Mệnh lệnh vừa dứt, hàng trăm người đàn ông mặc quần áo dân sự theo lệnh bắt đầu xử lý tám xác chết đó; mang những xác chết đó đến nơi tối tăm, dùng cây mây quấn lại, mùi dịu dàng của cỏ xanh đó che giấu mùi máu tanhh chảy ra trên người mấy xác chết đó.
Vệ sĩ của Dạ Thiên Kỳ đều rất nhanh nhạy.
“ Chuẩn bị xong chưa?” Dạ Thiên Kỳ lên tiếng hỏi, lập tức có người trả lời “ Đều xong cả rồi.” Giọng nói lạnh lùng chuyển đến, Dạ Thiên Kỳ hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: “ Hai mươi người ở đây ẩn nấp, vùi thuốc nổ ở xung quanh.”
Hai ngươi đàn ông áp giải một tên đi lên phía trước, Dạ Thiên Kỳ đề cao cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.
Đi qua lối vào đường hầm tối tăm ẩm ướt, ánh sói chói mắt khiến bọn họ phải nheo mắt lại; còn lúc này, A Thanh vùng vẫy thoát khỏi hai gọng kìm bên mình, hắn dù sao cũng là người ở đây rất lâu rồi, đối với ánh sáng này đã quá quen thuộc, ít nhất thích ứng nhanh hơn mấy người này.
Hắn đột nhiên thấy hối hận, dù sao Ân Phi Trường đối với người nhà mình cũng rất tốt.
Hơn nữa, hắn luôn rất sợ Ân Phi Trường. Vẫn không dám làm phải Ân Phi Trường, hắn vốn dĩ muốn mượn cơ hội này để chạt thoát, sau đó dẫn vệ sĩ phản kích.
Dạ Thiên Kỳ và thuộc hạ thấy lạ, bất thình lình mở choàng mắt ra; nhìn vào thứ ánh sáng chói mắt đó, nghiêng mình phía trước A Thanh, may là không bảo hắn đi ra khỏi chỗ khuất này. Dạ Thiên Kỳ giơ chân, đạp hắn ta ngã lăn ra đất.
“ Muốn chạy?” Dạ Thiên Kỳ nhấc chân lên, dày da chắc chắn; đột nhiên đạp vào đầu gối của hắn, chỉ nghe một tiếng “ crắc”, A Thanh muốn hét lên tiếng nhưng lại bị Dạ Thiên Kỳ dùng dây mây chói mồm lại, chỉ có thể phát ra âm thanh “ uhm uhm uhm….”.
Dạ Thiên Kỳ hừ lên một tiếng, lạnh lùng nói: “ Muốn chạy, cũng phải hỏi tao có đồng ý hay không.” Lời vừa dứt, lại nghe thấy tiếng rên đau đớn của A Thanh, đầu gối bên kia của hắn, bị xiên một con dao găm, đâm thẳng vào xương đầu gối.
Động tác của ba người liền mạch dứt khoát, không đến ba giây khiến A Thanh phục tùng quỳ dưới đất, còn lúc này, những người khác cũng dần thích ứng với ánh sáng chói mắt đó.
A Thanh lúc này, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, đau đớn và sợ hãi ngất đi.
“ Làm cho hắn tỉnh lại.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.
Một tên thuộc hạ nghe lệnh, ở đây không có nước; cũng không có thứ gì khác, duy nhất có thể khiến hắn tỉnh, chính là lấy đau trị đau. Quỳ người xuống, một tay rút con dao găm vừa nãy cắm vào đầu gối hắn.
“ Uhm uhm…..” A Thanh toàn thân cứng đờ, lập tức tỉnh dậy; đau đớn tận tâm gan, khiến mắt hắn trợn ngược, lại sắp ngất đi rồi.
“ Nếu như mày còn ngất đi, bây giờ sẽ thiến mày luôn.” Giọng nói sắc lạnh đó khiến A Thanh chết đi cũng không giữ nổi thứ quý giá duy nhất của mình; những người này quá tàn ác, lại có thể phế chân trái của mình, con dao găm đó xuyên qua chân phải chắc chắn cũng thành phế nốt.
Dạ Thiên Kỳ trợn mắt, nhìn A Thanh: “ Nói đi! Ân Phi Trường ở biệt thự nào ở phòng nào?” Tìm được nơi ở rõ ràng của Ân Phi Trường, có đích đến, sẽ dễ hơn nhiều.
Dạ Thiên Kỳ thuận tay tháo dây mây ở mồm hắn ra, cho hắn tự do nói.
Trên người Dạ Thiên Kỳ toát ra khí chất phóng khoáng mà nghiêm túc, lời lẽ không dễ tự tiện xen vào; khiến A Thanh rùng mình một cái, trước mắt có nhân viên tuần tra đi đi lại lại, hắn không dám lên tiếng.
“ Ân Phi Trường thông thường ở biệt thự ba tầng trồng đầy hoa đinh hương, căn phòng phía đông là phòng sách của hắn, sau đó giáp phía tây một chút chính là phòng ngủ của hắn.” A Thanh vẻ không cam chịu nói, hai mắt căm hận dị thường; không ngờ đến lối vào này rồi mà vẫn không có cách nào chạy thoát.
Dạ Thiên Kỳ quắc mắt quan sát mà đi, nhìn thấy căn biệt thự được canh chừng rất cẩn mật; vô số tòa nhà ở xung quanh, có một căn ở chính giữa, bố cục như thế, chắc chắn đó là sự bảo vệ tốt nhất cho mình.
Lông mày rậm cau lại, cúi đầu: “ Đi từ chỗ nào vào, sẽ không bị phát hiện?”
Mặt A Thanh trắng bệch thảm hại, toàn thân run rẩy; không chỉ là sợ, mà còn đau đớn, khiến toàn thân hắn không chịu nổi khống chế: “ Không có cách nào, muốn vào tòa nhà chính, chỉ có một con đường. Tôi có thể dẫ đường.”
“ Ở đây có bao nhiêu người canh gác?” Dạ Thiên Kỳ không để ý sự đau đớn của hắn, lên tiếng hỏi thẳng.
“ Hơn năm mươi người.” Lời vừa dứt xuống, trên mặt Dạ Thiên Kỳ nở nụ cười ranh mãnh, nụ cười đó giống như thần chết từ trong địa ngục lên vậy; nham hiểm mà khủng bố: “ Hy vọng mày nói là thật, lắp thuốc nổ lên trên người hắn; nếu như hắn dám lừa tao……thì cho hắn vỡ thành trăm mảnh trên trời đi!”
Cố ý gằn giọng câu cuối khiến sắc mặt A Thanh càng trắng bệch hơn; nước da vàng đó càng hiện rõ vẻ nhợt nhạt: “ Tôi nói, tôi nói: tất cả có một trăm hai mươi vệ sĩ, thay năm phiên canh gác.”
Dạ Thiên Kỳ lúc này mới gật đầu hài lòng.
Ánh mắt Dạ Thiên Kỳ liếc nhìn đội ngũ tuần tra khoảng 10 người đi đi lại lại, đột nhiên ánh mắt dừng lại: “ Dẫn người giải quyết bọn họ đi, từng tốp từng tốp một, 120 người, số lượng không nhiều.” Giọng nói âm trầm mà đầy tự tin, khiến thuộc hạ kiên định gật đầu: “ vâng, Dạ Thiếu Gia.”
“ Mười người đi theo tôi.” Dạ Thiên Kỳ dứt lời, mười người trong bóng tối tự giác bước ra; đi theo đằng sau anh ấy ra khỏi đường hầm tối tăm, Dạ Thiên Kỳ giơ tay ra hiệu nằm sấp xuống, mọi người đều nghe lệnh nằm sấp xuống.
Thuộc hạ thân tín của Dạ Thiên Kỳ ngẩng đầu lên, quan sát địa hình một chút, không thể không để bọn họ phát hiện, mà là sau khi để bọn họ phát hiện, thì hậu quả không nghĩ cũng biết.
Bọn họ ở đây tất cả có hơn mười người, làm sao có thể đối đầu được với 120 người đó.
Còn những người tuần tra đó, đã dần cách xa bọn họ, bọn họ bây giờ đang ở nơi duy nhất có thể ẩn nấp, anh ta ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn Dạ Thiên Kỳ ra ám hiệu, trong ánh mắt của anh ấy nhìn thấy vẻ tán đồng.
Anh ấy thở phào một hơi, dẫn đầu những người này, nhìn đám tuần tra tiến lại gần, vây quanh bọn họ từ phía sau, không thể dùng súng, chỉ có thể dùng lực.
Hai người đi ở phía sau đã ngửi thấy mùi sát khí nồng nặc, khoảnh khắc quay đầu đó, lưỡi dao đã kề vào cổ bọn họ, tiếng ngã gục xuống đất khiến những người phía trước ngoảnh đầu lại nhìn.
Khoảnh khắc ngưng trệ đó, mười người ẩn trong bóng tối, lần lượt lăn ra, hai người đối phó một, những con dao sáng lẹm lấp lóe dưới ánh trăng.
“ Dạ Thiếu Gia, chúng ta làm thế nào đây? Có phải lắp đặt thuốc nổ bịt bọn họ không?” Một thuộc hạ hỏi.
“ Không được, Lam Ninh ở bên trong.” Dạ Thiên Kỳ ngẩng mặt lên, ánh mắt trầm lặng lướt nhìn căn phòng khác thường đó, “ Chúng ta đến cứu Lam Ninh, không thể rút dây động rừng, nghe mệnh lệnh của tôi.”
Ánh mắt lạnh lùng của anh ấy lướt nhìn bốn phía: “ Lát nữa, chúng ta sẽ lẫn vào trong tìm Lam Ninh.”
…….
Cùng lúc này, Lam Ninh đang ngủ ngon, cảm giác cơ thể mình nhói đau, cô cảm thấy cơ thể mình bị nhấc dậy, sau đó, cô bị hất ngã trên nền đất.
Rất đau, xương khớp toàn thân giống như vỡ vụn ra vậy.
Lam Ninh cau mày mở mắt ra, nhìn thấy đứng trước mắt là Ân Phi Trường đang đùng đùng nổi giận.
Vệ sĩ của Dạ Thiên Kỳ đều rất nhanh nhạy.
“ Chuẩn bị xong chưa?” Dạ Thiên Kỳ lên tiếng hỏi, lập tức có người trả lời “ Đều xong cả rồi.” Giọng nói lạnh lùng chuyển đến, Dạ Thiên Kỳ hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: “ Hai mươi người ở đây ẩn nấp, vùi thuốc nổ ở xung quanh.”
Hai ngươi đàn ông áp giải một tên đi lên phía trước, Dạ Thiên Kỳ đề cao cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.
Đi qua lối vào đường hầm tối tăm ẩm ướt, ánh sói chói mắt khiến bọn họ phải nheo mắt lại; còn lúc này, A Thanh vùng vẫy thoát khỏi hai gọng kìm bên mình, hắn dù sao cũng là người ở đây rất lâu rồi, đối với ánh sáng này đã quá quen thuộc, ít nhất thích ứng nhanh hơn mấy người này.
Hắn đột nhiên thấy hối hận, dù sao Ân Phi Trường đối với người nhà mình cũng rất tốt.
Hơn nữa, hắn luôn rất sợ Ân Phi Trường. Vẫn không dám làm phải Ân Phi Trường, hắn vốn dĩ muốn mượn cơ hội này để chạt thoát, sau đó dẫn vệ sĩ phản kích.
Dạ Thiên Kỳ và thuộc hạ thấy lạ, bất thình lình mở choàng mắt ra; nhìn vào thứ ánh sáng chói mắt đó, nghiêng mình phía trước A Thanh, may là không bảo hắn đi ra khỏi chỗ khuất này. Dạ Thiên Kỳ giơ chân, đạp hắn ta ngã lăn ra đất.
“ Muốn chạy?” Dạ Thiên Kỳ nhấc chân lên, dày da chắc chắn; đột nhiên đạp vào đầu gối của hắn, chỉ nghe một tiếng “ crắc”, A Thanh muốn hét lên tiếng nhưng lại bị Dạ Thiên Kỳ dùng dây mây chói mồm lại, chỉ có thể phát ra âm thanh “ uhm uhm uhm….”.
Dạ Thiên Kỳ hừ lên một tiếng, lạnh lùng nói: “ Muốn chạy, cũng phải hỏi tao có đồng ý hay không.” Lời vừa dứt, lại nghe thấy tiếng rên đau đớn của A Thanh, đầu gối bên kia của hắn, bị xiên một con dao găm, đâm thẳng vào xương đầu gối.
Động tác của ba người liền mạch dứt khoát, không đến ba giây khiến A Thanh phục tùng quỳ dưới đất, còn lúc này, những người khác cũng dần thích ứng với ánh sáng chói mắt đó.
A Thanh lúc này, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, đau đớn và sợ hãi ngất đi.
“ Làm cho hắn tỉnh lại.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.
Một tên thuộc hạ nghe lệnh, ở đây không có nước; cũng không có thứ gì khác, duy nhất có thể khiến hắn tỉnh, chính là lấy đau trị đau. Quỳ người xuống, một tay rút con dao găm vừa nãy cắm vào đầu gối hắn.
“ Uhm uhm…..” A Thanh toàn thân cứng đờ, lập tức tỉnh dậy; đau đớn tận tâm gan, khiến mắt hắn trợn ngược, lại sắp ngất đi rồi.
“ Nếu như mày còn ngất đi, bây giờ sẽ thiến mày luôn.” Giọng nói sắc lạnh đó khiến A Thanh chết đi cũng không giữ nổi thứ quý giá duy nhất của mình; những người này quá tàn ác, lại có thể phế chân trái của mình, con dao găm đó xuyên qua chân phải chắc chắn cũng thành phế nốt.
Dạ Thiên Kỳ trợn mắt, nhìn A Thanh: “ Nói đi! Ân Phi Trường ở biệt thự nào ở phòng nào?” Tìm được nơi ở rõ ràng của Ân Phi Trường, có đích đến, sẽ dễ hơn nhiều.
Dạ Thiên Kỳ thuận tay tháo dây mây ở mồm hắn ra, cho hắn tự do nói.
Trên người Dạ Thiên Kỳ toát ra khí chất phóng khoáng mà nghiêm túc, lời lẽ không dễ tự tiện xen vào; khiến A Thanh rùng mình một cái, trước mắt có nhân viên tuần tra đi đi lại lại, hắn không dám lên tiếng.
“ Ân Phi Trường thông thường ở biệt thự ba tầng trồng đầy hoa đinh hương, căn phòng phía đông là phòng sách của hắn, sau đó giáp phía tây một chút chính là phòng ngủ của hắn.” A Thanh vẻ không cam chịu nói, hai mắt căm hận dị thường; không ngờ đến lối vào này rồi mà vẫn không có cách nào chạy thoát.
Dạ Thiên Kỳ quắc mắt quan sát mà đi, nhìn thấy căn biệt thự được canh chừng rất cẩn mật; vô số tòa nhà ở xung quanh, có một căn ở chính giữa, bố cục như thế, chắc chắn đó là sự bảo vệ tốt nhất cho mình.
Lông mày rậm cau lại, cúi đầu: “ Đi từ chỗ nào vào, sẽ không bị phát hiện?”
Mặt A Thanh trắng bệch thảm hại, toàn thân run rẩy; không chỉ là sợ, mà còn đau đớn, khiến toàn thân hắn không chịu nổi khống chế: “ Không có cách nào, muốn vào tòa nhà chính, chỉ có một con đường. Tôi có thể dẫ đường.”
“ Ở đây có bao nhiêu người canh gác?” Dạ Thiên Kỳ không để ý sự đau đớn của hắn, lên tiếng hỏi thẳng.
“ Hơn năm mươi người.” Lời vừa dứt xuống, trên mặt Dạ Thiên Kỳ nở nụ cười ranh mãnh, nụ cười đó giống như thần chết từ trong địa ngục lên vậy; nham hiểm mà khủng bố: “ Hy vọng mày nói là thật, lắp thuốc nổ lên trên người hắn; nếu như hắn dám lừa tao……thì cho hắn vỡ thành trăm mảnh trên trời đi!”
Cố ý gằn giọng câu cuối khiến sắc mặt A Thanh càng trắng bệch hơn; nước da vàng đó càng hiện rõ vẻ nhợt nhạt: “ Tôi nói, tôi nói: tất cả có một trăm hai mươi vệ sĩ, thay năm phiên canh gác.”
Dạ Thiên Kỳ lúc này mới gật đầu hài lòng.
Ánh mắt Dạ Thiên Kỳ liếc nhìn đội ngũ tuần tra khoảng 10 người đi đi lại lại, đột nhiên ánh mắt dừng lại: “ Dẫn người giải quyết bọn họ đi, từng tốp từng tốp một, 120 người, số lượng không nhiều.” Giọng nói âm trầm mà đầy tự tin, khiến thuộc hạ kiên định gật đầu: “ vâng, Dạ Thiếu Gia.”
“ Mười người đi theo tôi.” Dạ Thiên Kỳ dứt lời, mười người trong bóng tối tự giác bước ra; đi theo đằng sau anh ấy ra khỏi đường hầm tối tăm, Dạ Thiên Kỳ giơ tay ra hiệu nằm sấp xuống, mọi người đều nghe lệnh nằm sấp xuống.
Thuộc hạ thân tín của Dạ Thiên Kỳ ngẩng đầu lên, quan sát địa hình một chút, không thể không để bọn họ phát hiện, mà là sau khi để bọn họ phát hiện, thì hậu quả không nghĩ cũng biết.
Bọn họ ở đây tất cả có hơn mười người, làm sao có thể đối đầu được với 120 người đó.
Còn những người tuần tra đó, đã dần cách xa bọn họ, bọn họ bây giờ đang ở nơi duy nhất có thể ẩn nấp, anh ta ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn Dạ Thiên Kỳ ra ám hiệu, trong ánh mắt của anh ấy nhìn thấy vẻ tán đồng.
Anh ấy thở phào một hơi, dẫn đầu những người này, nhìn đám tuần tra tiến lại gần, vây quanh bọn họ từ phía sau, không thể dùng súng, chỉ có thể dùng lực.
Hai người đi ở phía sau đã ngửi thấy mùi sát khí nồng nặc, khoảnh khắc quay đầu đó, lưỡi dao đã kề vào cổ bọn họ, tiếng ngã gục xuống đất khiến những người phía trước ngoảnh đầu lại nhìn.
Khoảnh khắc ngưng trệ đó, mười người ẩn trong bóng tối, lần lượt lăn ra, hai người đối phó một, những con dao sáng lẹm lấp lóe dưới ánh trăng.
“ Dạ Thiếu Gia, chúng ta làm thế nào đây? Có phải lắp đặt thuốc nổ bịt bọn họ không?” Một thuộc hạ hỏi.
“ Không được, Lam Ninh ở bên trong.” Dạ Thiên Kỳ ngẩng mặt lên, ánh mắt trầm lặng lướt nhìn căn phòng khác thường đó, “ Chúng ta đến cứu Lam Ninh, không thể rút dây động rừng, nghe mệnh lệnh của tôi.”
Ánh mắt lạnh lùng của anh ấy lướt nhìn bốn phía: “ Lát nữa, chúng ta sẽ lẫn vào trong tìm Lam Ninh.”
…….
Cùng lúc này, Lam Ninh đang ngủ ngon, cảm giác cơ thể mình nhói đau, cô cảm thấy cơ thể mình bị nhấc dậy, sau đó, cô bị hất ngã trên nền đất.
Rất đau, xương khớp toàn thân giống như vỡ vụn ra vậy.
Lam Ninh cau mày mở mắt ra, nhìn thấy đứng trước mắt là Ân Phi Trường đang đùng đùng nổi giận.
Danh sách chương