Sau đó Tông Tuyển qua lại giữa phủ đệ các huynh đệ trong kinh thành, cùng bọn họ chè chén say sưa, hoặc ra khỏi thành săn bắn, hòa hợp với mỗi người, song lại không quá mức thân thiết với bất kỳ ai. Việc tranh giành Nhu Phúc vẫn luôn khiến Tông Bàn canh cánh trong lòng, mỗi khi gặp Tông Tuyển đều bực bội khó chịu, cố tình soi mói, mà Tông Tuyển chỉ mỉm cười cho qua, không cùng y đối đầu nữa. Tới ngày sinh nhật Tông Bàn, Tông Tuyển đem Ninh Phúc và hậu lễ mẫu thân đã chuẩn bị tới phủ Tông Bàn, chẳng ngờ Tông Bàn lại sảng khoái nhận lấy, không làm khó y.



Ba ngày sau, Tông Bàn mở "hội ngựa tốt" trong phủ, nói là mới mua được vài thớt ngựa tuyệt thế từ tay lái buôn Tây Hạ, mời đám huynh đệ Tông Tuyển tới xem. Đợi chúng nhân đến đông đủ, Tông Bàn dẫn bọn họ tới mã trường trong phủ, chỉ vào mười mấy thớt tuấn mã màu sắc kì lạ trong sân, nói: "Những con ngựa này đều là ngựa tốt trong truyền thuyết, mỗi con đều có lai lịch riêng, mời chư vị tỉ mỉ đánh giá."



Chúng nhân tới gần quan sát. Tông Cán nhìn trúng một thớt tuấn mã toàn thân trắng muốt như tuyết, không có bất kì tạp sắc nào khác, to lớn khỏe mạnh, giữa lúc quan sát vuốt ve không nén nổi trầm trồ khen hay, hỏi Tông Bàn: "Con ngựa này tên là gì? Tốn bao nhiêu tiền mua được?"



Tông Bàn đáp: "Tên là Bạch Nghĩa. Bởi nói toàn thân màu trắng, lại vô cùng trung thành với chủ nhân, cả đời không nhận hai chủ, bởi thế có được cái tên này. Để mua nó, ta đã bỏ ra một ngàn lượng hoàng kim."



Tông Cán cười đáp: "Chỉ cần thực sự là thiên lý mã, ngàn vàng cũng xứng đáng. Cuộc mua bán này không tệ."



Tông Bật nhìn trúng một thớt ngựa bờm trắng ánh vàng, lấp lánh lóa mắt. Được sự cho phép của Tông Bàn, y cưỡi lên lưng ngựa, phi một vòng quanh mã trường. Tốc độ của ngựa rất nhanh, chớp mắt đã đi hết một vòng, giống như một luồng ánh sáng vàng lướt qua, đẹp đẽ vô cùng. Chúng nhân liên tiếp khen hay, Tông Bàn càng đắc ý hơn giới thiệu: "Con ngựa này tên là Du Huy. Người Hán nói Chu Mục vương có tám thớt tuấn mã, thường xuyên cưỡi chúng đi khắp thiên hạ, đây chính là một trong tám giống ấy. Ta đã phải dùng cả một hộc dạ minh châu của Nam triều mới đổi được."



Lại có người lần lượt chỉ vào các con tuấn mã sặc sỡ sắc màu tên Xích Ký, Đạo Lệ, Du Luân, Sơn Tử, Cừ Hoàng, Hoa Lưu... hỏi giá. Tông Bàn đáp: "Những con ngựa đó đều là dùng nữ nhân Nam triều đổi lấy. Rẻ nhất mười nữ nhân một thớt, đắt nhất lên tới năm mươi nữ nhân."



Chúng nhân lũ lượt cười khen: "Đáng!"



Sau khi xuống ngựa, Tông Bật quay đầu, trông thấy Tông Tuyển đang đứng một mình bên cạnh một thớt ngựa đen lặng lẽ ngắm nghía, hồi lâu không lên tiếng. Mà thớt ngựa đó vóc dáng phổ thông vô cùng, hơn nữa còn đang cúi đầu, dáng vẻ mệt mỏi, đặc điểm duy nhất là vành tai có sắc xanh. Cảm thấy hiếu kỳ, Tông Bật bèn hỏi: "Bát đệ, con ngựa này không có gì đặc sắc, có điểm nào hay sao?"



Tông Tuyển cười cười nói: "Tứ ca, nếu đệ đoán không lầm, đây hẳn là Lục Nhĩ trong truyền thuyết Bá Nhạc*."



(* Bá Nhạc: Một chuyên gia giám định ngựa nổi tiếng thời Xuân Thu chiến quốc.)



Tông Bàn vỗ tay, đi tới bên cạnh Tông Tuyển: "Tông Tuyển quả nhiên nhãn lực tốt, đây chính là Lục Nhĩ." Dứt lời bèn lấy ngón tay gõ một cái lên tai ngựa, ngựa ngẩng đầu đứng thẳng, dáng vẻ mệt mỏi ban nãy biến mất không dấu vết, sau đó tung vó, phi đi như bay.



Người đứng xem đều không ngừng trầm trồ, Tông Bật cũng cười khen: "Giá của con ngựa này hẳn là còn cao hơn Du Huy. Chỉ e phải bỏ ra một trăm nữ tử mới có thể đổi được?"



Tông Bàn lại khoát khoát tay: "Không. Ta chỉ dùng một nữ nhân là đổi được rồi."



Chúng nhân đều không tin, nói những con ngựa khác bét nhất cũng đáng giá mười nữ nhân, sau con Lục Nhĩ này lại chỉ đáng giá một người. Tông Bàn cười ha ha, lệnh cho một gia nô: "Dẫn cô ta lên đây."



Lát sau, gia nô dẫn một nữ tử tới. Đợi nàng đứng lại trên sân ngựa, những người đã tham gia bữa tiệc do Kim chủ tổ chức lần trước đều kinh ngạc. Dáng vẻ nhợt nhạt ốm yếu, không chịu nổi sức gió ấy mọi người đều còn ghi nhớ. Ban đầu nàng được ban cho Tông Tuyển, sau lại bị Tông Tuyển tặng lại cho Tông Bàn, Ninh Phúc đế cơ Triệu Xuyên Châu.



"Mặc dù nàng ta không phải mỹ nhân gì, song tốt xấu cũng là đế cơ Nam triều, bởi thế đổi được một thớt ngựa quý. Thế nào, giao dịch này không tồi chứ?" Tông Bàn cười nói, như vô tình như cố ý liếc xéo Tông Tuyển.



Những người còn lại đều hiểu hành động này là có ý khiến Tông Tuyển mất mặt, không dám bày tỏ thái độ, không ai nói năng gì nữa. Hồi lâu sau, mới nghe thấy Tông Tuyển bật cười, phá vỡ sự trầm mặc lúc này: "Không tồi không tồi, sao ta lại không nghĩ ra chủ ý này nhỉ? Nếu không ta sẽ tặng lễ vật khác cho Tông Bàn, rồi dùng đế cơ đổi lấy ngựa tốt."



Tông Bàn cười lạnh: "Bây giờ cũng chưa muộn. Ngày mai thương lái buôn ngựa nước Hạ đó sẽ tới đón Ninh Phúc, nếu ngươi có lòng muốn mua ngựa, có thể đem Nhu Phúc nhà ngươi ra cùng hắn trao đổi."



Tông Tuyển mỉm cười gật đầu: "Được, ý kiến hay. Ta quay về sẽ cân nhắc."



Chúng nhân thấy bầu không khí không ổn, bèn kiếm cớ tránh xa, tiếp tục xem ngựa. Tông Bàn cũng phất tay lệnh cho gia nô dẫn Ninh Phúc xuống, song Ninh Phúc sau khi đứng lên lại đi thẳng tới trước mặt Tông Tuyển, hành lễ: "Bát thái tử, Xuyên Châu có việc muốn cầu xin."



Tông Tuyển trông thấy trên cổ và tay nàng đều có vết roi hằn, ba ngày này hẳn đã bị Tông Bàn hành hạ, song cũng không để tâm quan sát, lạnh nhạt nói: "Ta không thể cứu cô."



Ninh Phúc khẽ khàng gật đầu, rũ mắt nói: "Xuyên Châu hiểu. Việc mà Xuyên Châu muốn cầu xin không phải cái này." Sau đó rút xấp thư trong ống tay áo ra, hai tay đưa cho Tông Tuyển: "Sau khi Xuyên Châu đi, nhị thập tỷ ắt sẽ thương nhớ. Xin Bát thái tử đừng nói với nàng tôi đã tới nước Hạ, chỉ nói tôi đã gả cho một vị tướng lĩnh trấn thủ Trung Nguyên làm vợ. Xuyên Châu viết trước mười mấy bức thư, xin Bát thái tử mỗi năm đưa cho nàng một bức, không có gì khác, đều là báo bình an. Xin Bát thái tử thành toàn."



Tông Tuyển đón lấy xem, thấy bên trong quả nhiên đều là thư nhà báo bình an cho Nhu Phúc, mỗi trang thưa thớt vài dòng, đều nói gần đây tình hình của mình tốt thế nào, bèn nhận lấy, mỉm cười với nàng: "Được, ta đồng ý với cô. Cô thật biết suy nghĩ cho nàng ấy, phí nhiều tâm sức thế này."



Ninh Phúc nhàn nhạt cười: "Vì tỷ ấy, xứng đáng."



Dưới mệnh lệnh của Tông Bàn, gia nô vội vã lên tiếng thúc giục Ninh Phúc rời đi. Ninh Phúc đứng lên đi được hai bước, lại đột nhiên ngoái đầu nhìn Tông Tuyển: "Xin hãy đối xử tốt với tỷ ấy, nếu không..."



Tông Tuyển tràn đầy hứng thú nhìn nàng: "Nếu không thì cô định thế nào?"



Ninh Phúc nghĩ ngợi, giống như tự trào phúng nở nụ cười: "Tôi có thể thế nào? Chẳng qua chỉ là một lá bèo trôi mà thôi, tôi có thể thế nào?" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện