Mà lúc này ở một bên khác, PD Trương nhìn hình ảnh trên màn hình được đồng bộ truyền đến từ anh camera, bất giác nuốt nước bọt: “Ấy, cô ấy thực sự định tự mình nấu ăn à?”
Phó đạo diễn Khang cũng cảm thấy có hơi ngổn ngang: "Hình như đúng là như vậy."
"Tôi… tôi có cần tra số gọi báo cháy ở Nepal không?"
PD Trương có hơi, ánh mắt Tiêu Nhã có vẻ không tin.
Thời Tiểu Ngư thành thạo vo gạo rồi ngâm nước, sau đó lấy ức gà, nấm cua, nấm hương và mộc nhĩ ra, cẩn thận rửa sạch.
Sau khi PD Trương nhìn thấy từng công đoạn mà cô làm, hỏi phó đạo diễn Khang: "Cô ấy đang làm gì vậy?"
"Có vẻ như muốn nấu cháo." Phó đạo diễn Khang nói.
“Nấu cháo, như vậy sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu…” PD Trương sờ sờ cằm, cuối cùng cũng có hơi yên tâm.
"Có lẽ là không, nhưng mà trong lúc này, vậy mà Thời Tiểu Ngư lại thực sự nấu ăn, tôi cảm thấy đây chắc chắn là thứ đáng xem." Phó đạo diễn Khang đi theo PD Trương một thời gian rồi, cũng bị dạy hư.
"Đó là chắc chắn rồi." Ánh mắt PD Trương có hơi sáng ngời: "Anh nói xem, cô ấy thật sự biết nấu cơm à? Làm xong có người ăn không đấy?"
"Không biết, có lẽ... cứ chuẩn bị đi."
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy hình ảnh trên màn hình bắt đầu chuyển động.
Thế mà Thời Tiểu Ngư lại đi ra khỏi nhà bếp, người quay phim theo sát phía sau cô, muốn quay xem cô muốn làm cái gì.
"Hả? Sao cô ấy lại ra ngoài? Định làm gì vậy?" PD Trương nhíu mày.
"Vừa mới rửa nguyên liệu thôi, chẳng lẽ không biết nấu ăn nên mới vứt thẳng ở đó sao?" Phó đạo diễn Khang cũng không hiểu rõ.
Ông ấy phát hiện, lần đầu tiên làm việc với Thời Tiểu Ngư nên ông ấy thực sự không hiểu được mạch não của nghệ sĩ này.
Hai người nghi hoặc nhìn Thời Tiểu Ngư, cô trực tiếp trở về phòng mình, chẳng lẽ đúng là muốn đi nghỉ ngơi ư? Nhưng giây tiếp theo Tiểu Ngư đã đưa ra câu trả lời.
Chỉ thấy cô mở chiếc balo leo núi của mình ra, sau đó lấy từ cái túi bên cạnh, cầm một túi rồi lại một túi đồ ra.
“Quay phim, quay cái cô ấy đang cầm đi.” PB Trương cầm bộ đàm lên ra lệnh cho anh chụp ảnh.
Anh quay phim vội vàng di chuyển camera, đến trước mặt Thời Tiểu Ngư, quay đồ vật cô lấy ra.
Chỉ thấy trên bao bì của những thứ đó có ghi: Vỏ quế, lá nguyệt quế và hồi hương.
PD Trương: ...
Fuck, cô thực sự mang theo thứ này bên người à? Lúc này có phải Tiểu Ngư có độc không.
Thời Tiểu Ngư tự nhiên phát hiện ra ngay anh quay phim đang quay mình, nhưng cô không quan tâm, chỉ lấy một vài thứ rồi đi vào nhà bếp.
Thời Tiểu Ngư cho ức gà đã chuẩn bị sẵn vào nồi, thêm vỏ quế, lá nguyệt quế và hồi hương mình mang tới vào, lại thêm chút muối và rượu nấu ăn, cho vào nồi nấu, đến khi dậy mùi thơm thì vớt ra dùng sau.
Gạo sau khi ngâm nở, cho vào nồi đất, sau đó đổ nước luộc gà vừa đun vào, đặt nồi đất lên bếp, đun lửa nhỏ.
Một âm thanh ùng ục nhanh chóng phát ra từ trong nồi.
Khi Tiêu Nhã nhìn thấy tất cả các hành động của Tiểu Ngư xong giống như thực sự biết cách làm.
Ngay lập tức tâm trạng của cô ấy trở nên hơi phức tạp.
Nhưng mà, có thêm một người biết nấu ăn hình như cũng không tệ lắm.
Tiêu Nhã nghĩ đến đây, dò hỏi: "Cháo này sẽ mất khoảng bao lâu?"
Thời Tiểu Ngư cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc của mình xong, thở phào nhẹ nhõm, trả lời: "Hơn một giờ."
Tiêu Nhã hơi cụp mắt xuống, không nói gì thêm.
Thời Tiểu Ngư đã thuận lợi nấu xong cháo, tất nhiên cô ấy không thể không làm gì được.
Thế là, Tiêu Nhã lấy ra những nguyên liệu bản thân đã chuẩn bị ra, bắt đầu làm món salad ba món.
Phó đạo diễn Khang cũng cảm thấy có hơi ngổn ngang: "Hình như đúng là như vậy."
"Tôi… tôi có cần tra số gọi báo cháy ở Nepal không?"
PD Trương có hơi, ánh mắt Tiêu Nhã có vẻ không tin.
Thời Tiểu Ngư thành thạo vo gạo rồi ngâm nước, sau đó lấy ức gà, nấm cua, nấm hương và mộc nhĩ ra, cẩn thận rửa sạch.
Sau khi PD Trương nhìn thấy từng công đoạn mà cô làm, hỏi phó đạo diễn Khang: "Cô ấy đang làm gì vậy?"
"Có vẻ như muốn nấu cháo." Phó đạo diễn Khang nói.
“Nấu cháo, như vậy sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu…” PD Trương sờ sờ cằm, cuối cùng cũng có hơi yên tâm.
"Có lẽ là không, nhưng mà trong lúc này, vậy mà Thời Tiểu Ngư lại thực sự nấu ăn, tôi cảm thấy đây chắc chắn là thứ đáng xem." Phó đạo diễn Khang đi theo PD Trương một thời gian rồi, cũng bị dạy hư.
"Đó là chắc chắn rồi." Ánh mắt PD Trương có hơi sáng ngời: "Anh nói xem, cô ấy thật sự biết nấu cơm à? Làm xong có người ăn không đấy?"
"Không biết, có lẽ... cứ chuẩn bị đi."
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy hình ảnh trên màn hình bắt đầu chuyển động.
Thế mà Thời Tiểu Ngư lại đi ra khỏi nhà bếp, người quay phim theo sát phía sau cô, muốn quay xem cô muốn làm cái gì.
"Hả? Sao cô ấy lại ra ngoài? Định làm gì vậy?" PD Trương nhíu mày.
"Vừa mới rửa nguyên liệu thôi, chẳng lẽ không biết nấu ăn nên mới vứt thẳng ở đó sao?" Phó đạo diễn Khang cũng không hiểu rõ.
Ông ấy phát hiện, lần đầu tiên làm việc với Thời Tiểu Ngư nên ông ấy thực sự không hiểu được mạch não của nghệ sĩ này.
Hai người nghi hoặc nhìn Thời Tiểu Ngư, cô trực tiếp trở về phòng mình, chẳng lẽ đúng là muốn đi nghỉ ngơi ư? Nhưng giây tiếp theo Tiểu Ngư đã đưa ra câu trả lời.
Chỉ thấy cô mở chiếc balo leo núi của mình ra, sau đó lấy từ cái túi bên cạnh, cầm một túi rồi lại một túi đồ ra.
“Quay phim, quay cái cô ấy đang cầm đi.” PB Trương cầm bộ đàm lên ra lệnh cho anh chụp ảnh.
Anh quay phim vội vàng di chuyển camera, đến trước mặt Thời Tiểu Ngư, quay đồ vật cô lấy ra.
Chỉ thấy trên bao bì của những thứ đó có ghi: Vỏ quế, lá nguyệt quế và hồi hương.
PD Trương: ...
Fuck, cô thực sự mang theo thứ này bên người à? Lúc này có phải Tiểu Ngư có độc không.
Thời Tiểu Ngư tự nhiên phát hiện ra ngay anh quay phim đang quay mình, nhưng cô không quan tâm, chỉ lấy một vài thứ rồi đi vào nhà bếp.
Thời Tiểu Ngư cho ức gà đã chuẩn bị sẵn vào nồi, thêm vỏ quế, lá nguyệt quế và hồi hương mình mang tới vào, lại thêm chút muối và rượu nấu ăn, cho vào nồi nấu, đến khi dậy mùi thơm thì vớt ra dùng sau.
Gạo sau khi ngâm nở, cho vào nồi đất, sau đó đổ nước luộc gà vừa đun vào, đặt nồi đất lên bếp, đun lửa nhỏ.
Một âm thanh ùng ục nhanh chóng phát ra từ trong nồi.
Khi Tiêu Nhã nhìn thấy tất cả các hành động của Tiểu Ngư xong giống như thực sự biết cách làm.
Ngay lập tức tâm trạng của cô ấy trở nên hơi phức tạp.
Nhưng mà, có thêm một người biết nấu ăn hình như cũng không tệ lắm.
Tiêu Nhã nghĩ đến đây, dò hỏi: "Cháo này sẽ mất khoảng bao lâu?"
Thời Tiểu Ngư cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc của mình xong, thở phào nhẹ nhõm, trả lời: "Hơn một giờ."
Tiêu Nhã hơi cụp mắt xuống, không nói gì thêm.
Thời Tiểu Ngư đã thuận lợi nấu xong cháo, tất nhiên cô ấy không thể không làm gì được.
Thế là, Tiêu Nhã lấy ra những nguyên liệu bản thân đã chuẩn bị ra, bắt đầu làm món salad ba món.
Danh sách chương