Nỗi sợ chạm mặt Nhu Phúc dần trở thành ám ảnh mỗi lúc một sâu đậm trong tim. Sau đó, mỗi khi có thị nữ của Ngọc Tương tới mời Vi thị vào cung, bà đều hỏi trước Nhu Phúc có ở đó không, có định đi không, nếu nghe được đáp án khẳng định thì chắc chắn sẽ lựa lời uyển chuyển từ chối. Một lần nọ, thị nữ của Ngọc Tương lại tới mời, Vi thị hỏi câu này như thường lệ. Thị nữ lần này là một nữ tử người Kim mồm miệng nhanh nhảu, vừa nghe thấy đã cười: "Ôi? Vi phu nhân cũng hỏi như vậy? Lần nào tôi tới phủ Bát thái tử mời tiểu phu nhân nhà ngài ấy, nàng cũng đều hỏi Vi phu nhân có định tới không..."
Dễ dàng nhận thấy, Nhu Phúc cũng không muốn nhìn thấy bà.
Bà biết Nhu Phúc khinh bỉ mình. Nhu Phúc đã dựng nên một hình tượng quốc mẫu cao quý đoan trang, mẫu nghi thiên hạ cho bà trong trái tim mình, song lại không hiểu được sự giằng xé, bất lực của bà. Vi thị khuyên bản thân mình phải bình thản đối mặt, thế nhưng không biết vì sao vẫn không sao buông bỏ được sự khinh bỉ của Nhu Phúc. Chuyến này chỉ mấy lời ngắn ngủi của thị nữ lại khiến bà sầu muộn mất mấy ngày.
Năm Thiên Hội thứ Tám ở Kim, Triệu phi Ngọc Tương âm mưu dùng nước bùa có chứa não người trù ếm Kim chủ. Sự việc vỡ lở, Ngọc Tương dĩ nhiên khó thoát cái chết, mà sự phẫn nộ của Hoàn Nhan Thịnh cũng theo đó trút lên vô số các nữ tử Tống thất vô tội khác. Phàm là con gái Tống từng qua lại thân thiết với Ngọc Tương đều bị bắt lại xử chết, một màn mưa máu gió tanh mới lại dấy lên trong kinh thành.
Khi Dương thị thấy cảnh tượng bên ngoài hỗn loạn hệt như trong biến cố Tĩnh Khang, thoáng đi nghe ngóng, rồi vội vã quay về phủ nói cho Vi thị chuyện này.
"Trời, không ngờ nàng ta lại lớn gan tới vậy..." Vi thị thoạt tiên bất ngờ vì dũng khí của Ngọc Tương, cảm khái nàng nhiều năm nhẫn nhịn để lên kế hoạch báo thù, sau đó lại nghĩ đến sự bắt bớ mà Dương thị nhắc tới, sắc mặt tức thì đại biến, run rẩy hỏi Dương thị: "Hương Nô, bọn họ liệu có tới bắt ta không?"
Chưa đợi Dương thị đáp lời, bên ngoài đã truyền tới tiếng huyên náo. Một nhóm binh lính phá cửa xông vào, không lắng nghe phân trần áp giải Vi thị vào cung.
Có cung nhân tố cáo, Vi thị từng trò chuyện thân thiết với Ngọc Tương trong điện, vừa nói vừa khóc. Gặp được Vi thị rồi, Hoàn Nhan Thịnh chỉ liếc mắt một cái, căn bản không hề nghe bà biện giải đã mệnh người kéo bà ra ngoài sân đánh chết.
Bà bị trói tay, quỳ trên mặt đất, đã không khóc nổi nữa. Nhắm mắt lại, bà tuyệt vọng chờ đợi một gậy đánh vào gáy đưa mình xuống hoàng tuyền.
May thay, trước khi cây gậy quạt xuống, bà nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Ai dám giết nàng ấy?"
Tông Hiền. Y áo quần xộc xệch chạy về từ ngoài thành, sải bước chạy thẳng tới phía chỗ Vi thị, đẩy binh dĩ đang chuẩn bị đánh chết bà ra, rút đao cắt dây trói tay bà, kéo bà đứng dậy, nhanh chóng đi về phía đại điện nơi có Hoàn Nhan Thịnh.
Gặp được Hoàn Nhan Thịnh, Tông Hiền cũng không quỳ xuống, chỉ trỏ vào Vi thị, hỏi thẳng: "Lang chủ vì sao muốn giết nàng?"
Hoàn Nhan Thịnh nhàn nhạt nói: "Triệu phi mưu nghịch, có liên đới tới Vi thị, ban chết."
Tông Hiền vặc lại: "Kẻ mưu nghịch là cung phi Triệu thị, mà vợ ta Vi thị không đồng lõa với ả, vì sao cũng bị liên lụy?"
Hoàn Nhan Thịnh đáp: "Vi thị và Triệu phi có qua lại với nhau, từng trò chuyện thân thiết trong điện, đủ để thấy hai kẻ đó là đồng đảng."
Tông Hiền cười lạnh: "Vi thị vào cung là lúc Triệu phi vẫn đang đắc sủng. Khi ấy trò chuyện thân thiết với ả ta không chỉ có mình Vi thị, cũng không chỉ có mình con gái Tống. Những phi tần Đại Kim trong hậu cung của Lang chủ có mấy người trước nay chưa từng nói chuyện riêng với Triệu phi? Vì sao bọn họ không bị truy cứu, mà nhất quyết phải giáng tội Vi thị? Huống chi tính tình Vi thị yếu đuối, ngày thường lời nói việc làm đều cẩn thận, chưa dám phạm chút xíu sai lầm nào, càng không đủ trí tuệ để bàn tới việc mưu nghịch! Nay Triệu phi đã chết, Lang chủ vẫn muốn tiếp tục trị tội những người không phải đồng đảng của ả, thần không dám vâng mệnh, xin Lang chủ hãy thu hồi thành mệnh."
Hoàn Nhan Thịnh thấy Tông Hiền sắc mặt tức giận, lo lắng nếu kiên quyết muốn xử chết Vi thị, bức ép y quá đà chỉ e không ổn. Lại thấy Vi thị chỉ biết trốn phía sau Tông Hiền cúi đầu rơi lệ, cũng không giống người có can đảm cùng Ngọc Tương tham gia mưu nghịch, bèn nể mặt Tông Hiền, phất phất tay để y dẫn bà quay về.
Về tới phủ, Dương thị, Hình thị vội vã chạy ra đón, thấy bà không hề hấn gì thì mừng rỡ rơi lệ. Vi thị cũng rưng rưng cảm thán với bọn họ: "May mà gả cho Cái Thiên đại vương, dám tranh cãi với Lang chủ. Nếu gả cho người khác, hôm nay ta nào còn được sống quay về gặp hai người!"
Cũng trong năm này, Vi thị nghe được tin tức Nhu Phúc chạy trốn về Nam từ Tông Hiền.
Bà lặng lẽ thở phào trong lòng. Cảm giác đầu tiên cảm nhận được không ngờ lại là nhẹ nhõm.
Nàng đi rồi, về sau sẽ không còn ai nhìn bà bằng ánh mắt tức giận xen lẫn khinh bỉ nữa, không còn ai nói những lời chói tai bà nữa. Thật tốt biết bao.
Sau đó cảm giác khiếp sợ lại cuồn cuộn trào dâng: Nàng quay về rồi, nhất định sẽ tìm cửu ca của nàng. Gặp được y rồi, nàng sẽ nói thế nào? Nàng sẽ nói với những người Tống khác những gì? Bởi thế khi Dương thị sau đó nói cho bà đã tìm được một nữ tử nhìn rất giống Nhu Phúc ở trong thành, Vi thị vừa mừng vừa lo, không biết nên khóc hay nên cười, không ngừng hỏi: "Đó có phải là Nhu Phúc không? Thực sự là Nhu Phúc ư? Nàng ta vẫn chưa trốn về được?"
Dương thị lắc đầu: "Tôi đã hỏi nàng ta rồi, nàng ta không phải Nhu Phúc đế cơ. Nàng cũng là người Biện Kinh, từ nhỏ xuất gia làm ni ở chùa Càn Minh, pháp hiệu là Tĩnh Thiện. Trong biến cố Tĩnh Khang, nàng cũng bị người Kim bắt vào quân đội, đưa về nước Kim. Sau khi Nhu Phúc đế cơ quay về phía Nam, không biết Bát thái tử đã tìm được nàng ta ở đâu, thấy dung mạo nàng giống Nhu Phúc bèn đưa về phủ, không lâu sau đó đã tặng nàng cho đại hoàng tử Tông Bàn. Thế nhưng mới qua mấy ngày đại hoàng tử đã chán ngán nàng, phu nhân trong nhà y bèn đuổi Tĩnh Thiện đi. Hiện giờ Tĩnh Thiện lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, gầy gò ốm yếu, ai gặp được cũng ăn hiếp, rất đáng thương."
"Là vậy à..." Vi thị trầm ngâm, rồi dặn dò Dương thị: "Ngươi đi tìm nàng ta, cho nàng ta chút tiền, để nàng tới Ngũ Quốc thành đi. Ở đó có nhiều người Tống, có lẽ tháng ngày sẽ dễ chịu hơn."
Dương thị cười đáp: "Vẫn là phu nhân từ tâm, cô nương này chẳng qua chỉ nhìn giống đế cơ, người đã chịu giúp nàng ấy."
Sắc mặt Vi thị lại ảm đạm: "Ngươi đi theo ta đã nhiều năm, ta cũng không giấu giếm gì ngươi. Ta để nàng tới Ngũ Quốc thành, dĩ nhiên là vì muốn giúp đỡ nàng ta, thế nhưng cũng có một nguyên nhân khác... Về sau ta không muốn gặp được nàng ta trong tòa thành này."
Dương thị khẽ hỏi: "Là bởi nàng nhìn giống Nhu Phúc đế cơ, bởi thế..."
Vi thị gật đầu, thở dài: "Ta quả thực không muốn trông thấy nàng, cho dù chỉ là người nhìn giống nàng, ta cũng không muốn gặp."
Dương thị cũng than thở: "Phải, người như nàng, khắc nghiệt vô lễ lại không hiểu chuyện, lần nào cũng khiến nương nương phiền lòng, quả thực không nên gặp thì hơn."
"May thay, giờ nàng ta đã không còn ở nước Kim nữa rồi." Vi thị đột nhiên mỉm cười, vờ như trút được gánh nặng: "Từ giờ ta sẽ không bao giờ gặp phải nàng nữa."
Dương thị nghe vậy thoáng trầm mặc, lại thận trọng quan sát sắc mặt bà, thấp giọng hỏi: "Nương nương không định quay về Đại Tống nữa sao?"
Rõ ràng đây là một câu rất khó trả lời. Vi thị ngần ngừ hồi lâu, sau đó cúi người bế đứa con trai nhỏ hai tuổi đang chập chững đi về phía mình lên, ánh mắt thẫn thờ, thê lương cười: "Ta còn có thể quay về được nữa ư?"
Bốn năm sau, Vi thị lại sinh thêm đứa con trai thứ hai cho Tông Hiền. Sau đó, Triệu Cát cũng qua đời ở Ngũ Quốc thành. Vi thị lén khóc một trận, chỉ cảm thấy thế sự vô thường, xem chừng việc về nước càng xa xôi không có hi vọng hơn nữa, bản thân cũng giống Triệu Cát, chỉ có thể đợi chết già ở phương Bắc. Thế nhưng ngay khi bà chuẩn bị chấp nhận an lòng với thực tại, quên đi ước nguyện về Nam, lại có một kì tích xảy ra.
Năm Thiên Quyến thứ hai tại Kim, Thiệu Hưng thứ chính tại Tống, Triệu Cấu chấp nhận điều kiện nghị hòa do đám người Tông Bàn, Tông Tuyển đặt ra, xuống chiếu tuyên bố: "Đại Kim đã phái sứ giả tới thông báo, cắt trả lại đất cũ." Đồng thời mệnh người lên phía Bắc đón lĩnh cữu, mời Hoàng thái hậu quay về.
Tin tức này Tông Hiền mãi không chịu nói cho bà, cho tới tận tháng Sáu, Hình thị mới thăm dò được từ gia quyến khác, lập tức phấn khởi chạy tới báo: "Phu nhân, cửu ca sắp sửa phái người tới đón chúng ta quay về rồi!"
Vị thị vội vã hỏi tường tận, cũng vui mừng khôn xiết, hai người nói nói cười cười, lau nước mắt rồi lại ôm nhau khóc một trận.
Ngày hôm sau, tâm trạng Hình thị vẫn tốt vô cùng, tới nói chuyện với Vi thị, vừa mở miệng ra đã gọi "mẹ". Vi thị nghe thấy thoáng sững sờ, song dáng vẻ vẫn hốt hoảng không yên.
Hình thị cũng dần dần nhận ra mẹ chồng buồn bã không vui, bèn hỏi lí do vì sao. Thoạt tiên Vi thị không nói, thấy Hình thị truy hỏi không dứt mới thở dài: "Nhu Phúc đã quay về phía Nam nhiều năm, con nghĩ xem, liệu nó có đem chuyện của chúng ta nói với cửu ca không?"
Hình thị tức thì sững sờ, rũ mắt không nói gì.
Vi thị cười khổ, lại đáp: "Con đoán xem, liệu nó có nói, chúng ta đã thất tiết thế nào hay không? Ở nước Kim... thờ chung một chồng thế nào hay không?"
Hình thị càng cúi đầu sâu hơn, cuối cùng gục xuống mặt bàn, không kìm chế nổi nữa, bắt đầu bật khóc.
Vi thị ngồi đờ đẫn hồi lâu, sau đó quay sang nhìn Hình thị, thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, an ủi: "Không sao, không sao. Con cũng đừng lo lắng quá, có mẹ ở đây, không ai dám bắt nạt con. Mẹ sẽ nói với cửu ca, con là một đứa bé đoan trang hiếu thuận, không được phép nghe kẻ khác nói nhảm... Người ngoài có muốn bàn tán về chúng ta cũng không có chứng cứ gì... Trở về con sẽ là Hoàng hậu rồi, các phi tần trong cung nếu dám nói năng linh tinh nửa lời, con chỉ cần nói cho mẹ, mẹ sẽ bảo cửu ca trị tội bọn họ..."
Lời lẽ bà uyển chuyển, ngữ khí ôn hòa, sắc mặt càng từ ái thân thiết vô ngần, thế nhưng Hình thị dường như không cảm nhận được chút xíu an ủi nào, ngược lại càng bi thương hơn, tuyệt vọng khóc như lúc mất đi đứa con trong bụng với Triệu Cấu.
Lát sau, Dương thị quay về, nét mặt cũng không kinh ngạc là bao, vẫn nhẹ nhàng bẩm báo giống như ngày thường: "Nương nương, Hình phu nhân treo cổ tự sát rồi."
Vi thị gật gật đầu, rũ mắt, nước mắt đè nén suốt một đêm cuối cùng cũng rơi xuống.
Dễ dàng nhận thấy, Nhu Phúc cũng không muốn nhìn thấy bà.
Bà biết Nhu Phúc khinh bỉ mình. Nhu Phúc đã dựng nên một hình tượng quốc mẫu cao quý đoan trang, mẫu nghi thiên hạ cho bà trong trái tim mình, song lại không hiểu được sự giằng xé, bất lực của bà. Vi thị khuyên bản thân mình phải bình thản đối mặt, thế nhưng không biết vì sao vẫn không sao buông bỏ được sự khinh bỉ của Nhu Phúc. Chuyến này chỉ mấy lời ngắn ngủi của thị nữ lại khiến bà sầu muộn mất mấy ngày.
Năm Thiên Hội thứ Tám ở Kim, Triệu phi Ngọc Tương âm mưu dùng nước bùa có chứa não người trù ếm Kim chủ. Sự việc vỡ lở, Ngọc Tương dĩ nhiên khó thoát cái chết, mà sự phẫn nộ của Hoàn Nhan Thịnh cũng theo đó trút lên vô số các nữ tử Tống thất vô tội khác. Phàm là con gái Tống từng qua lại thân thiết với Ngọc Tương đều bị bắt lại xử chết, một màn mưa máu gió tanh mới lại dấy lên trong kinh thành.
Khi Dương thị thấy cảnh tượng bên ngoài hỗn loạn hệt như trong biến cố Tĩnh Khang, thoáng đi nghe ngóng, rồi vội vã quay về phủ nói cho Vi thị chuyện này.
"Trời, không ngờ nàng ta lại lớn gan tới vậy..." Vi thị thoạt tiên bất ngờ vì dũng khí của Ngọc Tương, cảm khái nàng nhiều năm nhẫn nhịn để lên kế hoạch báo thù, sau đó lại nghĩ đến sự bắt bớ mà Dương thị nhắc tới, sắc mặt tức thì đại biến, run rẩy hỏi Dương thị: "Hương Nô, bọn họ liệu có tới bắt ta không?"
Chưa đợi Dương thị đáp lời, bên ngoài đã truyền tới tiếng huyên náo. Một nhóm binh lính phá cửa xông vào, không lắng nghe phân trần áp giải Vi thị vào cung.
Có cung nhân tố cáo, Vi thị từng trò chuyện thân thiết với Ngọc Tương trong điện, vừa nói vừa khóc. Gặp được Vi thị rồi, Hoàn Nhan Thịnh chỉ liếc mắt một cái, căn bản không hề nghe bà biện giải đã mệnh người kéo bà ra ngoài sân đánh chết.
Bà bị trói tay, quỳ trên mặt đất, đã không khóc nổi nữa. Nhắm mắt lại, bà tuyệt vọng chờ đợi một gậy đánh vào gáy đưa mình xuống hoàng tuyền.
May thay, trước khi cây gậy quạt xuống, bà nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Ai dám giết nàng ấy?"
Tông Hiền. Y áo quần xộc xệch chạy về từ ngoài thành, sải bước chạy thẳng tới phía chỗ Vi thị, đẩy binh dĩ đang chuẩn bị đánh chết bà ra, rút đao cắt dây trói tay bà, kéo bà đứng dậy, nhanh chóng đi về phía đại điện nơi có Hoàn Nhan Thịnh.
Gặp được Hoàn Nhan Thịnh, Tông Hiền cũng không quỳ xuống, chỉ trỏ vào Vi thị, hỏi thẳng: "Lang chủ vì sao muốn giết nàng?"
Hoàn Nhan Thịnh nhàn nhạt nói: "Triệu phi mưu nghịch, có liên đới tới Vi thị, ban chết."
Tông Hiền vặc lại: "Kẻ mưu nghịch là cung phi Triệu thị, mà vợ ta Vi thị không đồng lõa với ả, vì sao cũng bị liên lụy?"
Hoàn Nhan Thịnh đáp: "Vi thị và Triệu phi có qua lại với nhau, từng trò chuyện thân thiết trong điện, đủ để thấy hai kẻ đó là đồng đảng."
Tông Hiền cười lạnh: "Vi thị vào cung là lúc Triệu phi vẫn đang đắc sủng. Khi ấy trò chuyện thân thiết với ả ta không chỉ có mình Vi thị, cũng không chỉ có mình con gái Tống. Những phi tần Đại Kim trong hậu cung của Lang chủ có mấy người trước nay chưa từng nói chuyện riêng với Triệu phi? Vì sao bọn họ không bị truy cứu, mà nhất quyết phải giáng tội Vi thị? Huống chi tính tình Vi thị yếu đuối, ngày thường lời nói việc làm đều cẩn thận, chưa dám phạm chút xíu sai lầm nào, càng không đủ trí tuệ để bàn tới việc mưu nghịch! Nay Triệu phi đã chết, Lang chủ vẫn muốn tiếp tục trị tội những người không phải đồng đảng của ả, thần không dám vâng mệnh, xin Lang chủ hãy thu hồi thành mệnh."
Hoàn Nhan Thịnh thấy Tông Hiền sắc mặt tức giận, lo lắng nếu kiên quyết muốn xử chết Vi thị, bức ép y quá đà chỉ e không ổn. Lại thấy Vi thị chỉ biết trốn phía sau Tông Hiền cúi đầu rơi lệ, cũng không giống người có can đảm cùng Ngọc Tương tham gia mưu nghịch, bèn nể mặt Tông Hiền, phất phất tay để y dẫn bà quay về.
Về tới phủ, Dương thị, Hình thị vội vã chạy ra đón, thấy bà không hề hấn gì thì mừng rỡ rơi lệ. Vi thị cũng rưng rưng cảm thán với bọn họ: "May mà gả cho Cái Thiên đại vương, dám tranh cãi với Lang chủ. Nếu gả cho người khác, hôm nay ta nào còn được sống quay về gặp hai người!"
Cũng trong năm này, Vi thị nghe được tin tức Nhu Phúc chạy trốn về Nam từ Tông Hiền.
Bà lặng lẽ thở phào trong lòng. Cảm giác đầu tiên cảm nhận được không ngờ lại là nhẹ nhõm.
Nàng đi rồi, về sau sẽ không còn ai nhìn bà bằng ánh mắt tức giận xen lẫn khinh bỉ nữa, không còn ai nói những lời chói tai bà nữa. Thật tốt biết bao.
Sau đó cảm giác khiếp sợ lại cuồn cuộn trào dâng: Nàng quay về rồi, nhất định sẽ tìm cửu ca của nàng. Gặp được y rồi, nàng sẽ nói thế nào? Nàng sẽ nói với những người Tống khác những gì? Bởi thế khi Dương thị sau đó nói cho bà đã tìm được một nữ tử nhìn rất giống Nhu Phúc ở trong thành, Vi thị vừa mừng vừa lo, không biết nên khóc hay nên cười, không ngừng hỏi: "Đó có phải là Nhu Phúc không? Thực sự là Nhu Phúc ư? Nàng ta vẫn chưa trốn về được?"
Dương thị lắc đầu: "Tôi đã hỏi nàng ta rồi, nàng ta không phải Nhu Phúc đế cơ. Nàng cũng là người Biện Kinh, từ nhỏ xuất gia làm ni ở chùa Càn Minh, pháp hiệu là Tĩnh Thiện. Trong biến cố Tĩnh Khang, nàng cũng bị người Kim bắt vào quân đội, đưa về nước Kim. Sau khi Nhu Phúc đế cơ quay về phía Nam, không biết Bát thái tử đã tìm được nàng ta ở đâu, thấy dung mạo nàng giống Nhu Phúc bèn đưa về phủ, không lâu sau đó đã tặng nàng cho đại hoàng tử Tông Bàn. Thế nhưng mới qua mấy ngày đại hoàng tử đã chán ngán nàng, phu nhân trong nhà y bèn đuổi Tĩnh Thiện đi. Hiện giờ Tĩnh Thiện lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, gầy gò ốm yếu, ai gặp được cũng ăn hiếp, rất đáng thương."
"Là vậy à..." Vi thị trầm ngâm, rồi dặn dò Dương thị: "Ngươi đi tìm nàng ta, cho nàng ta chút tiền, để nàng tới Ngũ Quốc thành đi. Ở đó có nhiều người Tống, có lẽ tháng ngày sẽ dễ chịu hơn."
Dương thị cười đáp: "Vẫn là phu nhân từ tâm, cô nương này chẳng qua chỉ nhìn giống đế cơ, người đã chịu giúp nàng ấy."
Sắc mặt Vi thị lại ảm đạm: "Ngươi đi theo ta đã nhiều năm, ta cũng không giấu giếm gì ngươi. Ta để nàng tới Ngũ Quốc thành, dĩ nhiên là vì muốn giúp đỡ nàng ta, thế nhưng cũng có một nguyên nhân khác... Về sau ta không muốn gặp được nàng ta trong tòa thành này."
Dương thị khẽ hỏi: "Là bởi nàng nhìn giống Nhu Phúc đế cơ, bởi thế..."
Vi thị gật đầu, thở dài: "Ta quả thực không muốn trông thấy nàng, cho dù chỉ là người nhìn giống nàng, ta cũng không muốn gặp."
Dương thị cũng than thở: "Phải, người như nàng, khắc nghiệt vô lễ lại không hiểu chuyện, lần nào cũng khiến nương nương phiền lòng, quả thực không nên gặp thì hơn."
"May thay, giờ nàng ta đã không còn ở nước Kim nữa rồi." Vi thị đột nhiên mỉm cười, vờ như trút được gánh nặng: "Từ giờ ta sẽ không bao giờ gặp phải nàng nữa."
Dương thị nghe vậy thoáng trầm mặc, lại thận trọng quan sát sắc mặt bà, thấp giọng hỏi: "Nương nương không định quay về Đại Tống nữa sao?"
Rõ ràng đây là một câu rất khó trả lời. Vi thị ngần ngừ hồi lâu, sau đó cúi người bế đứa con trai nhỏ hai tuổi đang chập chững đi về phía mình lên, ánh mắt thẫn thờ, thê lương cười: "Ta còn có thể quay về được nữa ư?"
Bốn năm sau, Vi thị lại sinh thêm đứa con trai thứ hai cho Tông Hiền. Sau đó, Triệu Cát cũng qua đời ở Ngũ Quốc thành. Vi thị lén khóc một trận, chỉ cảm thấy thế sự vô thường, xem chừng việc về nước càng xa xôi không có hi vọng hơn nữa, bản thân cũng giống Triệu Cát, chỉ có thể đợi chết già ở phương Bắc. Thế nhưng ngay khi bà chuẩn bị chấp nhận an lòng với thực tại, quên đi ước nguyện về Nam, lại có một kì tích xảy ra.
Năm Thiên Quyến thứ hai tại Kim, Thiệu Hưng thứ chính tại Tống, Triệu Cấu chấp nhận điều kiện nghị hòa do đám người Tông Bàn, Tông Tuyển đặt ra, xuống chiếu tuyên bố: "Đại Kim đã phái sứ giả tới thông báo, cắt trả lại đất cũ." Đồng thời mệnh người lên phía Bắc đón lĩnh cữu, mời Hoàng thái hậu quay về.
Tin tức này Tông Hiền mãi không chịu nói cho bà, cho tới tận tháng Sáu, Hình thị mới thăm dò được từ gia quyến khác, lập tức phấn khởi chạy tới báo: "Phu nhân, cửu ca sắp sửa phái người tới đón chúng ta quay về rồi!"
Vị thị vội vã hỏi tường tận, cũng vui mừng khôn xiết, hai người nói nói cười cười, lau nước mắt rồi lại ôm nhau khóc một trận.
Ngày hôm sau, tâm trạng Hình thị vẫn tốt vô cùng, tới nói chuyện với Vi thị, vừa mở miệng ra đã gọi "mẹ". Vi thị nghe thấy thoáng sững sờ, song dáng vẻ vẫn hốt hoảng không yên.
Hình thị cũng dần dần nhận ra mẹ chồng buồn bã không vui, bèn hỏi lí do vì sao. Thoạt tiên Vi thị không nói, thấy Hình thị truy hỏi không dứt mới thở dài: "Nhu Phúc đã quay về phía Nam nhiều năm, con nghĩ xem, liệu nó có đem chuyện của chúng ta nói với cửu ca không?"
Hình thị tức thì sững sờ, rũ mắt không nói gì.
Vi thị cười khổ, lại đáp: "Con đoán xem, liệu nó có nói, chúng ta đã thất tiết thế nào hay không? Ở nước Kim... thờ chung một chồng thế nào hay không?"
Hình thị càng cúi đầu sâu hơn, cuối cùng gục xuống mặt bàn, không kìm chế nổi nữa, bắt đầu bật khóc.
Vi thị ngồi đờ đẫn hồi lâu, sau đó quay sang nhìn Hình thị, thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, an ủi: "Không sao, không sao. Con cũng đừng lo lắng quá, có mẹ ở đây, không ai dám bắt nạt con. Mẹ sẽ nói với cửu ca, con là một đứa bé đoan trang hiếu thuận, không được phép nghe kẻ khác nói nhảm... Người ngoài có muốn bàn tán về chúng ta cũng không có chứng cứ gì... Trở về con sẽ là Hoàng hậu rồi, các phi tần trong cung nếu dám nói năng linh tinh nửa lời, con chỉ cần nói cho mẹ, mẹ sẽ bảo cửu ca trị tội bọn họ..."
Lời lẽ bà uyển chuyển, ngữ khí ôn hòa, sắc mặt càng từ ái thân thiết vô ngần, thế nhưng Hình thị dường như không cảm nhận được chút xíu an ủi nào, ngược lại càng bi thương hơn, tuyệt vọng khóc như lúc mất đi đứa con trong bụng với Triệu Cấu.
Lát sau, Dương thị quay về, nét mặt cũng không kinh ngạc là bao, vẫn nhẹ nhàng bẩm báo giống như ngày thường: "Nương nương, Hình phu nhân treo cổ tự sát rồi."
Vi thị gật gật đầu, rũ mắt, nước mắt đè nén suốt một đêm cuối cùng cũng rơi xuống.
Danh sách chương