Chạng vạng, La Nhị Hà tới đưa cơm, La Tiểu Hồ trở về đổi cho La Tam Giang. La Nhất Hải hỏi cô sao lại đến, đứa bé thì thế nào? La Nhị Hà nói thích chơi với Tam Giang lắm, cứ thích cậu ba của nó cơ.

La Nhất Hải vừa dở gà mèn vừa cười, “Cậu ba của con bé hồi nhỏ cũng y chang như nó – Chà, thịt bò hầm.”

La Nhị Hà im lặng nhìn anh của cô ăn cơm, còn không quên hỏi cô với chồng sao rồi. Cô nói tốt lắm, La Nhất Hải nói, “Đừng gạt anh của em, tốt lắm mà có thể để em đưa con chạy đến bệnh viện sao? Nhà chồng nhiều người thế cũng chẳng thể trông giúp vài bữa? Em chính là tính cách quá mềm yếu, lúc nên kiên cường thì phải kiên cường, nhà cũng là của em mà, sợ cái gì –”

La Nhị Hà thấp giọng hỏi, “Anh, em, em có phải là khiến anh thất vọng lắm không?”

La Nhất Hải đặt muỗng ăn canh xuống, kinh ngạc nói, “Nói cái gì thế hả?”

La Nhị Hà cúi đầu, nhìn hai tay đan nhau của mình, chậm rãi nói, “Sau khi mẹ chúng ta không còn nữa, việc trong nhà ba không gánh được, đều là anh làm, em là chị của mấy đứa, nhưng lại chẳng giúp được anh thêm chút gì.”

“Ngày trước ai cũng khen con gái nhà La gia có công việc tốt, còn viết cả sách. Nhưng kết hôn sinh con xong, bản thân có gia đình, nhưng công việc không có, sách cũng không còn viết, cuộc sống trôi qua chẳng tốt đẹp gì. Làm vợ làm mẹ người ta rồi, mà chuyện lớn chuyện nhỏ gì cứ suốt ngày muốn tìm anh cả, cứ suốt ngày nghĩ cùng lắm thì không sống chung nữa, ly hôn sợ gì chứ, dù sao mình vẫn còn anh trai mà, anh trai thương mình mà.”

“Em có phải là… vô dụng lắm không?”

La Nhất Hải thở dài nặng nề, nói rằng, “Em nói với anh trai ruột của em cái gì thất vọng với không thất vọng, vô dụng với hữu dụng gì chứ? Có chuyện gì người trong nhà đưa tay ra giúp không phải bình thường hay sao? Cũng không phải giống như lúc anh nằm viện, mấy đứa đến chăm sóc hay sao?”

La Nhị Hà hỏi ngược lại, “Nhưng anh bị bệnh lại chẳng nói cho chúng em hay, đó có phải là cảm thấy tụi em không dựa dẫm được, không giúp được gì ư?”

La Nhất Hải nói lời thấm thía, “Mấy em ai nấy vẫn còn chuyện phải làm, anh là không muốn để mấy đứa lo lắng, hơn nữa, trước khi phẫu thuật không phải đã thông báo cho mấy đứa hết sao?”

La Nhị Hà cầm lấy cổ tay của anh, “Anh cả, ban nãy chính anh đã nói, có chuyện gì người trong nhà đưa tay ra giúp là điều rất bình thường, vậy tụi em chia sẻ với anh cũng bình thường mà. “Ba ông thợ da hơn ông Gia Cát” mà, ba đứa tụi em cho dù có vô dụng, thì cũng hơn là một ông thợ giày chứ.”

La Nhất Hải cười, “Được rồi biết rồi, mấy đứa cũng đừng có nghe Nguy Nhiên nói cái gì rồi để bụng, cậu ta còn dạy dỗ cả anh cơ. Cũng chỉ nhân lúc anh không có mặt, nếu anh mà ở đó thì anh đã mắng lại rồi.”

“Vậy giờ anh mắng đi.” Nhạc Nguy Nhiên bước vào, đặt trái cây và hộp bánh gato lên bàn đầu giường, kéo ghế ngồi xuống, “Anh mắng đi, tôi nghe.”

La Nhất Hải cúi đầu ăn thịt bò.

Nhạc Nguy Nhiên khoác tay lên lan can giường bệnh nhìn anh ăn, “Tôi nói anh thích bao che, mà còn ở sau lưng nói xấu người ta.”

La Nhất Hải không ngẩng đầu, tiếp tục ăn, “Trước mặt anh cũng cứ nói thế…”

La Nhị Hà im lặng không lên tiếng, đợi La Nhất Hải ăn xong mau chóng thu dọn gà mèn rồi đi.

Nhạc Nguy Nhiên kéo lan can xuống, dìu La Nhất Hải xuống giường tản bộ, bảo anh nắm lấy một tay mình để nhờ lực, trêu ghẹo, “Ở trước mặt anh tính mắng tôi thế nào?” Mặt La Nhất Hải có hơi đỏ, hỏi ngược, “Cậu rốt cục đã nói gì với tụi nó, sao từng đứa một đều đến xin lỗi anh vậy.”

Tối hôm qua là La Tam Giang, lau nước mắt nói mình không có tiền đồ.

“Từ nhỏ đến lớn chưa từng làm anh cả bớt lo, không như chị hai vừa có tài hoa tính tình lại tốt, cũng không giỏi học hành như La Tiểu Hồ, ngay cả Nhạc Nguy Nhiên cũng giỏi hơn em. Sau khi lớn lên cứ nghĩ đến kiếm tiền, chỉ là muốn để anh cả thấy rằng em cũng không kém cỏi hơn người ta, kết quả là lăn lộn chẳng thừa lại được gì, còn phải để anh cả trả nợ dùm, bị bệnh còn không dám để cho em biết.”

“Anh, em không có muốn nổi cáu với anh đâu, em đang giận chính bản thân mình.” La Tam Giang tự xưng là một con người kiên cường, một anh chàng cao hơn 1,8 mét, cúi thấp đầu trước mặt La Nhất Hải khóc đến như một đứa bé. Lúc nhỏ ngã gãy tay cũng nín nhịn không chịu rơi dầu một giọt nước mắt, trong đời chỉ có khóc vài lần, ngoại trừ ba mẹ qua đời, đều là bởi vì La Nhất Hải.

La Nhất Hải cảm thán, “Lần trước Tam Giang khóc thành như thế, là lần cậu chạy mất bị anh mắng.”

Nhạc Nguy Nhiên phì cười. La Nhất Hải hỏi, “Lão Tam nhà chúng ta ngoại trừ tính tình nóng nảy một chút, thì người cũng không xấu đâu. Sao cậu cứ chướng mắt nó vậy?”

Nhạc Nguy Nhiên nói, “Anh xem, anh lại muốn tính sổ đấy à. Tôi cũng đâu có chướng mắt gì, tôi còn khá là thích La Tam Giang đấy.”

La Nhất Hải trưng gương mặt khó mà tin nổi.

Nhạc Nguy Nhiên dìu anh đến hành lang, gài áo khoác đàng hoàng, nói, “Anh có biết không? Tụi tôi có đánh nhau tợn hơn nữa thì La Tam Giang cũng chưa từng nói một câu “Mày không phải con cái nhà tụi tao, cút ra khỏi nhà tụi tao” kiểu vậy.”

La Nhất Hải kiêu ngạo nói, “Đúng đấy, Lão Tam nhà chúng ta là bụng dạ tốt nhất rồi – Vậy hai người suốt ngày đánh cái gì?”

Nhạc Nguy Nhiên nhún nhún vai, “Đánh giỡn thôi.”

“Đánh giỡn?!” La Nhất Hải đập tay cậu ta một cái, khiến Nhạc Nguy Nhiên giật cả mình, “Hôm đó anh tìm cậu đến tận nửa đêm, nóng ruột gần chết, bây giờ cậu lại nói với anh là đánh giỡn?!”

Nhạc Nguy Nhiên sờ sờ cánh tay, gương mặt không cảm xúc gì hiếm hoi trở nên mất tự nhiên, không dám trả lời.

La Nhất Hải hỏi vì sao, Nhạc Nguy Nhiên nói sợ anh đấy, đánh trầy cả mặt em ba của anh, sợ anh nổi giận.

La Nhất Hải há miệng nửa ngày không biết nói gì cho hay, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, “Vừa không biết làm sao để nói chuyện với anh, lại vừa sợ anh, anh đã làm gì cậu à?”

Nhạc Nguy Nhiên siết chặt tay mình lại, thấp giọng nói.

“Anh đã hàng phục tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện