Từ đó có thể biết, Nhu Phúc vẫn luôn đứng ngoài cửa nghe lén y và Trương Tuấn nói chuyện. Triệu Cấu rất không vui, song cũng không vì thế mà trách mắng nàng, thậm chí còn không nhắc tới việc này trước mặt nàng. Mấy ngày hôm sau, sự việc này lại diễn ra một lần nữa. Hôm nay Triệu Cấu ban ngày tiếp kiến sứ thần Hà Tiển và Phạm Ninh từ Kim quay về, buổi tối liền triệu Tần Cối vào cung nghị sự. Sau khi hai người thảo luận được một lát, Triệu Cấu giữa lúc vô tình nghiêng đầu trông thấy bên ngoài có bóng dáng quen thuộc của một nữ tử thấp thoáng bên ngoài, sau đó lập tức ẩn vào vách tường, bèn lập tức cao giọng ra lệnh cho nội thị trong điện: "Mở cửa, mời Phúc Quốc trưởng công chúa vào đây."



Cửa mở ra, Nhu Phúc cũng không né tránh, ung dung tiến vào, lạnh nhạt liếc nhìn Tần Cối, sau đó hành lễ với Triệu Cấu.



Tần Cối lại có chút bối rối, cúi đầu không dám nhìn nàng. Triệu Cấu phất tay mệnh hắn lui xuống, Tần Cối liền nhanh chóng rời đi.



Ra khỏi cửa, nhớ lại ánh mắt băng giá ban nãy của Nhu Phúc, Tần Cối rất khó chịu. Cúi đầu bước đi, đi tới giữa sân mới phát hiện ra trời đã bắt đầu đổ mưa, mặc dù không lớn song tiết trời giá lạnh, một tầng nước đọng trên khuôn mặt cũng khiến hắn của thấy lạnh lẽo thấu xương.



Đang định lấy ống tay áo che mặt gấp rút rời đi, bất ngờ nghe thấy có người gọi phía sau: "Tần đại nhân xin dừng bước."



Dừng lại ngoái đầu, trông thấy có một cung nữ đang che ô chạy về phía hắn, tới trước mặt hắn bèn đứng lại hành lễ, nói với hắn: "Tần đại nhân, Ngô Tài nhân dặn dò nô tỳ che ô tiễn đại nhân lên xe ngựa."



"Ngô Tài nhân?" Tần Cối thoạt tiên có chút sững sờ, sau đó bèn lập tức tươi cười nói: "Vậy thì cảm phiền cô nương rồi. Quay về xin hãy giúp ta cảm tạ Ngô Tài nhân."



Cung nữ mỉm cười thưa vâng, sau đó che ô suốt dọc đường cho hắn, tiễn hắn tới tận xe ngựa đỗ ngoài ba bốn lớp cửa.



"Cửu ca, vì sao huynh lại tiếp tục sử dụng người này?" Đợi Tần Cối vừa khuất bóng, Nhu Phúc lập tức lên tiếng hỏi Triệu Cấu.



Triệu Cấu không đáp, chỉ nói: "Ta còn chưa hỏi tội liên tiếp nghe lén việc chính sự của muội, muội đã vặn hỏi ta trước rồi."



Nhu Phúc không kinh hãi, ngược lại còn thư thái cười cười: "Nếu cửu ca đã biết rồi, vậy muội sẽ nói thẳng luôn. Hai năm nay Trương Tuấn đôn đốc chỉ huy quân đội rất có tài, dẹp loạn trong bình giặc ngoài, thế cục chiến sự Tống Kim cơ bản cũng đã ổn định, song y lại bị Lưu Thế Quang làm cho tức giận, nhất thời hồ đồ, thay vì thừa thắng xông lên tiếp tục Bắc phạt lại cùng cửu ca thảo luận việc tước đoạt binh quyền của chư tướng trước. Đương nhiên, nuông chiều tướng lĩnh một cách mù quáng mà không kiềm chế họ là vi phạm di huấn của tổ tiên, dễ sinh mối họa sau này, thế nhưng việc thu hồi binh quyền cũng không thể gấp gáp trong một sớm một chiều, nếu tiến hành trước khi lấy lại Trung Nguyên, đánh bại quân Kim thì vô cùng không ổn. Mọi người đều biết chư tướng hầu như đều đã biến quan binh thành tư binh, đặt tên cho đạo quân bằng tên họ của mình, quân sĩ dưới trướng lại chỉ nghe lệnh chủ tướng của mình, nếu đường đột tước đi binh quyền trong tay tướng quân của bọn họ, để một người không liên quan tới tiếp quản bọn họ, liệu những binh sĩ này có thể yên tâm nghe lệnh được chăng? Liệu tướng lĩnh mới do triều đình phái tới có thể hiệu lệnh quần chúng được chăng? Ngoài ra, tạm thời chưa bàn tới việc các tướng lĩnh bị tước đoạt binh quyền liệu có phản kháng, môi hở răng lạnh hay không, các tướng còn lại thấy tình thế như vậy sẽ nhìn cửu ca bằng ánh mắt gì? Đến lúc đó, nếu bọn họ thi nhau cố ý chống đối triều đình, quăng gánh giữa đường, khiến triều đình không điều động nổi quân đội kháng chiến với Kim nữa, thì biết phải làm sao?"



Triệu Cấu cũng không tranh luận với nàng, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Trương Tuấn hành sự trước nay luôn rất có chừng mực."



"Được, nếu cửu ca đã tin tưởng y đến vậy, vậy muội tạm thời không nói nhiều về việc này." Nhu Phúc gật đầu, lại tiếp: "Nói về Tần Cối đi. Quan điểm chính trị của y hợp với cửu ca nhất chẳng qua chỉ ở hai chữ 'nghị hòa' thôi đúng không? Hôm sứ thần vừa từ Kim quay về huynh đã triệu Tần Cối tới nghị sự, ắt hẳn là bàn bạc về việc cùng Kim làm hòa. Cửu ca hẳn là muốn đem ưu thế giành được từ những thắng lợi hai năm nay ra làm vốn liếng đàm phán với người Kim, thế nhưng phàm là yêu cầu nghị hòa do Đại Tống đề ra, lũ giặc Kim man di mọi rợ kia chắc chắn sẽ hét cái giá ngút trời, tới khi nghị hòa đạt thành, thứ mà chúng ta kí vào chẳng qua cũng chỉ là một bản hiệp ước nhục nhã khác. Với tình hình quân đội hai bên trước mắt, nếu đánh tiếp Đại Tống nhất định sẽ thắng, nhưng cửu ca lại hài lòng với thắng lợi nhỏ, vội vã cầu hòa, chỉ e sẽ khiến người Kim chế nhạo, đồng thời nhân cơ hội đó hiên ngang giở trò tống tiền. Bởi thế nếu muốn nghị hòa cũng không phải không thể, nhưng nhất định phải đợi tới lúc chúng ta tiếp tục truy kích, đánh tới mức khiến người Kim không thể không tự mình mở miệng lên tiếng cầu hòa..."



"Viện Viện," Triệu Cấu ném một bản tấu chương trong tay lên mặt bàn ngắt lời nàng: "Muội có biết không? Phụ hoàng băng hà rồi."



Nhu Phúc thoáng ngây ra: "Phụ hoàng?... Việc xảy ra từ bao giờ thế?"



Triệu Cấu nói: "Tháng Sáu năm ngoái. Người Kim vẫn luôn ém nhẹm tin tức không tuyên bố, tới tận khi Hà Tiển và Phạm Ninh đi sứ mới thăm dò được."



Nhu Phúc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khẽ cười, thoáng chút thê lương, song không quá đau thương: "Cũng tốt, cuối cùng cũng giải thoát rồi."



Triệu Cấu không bỏ qua bất kì biến hóa vi diệu nào trên khuôn mặt nàng, nói: "Ta cứ ngỡ muội sẽ khóc."



"Nước mắt của muội cho Phụ hoàng đã rơi cạn vào lúc nước mất nhà tan rồi." Nhu Phúc bình tĩnh nói, ngước mắt nhìn y: "Còn huynh thì sao? Sao huynh cũng không nhỏ lệ?" Không đợi Triệu Cấu đáp lời nàng đã nở nụ cười trước: "À, hẳn là nước mắt của cửu ca phải để dành tới lúc tế bái mới rơi có đúng không?"



"Hỗn xược!" Khuôn mặt Triệu Cấu đanh lại: "Sự khoan dung và nhẫn nhịn của trẫm đối với muội không phải không có giới hạn."



Nhu Phúc cắn môi, quật cường quay đầu đi không nhìn y nữa, thế nhưng vẫn tiếp tục nói: "Phụ hoàng băng hà, bởi thế cửu ca liền vội vã muốn đạt thành hòa nghị, đón linh cữu của Phụ hoàng về cung?"



Triệu Cấu thở dài thườn thượt, đáp: "Phụ hoàng bị giam giữ ở phương Bắc nhiều năm, thân làm nhi thần, không thể đón người về nước lúc người còn tại thế đã là bất hiếu vô cùng. Nay Phụ hoàng xuôi tay về trời, cửu ca sao có thể để linh cữu của người tiếp tục nằm ở Kim quốc, không được quay về cố hương? Tin dữ về Phụ hoàng cũng khiến ta nhớ về mẫu hậu ở Kim quốc. Tuổi tác mẫu hậu mỗi lúc một cao, phương Bắc lại giá lạnh hoang vu, nào phải nơi có thể an cư? Ắt hẳn mấy năm này bà cũng đã phải chịu không ít cực khổ, nếu không sớm ngày nghĩ cách đón bà quay về, cửu ca ăn không ngon ngủ không yên."



Nhu Phúc thoáng cười lạnh: "Lúc tại thế quả thực Phụ hoàng cũng từng ngày đêm mong ngóng cửu ca đón ông ấy quay về, thế nhưng đã chờ nhiều năm như vậy rồi, có lẽ lòng kiên nhẫn đã được rèn luyện, cho dù đã xuôi tay về trời thì cũng sẽ nằm dưới đất thong thả chờ đợi, không sốt ruột. Khi nào cửu ca triệt để đánh bại người Kim, để bọn chúng ngoan ngoãn chủ động đưa linh cữu của Phụ hoàng hồi cung, đó mới được coi là vinh dự. Phụ hoàng trên trời có linh ắt cũng sẽ cảm thấy tự hào. Còn về Thái hậu nương nương... Sao huynh biết bà ấy ở Kim quốc sống không tốt?"



Triệu Cấu nghe vậy lập tức đứng phắt dậy, bước tới giữ chặt lấy hai cánh tay Nhu Phúc: "Muội biết chuyện về mẫu hậu ta? Bà ấy ở Kim quốc sống thế nào?"



"Muội không biết!" Nhu Phúc giãy mạnh ra khỏi vòng tay y: "Muội đã nói rồi, muội không biết gì hết! Muội đoán thôi. Bà ấy đối xử với ai cũng ôn hòa như vậy, lại là mẫu thân của cửu ca, người Kim có lẽ sẽ không làm khó bà."



Triệu Cấu thất vọng lùi lại mấy bước quay về chỗ ngồi, chìm vào trầm mặc.



"Cửu ca," Nhu Phúc tiến lại gần y, nhẹ nhàng quỳ xuống, đặt hai tay lên đầu gối y, ngước mắt nhìn y: "Tạm thời đừng hòa nghị với người Kim có được không? Đợi chúng ta lại đánh thắng thêm vài trận nữa, đừng để bọn chúng nhìn ra chúng ta nóng lòng muốn cầu hòa."



Triệu Cấu nhìn nàng, khóe môi chậm rãi cong lên: "Muội tưởng rằng cửu ca một bên tình nguyện muốn nghị hòa sao? Kì thực nước Kim có mấy vị quyền thần cũng đang mong ngóng đạt được thỏa thuận này."



"Vậy sao?" Nhu Phúc cau mày hỏi: "Có những ai?"



"Thát Lãn, con trai trưởng của Kim Thái Tông Hoàn Nhan Tông Bàn..." Triệu Cấu chăm chú quan sát đôi mắt Nhu Phúc: "Có lẽ, còn có cả Hoàn Nhan Tông Tuyển nữa."



Không ngoài dự liệu, y nhận thấy cái tên cuối cùng kia đã khiến đôi đồng tử của nàng tức thì co rúm lại.



Nàng vội vã cúi đầu, không nói gì nữa.



"Hoàn Nhan Tông Tuyển là một nhân vật đáng chú ý. Mặc dù y hiện giờ không có trong triều, đang nhậm chức Đông Kinh lưu thủ sống ở Liêu Dương phủ, song ta nghĩ khoảng cách tới vị trí quyền thần khuynh đảo triều chính của y không hề xa." Triệu Cấu tiếp tục nói: "Sau khi Kim Thái Tông Hoàn Nhan Thịnh chết, Hoàn Nhan Đản kế vị chẳng qua chỉ là một thiếu niên mới có mười mấy tuổi, các đại thần nắm quyền trong triều đều có công trong vấn đề lập trữ, lại về phe quyền thần Hoàn Nhan Tông Hàn, bởi thế Hoàn Nhan Đản ít nhiều đều nảy sinh ý đề phòng với y. Thế nhưng, đứa nhỏ này lại tìm ra được một giải pháp rất hay, nhân cơ hội cải cách quan chế mà mượn tướng vị tước đi binh quyền, phong Tông Hàn làm Thái bảo, Lĩnh tam tỉnh sự, điều y từ Trung Nguyên quay về triều đình. Đồng thời phong con trai trưởng của Thái Tông là Tông Bàn làm Thái sư, Hoàng thúc Tông Cán làm Thái phó, cùng Tông Hàn ngang hàng, cũng điều hết tâm phúc của Tông Hàn vào triều để dễ bề khống chế. Như vậy, Tông Hàn không chỉ mất sạch binh quyền mà ngay tới quyền lực chính trị cũng bị chia sẻ nghiêm trọng. Nếu như ta đoán không lầm, hiện giờ Thát Lãn và Tông Bàn áng chừng đang lên kế hoạch cho Tông Hàn một đả kích cuối cùng."



"Những việc này..." Nhu Phúc tiếp tục cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thì có liên quan gì tới Hoàn Nhan Tông Tuyển?"



Triệu Cấu đáp: "Điều khiến ta cảm thấy có hứng thú là, với đầu óc đơn giản của một đứa trẻ như Hoàn Nhan Đản, sao có thể nghĩ ra kế sách thông minh thế này để tước binh quyền của Tông Hàn, đồng thời cũng tìm cách khiến Thát Lãn và Tông Bàn liên thủ lại đối phó với y."



Nhu Phúc im lặng không nói. Triệu Cấu ẩn ý cười, nói: "Ban đầu, ta cho rằng là tiên sinh vỡ lòng, nho sĩ người Hán Hàn Phưởng dạy cho Hoàn Nhan Đản học chữ, hiểu tiếng, biết văn hóa Hán. Sau đó nghĩ lại, cảm thấy chưa chắc đã như vậy. Hàn Phưởng mặc dù có kiến thức nhưng quá mức nông cạn, nghe nói suốt ngày chỉ dạy Hoàn Nhan Đản mấy luận điệu cần chính thương dân thông thường, việc cải cách quan chế nhằm tước đoạt binh quyền cho dù hắn có nghĩ ra thì cũng không có năng lực chia rẽ Tông Bàn và Tông Hàn, khiến bọn họ trai cò đánh nhau, còn mình ngư ông đắc lợi. Chiêu thức cao minh có hiệu quả lại mang chút âm hiểm này, một kẻ hủ nho không thể nào nghĩ ra được."



Nắm lấy đôi tay Nhu Phúc, cảm thấy lạnh lẽo dị thường, Triệu Cấu bèn chậm rãi ủ tay nàng trong lòng bàn tay mình, nói tiếp: "Ta ở nước Kim cũng có không ít thám tử, mấy tháng nay tin tức mà bọn họ gửi về đều có chút thú vị: Hoàn Nhan Đản và Bát hoàng thúc của y Hoàn Nhan Tông Tuyển thư từ qua lại thân thiết với nhau, Tông Tuyển thường xuyên gửi cho y một số sách của người Hán, tỷ dụ như 'Trinh Quán Chính Yếu'. Mà mỗi lần trước khi đưa ra quyết định quan trọng gì, Hoàn Nhan Đản nhất định sẽ nhận được thư do Tông Tuyển gửi về từ Đông Kinh..."



Nhu Phúc đột nhiên đứng phắt dậy, hỏi: "Huynh nói với muội mấy thứ này làm gì?"



Triệu Cấu cười nhạt: "Không phải muội rất có hứng thú với việc mà nam nhân làm sao? Vậy nên ta liền kể cho muội nghe một số chuyện chính sự nước Kim."



"Muội không được khỏe lắm, quay về trước đây." Dứt lời, Nhu Phúc liền xoay người rời đi.



Nhìn theo bóng nàng xa dần, Triệu Cấu rút ra vài lá thư trong một xấp tài liệu, nhìn chằm chằm cái tên "Tông Tuyển" dày đặc trên đó một lúc lâu, sau đó siết chặt chúng trong lòng bàn tay, hung hăng vo mạnh thành một cục. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện