Lúc này Triệu Khải mới chắp tay, nói: "Đại ca thật có nhã hứng, một mình vào cung ngắm cá."



Triệu Hoàn vội vã giải thích: "Ta tới để thỉnh an phụ hoàng, thế nhưng ban nãy thị nữ bên ngoài cung phụ hoàng nói với ta phụ hoàng hiện giờ đang xử lý công vụ quan trọng, bảo ta chờ ở bên ngoài một lát, bởi thế mới ra đây ngồi tạm."



Triệu Khải mỉm cười, nói: "Phải. Ban nãy đệ ở trong cung của phụ hoàng cùng người chơi cờ, chẳng ngờ phụ hoàng lại hạ lệnh tạm thời không tiếp khách. Đại ca cũng biết mà, gần đây công việc của Hoàng thành tư bộn bề, việc gì cũng tới tay đệ giải quyết, cả ngày bận rộn, chẳng ngờ không còn thời gian bầu bạn với phụ hoàng. Hôm nay chẳng dễ dàng gì mới có được ngày nghỉ, liền bị phụ hoàng giữ lại chơi cờ... Đại ca nhàn rỗi như vậy, thật khiến tiểu đệ ngưỡng mộ, đôi khi quả thực chỉ hận không thể chuyển chức Hoàng thành tư này qua cho đại ca làm, cũng để tiểu đệ dừng lại để thở, nghỉ ngơi lấy lại sức."



Những lời này khiến khuôn mặt Triệu Hoàn lúc xanh lúc trắng, thế nhưng vẫn gắng sức nặn ra một nụ cười: "Tam đệ nói gì vậy. Từ sau khi đệ được thăng làm Hoàng thành tư, hoàng cung được canh gác cẩn mật, chưa từng xảy ra sơ sót gì, trên dưới đều ca ngợi năng lực tam đệ xuất chúng, công lao giữ thành to lớn. Trong các anh em ngoài tam đệ ra, làm gì còn ai có thể đảm đương trách nhiệm này?"



Triệu Khải đáp: "Đại ca quá khen, tiểu đệ không dám nhận." Mặc dù miệng nói như vậy, song biểu cảm của y vô cùng thản nhiên, không hề có chút ý "không dám nhận" nào. Tiếp đó lại nói: "Giờ chắc hẳn phụ hoàng đã rảnh rồi, đại ca mau qua đó thỉnh an đi."



Triệu Hoàn gật gật đầu, sau khi từ biệt y liền đi về hướng tẩm cung của Triệu Cát.



Triệu Khải chú ý thấy bóng lưng ủ rũ của y, đột nhiên lại nở nụ cười, gọi lớn: "Đại ca xin dừng bước."



Triệu Hoàn quay người lại hỏi: "Tam đệ vẫn còn chuyện gì nữa sao?"



Triệu Khải mỉm cười nhìn chiếc mũ của Triệu Hoàn, nói: "Chiếc mũ này của đại ca hình như là làm từ năm ngoái?"



Triệu Hoàn gật đầu: "Năm ngoái làm xong mà vẫn chưa đội, hôm nay trời lạnh nên mới mang ra."



Triệu Khải nghe vậy liền cau mày đáp: "Đồ làm từ năm ngoái sao năm nay vẫn có thể dùng? Vừa hay hôm qua Phụ hoàng có thưởng cho đệ mười hai chiếc mũ đội đầu mới, gia công tinh xảo, để lát nữa đệ sai người đưa vài chiếc qua Đông cung. Đại ca thích mũ kiểu nào? Triều thiên, thuận phong, hay phượng sí?"



Triệu Hoàn đáp: "Tam đệ cứ liệu mà chọn. Đa tạ."



Triệu Khải cười: "Chúng ta là huynh đệ, đâu cần khách sáo như thế."



Triệu Khải dùng ánh mắt tiễn Triệu Hoàn rời đi. Đợi Triệu Hoàn khuất bóng, Triệu Khải quay người rảo bước giẫm lên phiến đá mà Triệu Hoàn vừa ngồi ban nãy, gỡ chiếc sáo ngọc mang theo bên người xuống, đối diện với mặt nước hồ gợn sóng lăn tăn, ung dung thổi một khúc "Thủy Long Ngâm", tiếng nhạc vang lên da diết, tràn trề chí khí bừng bừng.



Anh Phất đang định lặng lẽ rời đi, vừa ngước mắt lên lại trông thấy một bóng dáng có vẻ quen thuộc từ xa chậm rãi tiến tới. Sau khi nhìn thấy rõ đó là Triệu Cấu từng chơi xích đu trên hồ Kim Minh ngày hôm ấy, không rõ vì sao nàng lại dừng bước, tiếp tục trốn phía sau khối đá lớn quan sát những gì diễn ra.



Triệu Cấu đi tới sau lưng Triệu Khải, đợi y tấu xong khúc nhạc mới vòng tay lên tiếng: "Tam ca."



Triệu Khải cười tủm tỉm quay người lại, hỏi: "Cửu đệ tới thỉnh an Phụ hoàng sao?"



Triệu Cấu gật đầu nói: "Tam ca vừa từ cung Phụ hoàng ra phải không? Không rõ hiện giờ Phụ hoàng có đang rảnh rỗi?"



"Ha ha, hiện giờ đang có đại ca ở đó." Triệu Khải đáp: "Thế nhưng không sao hết, Phụ hoàng trước nay luôn không cùng huynh ấy nói chuyện quá lâu. Đợi đến lúc đệ tới nơi thì có lẽ Phụ hoàng đã cho huynh ấy lui về rồi."



Dứt lời, Triệu Khải nhảy xuống khỏi phiến đá, mỉm cười vỗ vỗ vai đệ đệ: "Nghe nói gần đây thư pháp của cửu đệ có rất nhiều tiến bộ, ngày càng phóng khoáng uyển chuyển, tự nhiên lưu loát, rất có phong vận của người Tấn. Chi bằng hôm nào đó hai huynh đệ chúng ta cọ xát học hỏi lẫn nhau nhé?"



Triệu Cấu nhàn nhạt đáp lời: "Tiểu đệ chẳng qua chỉ vẽ chơi vài nét giết thời gian, sao dám so sánh cùng tam ca. Nếu tam ca đối với cưỡi ngựa bắn cung cũng có hứng thú, vậy thì tiểu đệ có thể phụng bồi."



Dường như Triệu Khải tâm tình vô cùng tốt, vui vẻ đồng ý: "Được, vậy ngày mai đệ tới phủ ta đi, ta sẽ chuẩn bị thêm nhiều phần thưởng, nếu cửu đệ có thể bắn trúng hết thì cứ việc lấy đi."



Triệu Cấu lại đáp: "Từ nhỏ tới lớn vẫn luôn là tiểu đệ tới phủ tam ca luyện tập bắn tên. Gần đây tiểu đệ đã quy hoạch lại hậu uyển trong phủ, mặc dù vẫn có chút chật chội, không sánh được bằng một phần hậu uyển phủ tam ca, thế nhưng nếu chỉ bắn tên vui đùa thì vẫn có thể tạm bợ. Không bằng mời tam ca tới thăm hàn xá, chúng ta tùy thích luyện tập, còn về phần thưởng, tiểu đệ tự nhiên sẽ chuẩn bị những món đồ tương xứng với tam ca."



Anh Phất thấy y đối mặt với Triệu Khải khí thế bừng bừng mà vẫn có thể bình thản đối đáp, ngữ khí không siểm nịnh không kiêu ngạo, trong lòng không nén nổi nảy sinh vài phần thiện cảm với y, thế nhưng cũng âm thầm cảm thấy lo lắng, sợ rằng Triệu Khải sẽ nghe ra ý đối nghịch trong lời nói của y, bèn chăm chú quan sát biểu cảm của Triệu Khải lúc này.



Không rõ Triệu Khải là chưa cảm giác được hay không để ý, dáng vẻ giống như hoàn toàn không bận tâm, vẫn nho nhã cười: "Như vậy cũng được, vậy ngày mai ra sẽ ghé thăm vương phủ của đệ."



Sau đó hai người chắp tay từ biệt, mỗi người đi về một hướng.



Anh Phất nhìn theo bóng dáng Triệu Cấu dần xa, hồi tưởng lại biểu cảm lạnh nhạt, đối đáp kín kẽ ban nãy của y, lại cẩn thận nhớ lại dáng vẻ tiêu sái ngày hôm ấy trên xích đu và cảnh tượng y phất cờ chỉ huy đội thuyền rồng, một chút hoan hỉ chầm chậm dâng lên trong lòng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện