Hai cha con Triệu Cát, Triệu Hoàn và mấy trăm tông thất sau khi bị giải về phương Bắc ban đầu bị giam ở Yến Kinh, tới tháng Mười năm Thiên Hội thứ năm dời về Đại Định phủ tại Trung Kinh. Tới tháng Bảy năm Thiên Hội thứ sáu, Hoàn Nhan Thịnh lại hạ chỉ, mệnh "Hai thứ nhân Tống về Thượng Kinh".

Tháng Tám, Triệu Cát Triệu Hoàn bị áp giải về tới Hội Ninh phủ tại Thượng Kinh, theo lệnh tới lễ bái ở miếu Kim Thái Tổ, sau đó yết kiến Hoàn Nhan Thịnh ở Càn Nguyên điện.

"Ta đã gặp được phụ thân và đại ca của nàng." Ngày hôm ấy thượng triều quay về, Tông Tuyển nói cho Nhu Phúc.

Đôi mắt Nhu Phúc sáng lên, hỏi: "Họ vẫn ổn chứ?"

"Nhìn có vẻ không tệ, chí ít không đau không ốm, nhưng tinh thần không được tốt lắm. Khi quỳ bái ở miếu Thái Tổ, Quốc tướng chê bọn họ khấu đầu không đủ thấp, trách mắng vài câu, họ liền kinh sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng." Tông Tuyển cong khóe môi nhìn Nhu Phúc: "Xem chừng, nay nàng không giống bọn họ chút nào."

Y thản nhiên nói câu này, cũng không cố ý giễu cợt, thế nhưng lọt vào tai Nhu Phúc vẫn khiến sắc mặt nàng tối dần xuống, sau đó quay phắt đi, không cho y tỉ mỉ quan sát sự xấu hổ trào dâng trong đôi mắt nàng.

"Các người gọi họ tới Thượng Kinh, chính là để làm nhục họ như vậy sao?" Nàng nói, một câu ngắn gọn lại giống như băng lửa thét gào.

Y không trả lời thẳng, sau khi ngồi xuống mới không nhanh không chậm đáp: "Lang chủ nói bọn họ tốt xấu gì cũng từng là vua một nước, tuy đã mất nước, song phế làm thứ dân quả thực cũng có chút thiệt thòi, bởi thế đã gọi bọn họ vào kinh nhận tước vị phong hiệu."

Nhu Phúc ngờ vực hỏi: "Lang chủ phong tước cho bọn họ? Phong làm gì?"

Tông Tuyển không nén nổi phì cười, nói: "Lang chủ phong phụ thân nàng làm Hôn Đức Công, đại ca nàng làm Trọng Hôn Hầu."

"Các người... ức hiếp người quá đáng!" Vành mắt nàng hồng lên, song vẫn theo thói quen kiên cường nhẫn nhịn không cho nước mắt rơi xuống, hếch cằm nhìn chằm chằm Tông Tuyển, giống như chính y là người đã cho cha và anh trai nàng hai phong hiệu sỉ nhục này.

"Không cần nhìn ta như vậy, việc này không liên quan gì tới ta. Nếu ta là Lang chủ, ta cũng sẽ không đùa bỡn hai phạm nhân này ác liệt tới vậy." Tông Tuyển nói, thoáng dừng lại, thay đổi chủ đề: "Thế nhưng, cha và anh trai nàng gặp phải kiếp nạn này cũng khó trách ai được. Kẻ không giữ nổi giang sơn của chính mình thì không có quyền đòi hỏi cả tính mạng lẫn tôn nghiêm."

Nàng quay người đi về phía cửa, nhìn ra gió mây bên ngoài, chỉ để lại cho y một bóng lưng quật cường, không cho y cơ hội thưởng thức nỗi bi ai của mình. Lát sau, nàng mới hỏi: "Về sau bọn họ có lưu lại Thượng Kinh chăng?"

Tông Tuyển lắc đầu đáp: "Hiện giờ vẫn chưa rõ. Nhưng có lẽ Lang chủ sẽ không cho phép bọn họ ở lại kinh thành lâu dài."

Nhu Phúc như muốn nói điều gì, song lời đến bên môi lại nuốt ngược trở về, chỉ khẽ khàng thở dài một tiếng.

Tông Tuyển nhìn thấu tâm tư của nàng nhưng cũng không nói toạc ra, chỉ làm như lơ đãng nhớ tới một chuyện nào đó kể cho nàng: "Cái Thiên Đại vương Tông Hiền từ Vân Trung về kinh thành, ngày mai sẽ thiết yến trong phủ khoản đãi Hôn Đức Công và Trọng Hôn Hầu. Ta vẫn luôn có giao tình tốt với y, y cũng mời cả ta tới, nàng có thể đi cùng ta."

Nàng không xoay người lại, song nghe vậy khẽ ngẩng đầu lên, vẫn im lặng. Y biết lời mình nói ban nãy đã mang tới cho nàng một tia hy vọng.

Ngày hôm sau vừa vào phủ Tông Hiền đã trông thấy một người mặc áo tím tươi cười đi ra tiếp đón. Người đó tuổi tác chừng ngoại tứ tuần, vóc dáng cao lớn, mắt mày oai nghi, tướng mạo anh dũng. Đó chính là chủ nhân của nơi này - Hoàn Nhan Tông Hiền.

Tông Hiền ngày thường nếu không phải chinh chiến Nam Bắc thì cũng qua lại giữa hai nơi Vân Trung, Yến Kinh xu mật viện, rất hiếm khi hồi kinh. Bởi thế lần này vừa trông thấy Tông Tuyển đã lâu không gặp liền vui mừng ra mặt, thân thiết cùng y ôm ấp hàn huyên, cười nói dọc đường dẫn y và Nhu Phúc vào sảnh.

Triệu Cát và Triệu Hoàn đã ngồi bên trong. Nhu Phúc trông thấy bọn họ đã cạo đầu tết tóc, trên người mặc trang phục Kim, thân hình tiều tụy, sắc mặt ảm đạm, hoàn toàn không còn dáng vẻ của đấng quân vương khi xưa, tức thì lệ nóng lưng tròng, nghẹn ngào gọi một tiếng "cha ơi", sau đó chạy tới trước mặt Triệu Cát quỳ xuống.

Triệu Cát vội vàng đưa tay đỡ nàng đứng dậy, xót xa vuốt v e mái tóc nàng, trong mắt cũng lấp lánh ánh lệ.

Nhu Phúc kéo ống tay áo lau lệ, gắng gượng nở nụ cười, lại quay sang hành lễ với Triệu Hoàn, gọi một tiếng "đại ca". Triệu Hoàn cũng luống cuống mỉm cười với nàng, sau đó ánh mắt nhìn ra phía sau lưng nàng, rơi xuống trên người Tông Tuyển đang bước tới.

"Đây là Bát thái tử Tông Tuyển, tính ra cũng chính là con rể của Hôn Đức Công rồi." Tông Hiền phía sau cười giải thích.

Khuôn mặt Nhu Phúc tức thì đỏ lựng lên, xấu hổ cúi đầu. Triệu Hoàn cũng bối rối, nụ cười đông cứng lại. Mà Triệu Cát lại thản nhiên nhìn Tông Tuyển, chỉ nhàn nhạt cười khổ.

Tông Tuyển cũng lễ độ, chắp tay với Triệu Cát Triệu Hoàn. Triệu Hoàn vội vã đáp lễ, còn Triệu Cát chỉ khẽ gật đầu với y, sau đó kéo tay Nhu Phúc khẽ lôi nàng sang một bên, thoáng đánh giá nàng, mỉm cười nói: "Khí sắc Viện Viện tốt lắm." Sau đó lại hỏi: "Các tỷ muội của con cũng ổn cả chứ?"

Nhu Phúc rầu rĩ đáp: "Không ổn. Trên đường áp giải về phương Bắc rất nhiều tỷ muội bị giày vò khổ sở, liên tiếp bỏ mạng. Sống được tới Thượng Kinh chỉ còn lại hơn hai mươi người, quá nửa đã bị phân chia ban thưởng cho quý tộc nước Kim làm thiếp, còn một số người nhỏ tuổi liền đưa vào cung nuôi dưỡng, đợi đến khi các muội ấy trưởng thành cũng khó mà tránh khỏi số phận bị ban cho người Kim. Những người đã bị ban thưởng đi rồi cũng chẳng được yên ổn, nghe nói rất nhiều người thường xuyên bị chủ nhân hoặc nữ chủ nhân trong nhà quát mắng đánh đập, sống không bằng chết... Đáng thương nhất là ngũ tỷ tỷ..."

Triệu Cát thở dài ngắt lời nàng: "Đừng nói nữa, việc này ta biết rồi, ngũ tỷ phu con sau khi quay về đã kể cho ta... Còn Xuyên Châu muội muội của con thì sao?"

"Xuyên Châu..." Nhu Phúc lại càng thương cảm hơn: "Muội ấy được gả cho một vị tướng lĩnh đóng quân ở Trung Nguyên..." Rồi lại nỗ lực gượng cười, "Thế nhưng cũng tốt, như vậy muội ấy được ở gần nhà rồi. Muội ấy gả cho tướng Kim làm chính thất, con đã từng nhận được thư của muội ấy, muội ấy nói người đó đối xử với muội ấy rất tốt. Cha đừng lo lắng quá nhiều."

Nghe bọn họ nhắc tới Ninh Phúc, Tông Tuyển bèn ra hiệu cho Tông Hiền bắt đầu buổi tiệc, sau đó kéo Nhu Phúc tới bên cạnh mình ấn nàng ngồi xuống, không cho nàng tiếp tục nói chuyện với phụ thân nữa.

Triệu Cát nghe mà buồn lòng, rầu rĩ ngồi xuống, kéo tay áo lau nước mắt, sắc mặt thê lương.

Giữa buổi tiệc, Tông Hiền nhiều lần nâng ly kính rượu Triệu Cát Triệu Hoàn. Triệu Cát cũng kính lại y một ly, nói: "Phụ tử hai người chúng tôi khi còn ở Yến Kinh may mắn được đại vương quan tâm chăm sóc, chỉ tiếc thay thân là kẻ mất nước, không biết lấy gì để báo đáp, chỉ có ly rượu này xem như tạ ơn."

Tông Hiền thoải mái cười đáp: "Nói thực, chăm sóc cha con hai người vốn không phải ý của ta. Nếu ông muốn cảm tạ, cũng không nên cảm tạ ta."

Triệu Cát ngỡ ngàng, không rõ lời y nói có ý gì. Tông Hiền bèn liếc nhìn trái phải, ra lệnh: "Mời phu nhân ra đây."

Chúng nhân đều im lặng, chờ đợi phu nhân của y xuất hiện. Rất lâu sau mới nghe thấy trong tiếng vòng ngọc va chạm thấp thoáng truyền ra từ nội thất, chậm rãi tiến lại gần. Cuối cùng người đó rõ ràng đã đi tới phía sau tấm bình phong nơi ghế chủ tọa Tông Hiền đang ngồi, nhưng dường như lại do dự, đứng lại ở đó, chần chừ không chịu lộ mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện