Sắc đêm đậm dần, Tông Tuyển đẩy cửa bước vào phòng, khoác trường bào dài rộng, phanh ngực, để lộ từng khối cơ bắp trên cơ thể. Thấy nữ tử bị nhốt trong phòng kinh hãi nhảy dựng lên, y cười cười, nói: "Xin lỗi, ta không phải Dã Lợi, nhất thời chưa chết được, khiến nàng thất vọng rồi."



Nhu Phúc kinh hoàng nhìn ngó bốn bên, muốn tìm kiếm thứ gì đó có thể giúp nàng thoát khỏi hiểm cảnh trước mắt, ký thác chút hi vọng cuối cùng vào chiếc bình hoa bày trên mặt bàn. Nàng vớ lấy nó nhấc lên cao, nói với Tông Tuyển: "Ra ngoài!"



Tông Tuyển không nhanh không chậm xoay người lại đóng chặt cửa, sau đó sải bước tới gần nàng. Nhu Phúc không khỏi lùi về phía sau, lùi mãi tới khi chạm vào vách tường, quẫn quách quá chỉ đành nghiến răng quăng chiếc bình về phía y. Thế nhưng Tông Tuyển chỉ nhẹ nhàng vươn tay ra đã bắt được, không buồn liếc nhìn đặt trở về trên mặt bàn: "Bình hoa không phải dùng để đánh người. Đương nhiên, nếu nhất quyết muốn dùng cũng không phải không được, thế nhưng cách làm của nàng không đúng, đặc biệt là đối với người thân thủ linh hoạt như ta. Chí ít nàng cũng nên giấu bình hoa ra phía sau lưng, hoặc nơi vươn tay ra là với được, sau đó nở nụ cười nghênh đón ta, đợi ta không còn chút phòng bị nào đối với nàng mới lặng lẽ lấy ra đập vào đầu ta, làm vậy ta mới cảm thấy có chút thú vị."



Dứt lời, y đã ép sát lại gần nàng, hai tay chống lên tường khóa chặt nàng lại, cúi đầu nhìn nàng chăm chú, hỏi: "Nàng có biết việc mình nên làm là gì không?"



Mặc dù đã không còn đường lui, song Nhu Phúc vẫn vô thức co về phía sau, cau mày đáp: "Không biết, mà cũng không muốn biết."



Tông Tuyển thở dài: "Xem ra ta chỉ có thể ráng sức dạy cho nàng."



Vừa vươn tay tay đã bế thốc được nàng lên, thong thả đi về phía phòng ngủ. Nàng vừa quát mắng vừa vùng vẫy, thế nhưng y chỉ thoáng tăng thêm chút lực đã khiến sự phản kháng của nàng biến thành vô ích.



Y ném nàng lên giường, rồi cũng bò lên đè chặt lấy nàng, một tay khóa chặt đôi tay đang đánh đấm loạn xạ của nàng, tay kia nhẹ nhàng kéo dây áo: "Nàng nên biết rằng phản kháng cũng không có tác dụng gì, đây là số mệnh của nàng. Nàng không còn là đế cơ gì nữa. Từ nay về sau ta chính là chủ nhân của nàng, việc mà nàng phải làm là suy nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng ta."



Nghe thấy lời này, Nhu Phúc đột nhiên tạm ngừng phản kháng, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười như mếu: "Ngươi đừng thế này, chúng ta thương lượng một chút nhé... Ta có thể hầu hạ ngươi, ví dụ như giúp ngươi giặt y phục gì gì đó..."



"Được." Tông Tuyển lơ đãng đáp, lúc này đã cởi xong lớp áo đầu tiên của nàng.



"Ta biết giặt y phục thật đó, trên đường đi quần áo đều do ta tự giặt."



"Ừm." Động tác của Tông Tuyển không hề ngừng lại.



"Còn nữa," nàng lại bắt đầu giãy giụa: "Tiếng Hán của ngươi nói rất tốt, chắc là rất thích học phải không? Ta có thể giúp ngươi mài mực lúc ngươi viết chữ, đốt hương cho ngươi lúc ngươi đọc sách."



"Rất tốt."



"Còn có thể cùng ngươi đọc sách, nếu ngươi có chỗ nào không hiểu ta sẽ tỉ mỉ giải thích cho ngươi. Tiếng Hán mà ngươi nói nếu có chữ nào phát âm sai sẽ lập tức giúp ngươi sửa lại."



"Được thôi."



"Ngươi ắt hẳn có rất nhiều nữ nhân phải không? Không báu bở gì một mình ta? Không nhất thiết phải cần ta thị... thị tẩm có đúng không?"



"Đúng."



"Vậy thì," nàng không nén nổi nữa hét ầm lên: "Vì sao ngươi vẫn đang cởi y phục của ta?!"



Tông Tuyển cười lớn: "Ta biết nàng có thể làm rất nhiều việc, thế nhưng vụ thể là gì thì phải do ta quyết định. Một khi ta quyết định muốn nàng làm gì rồi thì nàng không thể từ chối được, giống như bây giờ vậy."



Nàng cố gắng hất bàn tay đang cởi đồ của y ra, giọng nói đã nghẹn ngào: "Ban đầu lúc trông thấy ngươi bảo Dã Lợi đền thuốc cho ta, ta còn tưởng rằng, ngươi và hắn có chút khác biệt..."



Tông Tuyển rũ mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Ta chỉ đôn đốc hắn tuân thủ lời hứa của mình. Đối với một nam tử Nữ Chân, nuốt lời là một việc rất nghiêm trọng."



Lúc này y đã lột sạch toàn bộ quần áo của nàng, lại cười: "Thật đáng tiếc, xem ra ta và hắn dường như cũng chẳng có gì khác biệt."



Nàng phẫn nộ, ra sức vung chân múa tay với y, không nén được mắng: "Giặc Kim vô liêm sỉ, man di mọi rợ, đáng chém thành ngàn mảnh..."



Dễ thấy hẳn là nàng đã vắt óc tìm hết mọi từ ngữ ác độc mắng y, thế nhưng sự giáo dục mà nàng nhận được lại khiến nàng không thể phát huy, những từ ngữ thốt ra nghe chừng vẫn rất nho nhã. Mà sự phản kháng của nàng gần như chẳng có chút tác dụng nào, mặc dù đã dồn hết toàn bộ sức lực, song vẫn không cách nào thoát khỏi kết cục ngọc thể trần trụi bị phơi bày trước mắt y.



Tới khi ý thức được những gì mình gặp phải cũng là một phần của nỗi nhục Tĩnh Khang, là số mệnh mà nàng không sao vùng thoát được, nàng dần dần yên ắng trở lại, ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía xa, hai hàng lệ tuôn dài, đôi môi run rẩy. Nàng đau đớn gọi: "Cửu ca..."



Tông Tuyển bất ngờ khựng lại. Từ khẩu hình của nàng, y nhận ra khi tính mạng nguy ngập ở Lưu Gia Tự, hai chữ mà nàng ngày ngày lẩm nhẩm, thần chú khiến nàng kiên trì sống tiếp chính là: Cửu ca.



Phát hiện này khiến y hơi tức giận. Y không chút lưu tình bế thốc nàng dậy, vươn tay vòng ra sau cổ kéo dây áo của nàng, rút đi mảnh y phục cuối cùng che đậy cơ thể nàng.



Ngày hôm sau tỉnh dậy, thấy đôi mắt nàng sưng đỏ, vẫn đang đăm đắm nhìn về phía xa, ngây dại không rõ đang nghĩ gì. Ngón tay y quét qua gương mặt nàng, cảm thấy lạnh lẽo dị thường, lại trông thấy gối đã ướt đẫm một mảng, hẳn là do nước mắt của nàng. Y không quá bận tâm, kéo chăn qua đắp kín cho nàng, khoác áo ngồi dậy, vừa mặc quần áo vừa nghĩ cảnh tượng này đã từng trông thấy nhiều lần, phản ứng của nàng không có gì kì lạ.



Thế nhưng khi y chuẩn bị cất bước rời đi, đột nhiên cảm thấy sau lưng xẹt qua một cơn gió. Còn chưa kịp quay đầu lại, cơ thể y đã theo bản năng phản ứng lại, vươn tay ra tóm lấy cổ tay nàng kéo mạnh về, song lực nắm không đủ chặt, cổ tay vẫn trượt ra khỏi bàn tay y. Sau đó nghe thấy "phịch" một tiếng, nữ tử ngã xuống bên mép tường, máu bắn tóe nhìn như một đóa hoa đỏ nở rộ, chầm chậm men theo vách tường chảy xuống đất, biến thành cuống hoa, vẽ nên một đóa anh túc.



Nữ tử nằm trên nền đất chính là Nhu Phúc. Tông Tuyển đờ đẫn hồi lâu mới sực tỉnh, kiểm tra hơi thở của Nhu Phúc, thấy nàng tuy đã hôn mê song vẫn còn hơi thở yếu ớt bèn vội vã bế nàng quay về giường, mau chóng băng bó vết thương trên đầu cho nàng, lại bước ra ngoài lệnh cho gia nô tiến vào chăm sóc.



Vẫn may nàng đã bị y giữ lại, lực lao giảm bớt. Mặc dù vỡ đầu chảy máu song vẫn chưa thương tổn tới xương cốt. Không lâu sau nàng liền tỉnh lại. Nhận ra mình vẫn còn sống liền mệt mỏi nhắm mắt, không để ý tới bất cứ ai.



Tông Tuyển lệnh cho tỳ nữ canh chừng nghiêm ngặt, nàng không còn bất cứ cơ hội tự sát nào nữa, song từ đó nàng cũng từ chối ăn cơm uống thuốc, chưa tới hai ngày đã tinh thần rã rời, hơi thở thoi thóp.



Tông Tuyển tìm y quan tốt nhất tới chữa trị cho nàng. Y quan xem rồi ngao ngán lắc đầu: "Thương thế của vị cô nương này không tới mức trí mạng, quan trọng là nàng đã không còn muốn sống nữa, không chịu ăn cơm dùng thuốc, tôi có muốn cũng không khuyên được. Nếu muốn chữa khỏi cho nàng, trừ phi bản thân nàng vẫn còn muốn sống tiếp."



Đờ đẫn ngồi suy nghĩ hồi lâu, Tông Tuyển đột nhiên đứng phắt dậy lên ngựa lao về phía hoàng cung. Tìm được mẫu thân, y liền lên tiếng hỏi: "Ninh Phúc đang ở đâu?"



Lát sau, y sải bước tiến vào cung thất Ninh Phúc đang ở. Lúc này Ninh Phúc đang ngồi thêu hoa, sắc mặt yên ả. Thấy y bước vào, nàng đặt khung thêu trong tay xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải tỷ ấy sắp chết rồi không?" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện