Thời Tiểu Ngư thấy vậy bèn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lườm PD Trương rồi nói: "Với lại, mặc dù có quy tắc nhưng dù sao chúng ta cũng ở đây để tham gia chương trình, tôi không tin ê - kíp chương trình sẽ thật sự để chúng tôi chết đói ở chỗ này."

PD Trương: "..."

Fuck, bị khiêu khích.

Thời Tiểu Ngư nói có lý, sau khi nói xong, Tiêu Nhã cuối cùng cũng chấp nhận quyết định này, cô ấy khẽ gật đầu: "Gia Uyên, chúng ta có thể đặt một phòng khác không? Sau đó tôi sẽ cố gắng làm nhiệm vụ để bù vào tiền phòng hôm nay."

Kính Gia Uyên gật đầu, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: "Được, nhưng sau này chúng ta sẽ cùng nhau làm nhiệm vụ."

Trong mắt Tiêu Nhã đột nhiên hiện lên ý cảm kích.

Vấn đề phòng ở cuối cùng đã được giải quyết, sau khi bọn họ thuê thêm một căn phòng khác, cuối cùng cũng có thể về nghỉ ngơi.

Chuyến đi cả ngày này, cả ba người đã rất mệt rã rời, sau khi lấy được thẻ phòng, ai nấy rối rít trở về phòng.

Khi Kính Gia Uyên chuẩn bị trở về phòng mình, anh khẽ đưa mắt nhìn bóng lưng của Thời Tiểu Ngư, lộ ra mấy phần suy tư.

Khi Tiêu Nhã trở lại phòng trước để lấy hành lý, rõ ràng cô ấy đã im lặng đi rất nhiều.

Đầu ngón tay cầm thẻ phòng cũng hơi trắng bệch.



Khi Tiêu Nhã đến mang theo hai chiếc vali, Thời Tiểu Ngư xách một chiếc giúp cô ấy chuyển đến phòng bên cạnh.

Sau khi đặt xuống, Thời Tiểu Ngư đang định rời đi, lại nghe thấy giọng nói cực kỳ nhỏ của Tiêu Nhã sau lưng: "Cảm ơn."

Thời Tiểu Ngư quay đầu nhìn lại, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp: "Nghỉ ngơi cho tốt nhé, chặng đường tiếp theo chắc hẳn sẽ rất vất vả, ngủ ngon nha."

Nói xong, cô rời khỏi phòng, còn tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Tiêu Nhã nhìn bóng lưng rời đi của Thời Tiểu Ngư, ánh mắt chất chứa đầy cảm xúc phức tạp.

Sau khi trở lại phòng của mình, cuối cùng Thời Tiểu Ngư cũng thở dài một hơi.

Khóe môi của cô hơi cong lên, trên nét mặt đều hiện lên ý vui mừng.

Ngay lúc vừa rồi, lúc Tiêu Nhã nói cô ấy không muốn ở chung phòng với cô, trái tim cô đột nhiên đập nhanh hơn.

Cô sợ hãi, cho dù đã xuyên vào người Thời Tiểu Ngư nhưng cũng không thay đổi được kết cục cuối cùng.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn có thể thay đổi quỹ đạo ban đầu, không để thần tượng của mình ngủ trên ghế sô pha ở trong sảnh.



Đã có thể thay đổi, điều đó có nghĩa là nhất đinh là cô có cơ hội giúp Kính Gia Uyên ngăn chặn chứng biếng ăn của anh phát triển đến giai đoạn ung thư dạ dày.

Nghĩ đến đây, Thời Tiểu Ngư lặng lẽ nắm chặt tay, đặt lên trái tim mình.

Khóe môi cô khẽ nhếch lên, trong lòng, tràn đầy hy vọng.

Kiếp này, cô nhất định phải bảo vệ anh thật tốt.

Đêm đó, Thời Tiểu Ngư ngủ rất say, ngày hôm sau dậy sớm tắm rửa, lúc đi ra ngoài, vừa đúng lúc đụng phải Kính Gia Uyên cũng từ trong phòng đi ra.

"Sớm zzz... Chào buổi sáng!" Thời Tiểu Ngư suýt chút nữa cắn phải lưỡi của mình.

Kính Gia Uyên cũng nhìn thấy cô, khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Chào buổi sáng."

Nói xong, anh cũng không nhiều lời, đi về phía đại sảnh.

Khách sạn này buổi sáng cung cấp tiệc buffet, tối hôm qua ba người bọn họ đã bàn bạc xong, chín giờ sáng nay sẽ tập hợp ở đại sảnh cùng nhau ăn sáng.

Thời Tiểu Ngư cũng im lặng đi theo sau lưng Kính Gia Uyên, chờ đợi ở đại sảnh.

Đợi hơn mười phút, đã gần đến chín giờ, Tiêu Nhã vẫn chưa tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện