La Tiểu Hồ túm lấy tay La Nhất Hải, nằm phục trên người anh khóc.
La Tiểu Hồ nói, “Em rõ ràng muốn trở thành người thân nhất với anh, suốt ngày cứ làm nũng với anh là bởi vì muốn anh thương em, lúc nhỏ ngày nào em cũng muốn lớn nhanh một chút, có thể chăm sóc cho anh, có thể để anh dựa vào em – Bây giờ em đã lớn rồi, anh à, có chuyện gì anh phải nói cho em biết trước chứ! Em là em trai ruột của anh mà, em luôn ở bên cạnh anh mà!”
La Nhất Hải đau lòng sờ sờ tóc đứa em út, nói, “Em đang đi học mà, làm gì có cái đạo lý để cho đứa em nhỏ nhất phải bận tâm chứ? Bệnh này mắc cũng mắc phải rồi, lo lắng cũng vô dụng, hơn nữa, trông thấy mấy đứa lo lắng anh không buồn lòng sao? Vậy chi bằng không để mấy đứa biết còn tốt hơn.”
La Tiểu Hồ ra sức nắm lấy tay anh, “Sao có thể nói như thế chứ anh cả! Em có thể chia sẻ với anh mà! Một mình anh lo lắng sợ hãi em không đau lòng sao? Chúng ta có thể cùng nghĩ cách cùng đối mặt mà, anh đừng có gạt em ra rìa chứ!”
Lúc còn nhỏ, để khiến La Nhất Hải quan tâm, La Tiểu Hồ suốt ngày thích giả bộ khóc lóc, đã bao nhiêu năm không khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem thế kia, khiến cho La Nhất Hải nhìn thấy mà mắt đỏ hoe, anh không ngừng nói xin lỗi, nói sau này chuyện gì anh cũng nói em biết.
La Tiểu Hồ khóc càng tợn hơn, quệt lên ngực anh mình, nói là em vẫn chưa đủ tốt, anh đừng có xin lỗi em, em không phải là muốn anh xin lỗi đâu, em làm sao có thể để anh xin lỗi em được chứ? Nói chuyện lộn xộn hết cả lên, La Nhất Hải nghe mà thở dài, “Tiểu Hồ, em phải kiên cường một chút, ngộ nhỡ sau này anh thật sự không còn, mấy đứa làm sao mà để anh yên tâm được chứ.”
“Anh nói cái gì thế!” La Tiểu Hồ gào lên, “Anh mà nói thế nữa là em giận thật đấy!”
May là phòng bệnh đơn, nếu không giọng hét của nó kéo cảnh sát đến cả rồi.
Hai anh em an ủi lẫn nhau một hồi, cuối cùng cũng coi như là hòa giải. Truyền dịch xong, hai anh em đều không ngủ, La Tiểu Hồ nắm tay anh cả như cũ, hỏi, “Anh, Nhạc Nguy Nhiên đối với anh có tốt không?”
Lúc này La Nhất Hải mới nhớ ra, nhéo tay em trai một cái, “Nói đến chuyện này, sao em có thể đánh người ta chứ? Là anh bảo Nguy Nhiên giúp anh giữ bí mật. Cho dù cậu ta có nói chuyện gì khó nghe, thì em cũng không thể động thủ được! Ngày mai mau chóng đi xin lỗi người ta!”
La Tiểu Hồ bĩu môi, “Em không, anh ta nợ em.”
“Hai đứa rốt cục là có chuyện gì?” La Nhất Hải hỏi, “Thần thần bí bí, khi thì tốt khi thì xấu.”
La Tiểu Hồ khẽ hừ một tiếng, dẩu môi, “Em không nói, anh hỏi Nhạc Nguy Nhiên đi, xem anh ta có dám nói không.”
La Nhất Hải xoa xoa đầu em út, bó tay với thằng nhóc.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh em La gia và Nhạc Nguy Nhiên đều có mặt. Y tá làm xong công tác chuẩn bị trước phẫu thuật, bảo La Nhất Hải đợi đó, một lát bên phòng phẫu thuật sẽ có người đến đón.
La Nhất Hải ngồi xếp bằng trên giường, nói Nhị Hà phải chăm con đừng có suốt ngày đến bệnh viện, trẻ con nhiễm vi khuẩn thì thế nào, đợi một lát phẫu thuật xong chóng về đi; dặn dò Tam Giang nhớ năng liên lạc với luật sư chuyện phòng ốc; Tiểu Hồ không thể chậm trễ chuyện đi học được.
La Tiểu Hồ nói giờ đã lúc nào rồi, anh đừng có lo lắng mấy chuyện này nữa.
Nhạc Nguy Nhiên thì lại im lặng trầm mặc, để anh nói hết mà yên tâm.
La Nhất Hải đưa mắt ra hiệu bảo La Tiểu Hồ xin lỗi Nhạc Nguy Nhiên, La Tiểu Hồ giả vờ không nhìn thấy.
Chín giờ, người bên phòng phẫu thuật đến, một đám người theo đến trước cửa phòng phẫu thuật. Trước khi vào trong, La Nhất Hải đột nhiên xoay người lại gọi một tiếng, “Nguy Nhiên –“
Nhạc Nguy Nhiên bị anh em nhà La gia và những người nhà bệnh nhân khác ngăn ở vòng ngoài, vẫn luôn nhìn anh, mỉm cười một cái, nói, “Yên tâm đi, ngủ một giấc, tỉnh dậy là khỏe thôi.”
La Nhất Hải cũng cười, “Ừm.”
La Tiểu Hồ nói, “Em rõ ràng muốn trở thành người thân nhất với anh, suốt ngày cứ làm nũng với anh là bởi vì muốn anh thương em, lúc nhỏ ngày nào em cũng muốn lớn nhanh một chút, có thể chăm sóc cho anh, có thể để anh dựa vào em – Bây giờ em đã lớn rồi, anh à, có chuyện gì anh phải nói cho em biết trước chứ! Em là em trai ruột của anh mà, em luôn ở bên cạnh anh mà!”
La Nhất Hải đau lòng sờ sờ tóc đứa em út, nói, “Em đang đi học mà, làm gì có cái đạo lý để cho đứa em nhỏ nhất phải bận tâm chứ? Bệnh này mắc cũng mắc phải rồi, lo lắng cũng vô dụng, hơn nữa, trông thấy mấy đứa lo lắng anh không buồn lòng sao? Vậy chi bằng không để mấy đứa biết còn tốt hơn.”
La Tiểu Hồ ra sức nắm lấy tay anh, “Sao có thể nói như thế chứ anh cả! Em có thể chia sẻ với anh mà! Một mình anh lo lắng sợ hãi em không đau lòng sao? Chúng ta có thể cùng nghĩ cách cùng đối mặt mà, anh đừng có gạt em ra rìa chứ!”
Lúc còn nhỏ, để khiến La Nhất Hải quan tâm, La Tiểu Hồ suốt ngày thích giả bộ khóc lóc, đã bao nhiêu năm không khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem thế kia, khiến cho La Nhất Hải nhìn thấy mà mắt đỏ hoe, anh không ngừng nói xin lỗi, nói sau này chuyện gì anh cũng nói em biết.
La Tiểu Hồ khóc càng tợn hơn, quệt lên ngực anh mình, nói là em vẫn chưa đủ tốt, anh đừng có xin lỗi em, em không phải là muốn anh xin lỗi đâu, em làm sao có thể để anh xin lỗi em được chứ? Nói chuyện lộn xộn hết cả lên, La Nhất Hải nghe mà thở dài, “Tiểu Hồ, em phải kiên cường một chút, ngộ nhỡ sau này anh thật sự không còn, mấy đứa làm sao mà để anh yên tâm được chứ.”
“Anh nói cái gì thế!” La Tiểu Hồ gào lên, “Anh mà nói thế nữa là em giận thật đấy!”
May là phòng bệnh đơn, nếu không giọng hét của nó kéo cảnh sát đến cả rồi.
Hai anh em an ủi lẫn nhau một hồi, cuối cùng cũng coi như là hòa giải. Truyền dịch xong, hai anh em đều không ngủ, La Tiểu Hồ nắm tay anh cả như cũ, hỏi, “Anh, Nhạc Nguy Nhiên đối với anh có tốt không?”
Lúc này La Nhất Hải mới nhớ ra, nhéo tay em trai một cái, “Nói đến chuyện này, sao em có thể đánh người ta chứ? Là anh bảo Nguy Nhiên giúp anh giữ bí mật. Cho dù cậu ta có nói chuyện gì khó nghe, thì em cũng không thể động thủ được! Ngày mai mau chóng đi xin lỗi người ta!”
La Tiểu Hồ bĩu môi, “Em không, anh ta nợ em.”
“Hai đứa rốt cục là có chuyện gì?” La Nhất Hải hỏi, “Thần thần bí bí, khi thì tốt khi thì xấu.”
La Tiểu Hồ khẽ hừ một tiếng, dẩu môi, “Em không nói, anh hỏi Nhạc Nguy Nhiên đi, xem anh ta có dám nói không.”
La Nhất Hải xoa xoa đầu em út, bó tay với thằng nhóc.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh em La gia và Nhạc Nguy Nhiên đều có mặt. Y tá làm xong công tác chuẩn bị trước phẫu thuật, bảo La Nhất Hải đợi đó, một lát bên phòng phẫu thuật sẽ có người đến đón.
La Nhất Hải ngồi xếp bằng trên giường, nói Nhị Hà phải chăm con đừng có suốt ngày đến bệnh viện, trẻ con nhiễm vi khuẩn thì thế nào, đợi một lát phẫu thuật xong chóng về đi; dặn dò Tam Giang nhớ năng liên lạc với luật sư chuyện phòng ốc; Tiểu Hồ không thể chậm trễ chuyện đi học được.
La Tiểu Hồ nói giờ đã lúc nào rồi, anh đừng có lo lắng mấy chuyện này nữa.
Nhạc Nguy Nhiên thì lại im lặng trầm mặc, để anh nói hết mà yên tâm.
La Nhất Hải đưa mắt ra hiệu bảo La Tiểu Hồ xin lỗi Nhạc Nguy Nhiên, La Tiểu Hồ giả vờ không nhìn thấy.
Chín giờ, người bên phòng phẫu thuật đến, một đám người theo đến trước cửa phòng phẫu thuật. Trước khi vào trong, La Nhất Hải đột nhiên xoay người lại gọi một tiếng, “Nguy Nhiên –“
Nhạc Nguy Nhiên bị anh em nhà La gia và những người nhà bệnh nhân khác ngăn ở vòng ngoài, vẫn luôn nhìn anh, mỉm cười một cái, nói, “Yên tâm đi, ngủ một giấc, tỉnh dậy là khỏe thôi.”
La Nhất Hải cũng cười, “Ừm.”
Danh sách chương