La Nhất Hải nói đây là trọng điểm sao? Nhạc Nguy Nhiên nắm lấy một cánh tay anh, nói trọng điểm là anh để ý tôi, đúng không?
La Nhất Hải nói tôi để ý cậu lúc nào? Bất luận là Nhạc Nguy Nhiên trước kia hay Nhạc Nguy Nhiên bây giờ, ở hay không ở La gia, tôi có từng để ý sao?
Nhạc Nguy Nhiên ôm lấy anh, nói xin lỗi, tôi biết tôi rất ngốc. Nhất Hải, không phải là anh thì không được đâu, ngoại trừ anh thì ai cũng không được.
La Nhất Hải thấp giọng nói buông ra, giãy mấy cái mà giãy không ra, thở phì phò không giãy nữa. Nhạc Nguy Nhiên hỏi: Nhất Hải, anh có thích tôi một chút chút, đúng không?
La Nhất Hải không trả lời, chỉ im lặng. Theo Nhạc Nguy Nhiên thấy thì đây lại là sự im lặng cực kỳ tốt. Cậu chống lên trán La Nhất Hải, La Nhất Hải không né tránh, cậu lại bèn nghiêng đầu, nghe La Nhất Hải nói: Mấy đứa em nhà tôi tôi thích hết.
Nhưng mấy đứa em nhà anh không gần anh như thế này, Nhạc Nguy Nhiên nói. Bờ môi cậu chạm vào má La Nhất Hải, lướt đi xuống, hôn lên khóe miệng. La Nhất Hải không cự tuyệt.
Trái tim Nhạc Nguy Nhiên sắp sửa nhảy ra ngoài, to gan ịn lên môi anh. Đôi môi La Nhất Hải dễ dàng hé mở, đón lấy đầu lưỡi của cậu – Còn chưa kịp mừng như điên, đầu lưỡi chợt đau nhói.
La Nhất Hải đẩy cậu ra, nói, “Cậu cắn tôi như thế đó.” Một câu này, giải đáp cả hai nghi vấn của Nhạc Nguy Nhiên. Tiếp sau anh lại nói: “Tìm cậu Hải kia của cậu luyện tập xong rồi đến tìm tôi, cơ bản cũng không biết, mất cả mặt!”
Câu này, lại biến tất thảy mọi không xác định thành xác định.
Tay của La Nhất Hải còn chưa kịp đặt lên nắm cửa, liền bị Nhạc Nguy Nhiên tóm lấy: Sẽ không có Hải nào khác đâu, chỉ có mình anh thôi.
Tối ngày hôm đó, La Nhất Hải thấy Nhạc Nguy Nhiên ngủ quá say, liền dấy lên ý nghĩ “thử một chút”.
Thân mật với đàn ông, không được. Với Nhạc Nguy Nhiên thì sao? Không biết.
Ban đầu, anh chỉ dùng tay chạm vào mặt Nhạc Nguy Nhiên, thấy không phản ứng gì bèn xoa nặn một hồi. Nhạc Nguy Nhiên nhíu nhíu mày, vuốt mặt một cái. La Nhất Hải đợi một hồi, lại bóp miệng cậu, bóp trái bóp phải, bóp trên bóp dưới bóp thành mỏ vịt.
Sếp Nhạc mặt lạnh nào từng có bộ dáng này, khiến La Nhất Hải nhìn mà cười khì khì. Nhạc Nguy Nhiên không thoải mái, lẩm bẩm một tiếng quay mặt qua nằm ngửa.
La Nhất Hải nằm gần cậu thêm một chút, cảm thấy vẫn ổn; lại gần thêm một chút, cũng chẳng cảm giác gì; đưa tay kéo Nhạc Nguy Nhiên dựa vào người anh, cũng không bài xích – La Nhất Hải ngẩng đầu, dán mắt nhìn bờ môi cậu.
Đụng khẽ một cái như chuồn chuồn lướt nước, không cảm thấy buồn nôn, lại đụng một cái – Nhạc Nguy Nhiên ngủ không yên bị anh làm phiền, mơ mơ màng màng há miệng cắn một cái, sau đó ôm lấy người vào lòng, nói đừng phiền tôi, ngủ đi.
La Nhất Hải bị cắn một cái cũng đàng hoàng lại, không dám cử động. Đợi khi Nhạc Nguy Nhiên hơi nới lỏng ra chút, đầu dựa vào vai anh, hô hấp phả lên cần cổ anh, yên tĩnh vô cùng, giống một đứa bé lớn tướng. La Nhất Hải vỗ vỗ đứa bé này, chẳng mấy chốc cũng ngủ theo.
Lúc đó anh liền biết, bản thân mặc dù là nhất thời không rõ cảm tình của mình đối với Nhạc Nguy Nhiên, nhưng hoàn toàn cự tuyệt e rằng cũng không làm được.
Ngày hôm nay La Tiểu Hồ cứ tâm thần không yên, buổi tối cố ý đến đón La Nhất Hải tan làm.
Tình hình cụ thể mặc dù không rõ lắm, nhưng anh trai nó lại vì Nhạc Nguy Nhiên lên mạng kết bạn mà cảm thấy tức giận, liệu có phải có chút quản hơi bị rộng rồi không? Đối với Nhạc Nguy Nhiên, La Nhất Hải vẫn không thể nào bỏ xuống được, chuyện này xem ra nhất định là – ghen.
La Tiểu Hồ gãi gãi đầu, không muốn nghĩ tới.
Giống như là nó vẫn không muốn nghĩ đến chuyện La Nhất Hải sẽ quen bất kỳ người nào, cảm thấy không một ai có thể xứng với La Nhất Hải, cũng không muốn La Nhất Hải chú ý tới người khác ngoại trừ mình ra. Lúc nhỏ nó hay tưởng tượng: Trong nhà chỉ có nó và anh trai hai đứa là hay rồi, như thế La Nhất Hải sẽ có thể suốt ngày ở cùng với nó, không cần phải chia thời gian và tinh lực ra cho người khác.
Sau khi trưởng thành, La Tiểu Hồ tuy vẫn không mong La Nhất Hải kết hôn sinh con, nhưng cũng không còn cáu kỉnh như ngày xưa nữa. Nó biết La Nhất Hải sẽ có cuộc sống của riêng mình, nhưng nó vẫn muốn làm người em út mà La Nhất Hải thương yêu nhất, vượt hơn tất cả mọi người.
Nó cũng sẽ nhanh chóng độc lập, đền đáp lại La Nhất Hải gấp bội, để mình trở thành người quan trọng nhất đối với La Nhất Hải.
La Tiểu Hồ không biết tình cảm này liệu có vượt quá tình anh em bình thường hay không, nhưng nó không quan tâm. Em trai thích anh trai, và còn thích anh trai nhất, thì có cái gì sai chứ?
Nó chỉ không mong người sẽ bên La Nhất Hải, là Nhạc Nguy Nhiên.
Một người “anh trai” từ ngoài vào, một người “em trai” làm bộ làm tịch với La Nhất Hải, một người ở La gia tám năm cũng chưa từng gọi anh một tiếng anh trai, một thằng thối tha đã rời khỏi tầm mắt La Nhất Hải sáu năm trời, dựa vào cái gì mà dám nói “Sẽ không từ bỏ La Nhất Hải” chứ?
La Tiểu Hồ có cách gì ư?
Cho dù nó có cảnh cáo Nhạc Nguy Nhiên bao nhiêu lần, nhưng tuổi tác, tiền tài, địa vị xã hội, nguồn tài nguyên, tất thảy mọi thứ nó đều không phải là đối thủ của Nhạc Nguy Nhiên.
Nó rất muốn La Nhất Hải đợi nó, đợi đến khi nó kiếm được rủng rỉnh tiền, trên danh thiếp là tổng tổng gì đấy, thì nó có thể cho La Nhất Hải cuộc sống mà anh muốn chứ?
Thế nhưng La Nhị Hà hỏi nó: Em có biết anh cả thích ăn gì không?
Khoảnh khắc đó, nó dường như đã hiểu ra cách biệt giữa mình và Nhạc Nguy Nhiên, e đã bị kéo giãn từ lâu rồi.
Mà La Tiểu Hồ, chỉ là trước sau không muốn thừa nhận mà thôi.
La Nhất Hải bị Nhạc Nguy Nhiên đè trên cửa, hôn đến suýt chút thở không ra hơi.
Nhạc Nguy Nhiên hôn bừa hôn đại, ép môi anh trên hàm răng đến là đau. Không hề có trình tự cách thức, nhưng vẫn khiêu khích La Nhất Hải đến sắc dục tràn đầy – Đã lâu rồi anh không hôn môi, không ôm ấp người mình thích.
Với thân phận là người từng yêu đương, cái hôn này gợi lên trong trí nhớ anh thứ mật ngọt anh từng nếm, từng thắm thiết.
Chóp mũi kề chóp mũi, bờ môi dán bờ môi, La Nhất Hải nói Nhạc Nguy Nhiên cậu nhẹ cho anh một chút, sau đó thì tự anh dán môi lên. Hôn xong lại mắng cậu: Cậu học ai thế hả… thế này là hôn sao, nói Nhạc Thông Thường nhà cậu anh đánh giá cao cậu quá rồi.
Ánh mắt của Nhạc Nguy Nhiên hận không thể nuốt chửng anh luôn, miệng thì vẫn oan ức: Tôi chưa từng học qua, tôi chỉ từng hôn anh thôi. Lại gặm môi dưới anh một cái: Vậy anh dạy tôi đi.
La Nhất Hải lại đạp cậu một cú, rất nhẹ: Cậu tưởng giờ cậu đang làm gì hả?
La Nhất Hải nói tôi để ý cậu lúc nào? Bất luận là Nhạc Nguy Nhiên trước kia hay Nhạc Nguy Nhiên bây giờ, ở hay không ở La gia, tôi có từng để ý sao?
Nhạc Nguy Nhiên ôm lấy anh, nói xin lỗi, tôi biết tôi rất ngốc. Nhất Hải, không phải là anh thì không được đâu, ngoại trừ anh thì ai cũng không được.
La Nhất Hải thấp giọng nói buông ra, giãy mấy cái mà giãy không ra, thở phì phò không giãy nữa. Nhạc Nguy Nhiên hỏi: Nhất Hải, anh có thích tôi một chút chút, đúng không?
La Nhất Hải không trả lời, chỉ im lặng. Theo Nhạc Nguy Nhiên thấy thì đây lại là sự im lặng cực kỳ tốt. Cậu chống lên trán La Nhất Hải, La Nhất Hải không né tránh, cậu lại bèn nghiêng đầu, nghe La Nhất Hải nói: Mấy đứa em nhà tôi tôi thích hết.
Nhưng mấy đứa em nhà anh không gần anh như thế này, Nhạc Nguy Nhiên nói. Bờ môi cậu chạm vào má La Nhất Hải, lướt đi xuống, hôn lên khóe miệng. La Nhất Hải không cự tuyệt.
Trái tim Nhạc Nguy Nhiên sắp sửa nhảy ra ngoài, to gan ịn lên môi anh. Đôi môi La Nhất Hải dễ dàng hé mở, đón lấy đầu lưỡi của cậu – Còn chưa kịp mừng như điên, đầu lưỡi chợt đau nhói.
La Nhất Hải đẩy cậu ra, nói, “Cậu cắn tôi như thế đó.” Một câu này, giải đáp cả hai nghi vấn của Nhạc Nguy Nhiên. Tiếp sau anh lại nói: “Tìm cậu Hải kia của cậu luyện tập xong rồi đến tìm tôi, cơ bản cũng không biết, mất cả mặt!”
Câu này, lại biến tất thảy mọi không xác định thành xác định.
Tay của La Nhất Hải còn chưa kịp đặt lên nắm cửa, liền bị Nhạc Nguy Nhiên tóm lấy: Sẽ không có Hải nào khác đâu, chỉ có mình anh thôi.
Tối ngày hôm đó, La Nhất Hải thấy Nhạc Nguy Nhiên ngủ quá say, liền dấy lên ý nghĩ “thử một chút”.
Thân mật với đàn ông, không được. Với Nhạc Nguy Nhiên thì sao? Không biết.
Ban đầu, anh chỉ dùng tay chạm vào mặt Nhạc Nguy Nhiên, thấy không phản ứng gì bèn xoa nặn một hồi. Nhạc Nguy Nhiên nhíu nhíu mày, vuốt mặt một cái. La Nhất Hải đợi một hồi, lại bóp miệng cậu, bóp trái bóp phải, bóp trên bóp dưới bóp thành mỏ vịt.
Sếp Nhạc mặt lạnh nào từng có bộ dáng này, khiến La Nhất Hải nhìn mà cười khì khì. Nhạc Nguy Nhiên không thoải mái, lẩm bẩm một tiếng quay mặt qua nằm ngửa.
La Nhất Hải nằm gần cậu thêm một chút, cảm thấy vẫn ổn; lại gần thêm một chút, cũng chẳng cảm giác gì; đưa tay kéo Nhạc Nguy Nhiên dựa vào người anh, cũng không bài xích – La Nhất Hải ngẩng đầu, dán mắt nhìn bờ môi cậu.
Đụng khẽ một cái như chuồn chuồn lướt nước, không cảm thấy buồn nôn, lại đụng một cái – Nhạc Nguy Nhiên ngủ không yên bị anh làm phiền, mơ mơ màng màng há miệng cắn một cái, sau đó ôm lấy người vào lòng, nói đừng phiền tôi, ngủ đi.
La Nhất Hải bị cắn một cái cũng đàng hoàng lại, không dám cử động. Đợi khi Nhạc Nguy Nhiên hơi nới lỏng ra chút, đầu dựa vào vai anh, hô hấp phả lên cần cổ anh, yên tĩnh vô cùng, giống một đứa bé lớn tướng. La Nhất Hải vỗ vỗ đứa bé này, chẳng mấy chốc cũng ngủ theo.
Lúc đó anh liền biết, bản thân mặc dù là nhất thời không rõ cảm tình của mình đối với Nhạc Nguy Nhiên, nhưng hoàn toàn cự tuyệt e rằng cũng không làm được.
Ngày hôm nay La Tiểu Hồ cứ tâm thần không yên, buổi tối cố ý đến đón La Nhất Hải tan làm.
Tình hình cụ thể mặc dù không rõ lắm, nhưng anh trai nó lại vì Nhạc Nguy Nhiên lên mạng kết bạn mà cảm thấy tức giận, liệu có phải có chút quản hơi bị rộng rồi không? Đối với Nhạc Nguy Nhiên, La Nhất Hải vẫn không thể nào bỏ xuống được, chuyện này xem ra nhất định là – ghen.
La Tiểu Hồ gãi gãi đầu, không muốn nghĩ tới.
Giống như là nó vẫn không muốn nghĩ đến chuyện La Nhất Hải sẽ quen bất kỳ người nào, cảm thấy không một ai có thể xứng với La Nhất Hải, cũng không muốn La Nhất Hải chú ý tới người khác ngoại trừ mình ra. Lúc nhỏ nó hay tưởng tượng: Trong nhà chỉ có nó và anh trai hai đứa là hay rồi, như thế La Nhất Hải sẽ có thể suốt ngày ở cùng với nó, không cần phải chia thời gian và tinh lực ra cho người khác.
Sau khi trưởng thành, La Tiểu Hồ tuy vẫn không mong La Nhất Hải kết hôn sinh con, nhưng cũng không còn cáu kỉnh như ngày xưa nữa. Nó biết La Nhất Hải sẽ có cuộc sống của riêng mình, nhưng nó vẫn muốn làm người em út mà La Nhất Hải thương yêu nhất, vượt hơn tất cả mọi người.
Nó cũng sẽ nhanh chóng độc lập, đền đáp lại La Nhất Hải gấp bội, để mình trở thành người quan trọng nhất đối với La Nhất Hải.
La Tiểu Hồ không biết tình cảm này liệu có vượt quá tình anh em bình thường hay không, nhưng nó không quan tâm. Em trai thích anh trai, và còn thích anh trai nhất, thì có cái gì sai chứ?
Nó chỉ không mong người sẽ bên La Nhất Hải, là Nhạc Nguy Nhiên.
Một người “anh trai” từ ngoài vào, một người “em trai” làm bộ làm tịch với La Nhất Hải, một người ở La gia tám năm cũng chưa từng gọi anh một tiếng anh trai, một thằng thối tha đã rời khỏi tầm mắt La Nhất Hải sáu năm trời, dựa vào cái gì mà dám nói “Sẽ không từ bỏ La Nhất Hải” chứ?
La Tiểu Hồ có cách gì ư?
Cho dù nó có cảnh cáo Nhạc Nguy Nhiên bao nhiêu lần, nhưng tuổi tác, tiền tài, địa vị xã hội, nguồn tài nguyên, tất thảy mọi thứ nó đều không phải là đối thủ của Nhạc Nguy Nhiên.
Nó rất muốn La Nhất Hải đợi nó, đợi đến khi nó kiếm được rủng rỉnh tiền, trên danh thiếp là tổng tổng gì đấy, thì nó có thể cho La Nhất Hải cuộc sống mà anh muốn chứ?
Thế nhưng La Nhị Hà hỏi nó: Em có biết anh cả thích ăn gì không?
Khoảnh khắc đó, nó dường như đã hiểu ra cách biệt giữa mình và Nhạc Nguy Nhiên, e đã bị kéo giãn từ lâu rồi.
Mà La Tiểu Hồ, chỉ là trước sau không muốn thừa nhận mà thôi.
La Nhất Hải bị Nhạc Nguy Nhiên đè trên cửa, hôn đến suýt chút thở không ra hơi.
Nhạc Nguy Nhiên hôn bừa hôn đại, ép môi anh trên hàm răng đến là đau. Không hề có trình tự cách thức, nhưng vẫn khiêu khích La Nhất Hải đến sắc dục tràn đầy – Đã lâu rồi anh không hôn môi, không ôm ấp người mình thích.
Với thân phận là người từng yêu đương, cái hôn này gợi lên trong trí nhớ anh thứ mật ngọt anh từng nếm, từng thắm thiết.
Chóp mũi kề chóp mũi, bờ môi dán bờ môi, La Nhất Hải nói Nhạc Nguy Nhiên cậu nhẹ cho anh một chút, sau đó thì tự anh dán môi lên. Hôn xong lại mắng cậu: Cậu học ai thế hả… thế này là hôn sao, nói Nhạc Thông Thường nhà cậu anh đánh giá cao cậu quá rồi.
Ánh mắt của Nhạc Nguy Nhiên hận không thể nuốt chửng anh luôn, miệng thì vẫn oan ức: Tôi chưa từng học qua, tôi chỉ từng hôn anh thôi. Lại gặm môi dưới anh một cái: Vậy anh dạy tôi đi.
La Nhất Hải lại đạp cậu một cú, rất nhẹ: Cậu tưởng giờ cậu đang làm gì hả?
Danh sách chương