Cố Bạch Y sốt cao.

Không biết là từ khi nào bắt đầu đốt, vẫn là Lâm Hòa Sơ chú ý tới Cố Bạch Y sáng sớm cũng không đi học sớm nhất, lúc trở về ký túc xá liền phát hiện cậu căn bản chưa từng xuống giường.

Gọi vài tiếng không ai trả lời, Lâm Hòa Sơ to gan đẩy cậu hai cái, mới phát hiện nhiệt độ trên người cậu nóng kinh người.

Sốt cao không giảm là sẽ chết người.

Cố Bạch Y lúc đó rõ ràng đã bị sốt ngất đi.

Thường Đình ở bên cạnh nói những lời lạnh lẽo, căn bản không muốn quản chuyện của Cố Bạch Y, Lâm Hòa Sơ không để ý tới gã, gọi Cô Lan Nhân cùng đưa Cố Bạch Y đến bệnh viện.

Cô Lan Nhân lúc trước bị Cố Bạch Y làm cho sợ tới sặc, theo bản năng không muốn tới gần cậu.

Nhưng cậu ta cũng không thể thấy chết không cứu như Thường Đình.

Sau khi đưa Cố Bạch Y đến bệnh viện, bác sĩ trước tiên truyền nước cho cậu, Cô Lan Nhân bắt đầu đứng ngồi không yên.

Trong ấn tượng của cậu ta, sốt có nghiêm trọng đến đâu, vào bệnh viện truyền nước rất nhanh có thể hạ sốt, không tính là bệnh nặng gì.

Một chai nước còn chưa truyền được nửa thời gian, Cô Lan Nhân liền đụng vào cánh tay Lâm Hòa Sơ, nhỏ giọng nói với y: "Chúng ta gọi thân thích của Cố Bạch Y tới đây đi, buổi tối còn có lớp học, lớp giáo sư Trần, nhiều lần điểm danh rất hung dữ."

Lâm Hòa Sơ nhìn nhiệt kế chậm chạp không giảm nhíu mày.

Cô Lan Nhân cho rằng y đang do dự, lại tiếp tục mạnh mẽ nói: "Lúc trước điền thông tin, tớ nhớ rõ Cố Bạch Y hình như chính là người Ninh Thành, cho dù mẹ cậu ta.... Ách, có lẽ vẫn còn một số người thân."

"Lỡ đâu.... Bệnh này đi như kéo tơ, lỡ đâu cần tĩnh dưỡng, ở ký túc xá cũng rất khó yên ổn đi."

Lâm Hòa Sơ nghĩ đến Kinh Nhất Phàm, cảm thấy có đạo lý: "Vậy cậu đi gọi điện thoại cho nhân viên tư vấn, tôi ở đây canh giữ trước."

Cô Lan Nhân vội vàng gật đầu đồng ý, xoay người đi chỗ không người gọi điện thoại.

Cố Bạch Y còn hôn mê, vẫn chưa tỉnh.

Họ đến vì lo lắng nên không mang theo điện thoại di động của cậu.

Vấn đề liên hệ với gia đình này, chỉ có thể đi tìm cố vấn viên.

Không khéo nhân viên tư vấn mấy ngày nay cũng bởi vì người nhà bị bệnh xin nghỉ, sau khi nhận điện thoại cũng chỉ nói giúp liên lạc một chút thử.

Cô Lan Nhân ở hành lang đi qua đi lại gần 20 phút, mới nhận được điện thoại của cố vấn viên.

Cố vấn viên thở dài nói, "Không tìm thấy ai."

Trái tim của Cô Lan Nhân nhất thời lạnh đi một nửa.

Nhân viên tư vấn tiếp tục: "Tình hình ở nhà cậu ấy hơi phức tạp."

Hiện tại chỉ có những người bạn cùng phòng này mới có thể hỗ trợ chiếu cố Cố Bạch Y, cho nên nhân viên tư vấn chỉ do dự một lát, liền đem quá trình vừa mới liên lạc với người thân Cố Bạch Y nói thẳng ra.

Bình thường trong hồ sơ của học sinh đều có số điện thoại liên lạc khẩn cấp, Cố Bạch Y lưu lại tự nhiên là của mẹ cậu.

Nhưng mẹ Cố rất lâu trước đây đã ốm đau trên giường, không nghe được điện thoại.

Nhân viên tư vấn liên tục gọi mấy cuộc điện thoại đi qua đều là tắt máy, lúc này mới nhớ tới chuyện này, sau đó chỉ có thể trằn trọc đi liên lạc với chủ nhiệm lớp trung học của Cố Bạch Y.

Giáo viên chủ nhiệm lại đi liên lạc với các giáo viên khác cùng với các bạn học cũ của Cố Bạch Y.

Sau khi đi vòng một vòng lớn, mới tìm được một thân thích của Cố Bạch Y.

Nhưng cái người thân thích kia sớm đã không ở Ninh Thành, nghe nói là tìm tới bởi vì chuyện Cố Bạch Y, đối phương lập tức liền cúp điện thoại.

Rõ ràng là không muốn quản.

Chuyện tìm người thân liền đứt đoạn ở nơi này.

Có điều sau khi đi một vòng tròn lớn như vậy, cố vấn viên rốt cục cũng hiểu được tình huống của gia đình Cố Bạch Y.

Cô nhi quả phụ, bởi vì bệnh nặng nhiều lần vay tiền, thân thích xung quanh đã sớm tránh không kịp.

Cho đến khi Mẹ Cố qua đời, những thân thích kia đối với đứa con nuôi Cố Bạch Y này một chút tình cảm cuối cùng cũng không có.

Hiện giờ Cố Bạch Y sinh bệnh, vậy mà một người có thể chiếu cố cậu cũng tìm không thấy.

Nhân viên tư vấn lại hỏi Cô Lan Nhân, Cố Bạch Y bình thường có bạn bè tốt nào không.

Cô Lan Nhân trầm mặc chống đỡ.

Cố vấn viên hiểu câu trả lời.

Hai người tương đối im lặng một lát, cố vấn viên thở dài thật sâu: "Vậy... Tạm thời chỉ có thể nhờ cậu và Lâm Hòa Sơ chiếu cố cậu ấy một chút, bên thầy tôi giúp các cậu xin nghỉ, lại cho các cậu thêm một điểm giáo dục đạo đức."

Cô Lan Nhân khô cằn đáp một tiếng.

Đáy lòng cậu ta kỳ thật không muốn, ấn tượng đối với Cố Bạch Y còn chưa có xoay chuyển lại, cũng không muốn đi lên chiếu cố cậu. Nhưng vừa nghe nói thân thế đối phương thê thảm như vậy, cậu ta lại cảm thấy buông tay mặc kệ lương tâm bất an.

——Khó trách ngày hôm qua Cố Bạch Y lại phát điên như vậy.

Cô Lan Nhân nhịn không được thất thần nghĩ.

Nhân viên tư vấn coi như cậu ta đã đồng ý, nói một tiếng vất vả, lại hỏi tài khoản cậu ta.

"Giáo viên trước kia của cậu ấy nghe nói cậu ấy bị bệnh, gom góp chút tiền, đợi lát nữa tôi chuyển cho cậu, tiền thuốc men nộp trước, không đủ đến lúc đó nói với tôi."

Cô Lan Nhân hoàn toàn nói không nên lời cự tuyệt.

Cuối cùng Cô Lan Nhân mang theo 500 đồng nhân viên tư vấn chuyển tới trở về phòng bệnh, đang cùng Lâm Hòa Sơ kể lại chuyện này, chỉ thấy y tá đẩy xe nhỏ tới đổi thuốc.

Đằng sau y tá là một người đàn ông lạ.

Người đàn ông vóc người cao gầy, tướng mạo tuấn lãng, trong thần thái lại lộ ra một cỗ tản mạn không chút để ý, ở trong bệnh viện người đến người đi có vẻ không hợp.

Cô Lan Nhân nhìn hắn một cái, liền quay đầu lại, không dám nhìn nhiều nữa.

Người này thoạt nhìn không ngạo mạn cũng không thịnh khí lăng nhân, nhưng chỉ liếc mắt một cái nhìn nhau, liền khiến người theo bản năng lảng tránh mũi nhọn, không dám khinh thường cũng không dám tới gần.

Lâm Hòa Sơ cũng chỉ nhìn lướt qua liền thu hồi tầm mắt.

Y cảm thấy nam nhân xa lạ này có chút quen thuộc, lại nhớ không ra đã gặp qua nơi nào.

Có điều y cùng Cô Lan Nhân giống nhau, cũng không cảm thấy người đàn ông này là hướng về phía bọn họ, có lẽ là vì những người khác trong phòng bệnh.

Bọn họ chỉ là theo bản năng ngậm miệng lại, đình chỉ đề tài về thân thế Cố Bạch Y.

Nhưng mà người đàn ông lại đi theo y tá dừng lại trước giường bệnh của Cố Bạch Y, yên lặng nhìn y tá đổi bình thuốc.

Đợi đến khi thay xong, hắn mới mở miệng hỏi một câu: "Còn chưa hạ sốt?"

Hắn đưa tay sờ trán Cố Bạch Y, vẫn là một mảnh nóng bỏng.

Y tá nghe thanh âm gần trong gang tấc của hắn mặt hơi đỏ lên một chút, nhưng rất nhanh lại lộ ra vài phần u sầu ngưng trọng, nói phải chờ hai bình nước treo xong mới xem tình huống, thuốc cũng không hiệu quả nhanh như vậy.

Nhưng Cố Bạch Y cũng không biết bị sốt bao lâu, vào bệnh viện đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, tình huống này khó tránh khỏi khiến người ta lo lắng.

"Mấy giờ tiếp theo phải chú ý nhiều hơn đến sự thay đổi nhiệt độ cơ thể của cậu ấy, nếu đến buổi tối nhiệt độ có thể giảm xuống, hẳn là sẽ không có gì đáng ngại."

Y tá nhìn Lâm Hòa Sơ và Cô Lan Nhân ngồi bên giường đối diện, lại nhìn Thẩm Huyền Mặc bên cạnh, kẹt vỏ.

Cô biết đối diện là bạn cùng lớp của bệnh nhân, nhưng bên cạnh...

"Xin hỏi anh là người nhà của bệnh nhân nào?" Y tá hỏi.

Lâm Hòa Sơ và Cô Lan Nhân cũng nhìn theo.

"Tôi là cậu ấy——" Thẩm Huyền Mặc dừng một chút, "Anh trai."

Cô Lan Nhân theo bản năng nghĩ Cố Bạch Y không thân không thích, làm sao xuất hiện anh trai. Y tá bên kia nhìn mặt Thẩm Huyền Mặc, lại đi xem Cố Bạch Y —— sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng khó nén ngũ quan tinh xảo chói mắt.

Cô ngược lại một chút cũng không hoài nghi.

Tuy rằng bộ dạng không giống lắm, nhưng đều dễ nhìn nổi bật như vậy, là anh em cũng rất hợp lý mà.

Anh trai rù sao cũng gần gũi hơn bạn cùng lớp.

Cho nên y tá trực tiếp quay đầu, dặn dò Thẩm Huyền Mặc một ít lưu ý chăm sóc bệnh nhân.

Thẩm Huyền Mặc gật gật đầu, đồng ý từng điều một.

Nhìn như thật lòng định ở lại chăm sóc bệnh nhân.

Cô Lan Nhân đè nén nghi vấn trong lòng, chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, so với chăm sóc bệnh nhân, cậu ta càng nguyện ý đi nghe lớp học buổi tối dài dòng nhàm chán.

Lâm Hòa Sơ lại hơi nghi ngờ nhìn Thẩm Huyền Mặc vài lần.

Đợi y tá vừa đi, Thẩm Huyền Mặc liền đảo khách thành chủ: "Tôi họ Thẩm, hai người là bạn cùng phòng của Tiểu Bạch?"

Cô Lan Nhân lập tức gật đầu.

Lâm Hòa Sơ có chút chần chừ.

Thẩm Huyền Mặc giải thích: "Tôi và Tiểu Bạch hẹn gặp mặt hôm nay, nhưng gọi điện thoại mãi vẫn không có ai nghe máy, cho nên đến trường của các cậu hỏi một chút, thầy giáo nói các cậu xin nghỉ đến bệnh viện."

Lúc này Lâm Hòa Sơ mới buông bỏ vài phần đề phòng cùng hoài nghi, tóm tắt quá trình đến bệnh viện.

Mấy câu vừa trao đổi, Thẩm Huyền Mặc liền nhìn ra Cô Lan Nhân miệng lỏng lẻo hơn nhiều.

Rất nhanh Thẩm Huyền Mặc liền làm rõ nguyên nhân và hậu quả cơn sốt của Cố Bạch Y —— sáng sớm nhảy sông nhặt cặp sách, kéo theo một thân nước thổi gió lạnh ở bên ngoài hồi lâu, lại nổi giận.

Không bị bệnh mới là lạ.

Về phần Cố Bạch Y phát điên suýt nữa giết chết Kinh Nhất Phàm chuyện, Cô Lan Nhân ngược lại không nói.

Thứ nhất có hiềm nghi mách lẻo nhỏ, thứ hai là cũng không dám.

Lúc thiếu chút nữa nói lỡ miệng, Lâm Hòa Sơ ở phía dưới đá cậu ta một cước, Cô Lan Nhân liền đem những lời kia nuốt trở về, lời nói vừa chuyển nói đến chuyện vừa rồi cố vấn viên tìm thân thích của Cố Bạch Y.

Thẩm Huyền Mặc nghe được ánh mắt dần trầm xuống, lại không thấy lửa giận.

Cả hai học sinh đều không thấy vẻ mặt hắn biến hóa.

Vì thế Cô Lan Nhân liền đoán chừng thân thích này chỉ sợ cũng không phải rất thân thiết.

Nhưng quan hệ họ hàng so ra cũng thân thiết hơn so với bạn cùng lớp bình thường một chút.

Thẩm Huyền Mặc cùng bọn họ lấy hóa đơn tiền thuốc men trực tiếp chuyển qua, sau đó bảo bọn họ trở lại trường học trước, Cô Lan Nhân không chút suy nghĩ liền đồng ý.

Lâm Hòa Sơ hỏi hắn: "Anh Thẩm không cần đi làm sao?"

"Mấy ngày nay nghỉ phép." Thẩm Huyền Mặc nhìn y một cái, cười như không cười, "Nếu các cậu thật sự lo lắng, có thể buổi tối hoặc là ngày mai không có lớp học lại đến gặp cậu ấy."

Cô Lan Nhân vụng trộm kéo tay áo Lâm Hòa Sơ, ý bảo y đừng xen vào việc của người khác.

Lâm Hòa Sơ không để ý tới cậu ta, suy nghĩ hai giây, nói: "Sáng mai chúng tôi không có lớp học, sáng mai tôi sẽ đến gặp cậu ấy."

Y để lại số điện thoại của mình ở trạm y tá, trước khi đi còn không quên nói với y tá đang làm nhiệm vụ một tiếng, nếu có tình huống bất ngờ nào không có người ở đây, có thể gọi điện thoại cho y.

Lúc làm những chuyện này, y thậm chí căn bản không kiêng dè Thẩm Huyền Mặc.

Thẩm Huyền Mặc nhìn bóng lưng y rời đi nhíu mày, trở lại trước giường bệnh của Cố Bạch Y, đưa tay véo má cậu, thấp giọng nói: "Bạn học này của cậu, còn rất nhạy bén."

Nếu Cố Bạch Y tỉnh lại, đại khái sẽ nghiêm túc giải thích, đó là bởi vì bạn học Lâm là một người có trách nhiệm.

Thật không may, cậu đã không thức dậy.

Người ngày thường cực kỳ cảnh giác, bị nhéo hai cái hai má cũng không có cảm giác gì, trên gương mặt tái nhợt nổi lên một chút ửng đỏ, lại càng có vẻ yếu ớt đáng thương.

Thẩm Huyền Mặc vốn không có ý tốt như vậy.

Hắn đến thăm Cố Bạch Y là thuận đường, trông coi bệnh nhân lại hao phí rất nhiều tinh lực, lãng phí rất nhiều thời gian, hắn hoàn toàn có thể bỏ tiền ra tìm người đến hỗ trợ chăm sóc Cố Bạch Y, tuyệt đối so với hắn tự mình lên tay tỉ mỉ chu đáo hơn nhiều.

Trong nhiều năm qua, hắn chưa từng chăm sóc nghiêm túc người nào cả.

Có lẽ là bị Lâm Hòa Sơ hoài nghi đề phòng khơi dậy lòng hiếu thắng bí ẩn, hoặc có lẽ nhìn Cố Bạch Y thật sự đáng thương ——

Một người cô đơn.

Khi bệnh nặng mới tỉnh lại, một gương mặt quen thuộc cũng không nhìn thấy, có thể ủy khuất đến khóc hay không? Thẩm Huyền Mặc cứ như vậy ngồi xuống bên giường bệnh của Cố Bạch Y.

Đợi đến khi sắc trời tối xuống, nhiệt độ cơ thể Cố Bạch Y rốt cục hạ xuống.

Cậu mơ mơ màng màng tỉnh một lần, đôi mắt mở không ra, đáy mắt có một tầng hơi nước mông lung, nhìn không rõ người, tầm mắt không tiêu cực, ngây thơ mờ mịt lại có chút bất lực.

Đáng thương vô cùng.

Thẩm Huyền Mặc đút cậu uống chút nước, lại hỏi cậu có muốn ăn gì hay không, Cố Bạch Y không có phản ứng, chỉ nhìn hư không ngẩn người, hiển nhiên không có thật sự thanh tỉnh.

"Mệt liền tiếp tục ngủ." Thẩm Huyền Mặc lấy mu bàn tay dán lên trán cậu, nhiệt độ quả thật đã giảm xuống rất nhiều, liền thoáng yên tâm.

Đang muốn buông tay, Cố Bạch Y lại đuổi theo.

Lo lắng khối băng hạ nhiệt chạy đi, cậu theo bản năng đưa tay bắt lấy, nóng đến đầu choáng ngốc dán lên, vô thức cọ cọ.

Giống như một con mèo cầu xin người khác vuốt ve.

Động tác Thẩm Huyền Mặc cứng đờ.

Vẻ mặt hắn phức tạp cúi đầu nhìn, Cố Bạch Y đã nhắm mắt lại, hoàn toàn chỉ là phản ứng theo bản năng.

"......"

Cảm thấy được người đang bệnh bất an, Thẩm Huyền Mặc chung quy vẫn mềm lòng, không giãy dụa nữa.

Đợi đến khi lực đạo trên tay thoáng thả lỏng, hắn nhẹ nhàng xoa hai má Cố Bạch Y, thấp giọng trấn an.

"Ngủ đi, tôi ở chỗ này cùng cậu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện