Mà cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo của cô ta chính là tạo gánh nặng cho người khác.
Cô ta không muốn xách hành lý, Kính Gia Uyên phải giúp cô ta xách. Cô ta ăn đồ ăn ngon nhất, ngủ trên chiếc giường tốt nhất, vì chi phí du lịch vượt mức kế hoạch nên phải hy sinh ba người khác để bù đắp vào.
Vốn dĩ Kính Gia Uyên sẽ không khốn khổ như vậy ở trong chương trình này, phần lớn nguyên nhân đều do Thời Tiểu Ngư.
Mà bây giờ, cô đã trở thành Thời Tiểu Ngư, Thời Tiểu Ngư khi Kính Gia Uyên vẫn chưa bị bệnh!
Mặc dù Thời Tiểu Ngư không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, nhưng đầu ngón tay cô khẽ run lên nhẹ nhàng. Cô không ngờ được rằng vậy mà mình sẽ có cơ hội gặp lại Kính Gia Uyên. Đồng thời trong lòng cô cũng có một tia hi vọng mong manh chậm rãi trỗi dậy, dần dần rực cháy.
Bây giờ, cô đã gặp Kính Gia Uyên trước khi anh ngã bệnh. Như vậy có phải nghĩa là cô có cơ hội giúp Kính Gia Uyên điều trị bệnh đúng không? Liệu có thể thay đổi số phận bị bệnh nặng qua đời sớm của Kính Gia Uyên hay không?
Nghĩ đến khả năng này, tim Thời Tiểu Ngư đập thình thịch dữ dội, một giọt nước mắt chất chứa cảm xúc phức tạp, rơi xuống từ khóe mắt của Thời Tiểu Ngư.
"Ông trời đúng là tệ bạc mà! Ai càng ưu tú thì cuộc sống càng không như ý! Nếu thứ tệ bạc ấy có chút lương tâm thì phải sớm đưa quán ăn nhanh đó đến trước mặt cậu ấy rồi! Phải gặp lúc bệnh ung thư dạ dày của cậu ấy chưa chuyển biến xấu!!"
Những lời của người tài xế trước khi xảy ra tai nạn vang vọng trong ký ức của Thời Tiểu Ngư, cô không khống chế được vừa khóc vừa cười.
Kích động, xót xa, tiếc nuối, hy vọng...
Từng đợt cảm xúc phức tạp lần lượt ập đến trong lòng Thời Tiểu Ngư, cô vô thức cuộn chặt tay lại đặt lên ngực.
Ông trời thương xót, cô thực sự đã đến rồi.
Dù thế nào đi chăng nữa, lần này cô sẽ cố gắng hết sức để giải thoát Kính Gia Uyên khỏi nỗi đau ban đầu.
Anh là ánh sáng, là niềm hy vọng trong lòng hàng ngàn vạn người hâm mộ, lẽ ra ánh sáng ấm áp này không nên vụt tắt sớm như thế. Vậy nên lần này, cô sẽ là người bảo vệ ánh sáng này.
Lúc người đại diện Tô Lị Viện quay lại, Thời Tiểu Ngư đã xử lý xong cảm xúc của mình, cô đang yên lặng lật xem bản kế hoạch.
Tô Lị Viện nhìn cô gái yên lặng này, không khỏi thở dài trong lòng: "Ăn cơm trước đi."
Thời Tiểu Ngư nhìn thoáng qua, nhận lấy đồ ăn do Tô Lị Viện đưa tới, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Một lời cảm ơn, Tô Lị Viện không khỏi nhìn cô thêm lần nữa.
Tô Lị Viện chú ý đến ánh mắt của cô, khác với ánh mắt ngang ngược càn rỡ thường ngày, ánh mắt lần này của Thời Tiểu Ngư chất chứa sự ấm áp và dịu dàng.
Chẳng lẽ sự cố lần này thực sự đả kích đến cô rồi? Tính tình thay đổi rồi ư?
Tô Lị Viện có hơi nghi ngờ, không biết cô có thể duy trì trạng thái này bao lâu,. Nếu cô thực sự thay đổi thì như vậy cô ấy cũng sẽ bớt lo đi không ít.
“Xem bản kế hoạch thế nào rồi?” Sau khi phát hiện Thời Tiểu Ngư có đôi chút thay đổi, giọng nói Tô Lị Viện cũng không khỏi nhẹ nhàng hơn.
"Ừm, đã xem hết rồi." Thời Tiểu Ngư vội vàng trả lời, cô ngồi thẳng người.
“Để tôi phân tích cho cô một chút.”
Cô ta không muốn xách hành lý, Kính Gia Uyên phải giúp cô ta xách. Cô ta ăn đồ ăn ngon nhất, ngủ trên chiếc giường tốt nhất, vì chi phí du lịch vượt mức kế hoạch nên phải hy sinh ba người khác để bù đắp vào.
Vốn dĩ Kính Gia Uyên sẽ không khốn khổ như vậy ở trong chương trình này, phần lớn nguyên nhân đều do Thời Tiểu Ngư.
Mà bây giờ, cô đã trở thành Thời Tiểu Ngư, Thời Tiểu Ngư khi Kính Gia Uyên vẫn chưa bị bệnh!
Mặc dù Thời Tiểu Ngư không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, nhưng đầu ngón tay cô khẽ run lên nhẹ nhàng. Cô không ngờ được rằng vậy mà mình sẽ có cơ hội gặp lại Kính Gia Uyên. Đồng thời trong lòng cô cũng có một tia hi vọng mong manh chậm rãi trỗi dậy, dần dần rực cháy.
Bây giờ, cô đã gặp Kính Gia Uyên trước khi anh ngã bệnh. Như vậy có phải nghĩa là cô có cơ hội giúp Kính Gia Uyên điều trị bệnh đúng không? Liệu có thể thay đổi số phận bị bệnh nặng qua đời sớm của Kính Gia Uyên hay không?
Nghĩ đến khả năng này, tim Thời Tiểu Ngư đập thình thịch dữ dội, một giọt nước mắt chất chứa cảm xúc phức tạp, rơi xuống từ khóe mắt của Thời Tiểu Ngư.
"Ông trời đúng là tệ bạc mà! Ai càng ưu tú thì cuộc sống càng không như ý! Nếu thứ tệ bạc ấy có chút lương tâm thì phải sớm đưa quán ăn nhanh đó đến trước mặt cậu ấy rồi! Phải gặp lúc bệnh ung thư dạ dày của cậu ấy chưa chuyển biến xấu!!"
Những lời của người tài xế trước khi xảy ra tai nạn vang vọng trong ký ức của Thời Tiểu Ngư, cô không khống chế được vừa khóc vừa cười.
Kích động, xót xa, tiếc nuối, hy vọng...
Từng đợt cảm xúc phức tạp lần lượt ập đến trong lòng Thời Tiểu Ngư, cô vô thức cuộn chặt tay lại đặt lên ngực.
Ông trời thương xót, cô thực sự đã đến rồi.
Dù thế nào đi chăng nữa, lần này cô sẽ cố gắng hết sức để giải thoát Kính Gia Uyên khỏi nỗi đau ban đầu.
Anh là ánh sáng, là niềm hy vọng trong lòng hàng ngàn vạn người hâm mộ, lẽ ra ánh sáng ấm áp này không nên vụt tắt sớm như thế. Vậy nên lần này, cô sẽ là người bảo vệ ánh sáng này.
Lúc người đại diện Tô Lị Viện quay lại, Thời Tiểu Ngư đã xử lý xong cảm xúc của mình, cô đang yên lặng lật xem bản kế hoạch.
Tô Lị Viện nhìn cô gái yên lặng này, không khỏi thở dài trong lòng: "Ăn cơm trước đi."
Thời Tiểu Ngư nhìn thoáng qua, nhận lấy đồ ăn do Tô Lị Viện đưa tới, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Một lời cảm ơn, Tô Lị Viện không khỏi nhìn cô thêm lần nữa.
Tô Lị Viện chú ý đến ánh mắt của cô, khác với ánh mắt ngang ngược càn rỡ thường ngày, ánh mắt lần này của Thời Tiểu Ngư chất chứa sự ấm áp và dịu dàng.
Chẳng lẽ sự cố lần này thực sự đả kích đến cô rồi? Tính tình thay đổi rồi ư?
Tô Lị Viện có hơi nghi ngờ, không biết cô có thể duy trì trạng thái này bao lâu,. Nếu cô thực sự thay đổi thì như vậy cô ấy cũng sẽ bớt lo đi không ít.
“Xem bản kế hoạch thế nào rồi?” Sau khi phát hiện Thời Tiểu Ngư có đôi chút thay đổi, giọng nói Tô Lị Viện cũng không khỏi nhẹ nhàng hơn.
"Ừm, đã xem hết rồi." Thời Tiểu Ngư vội vàng trả lời, cô ngồi thẳng người.
“Để tôi phân tích cho cô một chút.”
Danh sách chương