Lúc xuất viện, cả nhà La gia cùng đưa La Nhất Hải đến chỗ Nhạc Nguy Nhiên, Nhạc Nguy Nhiên lái một chiếc SUV thương vụ, đủ chở hết mọi người.

Lúc làm thủ tục, anh em nhà La gia còn không vui, mấy đứa em ruột đều ở đó, mà để anh cả ở nhà người ngoài, về tình về lý đều không thể nào nói nổi. La Nhất Hải cũng cảm thấy không cần vì mình mà giày vò Nhạc Nguy Nhiên như thế, nhiều lần lầu bầu mình căn bản không cần phải được chăm sóc.

Tránh mặt anh cả, La Tiểu Hồ châm chọc Nhạc Nguy Nhiên, “Tôi còn không biết Sếp Nhạc có thể hạ mình đi làm vú em đấy, đến lúc đó không biết chừng ai chăm sóc ai nhỉ.”

Nhạc Nguy Nhiên nhàn nhạt đáp một câu, “Cậu nói đúng. Lo cho một mình tôi, dù sao cũng tốt hơn là lo cho ba người lớn một đứa bé các người.”

La Tiểu Hồ tức đến không nói được gì.

An toàn về đến nhà, đợi mọi người đi rồi, La Nhất Hải hỏi Nhạc Nguy Nhiên, “Có phải là cậu cố ý đưa Dì Nhạc đến khuyên anh không?”

Nhạc Nguy Nhiên nói, “Tôi làm gì có bản lãnh đủ lớn để thuyết phục mẹ mình đâu, là tự mẹ muốn để anh dưỡng bệnh cho tốt. Để anh ở chỗ họ, sợ anh lại nhịn không được mà đi lo mấy chuyện vớ va vớ vẩn của họ.” La Nhất Hải không tin lắm, nhíu mày nói tiếp, “Nhưng cậu còn có công ty phải lo, cũng không thể suốt ngày chỉ trông anh được.”

Nhạc Nguy Nhiên đáp rằng, “Tôi thật sự là rất muốn suốt ngày chỉ trông anh đó.”

La Nhất Hải “Hả?” Nhạc Nguy Nhiên lại nói, “Nhưng La gia nhà các anh không đồng ý, sợ tôi ngược đãi anh cả của bọn họ, đợi anh khỏe chút rồi sẽ đến rước anh đi.”

Nhớ lại ban nãy mấy đứa em soi mói nhà Nhạc Nguy Nhiên từng ly từng tí như thể trinh sát điều tra, La Nhất Hải ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng.

Nhạc Nguy Nhiên khẽ cười một tiếng, nói, “Yên tâm đi, họ sẽ đến giúp anh, cũng không làm lỡ việc tôi đến công ty. Lúc anh rảnh rỗi… có cần bắt đầu vẽ lại không?”

La Nhất Hải sững người, “Sao cậu biết ngày trước anh có vẽ?”

Nhạc Nguy Nhiên nhìn anh khó hiểu, “Lúc chuyển nhà là ai mang giá vẽ và quyển nháp phác họa đem vứt, nhưng lại lưu luyến không nỡ nhìn cả nửa tiếng đồng hồ?”

La Nhất Hải cười vô cùng xấu hổ, “Bị cậu nhìn thấy rồi à.”

Nhạc Nguy Nhiên lên lầu, không biết lục lọi ở đâu cả nửa ngày trời, cầm lấy một túi đựng đi xuống, đưa cho La Nhất Hải, “Nói rõ trước, anh đã vứt cả rồi, thì không thể coi là vật về nguyên chủ được – Coi như là tôi tặng anh nhé.”

La Nhất Hải gỡ ra với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, lộ ra một quyển ký họa đề tên của mình. Là quyển mà anh đã dùng hơn nửa năm, trên bìa còn có dấu tay cáu bẩn.

Trời ạ! La Nhất Hải nhìn Nhạc Nguy Nhiên với vẻ không thể tin nổi, nhiều lần vuốt ve trang giấy, vô cùng kinh ngạc.

“Tôi thấy anh luyến tiếc đến thế, ngộ nhỡ hối hận thì sao.” Nhạc Nguy Nhiên thì lại rất thỏa mãn khi thấy phản ứng này của anh.

La Nhất Hải mở quyển sổ ra, bên trong là một sổ ký họa anh tiện tay vẽ khi mình vẫn còn rảnh rỗi. Anh lật từng trang một cho Nhạc Nguy Nhiên xem, “Đây là Tiểu Hồ, nhưng lúc nó ngủ mới vẽ được, không thì cứ suốt ngày nhúc nhích; đây là Nhị Hà, đây là Tam Giang, đây là cậu” – La Nhất Hải nhìn Nhạc Nguy Nhiên cười, “Cậu là người mẫu tốt nhất, một tư thế cả buổi cũng không cử động, cũng không nhìn anh, anh vẽ cậu cậu cũng không biết.”

Nhạc Nguy Nhiên từ trong túi lấy hộp bút ra, đưa cho anh, “Sao anh biết là tôi không biết chứ.”

Chiều hôm sau, La Nhị Hà và La Tam Giang cùng đến. Nhạc Nguy Nhiên nhìn thấy họ đến thì xuất phát đến công ty.

La Nhị Hà đem trái cây mang đến đi rửa sạch, gọt vỏ, còn lại thì bỏ vào tủ lạnh. La Nhất Hải nói sau này đừng mua nữa, Nguy Nhiên có đặt ở chợ đồ tươi rồi, sáng nào cũng mang đến một thùng giữ nhiệt nhỏ, chẳng ăn được hết.

La Nhị Hà nói phòng của anh bị nổ không còn gì nữa, không được mấy bữa đã vào nằm viện làm phẫu thuật, lại sắp đổi mùa rồi, quần áo thay đổi có phải là không đủ không? La Nhất Hải nói “Vết dao mổ còn chưa khỏi, mấy loại quần thông thường cũng không mặc được, Nguy Nhiên đưa đống quần cậu ta chưa mặc cho anh. Em xem, cái quần này điều chỉnh độ rộng bằng dây rút này, vừa khéo.” La Nhị Hà lật nhãn mác quần áo của anh cô xem, không nói gì.

La Tam Giang ôm cháu ngoại gái xem quyển ký họa của anh trai hỏi, “Anh à, đây là anh vẽ đó hả?” La Nhị Hà đến gần nhìn, “Ngày trước anh cả có học, em không nhớ rồi à?” Lại hỏi La Nhất Hải, “Anh, em nhớ anh vứt rồi mà, lại bắt đầu vẽ à?”

La Nhất Hải nói, “Không phải, là Nguy Nhiên nhặt về cho anh, giữ từ đó đến nay. Tay anh cứng hết rồi, có hơi không dám đụng.”

La Nhị Hà ở trước mặt La Nhất Hải không nói gì, buổi tối về nhà nói thầm với La Tiểu Hồ, “Lúc ở La gia, không hề nhìn ra là Nhạc Nguy Nhiên lại để ý anh cả như vậy. Em nói thử, vóc dáng hai người họ chênh nhau nhiều thế, chiếc quần kia làm sao có thể là quần Nhạc Nguy Nhiên chưa mặc được? Đó chính là cố ý mua cho ảnh, cũng chỉ có anh cả dễ gạt. Coi như không nhắc chuyện ăn mặc, nhưng cậu ta nhặt quyển ký họa của anh về, giữ cả mười năm trời – Để ý như thế có hơi kinh người phải không?”

“Ngày trước em với cậu ta thân nhau như vậy, không phát hiện ra chút nào sao?”

La Tiểu Hồ hầm hừ nói, “Em phát hiện thì có tác dụng gì, phải là anh cả phát hiện chứ!”

La Nhị Hà nghe ra vấn đề, truy hỏi, “Vậy em đã phát hiện ra chuyện gì?”

La Tiểu Hồ trợn trắng mắt, “Em phát hiện cái gì? Em phát hiện hắn có mưu đồ khác, muốn khiến cho anh cả cảm thấy cả thế gian chỉ có mỗi hắn săn sóc nhất! Chúng ta đều là một đám bỏ đi!”

La Nhị Hà ngẩn người một hồi, vỗ đầu em út, “Thật là, chẳng trách người ta nói, em đã lớn thế này rồi còn nổi cáu như đứa con nít vậy.”

Chị hai vừa cười vừa bỏ qua chuyện này, chỉ lưu lại mình La Tiểu Hồ bực bội trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện