Được những hàng xóm khác vác lên chạy xuống dưới lầu, La Nhất Hải choáng váng mặt mày ngồi nửa buổi, khi đỡ ù tai, dần dần anh nghe thấy tiếng còi hụ của xe cứu hỏa. Lầu dưới của nhà họ đều là mảnh kính vỡ, phòng ốc bị nổ tung đang có khói đặc cuồn cuộn bốc ra từ cửa sổ.
La Nhất Hải thấy may mắn, may mà La Tam Giang đã đi, may mà La Tiểu Hồ không trở về.
Điện thoại không biết đã rơi ở đâu, anh mượn điện thoại của người khác gọi cho La Tiểu Hồ. La Tiểu Hồ không nghe máy, anh liền gửi tin nhắn, nói là mình không sao, muộn một chút sẽ đi tìm thằng bé.
Nghĩ một hồi đoán hẳn ngày mai không đi làm nổi, anh lại gọi cú điện thoại cho Nhạc Nguy Nhiên. Nhạc Nguy Nhiên vừa nghe nhà bị nổ, lập tức hỏi anh hiện tại ở đâu, thế nào rồi, cậu ta sẽ đến ngay. La Nhất Hải vội vàng nói không cần không cần, bị Nhạc Nguy Nhiên gầm đủ cả họ lẫn tên mà ngắt lời, khiến La Nhất Hải sợ đến tưởng mình lại bị ù tai tiếp.
Bên kia đầu dây chợt có tiếng của La Tiểu Hồ gào lên, “Anh hai, anh đang ở đâu?”
Hơn 20 phút sau, Nhạc Nguy Nhiên xuất hiện, cùng với La Tiểu Hồ.
Không cho giải thích đã kéo La Nhất Hải đi bệnh viện, kiểm tra có bị thương hay không. La Tiểu Hồ mắt đỏ hoe, kéo tay La Nhất Hải không buông. Nhân lúc Nhạc Nguy Nhiên đi nộp tiền, La Nhất Hải hỏi nó, “Không phải em ở chỗ thầy hướng dẫn hả?”
La Tiểu Hồ sững người, ấp úng một hồi. La Nhất Hải sờ sờ đầu của nó, nói không sao, cũng may em không ở nhà, anh biết em với anh Nguy Nhiên tình cảm rất tốt, anh cũng không phải tra xét gì.
Sau khi nghe thấy tiếng của La Tiểu Hồ, trong lòng La Nhất Hải không biết là có cảm xúc gì.
La Tiểu Hồ nói dối anh.
La Tiểu Hồ với anh không còn là chẳng gì giấu nhau nữa.
La Tiểu Hồ lớn rồi, tự lập rồi, có bí mật của riêng mình rồi.
Đứa bé nhỏ nhất của La gia, cuối cùng cũng sắp sải cánh, bay khỏi gà mẹ này rồi.
So với anh trai, thì anh cảm thấy mình giống cha của La Tiểu Hồ hơn.
Thời thiếu niên khi mệt đến gục ngã, anh từng vô số lần mơ ước cái ngày “Cầu xin các em mau chóng lớn lên đi”, cuối cùng thì cũng tới. Anh vốn là nên vui mừng, có thể có được cái cuộc sống hoàn toàn thuộc về mình, nhưng chớp mắt đó vẫn là bị phiền muộn và trống rỗng lấp đầy đầu óc.
Nhưng La Nhất Hải hiểu, anh nhất định phải biết buông tay, nhất định phải tập quen với việc La Tiểu Hồ không dựa dẫm vào anh nữa, anh thậm chí còn cần phải học cách tự sống một mình hơn cả La Tiểu Hồ.
La Tiểu Hồ dường như nhận ra được suy nghĩ của anh, ôm lấy anh nói, “Anh cả, anh đừng có bỏ mặc em!”
La Nhất Hải cười, sao có thể bỏ mặc em được, em là em trai yêu quý nhất nhà chúng ta mà. Nhưng anh biết em đã là người lớn rồi, em làm việc nhất định có lý do của mình.
La Tiểu Hồ gần như quýnh đến khóc, nhưng lại nhất thời không giải thích được tại sao lại đi tìm Nhạc Nguy Nhiên.
Nhạc Nguy Nhiên trở về từ chỗ đóng phí, cầm theo một đống phiếu xét nghiệm, buổi tối bên phòng cấp cứu xem thử là có tổn thương do chấn động hoặc do hít phải khói đặc hay không, quan sát 24 đến 48 tiếng đồng hồ, ngày mai còn đủ loại hẹn khám liên quan đến đau thắt lưng nữa.
La Nhất Hải thoáng nhìn, líu lưỡi, “Chỉ bị ê ẩm sưng chút thôi, phải kiểm tra nhiều hạng mục thế này à?”
La Tiểu Hồ một phắt giành lấy, vừa đọc vừa hỏi, “Anh bị đau thắt lưng? Đau như thế nào cơ? Đau từ lúc nào? Sao không nói em biết?”
Nhạc Nguy Nhiên nói có bạn học làm việc trong bệnh viện này, đã đi hỏi, đi kiểm tra hết một loạt những nguyên nhân có thể dẫn đến đau thắt lưng, để được yên tâm. La Tiểu Hồ trừng mắt nhìn cậu ta, nhét phiếu xét nghiệm vào cặp của mình.
La Tiểu Hồ ở lại bệnh viện với La Nhất Hải một đêm, không gì đáng ngại, đợi hôm sau xét nghiệm xong hết rồi hai người về bên nhà xem xem. Khu vực đó đã bị giăng dây cảnh giới không được vào, cửa đã mất, cầu thang lầu hai còn đang rớt vụn xà bần xuống.
Hết cách, La Nhất Hải đành phải qua bên La Tiểu Hồ sớm hơn.
Hôm sau đi làm, Nhạc Nguy Nhiên cho anh một chiếc điện thoại đã gắn sim, nói là công ty phát. La Nhất Hải không tin, sắc mặt Nhạc Nguy Nhiên thối ngay lập tức, anh cũng không dám không cầm nữa.
Kết quả của chụp cộng hưởng từ và CT phải hai ba ngày sau mới ra, La Nhất Hải dậy từ sớm qua bên bệnh viện lấy, tra mã trên máy tự phục vụ từng lần một. Ảnh anh xem không hiểu, báo cáo thì xem nửa ngày, rồi nhét vào túi bóng in tên bệnh viện.
Sau đó anh liền xin nghỉ, không đi làm.
Nhạc Nguy Nhiên nhận được điện thoại của bạn học bên bệnh viện, hỏi cậu ta có quan hệ gì với bệnh nhân.
Nhạc Nguy Nhiên nói từng trên cùng một hộ khẩu, thế nào? Bạn học thở dài, nói là qua bên hình ảnh trực tiếp xem ảnh, CT phần bụng cho thấy bên thận phải – có khối u đã gần 5 cm.
La Nhất Hải đứng phía ngoài vòng dây vàng bao bên ngoài căn nhà của La gia, xem lại báo cáo chẩn đoán thêm lần nữa: có khả năng ung thư thận, đề nghị phẫu thuật và thêm một bước xác minh bệnh lý.
Anh thở dài một hơi, cất báo cáo đi, nhấc dải dây lên, khom lưng đi vào.
[1] Vay P2P: cho vay ngang hàng
La Nhất Hải thấy may mắn, may mà La Tam Giang đã đi, may mà La Tiểu Hồ không trở về.
Điện thoại không biết đã rơi ở đâu, anh mượn điện thoại của người khác gọi cho La Tiểu Hồ. La Tiểu Hồ không nghe máy, anh liền gửi tin nhắn, nói là mình không sao, muộn một chút sẽ đi tìm thằng bé.
Nghĩ một hồi đoán hẳn ngày mai không đi làm nổi, anh lại gọi cú điện thoại cho Nhạc Nguy Nhiên. Nhạc Nguy Nhiên vừa nghe nhà bị nổ, lập tức hỏi anh hiện tại ở đâu, thế nào rồi, cậu ta sẽ đến ngay. La Nhất Hải vội vàng nói không cần không cần, bị Nhạc Nguy Nhiên gầm đủ cả họ lẫn tên mà ngắt lời, khiến La Nhất Hải sợ đến tưởng mình lại bị ù tai tiếp.
Bên kia đầu dây chợt có tiếng của La Tiểu Hồ gào lên, “Anh hai, anh đang ở đâu?”
Hơn 20 phút sau, Nhạc Nguy Nhiên xuất hiện, cùng với La Tiểu Hồ.
Không cho giải thích đã kéo La Nhất Hải đi bệnh viện, kiểm tra có bị thương hay không. La Tiểu Hồ mắt đỏ hoe, kéo tay La Nhất Hải không buông. Nhân lúc Nhạc Nguy Nhiên đi nộp tiền, La Nhất Hải hỏi nó, “Không phải em ở chỗ thầy hướng dẫn hả?”
La Tiểu Hồ sững người, ấp úng một hồi. La Nhất Hải sờ sờ đầu của nó, nói không sao, cũng may em không ở nhà, anh biết em với anh Nguy Nhiên tình cảm rất tốt, anh cũng không phải tra xét gì.
Sau khi nghe thấy tiếng của La Tiểu Hồ, trong lòng La Nhất Hải không biết là có cảm xúc gì.
La Tiểu Hồ nói dối anh.
La Tiểu Hồ với anh không còn là chẳng gì giấu nhau nữa.
La Tiểu Hồ lớn rồi, tự lập rồi, có bí mật của riêng mình rồi.
Đứa bé nhỏ nhất của La gia, cuối cùng cũng sắp sải cánh, bay khỏi gà mẹ này rồi.
So với anh trai, thì anh cảm thấy mình giống cha của La Tiểu Hồ hơn.
Thời thiếu niên khi mệt đến gục ngã, anh từng vô số lần mơ ước cái ngày “Cầu xin các em mau chóng lớn lên đi”, cuối cùng thì cũng tới. Anh vốn là nên vui mừng, có thể có được cái cuộc sống hoàn toàn thuộc về mình, nhưng chớp mắt đó vẫn là bị phiền muộn và trống rỗng lấp đầy đầu óc.
Nhưng La Nhất Hải hiểu, anh nhất định phải biết buông tay, nhất định phải tập quen với việc La Tiểu Hồ không dựa dẫm vào anh nữa, anh thậm chí còn cần phải học cách tự sống một mình hơn cả La Tiểu Hồ.
La Tiểu Hồ dường như nhận ra được suy nghĩ của anh, ôm lấy anh nói, “Anh cả, anh đừng có bỏ mặc em!”
La Nhất Hải cười, sao có thể bỏ mặc em được, em là em trai yêu quý nhất nhà chúng ta mà. Nhưng anh biết em đã là người lớn rồi, em làm việc nhất định có lý do của mình.
La Tiểu Hồ gần như quýnh đến khóc, nhưng lại nhất thời không giải thích được tại sao lại đi tìm Nhạc Nguy Nhiên.
Nhạc Nguy Nhiên trở về từ chỗ đóng phí, cầm theo một đống phiếu xét nghiệm, buổi tối bên phòng cấp cứu xem thử là có tổn thương do chấn động hoặc do hít phải khói đặc hay không, quan sát 24 đến 48 tiếng đồng hồ, ngày mai còn đủ loại hẹn khám liên quan đến đau thắt lưng nữa.
La Nhất Hải thoáng nhìn, líu lưỡi, “Chỉ bị ê ẩm sưng chút thôi, phải kiểm tra nhiều hạng mục thế này à?”
La Tiểu Hồ một phắt giành lấy, vừa đọc vừa hỏi, “Anh bị đau thắt lưng? Đau như thế nào cơ? Đau từ lúc nào? Sao không nói em biết?”
Nhạc Nguy Nhiên nói có bạn học làm việc trong bệnh viện này, đã đi hỏi, đi kiểm tra hết một loạt những nguyên nhân có thể dẫn đến đau thắt lưng, để được yên tâm. La Tiểu Hồ trừng mắt nhìn cậu ta, nhét phiếu xét nghiệm vào cặp của mình.
La Tiểu Hồ ở lại bệnh viện với La Nhất Hải một đêm, không gì đáng ngại, đợi hôm sau xét nghiệm xong hết rồi hai người về bên nhà xem xem. Khu vực đó đã bị giăng dây cảnh giới không được vào, cửa đã mất, cầu thang lầu hai còn đang rớt vụn xà bần xuống.
Hết cách, La Nhất Hải đành phải qua bên La Tiểu Hồ sớm hơn.
Hôm sau đi làm, Nhạc Nguy Nhiên cho anh một chiếc điện thoại đã gắn sim, nói là công ty phát. La Nhất Hải không tin, sắc mặt Nhạc Nguy Nhiên thối ngay lập tức, anh cũng không dám không cầm nữa.
Kết quả của chụp cộng hưởng từ và CT phải hai ba ngày sau mới ra, La Nhất Hải dậy từ sớm qua bên bệnh viện lấy, tra mã trên máy tự phục vụ từng lần một. Ảnh anh xem không hiểu, báo cáo thì xem nửa ngày, rồi nhét vào túi bóng in tên bệnh viện.
Sau đó anh liền xin nghỉ, không đi làm.
Nhạc Nguy Nhiên nhận được điện thoại của bạn học bên bệnh viện, hỏi cậu ta có quan hệ gì với bệnh nhân.
Nhạc Nguy Nhiên nói từng trên cùng một hộ khẩu, thế nào? Bạn học thở dài, nói là qua bên hình ảnh trực tiếp xem ảnh, CT phần bụng cho thấy bên thận phải – có khối u đã gần 5 cm.
La Nhất Hải đứng phía ngoài vòng dây vàng bao bên ngoài căn nhà của La gia, xem lại báo cáo chẩn đoán thêm lần nữa: có khả năng ung thư thận, đề nghị phẫu thuật và thêm một bước xác minh bệnh lý.
Anh thở dài một hơi, cất báo cáo đi, nhấc dải dây lên, khom lưng đi vào.
[1] Vay P2P: cho vay ngang hàng
Danh sách chương