Hình phạt đánh chết được công khai, được ấn định sẽ hành hình vào ngày Giáp Dần tháng Chín. Câu chuyện liên quan tới vụ án này rất nhanh đã lưu truyền khắp nơi, mấy chữ "Nhu Phúc đế cơ" bỗng biến thành lời nói dối che trời dối bể. Ni cô mạo danh Phúc quốc Trưởng công chúa hưởng không hai mươi năm vinh hoa phú quý cũng tức khắc biến thành đối tượng bị bách tính lăng mạ, khinh bỉ và ghét bỏ.
Những người gác ngục Đại lý tự thỉnh thoảng cũng đem những lời này bàn tán ngay trước mặt Nhu Phúc, thế nhưng dáng vẻ nàng vẫn luôn dửng dưng như không nghe thấy gì, yên tĩnh đợi tới ngày hành hình trong ngục, trên khuôn mặt không chút dấu vết vui buồn.
Hai đêm trước ngày hành hình, Triệu Viện tới ngục thăm nàng. Thấy nàng không chút son phấn, gầy gò hốc hác, lại mặc một bộ y phục trắng nằm trong góc nhà giam tối tăm ẩm thấp, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, đôi mắt Triệu Viện dâng lên một lớp sương mù.
"Cô cô." Y gắng sức nở nụ cười gọi nàng.
Nàng trông thấy y, cũng mỉm cười, khẽ khàng ngồi dậy bước tới, vịn vào chấn song gỗ ngăn cách hai người bọn họ, vẫn nhìn y bằng ánh mắt ôn hòa như trước đây: "Viện, sao con lại tới đây?"
Triệu Viện rũ mắt, buồn bã đáp: "Viện muốn hỏi cô cô, có cần thứ đồ gì không, Viện có thể mang tới cho cô cô."
Nhu Phúc lắc lắc đầu, nói: "Sắp chết rồi, còn cần dùng đến gì nữa?" Ngẫm nghĩ, nàng lại quay đầu nhìn về phía một chiếc rương gỗ nhỏ phía sau, "Hôm nay Phò mã cũng đã tới, mang cho ta mấy bộ y phục, thế là đủ rồi
Triệu Viện gật đầu, thoáng trầm mặc rồi nói: "Nghe nói Cao Phò mã sắp sửa rời Lâm An rồi."
Nhu Phúc buồn buồn cười: "Nay tháng ngày của y cũng không dễ chịu ư?"
Triệu Viện im lặng, không muốn nói cho nàng, sau khi nàng bị bắt giam, thân phận Phò mã đô úy của Cao Thế Vinh cũng bị tước bỏ, ngay tới chức quan khi xưa cũng bị tước, lại cho người ta một cơ hội được cười trên nỗi đau kẻ khác, thậm chí còn có người mỉa mai y: "Trước nay Phò mã, đều như Di Lặc* giáng thế xuống trần gian; Nay về nhân gian, lại khắp nơi tìm cháo húp."
(* Bồ tát Di Lặc: Theo kinh sách nhà Phật, Bồ tát Di Lặc là một vị Bồ tát đang giáo hóa chúng sinh ở cõi trời Đẩu Suất, sẽ đắc đạo thành Phật và giáng thế trong tương lai, trở thành vị Phật tiếp theo giáo hóa chúng sinh sau Phật Thích Ca Mâu Ni.)
"Hôm nay y tới, chỉ thẫn thờ nhìn ta một lúc, cũng không nói gì, thế nhưng ta biết y tới để từ biệt." Nhu Phúc thở dài, nói với Triệu Viện: "Ngày sau nếu gặp được y, xin hãy giúp ta chuyển lời tới y, ta có lỗi với y."
Triệu Viện gật đầu đồng ý. Thấy y nhất thời không còn gì để nói, Nhu Phúc bèn khuyên y: "Mau về đi. Ta là đế cơ giả phạm tội chết, con không nên tới đây, đừng để cha mẹ con biết được."
"Cô cô," Triệu Viện lại gọi nàng, trịnh trọng hơn lần trước vài phần, "Từ khi con nhập cung tới giờ, cô cô mà con quen biết chính là người, là công chúa thật cũng được, đế cơ giả cũng chẳng sao, đối với con không có gì khác biệt. Bất kể người là ai, trong lòng con, người mãi mãi là cô cô của con."
Nghe thấy lời này, Nhu Phúc ngọt ngào mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ đưa tay ra vuốt v e mái tóc Viện, giống như ngày y còn bé. Ánh mắt Triệu Viện buồn bã nhìn nàng, đột nhiên lại mỉm cười, chuyển chủ đề hỏi nàng: "Cô cô, người có đói không? Con mang cho người một ít điểm tâm. Người muốn ăn gì? Bánh đậu xanh, bánh phù dung, móng lạc đà, bánh ngàn lớp, bánh thịt cua, hay là mứt hoa quả..."
Nhu Phúc sững sờ không nói gì. Dưới ánh đèn le lói, Triệu Viện trông thấy đôi mắt nàng ánh lên một tầng nước, thế nhưng nàng đã nhanh chóng chớp mắt, vẫn mỉm cười nói: "Ta không đói. Thế nhưng cảm ơn con, Viện."
Sau đó hai người cùng chìm vào im lặng. Triệu Viện cúi đầu như có điều suy nghĩ. Lát sau, y đưa cánh tay phải vẫn luôn giấu sau lưng ra trước mặt Nhu Phúc, bàn tay nắm lại, giống như đang nắm một thứ gì.
"Vậy, cái này thì sao?" Triệu Viện rưng rưng cười nhạt, "Con nghĩ, chắc chắn cô cô sẽ thích."
Nhu Phúc buồn rầu chìa tay phải ra, Triệu Viện thả món đồ trong tay vào lòng bàn tay nàng.
Đó là một chiếc bình sứ tinh xảo, còn vương hơi ấm của Triệu Viện. Nhu Phúc nắm chặt thu về, có thể cảm nhận được chất lỏng bên trong đang khẽ khàng sóng sánh.
Nàng tức thì hiểu ra tác dụng của loại chất lỏng thần bí này.
Triệu Viện quỳ xuống trước mặt nàng, nghẹn ngào nói: "Cô cô, Viện vô dụng, không thể cứu người, tất cả những gì làm được cũng chỉ có thế này."
Tay trái men theo chấn song chậm rãi trượt xuống, Nhu Phúc cũng chầm chậm quỳ xuống, nhìn vào mắt y, dịu dàng mà chân thành bày tỏ sự cảm kích của mình: "Viện, cô cô quả thực rất biết ơn con. Đây đích thực là thứ ta mong muốn."
Nàng kéo y đứng dậy, lại quay người mở chiếc rương gỗ nhỏ, rút ra một chiếc quạt Thu từ bên trong, đưa cho Triệu Viện: "Nay trong người cô cô không có vật gì để đáp lễ, chỉ có chiếc quạt này. Con cầm lấy, khi nào nhớ đến cô cô thì ngắm nhìn, xem như cô cô vẫn còn ở bên cạnh."
Triệu Viện đón lấy, trông thấy đó là một chiếc quạt lụa trắng tinh, mặt quạt sạch sẽ, không chữ không tranh.
"Là Phò mã nhét vào trong chiếc rương y phục này đem đến." Nhu Phúc giải thích, "Hơi cũ rồi, cũng không có vẻ tốt, vốn không nên đem ra tặng người."
Triệu Viện lại rất trịnh trọng nhận lấy, nói: "Đa tạ cô cô."
Nhu Phúc lại khẽ khàng thở dài, cười nhạt nói: "Cũng không biết vì sao y đưa tới. Giờ đã là cuối Thu, trời đã lạnh thế này rồi, sao dùng được tới quạt nữa?"
Không đợi Triệu Viện đáp lời, nàng đã lại giục y rời đi: "Mau quay về đi. Ở lại lâu trong ngục không hay."
Triệu Viện lần nữa quỳ xuống, rưng rưng dập đầu với nàng, đợi Nhu Phúc nhận rồi mới chịu đứng dậy, sau khi cáo từ liền xoay người bước ra phía ngoài. Đi được vài bước vẫn ngoái đầu lại, chỉ thấy Nhu Phúc đang đứng dựa vào chấn song cửa dùng ánh mắt tiễn y, trên khuôn mặt nhợt nhạt là ý cười ấm áp khiến y cảm thấy thân thiết như lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Những người gác ngục Đại lý tự thỉnh thoảng cũng đem những lời này bàn tán ngay trước mặt Nhu Phúc, thế nhưng dáng vẻ nàng vẫn luôn dửng dưng như không nghe thấy gì, yên tĩnh đợi tới ngày hành hình trong ngục, trên khuôn mặt không chút dấu vết vui buồn.
Hai đêm trước ngày hành hình, Triệu Viện tới ngục thăm nàng. Thấy nàng không chút son phấn, gầy gò hốc hác, lại mặc một bộ y phục trắng nằm trong góc nhà giam tối tăm ẩm thấp, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, đôi mắt Triệu Viện dâng lên một lớp sương mù.
"Cô cô." Y gắng sức nở nụ cười gọi nàng.
Nàng trông thấy y, cũng mỉm cười, khẽ khàng ngồi dậy bước tới, vịn vào chấn song gỗ ngăn cách hai người bọn họ, vẫn nhìn y bằng ánh mắt ôn hòa như trước đây: "Viện, sao con lại tới đây?"
Triệu Viện rũ mắt, buồn bã đáp: "Viện muốn hỏi cô cô, có cần thứ đồ gì không, Viện có thể mang tới cho cô cô."
Nhu Phúc lắc lắc đầu, nói: "Sắp chết rồi, còn cần dùng đến gì nữa?" Ngẫm nghĩ, nàng lại quay đầu nhìn về phía một chiếc rương gỗ nhỏ phía sau, "Hôm nay Phò mã cũng đã tới, mang cho ta mấy bộ y phục, thế là đủ rồi
Triệu Viện gật đầu, thoáng trầm mặc rồi nói: "Nghe nói Cao Phò mã sắp sửa rời Lâm An rồi."
Nhu Phúc buồn buồn cười: "Nay tháng ngày của y cũng không dễ chịu ư?"
Triệu Viện im lặng, không muốn nói cho nàng, sau khi nàng bị bắt giam, thân phận Phò mã đô úy của Cao Thế Vinh cũng bị tước bỏ, ngay tới chức quan khi xưa cũng bị tước, lại cho người ta một cơ hội được cười trên nỗi đau kẻ khác, thậm chí còn có người mỉa mai y: "Trước nay Phò mã, đều như Di Lặc* giáng thế xuống trần gian; Nay về nhân gian, lại khắp nơi tìm cháo húp."
(* Bồ tát Di Lặc: Theo kinh sách nhà Phật, Bồ tát Di Lặc là một vị Bồ tát đang giáo hóa chúng sinh ở cõi trời Đẩu Suất, sẽ đắc đạo thành Phật và giáng thế trong tương lai, trở thành vị Phật tiếp theo giáo hóa chúng sinh sau Phật Thích Ca Mâu Ni.)
"Hôm nay y tới, chỉ thẫn thờ nhìn ta một lúc, cũng không nói gì, thế nhưng ta biết y tới để từ biệt." Nhu Phúc thở dài, nói với Triệu Viện: "Ngày sau nếu gặp được y, xin hãy giúp ta chuyển lời tới y, ta có lỗi với y."
Triệu Viện gật đầu đồng ý. Thấy y nhất thời không còn gì để nói, Nhu Phúc bèn khuyên y: "Mau về đi. Ta là đế cơ giả phạm tội chết, con không nên tới đây, đừng để cha mẹ con biết được."
"Cô cô," Triệu Viện lại gọi nàng, trịnh trọng hơn lần trước vài phần, "Từ khi con nhập cung tới giờ, cô cô mà con quen biết chính là người, là công chúa thật cũng được, đế cơ giả cũng chẳng sao, đối với con không có gì khác biệt. Bất kể người là ai, trong lòng con, người mãi mãi là cô cô của con."
Nghe thấy lời này, Nhu Phúc ngọt ngào mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ đưa tay ra vuốt v e mái tóc Viện, giống như ngày y còn bé. Ánh mắt Triệu Viện buồn bã nhìn nàng, đột nhiên lại mỉm cười, chuyển chủ đề hỏi nàng: "Cô cô, người có đói không? Con mang cho người một ít điểm tâm. Người muốn ăn gì? Bánh đậu xanh, bánh phù dung, móng lạc đà, bánh ngàn lớp, bánh thịt cua, hay là mứt hoa quả..."
Nhu Phúc sững sờ không nói gì. Dưới ánh đèn le lói, Triệu Viện trông thấy đôi mắt nàng ánh lên một tầng nước, thế nhưng nàng đã nhanh chóng chớp mắt, vẫn mỉm cười nói: "Ta không đói. Thế nhưng cảm ơn con, Viện."
Sau đó hai người cùng chìm vào im lặng. Triệu Viện cúi đầu như có điều suy nghĩ. Lát sau, y đưa cánh tay phải vẫn luôn giấu sau lưng ra trước mặt Nhu Phúc, bàn tay nắm lại, giống như đang nắm một thứ gì.
"Vậy, cái này thì sao?" Triệu Viện rưng rưng cười nhạt, "Con nghĩ, chắc chắn cô cô sẽ thích."
Nhu Phúc buồn rầu chìa tay phải ra, Triệu Viện thả món đồ trong tay vào lòng bàn tay nàng.
Đó là một chiếc bình sứ tinh xảo, còn vương hơi ấm của Triệu Viện. Nhu Phúc nắm chặt thu về, có thể cảm nhận được chất lỏng bên trong đang khẽ khàng sóng sánh.
Nàng tức thì hiểu ra tác dụng của loại chất lỏng thần bí này.
Triệu Viện quỳ xuống trước mặt nàng, nghẹn ngào nói: "Cô cô, Viện vô dụng, không thể cứu người, tất cả những gì làm được cũng chỉ có thế này."
Tay trái men theo chấn song chậm rãi trượt xuống, Nhu Phúc cũng chầm chậm quỳ xuống, nhìn vào mắt y, dịu dàng mà chân thành bày tỏ sự cảm kích của mình: "Viện, cô cô quả thực rất biết ơn con. Đây đích thực là thứ ta mong muốn."
Nàng kéo y đứng dậy, lại quay người mở chiếc rương gỗ nhỏ, rút ra một chiếc quạt Thu từ bên trong, đưa cho Triệu Viện: "Nay trong người cô cô không có vật gì để đáp lễ, chỉ có chiếc quạt này. Con cầm lấy, khi nào nhớ đến cô cô thì ngắm nhìn, xem như cô cô vẫn còn ở bên cạnh."
Triệu Viện đón lấy, trông thấy đó là một chiếc quạt lụa trắng tinh, mặt quạt sạch sẽ, không chữ không tranh.
"Là Phò mã nhét vào trong chiếc rương y phục này đem đến." Nhu Phúc giải thích, "Hơi cũ rồi, cũng không có vẻ tốt, vốn không nên đem ra tặng người."
Triệu Viện lại rất trịnh trọng nhận lấy, nói: "Đa tạ cô cô."
Nhu Phúc lại khẽ khàng thở dài, cười nhạt nói: "Cũng không biết vì sao y đưa tới. Giờ đã là cuối Thu, trời đã lạnh thế này rồi, sao dùng được tới quạt nữa?"
Không đợi Triệu Viện đáp lời, nàng đã lại giục y rời đi: "Mau quay về đi. Ở lại lâu trong ngục không hay."
Triệu Viện lần nữa quỳ xuống, rưng rưng dập đầu với nàng, đợi Nhu Phúc nhận rồi mới chịu đứng dậy, sau khi cáo từ liền xoay người bước ra phía ngoài. Đi được vài bước vẫn ngoái đầu lại, chỉ thấy Nhu Phúc đang đứng dựa vào chấn song cửa dùng ánh mắt tiễn y, trên khuôn mặt nhợt nhạt là ý cười ấm áp khiến y cảm thấy thân thiết như lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Danh sách chương