Đợi đã, họ đang nghĩ gì thế, đây là Nepal, tìm kiếm đồ ăn Trung Quốc ở các quốc gia khác, không bị thất bại mới là lạ đấy.
Vừa nghĩ như vậy, hy vọng lại xuất hiện trong lòng Tiêu Nhã.
Cô ấy lập tức nhìn hai người họ rồi nói: "Vừa rồi hai người ăn no chưa? Hay là chúng ta xuống dưới đi dạo một chút nhé?"
Sau khi Thời Tiểu Ngư trở về, một câu nói đã lặp đi lặp lại trong đầu cô.
"Hôm nay thần tượng không ăn gì, hôm nay thần tượng không ăn gì..."
Bây giờ vừa nghe được lời của Tiêu Nhã, lập tức không chút do dự nào, buột miệng nói: "Được."
Kính Gia Uyên vốn định từ chối, lại nhìn thấy vẻ tràn đầy phấn khởi của hai người: "..."
Ba người tùy ý sửa sang lại đôi chút, đi xuống lầu, PD Trương vốn tưởng ba người sẽ ở trong phòng nhàm chán, nhìn thấy cảnh này hai mắt lập tức sáng lên.
Trong phòng thì có thể quay được tư liệu gì, phải ra ngoài mới tốt!
Ông ấy ngay tức khắc lặng lẽ đi theo sau lưng mọi người, âm thầm đi theo.
Trong lòng Tiêu Nhã cảm thấy, ăn đồ ăn Trung Quốc ở Nepal, rất không đáng tin, vì vậy họ tìm một nhà hàng địa phương ở Nepal, chắc là sẽ không dẫm phải mìn đâu...
Vừa nghĩ như vậy, ba người họ đi ngang qua một nhà hàng Nepal, một nhóm người dân địa phương đang ăn cơm cà ri. Tiêu Nhã thoáng thấy một người trộn cà ri và cơm bằng bàn tay đen xì, rồi cho vào miệng.
Tiêu Nhã: "..."
Tâm trạng của cô ấy trong nháy mắt sụp đổ, nếu không phải phí bồi thường vi phạm hợp đồng thì dù như thế nào, cũng tốt bị chết đói ở đây mấy tháng.
Tiêu Nhã đang đói bụng có vẻ hơi lo lắng lại còn cáu kỉnh.
"Ừm thì, chúng ta có thể tìm một cửa hàng bán đồ ăn gì đó không?" Thời Tiểu Ngư ở bên cạnh đột nhiên đề nghị.
Tiêu Nhã sững sờ một lúc, khẽ cau mày.
Mua thức ăn? Muốn tự mình làm? Thời Tiểu Ngư làm? Đừng có nói đùa, cô ấy đoán chắc chính Thời Tiểu Ngư nói ra ý đấy bây giờ, sau khi mua về thì người sẽ phải làm việc này sẽ biến thành cô ấy.
Dù sao trong ba người bọn họ, ngoại trừ cô ấy, Thời Tiểu Ngư và Kính Gia Uyên vừa nhìn đã biết là mười ngón tay không dính nước, đừng nói là nấu ăn, còn không biết có thể rửa rau hay không.
Trong ánh mắt của Tiêu Nhã lập tức có sự không hài lòng.
Cô ấy đang định từ chối thì lại thấy Kính Gia Uyên ở bên cạnh đưa điện thoại cho Thời Tiểu Ngư.
Trên điện thoại đang là giao diện của bản đồ, có một cửa hàng bán đồ ăn đã được định vị.
Thời Tiểu Ngư cầm lên xem một chút, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cửa hàng nhỏ này cách nơi này không xa, vẻ mặt cô lập tức ý cười nói với hai người: "Vậy chúng ta đi tới đó đi."
Tiêu Nhã: "..."
Cô ấy bất đắc dĩ đi theo phía sau bọn họ, nghĩ đến lát nữa người phải nấu cơm phục vụ hai người này là mình, trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Ở một bên khác, PD Trương nghe được đối thoại của mấy người thông qua tai nghe, kinh ngạc nhìn phó đạo diễn Khang bên cạnh: "Bọn họ đang định đi mua sắm kìa."
Phó đạo diễn Khang gật đầu: "Tôi đoán là như vậy, nghe nói kỹ năng nấu nướng của Tiêu Nhã rất tốt, có câu lên được phòng khách xuống được phòng bếp."
"Không phải, mấu chốt là Thời Tiểu Ngư là người đề nghị mua đi mua đồ ăn." Trong ánh mắt PD Trương mơ hồ hưng phấn vì ngửi được chỗ hot: "Thời Tiểu Ngư đã nấu cơm bao giờ chưa?"
Phó đạo diễn Khang: "Từng làm rồi, lúc trước ở trong đoàn làm phim quay phim, có một cảnh phải làm món trứng rán, cô ấy không dùng người đóng thế, tự mình làm món trứng rán."
PD Trương: "Kết quả thế nào?"
Phó đạo diễn Khang mặt không đổi sắc: "119 tới rất đúng lúc."
PD Trương: "..."
Vừa nghĩ như vậy, hy vọng lại xuất hiện trong lòng Tiêu Nhã.
Cô ấy lập tức nhìn hai người họ rồi nói: "Vừa rồi hai người ăn no chưa? Hay là chúng ta xuống dưới đi dạo một chút nhé?"
Sau khi Thời Tiểu Ngư trở về, một câu nói đã lặp đi lặp lại trong đầu cô.
"Hôm nay thần tượng không ăn gì, hôm nay thần tượng không ăn gì..."
Bây giờ vừa nghe được lời của Tiêu Nhã, lập tức không chút do dự nào, buột miệng nói: "Được."
Kính Gia Uyên vốn định từ chối, lại nhìn thấy vẻ tràn đầy phấn khởi của hai người: "..."
Ba người tùy ý sửa sang lại đôi chút, đi xuống lầu, PD Trương vốn tưởng ba người sẽ ở trong phòng nhàm chán, nhìn thấy cảnh này hai mắt lập tức sáng lên.
Trong phòng thì có thể quay được tư liệu gì, phải ra ngoài mới tốt!
Ông ấy ngay tức khắc lặng lẽ đi theo sau lưng mọi người, âm thầm đi theo.
Trong lòng Tiêu Nhã cảm thấy, ăn đồ ăn Trung Quốc ở Nepal, rất không đáng tin, vì vậy họ tìm một nhà hàng địa phương ở Nepal, chắc là sẽ không dẫm phải mìn đâu...
Vừa nghĩ như vậy, ba người họ đi ngang qua một nhà hàng Nepal, một nhóm người dân địa phương đang ăn cơm cà ri. Tiêu Nhã thoáng thấy một người trộn cà ri và cơm bằng bàn tay đen xì, rồi cho vào miệng.
Tiêu Nhã: "..."
Tâm trạng của cô ấy trong nháy mắt sụp đổ, nếu không phải phí bồi thường vi phạm hợp đồng thì dù như thế nào, cũng tốt bị chết đói ở đây mấy tháng.
Tiêu Nhã đang đói bụng có vẻ hơi lo lắng lại còn cáu kỉnh.
"Ừm thì, chúng ta có thể tìm một cửa hàng bán đồ ăn gì đó không?" Thời Tiểu Ngư ở bên cạnh đột nhiên đề nghị.
Tiêu Nhã sững sờ một lúc, khẽ cau mày.
Mua thức ăn? Muốn tự mình làm? Thời Tiểu Ngư làm? Đừng có nói đùa, cô ấy đoán chắc chính Thời Tiểu Ngư nói ra ý đấy bây giờ, sau khi mua về thì người sẽ phải làm việc này sẽ biến thành cô ấy.
Dù sao trong ba người bọn họ, ngoại trừ cô ấy, Thời Tiểu Ngư và Kính Gia Uyên vừa nhìn đã biết là mười ngón tay không dính nước, đừng nói là nấu ăn, còn không biết có thể rửa rau hay không.
Trong ánh mắt của Tiêu Nhã lập tức có sự không hài lòng.
Cô ấy đang định từ chối thì lại thấy Kính Gia Uyên ở bên cạnh đưa điện thoại cho Thời Tiểu Ngư.
Trên điện thoại đang là giao diện của bản đồ, có một cửa hàng bán đồ ăn đã được định vị.
Thời Tiểu Ngư cầm lên xem một chút, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cửa hàng nhỏ này cách nơi này không xa, vẻ mặt cô lập tức ý cười nói với hai người: "Vậy chúng ta đi tới đó đi."
Tiêu Nhã: "..."
Cô ấy bất đắc dĩ đi theo phía sau bọn họ, nghĩ đến lát nữa người phải nấu cơm phục vụ hai người này là mình, trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Ở một bên khác, PD Trương nghe được đối thoại của mấy người thông qua tai nghe, kinh ngạc nhìn phó đạo diễn Khang bên cạnh: "Bọn họ đang định đi mua sắm kìa."
Phó đạo diễn Khang gật đầu: "Tôi đoán là như vậy, nghe nói kỹ năng nấu nướng của Tiêu Nhã rất tốt, có câu lên được phòng khách xuống được phòng bếp."
"Không phải, mấu chốt là Thời Tiểu Ngư là người đề nghị mua đi mua đồ ăn." Trong ánh mắt PD Trương mơ hồ hưng phấn vì ngửi được chỗ hot: "Thời Tiểu Ngư đã nấu cơm bao giờ chưa?"
Phó đạo diễn Khang: "Từng làm rồi, lúc trước ở trong đoàn làm phim quay phim, có một cảnh phải làm món trứng rán, cô ấy không dùng người đóng thế, tự mình làm món trứng rán."
PD Trương: "Kết quả thế nào?"
Phó đạo diễn Khang mặt không đổi sắc: "119 tới rất đúng lúc."
PD Trương: "..."
Danh sách chương