khi ra đi bởi không muốn gặp rắc rối sau này. Suesan buộc phải đồng ý.

Ca phẫu thuật kinh hoàng

Không có bác sỹ, không có thuốc men và các dụng cụ chuyên dụng, tự bà Theresa và những đứa trẻ sẽ là người mổ để lấy viên đạn. Ca phẫu thuật diễn ra ngay trên sàn nhà bếp.

Suesan được gây mê bằng Mellaril và rượu mạnh. Bà Theresa lệnh cho cậu con trai Robert (15 tuổi) dùng dao rạch phần lưng có viên đạn. Cậu bé lúc này đang run lên vì sợ hãi và vô cùng lúng túng nhưng vẫn phải thực hiện. Cuối cùng viên đạn cũng được nhặt ra nhưng Suesan bị nhiễm trùng nặng. Vài ngày sau, cô yếu dần, hơi thở đứt quãng, mắt đờ đẫn chuyển sang màu vàng và khó lòng qua khỏi.

Lúc này, Theresa nói với những đứa trẻ khác rằng căn bệnh của Suesan là do con quỷ chiếm hữu và cách duy nhất để loại bỏ con quỷ ấy là lửa. Bà đã ép hai cậu con trai Robert và Bill giúp mình chở xác con gái đi. Tới quốc lộ, họ vác Suesan xuống bìa rừng rồi tưới xăng, châm lửa để kết liễu người con gái đáng thương của mình. Thi thể Suesan cháy như một ngọn đuốc. Cả 3 vội vã bước ra xe, phóng về nhà. Thi thể người con gái tội nghiệp ấy được phát hiện khi cháy rụi thành than.

Cuộc sống trong căn nhà những ngày sau đó càng trở nên ảm đạm. Những đứa trẻ còn lại sống vật vờ như cái xác không hồn trong nỗi sợ hãi lúc nào cũng thường trực. Thế nhưng, câu chuyện về tội ác của bà mẹ độc ác này vẫn chưa kết thúc ở đó.

Kế hoạch ghê tởm

Năm 1985, những đứa trẻ ngày càng lớn lên, chi tiêu cũng tăng hơn trong khi người mẹ ngày càng sa vào nghiện rượu khiến kinh tế gia đình gặp nhiều khó khăn, số tiền hỗ trợ của chính phủ tuy không nhỏ nhưng không đủ để duy trì cuộc sống.

Lúc này, nhìn vào những đứa con lúc nào cũng nem nép vì sợ hãi, bà mẹ bỗng chú ý đến cô con gái lớn là Sheila Gail Sanders. 20 tuổi, Sheila đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người nhưng luôn bị nhốt trong nhà. Trong đầu người mẹ bỗng nảy lên một kế hoạch mà bà cho là tuyệt vời.

Tối hôm đó, sau bữa tối, bà Theresa gọi con gái vào phòng và tuyên bố từ mai, Sheila sẽ được ra ngoài đường. Còn chưa kịp vui mừng thì cô gái được thông báo mình phải đi bán dâm. Quá ghê tởm trước yêu cầu này của mẹ, Sheila kiên quyết từ chối nhưng nhìn tấm gương chết thảm của em gái Suesan, cô đành phải chấp nhận.

Trẻ trung và xinh đẹp, Sheila khá “đắt khách”. Cô kiếm được hàng trăm USD cho mẹ mỗi ngày. Mỗi lần nhận tiền, bà Theresa rất vui mừng và tỏ ra dễ dãi với Sheila hơn. Cô gái ít bị đánh đập và cũng không bị cấm đoán chuyện đi lại như trước nữa.

Nhưng rồi những ngày tháng tươi đẹp chưa được bao lâu thì Sheila chẳng may để có thai. Không những thế, cô còn mắc bệnh hoa liễu. Mất nguồn thu, Theresa nổi trận lôi đình đánh đập cô con gái từng mang lại cho mình rất nhiều tiền. Chưa hết, Sheila liên tục van xin, bà vẫn bắt những đứa trẻ còn lại trói và treo cô lên tủ quần áo và khóa chặt cửa tủ. Không một đứa trẻ nào được phép bén mảng tới. Nếu bị bà phát hiện mang thức ăn hay nước uống cho Sheila, đứa trẻ đó sẽ phải chịu chung số phận.

Cái chết tức tưởi

Vài ngày đầu, thỉnh thoảng tiếng kêu yếu ớt của cô gái đáng thương còn vang lên đằng sau cánh tủ nhưng rồi sang ngày thứ sáu, những âm thanh hoàn toàn im bặt. Lúc này, bà mẹ độc ác mới cho phép mở chiếc tủ ra. Trước sự sững sờ của những đứa trẻ, thi thể Sheila đang bắt đầu phân hủy.

Một lần nữa gây nên cái chết cho con đẻ mình nhưng Theresa vẫn tỏ ra dửng dưng. Bà mẹ lạnh lùng kiếm một chiếc hộp lớn để xác Sheila vào đó rồi yêu cầu 2 cậu con trai tiếp tục cùng mình mang đi phi tang. Lần này, Theresa không chọn cách thiêu cháy thi thể mà vứt thi thể Sheila giữa một cánh đồng hoang ít người qua lại.

Vài giờ sau, một người đàn ông tình cờ đi tìm con bò của mình bị thất lạc thì phát hiện ra cái hộp lạ. Khi chiếc hộp được mở ra, ông đã vô cùng hoảng sợ khi thấy xác cô gái nằm co quắp đang phân hủy. Cảnh sát ngay lập tức có mặt nhưng những manh mối quá ít không đủ để họ mở rộng điều tra để truy tìm danh tính nạn nhân và hung thủ. Vụ án rơi vào bế tắc.

Sau cái chết của Sheila, bà Theresa không còn bình tĩnh được như lần đầu mà thường xuyên lo sợ bị phát hiện. Ngày 29/9/1986, bà thu dọn hành lý, đồ đạc rồi đốt cháy căn nhà, xóa đi mọi dấu vết. Những người xung quanh đều nghĩ đây là một vụ tai nạn.

Chuyển tới nơi ở mới, số phận của những đứa trẻ còn lại cũng không khá hơn xưa, vẫn sợ hãi và lặng lẽ thậm chí còn hơn trước. Trong khi đó, căn nhà lúc nào cũng sặc mùi rượu còn người mẹ vẫn luôn kè kè khẩu súng bên cạnh.

Theo các chuyên gia tâm lý, những gì trải qua trong tuổi thơ của một đứa trẻ có thể ảnh hưởng nhiều đến tính cách của chúng khi lớn lên. Điều này có lẽ đúng với Theresa. Người đàn bà này không chỉ có tuổi thơ nhiều sóng gió mà còn gặp phải số phận hẩm hiu khi trưởng thành khiến Theresa trở nên nhẫn tâm và điên dại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện