Kinh Nhất Phàm bất giác lui về phía sau nửa bước.

Nhưng tầm mắt Cố Bạch Y rất nhanh lướt qua người gã, hình như là nhìn thấy cái gì đó nhàm chán.

Ngay sau đó cậu hết hứng thú rũ mắt xuống, tiếp tục làm bài tập của mình.

Sắc mặt Kinh Nhất Phàm thay đổi, tự dưng sinh ra vài phần xấu hổ.

Nhất định chỉ là ảo ảnh!

Kinh Nhất Phàm có chút kinh nghi bất định tự an ủi —— cái loại tiểu bạch kiểm chỉ biết ăn cơm mềm này làm sao có thể làm cho gã cảm thấy sợ hãi.

Bị loại người này dọa sợ, nói ra quả thực chính là một trò đùa.

Nhưng gã cũng không dám mở miệng nữa.

Cũng may lực chú ý của Thường Đình căn bản không ở trên người bọn họ, gã đơn thuần nhìn Cố Bạch Y khó chịu, nhưng Lâm Hòa Sơ vừa quay đầu, gã lập tức lại ba ba dán lên, căn bản không thèm liếc mắt nhìn người khác một cái.

Lâm Hòa Sơ chỉ là vào tủ lấy đồ, vừa quay đầu lại suýt nữa đụng phải Thường Đình.

Y nhịn không được nhíu mày: "Cậu——"

Thường Đình tựa hồ không có ý thức gì với sự phiền nhiễu của mình, vẫn ân cần chuẩn bị đưa lên khuôn mặt tươi cười chờ mong: "A Sơ cậu muốn nói cái gì?"

Lâm Hòa Sơ hỏi gã: "Bài tập về nhà đã làm xong chưa? Ngày mai tôi phải nộp bài tập về nhà."

Thường Đình tươi cười cứng đờ: "....."

Cố Bạch Y: "Phốc."

Thường Đình ném tới một ánh mắt âm trầm.

Cố Bạch Y giơ tay lên: "Các cậu tiếp tục."

Nói xong liền cúi đầu tiếp tục làm bài tập về nhà.

Trong vài giây, Lâm Hòa Sơ đã ôm sách cùng bài tập đi ra khỏi cửa ký túc xá.

Từ trí nhớ mà xem, y hẳn là cũng đi ký túc xá bên cạnh.

Lâm Hòa Sơ có mối quan hệ tốt hơn với ký túc xá bên cạnh.

Cũng có thể là cảm thấy Thường Đình rất phiền.

Thường Đình đứng tại chỗ do dự một chút, vẫn xoay người đuổi theo, nhưng trước khi ra khỏi cửa, gã dùng ánh mắt nhắc nhở hai tiểu đệ.



Các tiểu đệ quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Bạch Y, trong lòng hiểu rõ gật đầu.

Cố Bạch Y chuyển bút, một bên lật sách giáo khoa đến trang tiếp theo, đáy lòng có chút chán ghét.

Ánh mắt phía sau giống như thực thể, cậu tất nhiên cảm giác được.

Hơn nữa là loại tràn ngập ác ý.

Dự đoán cuộc sống trong khuôn viên trường an toàn không có vấn đề e rằng không phải dễ dàng như vậy mà đạt được.

Cố Bạch Y không khỏi bắt đầu tự hỏi khả năng dọn ra ngoài ở.

Sau khi đem kiến trúc xung quanh hồi tưởng lại một vòng, cậu mới nhớ tới một vấn đề lớn nhất —— hiện tại không phải không thiếu tiền như kiếp trước, dọn ra ngoài ở liền phải lãng phí thêm một khoản tiền lớn.

Không biết có đổi ký túc xá được không.

Tốt nhất là đổi sang bạn học hoàn toàn xa lạ, nếu không trong cùng một lớp khó tránh khỏi có chút ân oán gút mắc không biết.

Ngày mai sau giờ học, phải dành thời gian để hỏi giáo viên.

Cố Bạch Y vừa suy tư, vừa viết xong dòng chữ cuối cùng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, 10 giờ 06 phút.

Đến giờ đi ngủ rồi.

Cậu đứng dậy, nhét bài tập và sách giáo khoa vào túi xách, sau đó quay người đi rửa mặt.

Đợi đến khi mấy người Thường Đình trở về, Cố Bạch Y đã nằm trên giường ngủ.

Hai tiểu đệ ở phía dưới dùng ánh mắt trao đổi một phen, cuối cùng nhướng mày, cũng quay đầu rửa mặt đi ngủ.

Cô Lan Nhân trở về cuối cùng, chỉ cảm thấy ký túc xá yên tĩnh đến có chút quỷ dị.

Có điều quan hệ giữa cậu ta và Lâm Hòa Sơ còn được, miệng há hốc, cuối cùng vẫn không hỏi ra được, chỉ có thể mang theo khó chịu vi diệu hừ hừ trên giường.

Đèn tắt, căn phòng yên tĩnh.

Một đêm không nói chuyện thẳng đến khi bình minh.

Lúc trời vừa tờ mờ sáng, Cố Bạch Y đã tỉnh lại dưới tác dụng của đồng hồ sinh học, cậu tay chân nhẹ nhàng xuống giường rửa mặt, sau đó ra ngoài tập thể dục buổi sáng.

Ngay sau khi cậu đi không lâu, trên giường đối diện hơi hơi động vài cái.

Đầu Kinh Nhất Phàm từ trong chăn thò ra, nhìn xuống dưới vài lần, thấy không có ai ở phía dưới, gã rón ra rón rén xuống giường, giống như kẻ trộm đi về phía bàn Cố Bạch Y.

- ©

Trong một mảnh rừng mai, tuyết đè lên cành cây.

Gió thổi qua, hoa mai đỏ kẹp với tuyết trắng, rào rạt rơi xuống đất.

Thẩm Huyền Mặc trong lòng nghĩ đây vẫn là mùa thu, sao lại có tuyết rơi? Nhưng mà bước chân lại không khống chế được đi về phía trước, trên tuyết đọng lưu lại một mảnh dấu chân đè cánh hoa hồng mai, một đường kéo dài đến sâu trong rừng mai.

Hắn đưa tay đẩy một cành cây ngang tới trước mặt, một trận gió mạnh thổi tới, tuyết cùng màn hoa bên ngoài dần dần phản chiếu ra một bóng người quen thuộc.

Người nọ mặc một chiếc áo sơ mi cũ có chút rộng thùng thình, đang đệm chân giơ tay gấp mai.

Ngón tay thon dài vươn lên cao, vạt áo màu be lộ ra một đoạn thắt lưng, ở trong tuyết cũng trắng đến chói mắt.

Gió vừa qua cành cây, sương tuyết cùng mai đỏ bay xuống đầu ngón tay, đầu vai, cũng xẹt qua thắt lưng, tựa như bạch ngọc nhiễm máu, kinh tâm động phách chói mắt.

Thẩm Huyền Mặc nhìn đến sửng sốt.

Người nọ cảm thấy được động tĩnh, ở dưới cành mai quay đầu nhìn hắn, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền nhịn không được cười, ánh mắt sáng ngời lại vui mừng, giống như đang nói, anh rốt cục cũng tới rồi.

Thẩm Huyền Mặc thất thần, liền đi tới phía sau cậu.

Hắn giơ tay lên, muốn phất đi cánh hoa tuyết và mai đỏ trên vai đối phương, nhưng mà đầu ngón tay đụng sai, đụng phải vai trái của cậu.

Theo đó lại trượt xuống một chút.

Hắn chạm vào cây mai đỏ trên lưng đối phương.



Một cụm mai đỏ kia, theo thân thể cùng run rẩy một chút.

...©...

Thẩm Huyền Mặc bừng tỉnh lại từ trong mộng.

Sắc trời bên ngoài đã sáng, kéo dài đến cành cây bên cửa sổ lá ố vàng, gió thổi liền bay xuống.

Lúc này cuối thu, cách tuyết rơi còn sớm.

Huống hồ Ninh Thành cũng rất ít tuyết rơi.

Thẩm Huyền Mặc biết mình đang mơ, hơn nữa cảnh tượng trong mơ rõ ràng đến mức hắn vừa nhắm mắt lại, liền bắt đầu tự động tuần hoàn phát lại.

Muốn nhấn phím tạm dừng cũng không nhấn được.

Từ khi sinh ra đến khi bắt đầu tính toán, Thẩm Huyền Mặc độc thân suốt 27 năm, thời kỳ phản nghịch thời niên thiếu đều có, nhưng mà lại chưa từng nếm qua tư vị xuân tâm manh động.

Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không hiểu giấc mơ đó có nghĩa là gì.

Hắn chỉ là có vấn đề về tâm lý, cũng không phải là vấn đề não!

Nói trắng ra hắn chính là đối với người ta thấy sắc nổi lòng tham.

——Mấy ngày trước, hắn mới thề son sắt nói với người khác chỉ là diễn kịch.

Thẩm Huyền Mặc xoay người, đem mặt mình ấn vào trong gối đầu, hận không thể trực tiếp che chết mình.

Đáng tiếc cuối cùng vẫn không thành công.

Càng để chú ý lại càng nhịn không được mà hồi tưởng lại.

Càng nghĩ lại thì càng... Thật khó để bình tĩnh lại.

Thẩm Huyền Mặc cắn răng, nhiều năm hàm dưỡng vào giờ phút này phá công, hung hăng búa xuống giường, nặn ra một tiếng mắng khẽ: "Thảo."

*Chắc là đồng âm với "Thao" (đụ:>) (wattpad Chgng957)

- ©

Viên Y Nghiên cảm thấy Thẩm Huyền Mặc hôm nay không thích hợp lắm.

Gần đây công việc quan trọng trong tay hắn đều đã phân công ra ngoài, sau cuộc họp thường lệ, Thẩm Huyền Mặc hoặc là tiếp tục đi làm công việc khác, hoặc là dứt khoát trực tiếp về nhà.

Nhưng sau cuộc họp hôm nay, hắn đã không rời đi đầu tiên, ngồi ở chỗ ngồi của mình phát ngốc.

Còn có mấy nhân viên cũng không đi, đang ngồi cách đó không xa, thấp giọng thảo luận tuần sau đi leo núi hay là đi công viên tham quan.

Đối với đại bộ phận nhân viên mà nói, Thẩm tổng chính là một ông chủ trẻ tuổi bắt đầu từ hai bàn tay trắng.

Ngưỡng mộ, nhưng không quá sợ hắn.

Mấy người thảo luận không ra kết quả, liền có người ngẩng đầu, to gan đi tham khảo ý kiến của Thẩm Huyền Mặc: "Thẩm tổng cảm thấy chúng ta leo núi tốt hay là đi công viên ngắm phong thì tốt hơn?"

Thẩm Huyền Mặc quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, mới hoàn hồn: "Cái gì?"

Nhân viên liền đem máy tính quay lại, bảy miệng tám lưỡi giới thiệu, vì thế bọn họ còn đặc biệt làm PPT.

"Thời tiết này thích hợp nhất để leo núi, không lạnh cũng không nóng."

"Đi sớm một chút còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc."

"Nhưng ngày hôm sau sẽ đi làm, ngộ nhỡ mệt mỏi trên đường thì làm sao bây giờ?"

"Đúng vậy, cân nhắc thể lực của đồng chí nữ chúng ta một chút được không."

"Cây phong ở công viên Đông Nghiên không phải mới trồng không bao lâu sao, lên núi cũng có thể xem mà."

"Đi công viên còn không bằng mùa đông xuân, nơi đó vẫn là vườn mai đẹp nhất."

...©...



Thẩm Huyền Mặc dừng lại.

Tầm mắt của hắn di chuyển ra khỏi bức ảnh trên màn hình máy tính, lại bắt đầu nhìn ngoài cửa sổ trống rỗng.

Cuối cùng vẫn là Viên Y Nghiên xem đủ náo nhiệt rồi, chủ động đi vào giúp hắn giải vây.

Một nhóm người quyết định trở về bỏ phiếu trong nhóm.

Người trong phòng họp lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Huyền Mặc vẫn ngồi tại chỗ, nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ về cuộc sống.

Viên Y Nghiên kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay vung lên trước mặt hắn.

"Cậu đây là chuyện gì vậy? Giống như thân thể bị đào rỗng, nửa đêm làm chuyện xấu đi?"

Đầu óc cũng giống như bị móc sạch vậy.

Thật là một lần hiếm hoi.

Thẩm Huyền Mặc cho y một con dao mắt, nhưng không giống như thường lệ.

Viên Y Nghiên bắt đầu cảm thấy thật sự có chút không thích hợp.

Đêm qua còn bình thường.

Sắc mặt Thẩm Huyền Mặc thoạt nhìn cũng không giống sinh bệnh.

Viên Y Nghiên nhíu mày: "Cậu và Tiểu Cố cãi nhau à?"

Thẩm Huyền Mặc nhìn y một cái, muốn nói lại thôi.

Hắn cũng không tiện nói thẳng mình nằm mơ có suy nghĩ không an phận với người ta chứ.

Còn không phải là bởi vì thích, mà là..... Thèm thân thể người ta.

Buổi sáng Thẩm Huyền Mặc còn cảm thấy mình có thể là nghẹn quá lâu mang đến phản ứng ngược lại, có lẽ bận rộn liền sẽ quên ra sau đầu, nhưng hiện tại rảnh rỗi...

Hắn thậm chí bắt đầu căm hận trí nhớ tốt nhìn qua không quên của mình.

Trầm mặc thật lâu, Thẩm Huyền Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nhìn thấu hồng trần tiêu điều.

"Tôi cảm thấy.... Tôi giống như một con cầm thú." Hắn hoảng hốt nói.

Viên Y Nghiên: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện