Người tài xế rất nhiệt tình, đưa bọn họ đến xong, còn chỉ lối vào nhà trọ, Kính Gia Uyên xuống xe, thanh toán tiền, ba người xách hành lý của mình, bước vào.
Tầng một của nhà trọ là nhà hàng do chủ nhà tự mở, sau khi bọn họ đến, chủ nhà nhanh chóng ra đón, xác nhận thân phận của bọn họ và tiến hàng đăng ký xong, sau khi thanh toán tiền, chủ nhà đưa chìa khóa cho ba người, bảo họ đi theo cái cầu thang bên trái, chính là ở tầng ba.
Kính Gia Uyên nhận chìa khóa, đi về phía trước.
Một tay anh xách vali, bước lên cầu thang lên tầng ba.
Thời Tiểu Ngư theo sát phía sau, mới đi được hai bước, đột nhiên ý thức được cái gì, quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, vẻ mặt Tiêu Nhã không được tốt lắm đang đứng dưới cầu thang.
Bên cạnh cô ấy, hai chiếc vali cô ấy mang theo đang lặng lẽ đặt ở đó, đối mặt với một nơi không có thang máy, trông giống như hai tên nhóc đang phải chịu tủi thân.
Là ngôi sao top đầu của giới thời trang, ngày thường Tiêu Nhã được chăm sóc rất tốt, mặc dù không đến mức đánh mất đi những kỹ năng sống cơ bản, nhưng những công việc nặng nhọc như thế này, đúng là chưa bao giờ làm.
Trên đường đi, cơ hội để xách hành lý cũng không nhiều lắm, trên cơ bản có thang máy lên xuống giữa các tầng, không tốn nhiều sức lực.
Nhưng lúc này, đối mặt với ba tầng cầu thang không có thang máy, cô ấy có hơi bó tay toàn tập.
Thời Tiểu Ngư chỉ nhìn thoáng qua, đã hiểu ra ngay, vội vàng đi đến bên cạnh Tiêu Nhã nói: "Để tôi giúp cô xách lên đấy."
Tiêu Nhã sững người, nhìn Thời Tiểu Ngư.
Nhìn cánh tay kia còn gầy gò hơn cả của mình, lập tức: "..."
"Quên đi, vali của tôi khá nặng, có lẽ cô không nhấc nổi đâu, đợi lát nữa Gia Uyên mang đồ của mình lên xong, xem có thể nhờ anh ấy giúp được mang lên hay không." Tiêu Nhã từ chối.
Thời Tiểu Ngư nghe thấy câu này, mí mắt giật giật.
"Không có việc gì, tôi vác nặng quen rồi." Thời Tiểu Ngư vội vàng nói, không nói lời nào thêm đã nhắc một cái vali lên.
Chỉ vừa nhấc lên, mặt cô đã hơi đỏ lên vì bị nín nhịn.
Cô... đã phạm sai lầm khi ước tính trọng lượng rồi.
Nhưng trong lòng thầm nghĩ nếu không đề cập tới, đợi lát nữa người phải xách chính là thần tượng nhà cô, Thời Tiểu Ngư vẫn nghiến răng nghiến lợi, hai tay xách theo hành lý, chật vật bước từng bước đi lên lầu.
Cơ thể này không khỏe cho lắm, cô đoán chắc lúc bình thường cô ta không có rèn luyện gì.
Đổi lại với thể lực kiếp trước của cô, bình thường có thể dễ dàng vác theo các loại nguyên liệu nặng mấy chục cân, làm sao có thể bị một chiếc vali nhỏ như này giày vò? Sau này phải chú ý đến việc rèn luyện thân thể.
Thời Tiểu Ngư tự nói với mình như vậy.
Nghĩ như thế, cô xách theo vali từng bước, khó khăn leo lên tầng 3, đúng lúc Kính Gia Uyên vừa mở cửa phòng ra, cô vội vàng đặt vali và balo leo núi của mình xuống, chạy vội xuống tầng một.
Còn có một chiếc vali nữa.
Lúc cô chạy xuống tầng, không nhịn được thở hồng hộc.
Cánh tay cũng cảm thấy hơi đau nhức, nhưng trong mắt cô chỉ có chiếc vali, nghĩ đến đây, cô đi tới xách chiếc vali cuối cùng còn sót lại lên.
Tiêu Nhã nhìn Thời Tiểu Ngư thở hổn hển, cảm thấy hơi băn khoăn: "Tiểu Ngư, thôi được rồi, đợi lát nữa Kính Gia Uyên đến, anh ấy là đàn ông, thể lực tốt hơn nhiều."
“Không sao đâu không sao đâu, để tôi làm.” Thời Tiểu Ngư từ chối, hít sâu một hơi, chuẩn bị xách hành lý lên lần nữa.
Một cánh tay phải hoàn mỹ đột nhiên duỗi ra trước mặt cô, theo sau đó, là giọng nói lạnh nhạt của Kính Gia Uyên: “Để tôi làm.”
Tầng một của nhà trọ là nhà hàng do chủ nhà tự mở, sau khi bọn họ đến, chủ nhà nhanh chóng ra đón, xác nhận thân phận của bọn họ và tiến hàng đăng ký xong, sau khi thanh toán tiền, chủ nhà đưa chìa khóa cho ba người, bảo họ đi theo cái cầu thang bên trái, chính là ở tầng ba.
Kính Gia Uyên nhận chìa khóa, đi về phía trước.
Một tay anh xách vali, bước lên cầu thang lên tầng ba.
Thời Tiểu Ngư theo sát phía sau, mới đi được hai bước, đột nhiên ý thức được cái gì, quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, vẻ mặt Tiêu Nhã không được tốt lắm đang đứng dưới cầu thang.
Bên cạnh cô ấy, hai chiếc vali cô ấy mang theo đang lặng lẽ đặt ở đó, đối mặt với một nơi không có thang máy, trông giống như hai tên nhóc đang phải chịu tủi thân.
Là ngôi sao top đầu của giới thời trang, ngày thường Tiêu Nhã được chăm sóc rất tốt, mặc dù không đến mức đánh mất đi những kỹ năng sống cơ bản, nhưng những công việc nặng nhọc như thế này, đúng là chưa bao giờ làm.
Trên đường đi, cơ hội để xách hành lý cũng không nhiều lắm, trên cơ bản có thang máy lên xuống giữa các tầng, không tốn nhiều sức lực.
Nhưng lúc này, đối mặt với ba tầng cầu thang không có thang máy, cô ấy có hơi bó tay toàn tập.
Thời Tiểu Ngư chỉ nhìn thoáng qua, đã hiểu ra ngay, vội vàng đi đến bên cạnh Tiêu Nhã nói: "Để tôi giúp cô xách lên đấy."
Tiêu Nhã sững người, nhìn Thời Tiểu Ngư.
Nhìn cánh tay kia còn gầy gò hơn cả của mình, lập tức: "..."
"Quên đi, vali của tôi khá nặng, có lẽ cô không nhấc nổi đâu, đợi lát nữa Gia Uyên mang đồ của mình lên xong, xem có thể nhờ anh ấy giúp được mang lên hay không." Tiêu Nhã từ chối.
Thời Tiểu Ngư nghe thấy câu này, mí mắt giật giật.
"Không có việc gì, tôi vác nặng quen rồi." Thời Tiểu Ngư vội vàng nói, không nói lời nào thêm đã nhắc một cái vali lên.
Chỉ vừa nhấc lên, mặt cô đã hơi đỏ lên vì bị nín nhịn.
Cô... đã phạm sai lầm khi ước tính trọng lượng rồi.
Nhưng trong lòng thầm nghĩ nếu không đề cập tới, đợi lát nữa người phải xách chính là thần tượng nhà cô, Thời Tiểu Ngư vẫn nghiến răng nghiến lợi, hai tay xách theo hành lý, chật vật bước từng bước đi lên lầu.
Cơ thể này không khỏe cho lắm, cô đoán chắc lúc bình thường cô ta không có rèn luyện gì.
Đổi lại với thể lực kiếp trước của cô, bình thường có thể dễ dàng vác theo các loại nguyên liệu nặng mấy chục cân, làm sao có thể bị một chiếc vali nhỏ như này giày vò? Sau này phải chú ý đến việc rèn luyện thân thể.
Thời Tiểu Ngư tự nói với mình như vậy.
Nghĩ như thế, cô xách theo vali từng bước, khó khăn leo lên tầng 3, đúng lúc Kính Gia Uyên vừa mở cửa phòng ra, cô vội vàng đặt vali và balo leo núi của mình xuống, chạy vội xuống tầng một.
Còn có một chiếc vali nữa.
Lúc cô chạy xuống tầng, không nhịn được thở hồng hộc.
Cánh tay cũng cảm thấy hơi đau nhức, nhưng trong mắt cô chỉ có chiếc vali, nghĩ đến đây, cô đi tới xách chiếc vali cuối cùng còn sót lại lên.
Tiêu Nhã nhìn Thời Tiểu Ngư thở hổn hển, cảm thấy hơi băn khoăn: "Tiểu Ngư, thôi được rồi, đợi lát nữa Kính Gia Uyên đến, anh ấy là đàn ông, thể lực tốt hơn nhiều."
“Không sao đâu không sao đâu, để tôi làm.” Thời Tiểu Ngư từ chối, hít sâu một hơi, chuẩn bị xách hành lý lên lần nữa.
Một cánh tay phải hoàn mỹ đột nhiên duỗi ra trước mặt cô, theo sau đó, là giọng nói lạnh nhạt của Kính Gia Uyên: “Để tôi làm.”
Danh sách chương