Tôi vội vàng đẩy cửa chính, rảo bước tiến vào. Khi chưa nhìn thấy Lạc Mộ Thâm, trong lòng tôi nghĩ ra mười mấy loại phương thức một lúc nữa đối ứng anh ta, bao gồm cảm ơn thế nào, nhưng khi tôi nhìn thấy bóng mặc áo sơ mi nền hoa văn màu xám, chiếc quần tây vải kaki, Lạc Mộ Thâm ngồi trên ghế xo-pha đang ngước mắt nhìn tôi, đầu tôi lập tức trở nên trống rỗng.
Tại vì, khi tôi nhìn thấy anh ta, tôi nghĩ đến một câu: vua như thần trong bức tranh, hễ gặp muốn ở bên trọn đời.
Tôi cuối cùng hiểu ra tại sao mà bao nhiêu người phụ nữ lại thích Lạc Mộ Thâm như thế, dù cho anh ta xấu xa lại cặn bã, anh ta chỉ cần ngồi yên ở đó, đã đủ khiến cho vô số trái tim phải mê mệt.
Ánh sáng rực rỡ từ khung cửa sổ thuỷ tinh xuyên qua chiếu vào bên cạnh anh ta, nhẹ nhàng ‘rơi’ trên mặt trên người anh ta, dường như cho anh ta thêm một tầng voan mỏng trên da, càng nổi lên khuôn mặt vốn dĩ khôi ngô của anh ta thêm phần mê người khó gì sánh bằng.
Anh ta im lặng ngồi ở đó, khiến cho tôi liên tưởng đến tôn thần của thượng cổ, sợ là khi Hoa Thiên Cốt nhìn thấy Bái Tử Hoa, chính là tâm trạng của tôi lúc này.
Anh ta lúc đó, khôi ngô tuấn tứ như thần tiên, mặt mũi như tranh.
Khôi ngô tuấn tú của anh ta, khiến người khác không tìm thấy một chút tì vệt, khi đôi mắt sâu như biển đó lặng im nhìn bạn, bạn sẽ không kìm lòng được mà rơi vào, chết chìm trong coi ngươi đẹp đẽ đó, trèo cũng không trèo nổi lên.
Có lẽ, đây chính là sức hấp dẫn của người đàn ông này sao? Tôi đột nhiên cảm thấy, cho dù anh ta không có tiền, cũng có người phụ nữ điên cuồng mà yêu anh ta.
Tôi tin, khi người đàn ông này phát huy sức hấp dẫn của anh ta, không có phụ nữ nào có thể chạy thoát được.
Nếu như tôi không phải sớm biết con rồng của trời này cặn bã như thế, tôi nghĩ tôi cũng sẽ yêu anh ta, huống hồ, anh ta có tiền như thế.
Có sắc có tiền, đây không phải bạch mã hoảng tử thì là cái gì? Tôi hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng xoá khỏi cảm giác bị kinh ngạc vì sắc đó, lập tức cúi hai con ngươi của mình xuống.
Anh ta vừa đẹp trai lại sáng sủa, anh ta cũng là một kẻ phong lưu, động vật nửa người suy nghĩ.
Tô Tư Nhuỵ, mày đã bị tên đàn ông cặn bã này hại qua một lần rồi, nhất thiết đừng để bị tên cặn bã này mê hoặc lần nữa.
Nếu không, mày sẽ thua thảm hại hơn lần trước. Trong lòng tôi không ngừng cảnh cáo răn đe bản thân.
“ Lạc Tổng. Tôi đến rồi.” Tôi nhẹ nhàng thật thà nói.
Một chút nét cười thoáng qua từ khoé miệng của Lạc Mộ Thâm, anh ta gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “ Đứng xa thế làm gì? Tôi là hổ à? Sẽ ăn thịt cô chắc?”
Tôi vội vàng bỏ hộp xuống, đi về phía trước vài bước, gần anh ta một chút.
Không sai, anh ta có một cái xác đẹp đẽ, giọng nói của anh ta cũng rất dễ nghe, giống như là nam phát thanh viên trên tivi, nhưng khi anh ta nói với tôi, lúc nào cũng là dáng vẻ chán ghét, do đó tôi cũng lấy lại tinh thần, không lại bị giọng nói đó làm cho mê muội.
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đến đây là một tên đàn ông lòng dạ thâm độc.
Tôi nghĩ một chút, chủ động nói: “ Lạc Tổng, cảm ơn anh nhiều vì đã thăng chức cho tôi.”
Suy cho cùng là người ta thăng chức cho tôi, tôi vẫn nên cảm ơn.
Anh ta nhếch nhếch nhẹ miệng, trong đôi mắt đẹp là chán ghét hờ hững và thờ ơ.
“ có cái gì đáng cảm ơn, cô nên lo lắng thay cho bản thân, bây giờ tôi điều cô lên trên rồi, có thời gian và cơ hội sửa chữa cô rồi, cô cho rằng tôi nói dao chậm cắt thịt là doạ cô à? Cô cho rằng tôi cực kỳ vui để cô kiếm nhiều tiền à?” Anh ta lạnh lùng nói.
Tôi lập tức cảm thấy một cơn rùng mình từ bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Tôi biết, tên tổng giám đốc phong lưu này chẳng có lòng tốt như thế.
Anh ta giống như là một con dã thú hung mãnh, sau khi bắt được thú săn, không vội ăn thịt, mà là dùng chân vờn đi vờn lại nô giỡn, đến khi thú săn đó suy sụp tan nát, mới ăn thịt nó.
Tôi cảm giác tôi bây giờ giống như con mồi đó rồi. Phí sức vui vẻ rồi.
Tôi bây giờ quay lại bộ phận kinh doanh liệu có được không?
“ Lạc Tổng, tôi đã nói rồi, trước đây là tôi không đúng, tôi mới ngỗ ngược với anh, bây giờ tôi nói xin lỗi với anh có được không, cầu xin Lạc Tổng đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân, bỏ qua cho tôi được không? Nếu như Lạc tổng quả thực nhìn tôi không thuận mắt, tôi từ chức là được.” Tôi thành thực nói.
Nhưng hễ nghĩ đến tôi phải mất đi công việc quý giá này, tôi lại ấm ức mà rơi nước mắt.
Tôi rốt cuộc làm sai cái gì chứ? Tại sao thân phận như cá nằm trên thớt, vận mệnh của tôi đều nằm trong mồm của người khác chứ?
Lạc Mộ Thâm nghiêng nghiêng đầu, chăm chú nhìn tôi: “ sao cô lúc nào cũng khóc lóc rên rỉ thế? Đây có giống người của Lạc Mộ Thâm tôi không?”
Anh ta vừa nói, vừa đứng dậy, vậy mà trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho tôi lau nước mắt.
Động tác của anh ta với người anh ta hoàn toàn khác nhau, cũng mang ấm áp, giống như là chiếc khăn tay đó vậy, mang theo mùi vị ấm áp nhẹ nhàng.
Tôi đón lấy chiếc khăn tay, lau lau nước mắt, nhân tiện xì nước mũi, nhìn lại chiếc khăn tay đáng thương đó, tôi kinh ngạc phát hiện chiếc khăn tay này vậy mà là Burberry, hừ, cái này người có tiền chính là không giống nhau, một chiếc khăn tay cũng là hàng hiệu, tôi còn xì nước mũi vào, sau này trả lại người ta thế nào đây?
“ Tôi...... Lạc tổng, tôi sẽ giặt sạch trả lại cho anh.” Tôi khốn khổ nói, tôi thật sự muốn cho bản thân một cái bạt tai, tại sao lúc nào khóc cũng chảy nước mũi, lại còn có thói quen tiện tay xì nước mũi.
Dáng vẻ chán ghét của Lạc Mộ Thâm nhìn tôi lần nữa, đương nhiên, ánh mắt chán ghét đó của anh ta tôi sớm đã quen rồi.
“ Được rồi, được rồi, đừng khóc loạn nữa, tôi thăng chức cho cô, cũng không phải đuổi việc cô.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, trong ánh mắt tiếp tục vẻ chán ghét, “ Cô khóc như thế, giống như tôi làm gì cô vậy. Sao thế, thăng chức cô không vui à?”
“ Tôi vui lắm chứ, mỗi ngày tôi đều chỉ mong được thăng chức, nhưng mà, Lạc Tổng, tôi lần này thăng chức có phải nhanh quá phải không, các đồng nghiệp khác sẽ bàn luận, cho rằng tôi có quan hệ gì đó với sếp tổng?” Tôi luống cuống nói.
Trên sự thật, quả nhiên là như thế, đến Trần An An còn cho rằng như thế, thế thì những người khác......
Tôi thăng chức như hoả tiễn như thế, cũng không thể cho rằng năng lực của tôi dũng mãnh đến vũ trụ cũng kinh ngạc chứ?
Đặc biệt là những người ở bộ phận kinh doanh, không có việc gì đều sẽ nói xấu mấy việc như thế, huống hồ......
Lạc Mộ Thâm quay đầu kỳ lạ nhìn tôi, ánh sáng làm nổi lên khuôn mặt đẹp đẽ của anh ta, có điều, giọng nói của anh ta cực kỳ lạnh lùng: “ Tôi nói con người cô cũng thật thú vị, không những lắm lời, ý kiến cũng nhiều, cô lo người khác nghĩ thế nào, bọn họ là cơm ăn áo mặc bố mẹ của cô à? Bọn họ nghĩ nào thì kệ cái mông họ, tôi điều cô lên, cô còn lo người ở dưới nghĩ thế nào? Hay là chuyên tâm hầu hạ tôi là được rồi.”
Thằng cha này lạnh lùng, thật sự là dáng vẻ không nể mặt ai hết.
Tôi vội vàng vâng dạ.
“ Nói như thế. Tôi thật sự chính là thư ký bên cạnh Lạc Tổng rồi sao?” tôi vẫn có vẻ không tin tưởng xác thực lại lần nữa.
“ Đúng thế, không phải anh Đại Vũ với anh Hạo Nhiên gì đó của cô cầu xin cho cô sao, nếu như không thăng chức cho cô, dường như con người tôi đây rất không có tình người.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, “ Mà còn, cô cũng gọi một tiếng anh Thâm, tôi cũng có lí do che chở cho cô.”
“ Ai zoo, thật sao?” ánh hàng quang trong mắt tôi chớp lên hiện ra vẻ nịnh hót, “ thế thì sao này tôi thật sự gọi anh là anh Thâm. Trong thầm kín.”
Lạc Mộ Thâm nheo nhẹ lông mày: “ Cô cái gì mà anh Thâm anh Thâm, tôi lúc nào cũng cảm thấy tôi là dân xã hội đen. Cô đừng có gọi như thế.”
“ Thế thì tôi gọi, anh đại Thâm? Như thế hiện rõ thân mật hơn chút.” Tôi nhiệt tình ý kiến.
Lông mày lưỡi mác của Lạc Mộ Thâm càng nheo lại: “ CÔ không thể nghĩ ra được cách gọi nào dễ nghe chút à? Cái gì mà anh Đại Thâm, anh Tiểu Thâm, sao mà cô lại không có văn hoá thế?”
“ Tôi vẫn thật nghĩ không ra, thế thì tôi vẫn gọi anh là Lạc Tổng nhé.” Tôi không biết nói gì đành nói thế.
“ Tuỳ cô, có điều ở công ty, nhất thiết gọi tôi là Lạc Tổng.” Anh ta phẩy tay, giống như đang đuổi một con ruồi, “ Được rồi được rồi, cô ra ngoài đi, để Cát Vân sắp hết các thứ cho cô.”
“ Dạ vâng, thế thì tôi ra ngoài đây, Lạc Tổng.” Tôi ngoan ngoãn cúi đầu với Lạc Mộ Thâm, sau đó ôm hộp giấy đi ra ngoài.
Cát Vân quả nhiên đã làm tất cả các thủ tục cho tôi rồi, còn sắp xếp cho tôi một phòng làm việc, tôi vừa nhìn, có hơi có cảm giảm được quan tâm mà lo sợ, miệng tôi lập bập nhìn Cát Vân: “ Chị Cát Vân, chị là nói, em một mình một phòng làm việc này sao?”