"A, buông ta ra!" Nhu Phúc giãy giụa muốn chạm đất, trông thấy rõ hướng y đang tiến về, khuôn mặt lại càng đỏ lên.

Tông Tuyển phớt lờ, tiến vào phòng mới đặt nàng xuống giường, sau đó giữ lấy đôi chân đang đá đạp của nàng, dễ dàng cởi giày của nàng ra.

Hành động tiếp theo của y vượt ngoài dự đoán của nàng. Sự chú ý của y vẫn dồn trên đôi bàn chân nàng. Giữ chặt cổ chân nàng, y bắt đầu tháo nút thắt lụa trắng bó chân.

Sự kinh hãi của nàng lên tới cực điểm. Từ sau lần vô tình gặp gỡ Cửu ca năm 5 tuổi, đôi chân trần của nàng chưa từng lộ ra trước mắt ai khác ngoài chính bản thân và tỳ nữ thân cận. Mỗi ngày việc rửa chân bó chân chính là bí mật to lớn nhất trong khuê phòng, phải được tiến hành giữa đêm sâu lúc cửa cung đã đóng chặt. Bó chân vốn không phải ý nguyện của nàng, nhưng khi lớn dần, thấy được ánh mắt ngưỡng mộ của các nữ tử khác, nàng cũng dần dần cảm thấy tự hào về đôi chân bé nhỏ của mình. Trên đường bị giải về phương Bắc tuy gian lao vô cùng, nàng vẫn kiên trì tìm cơ hội rửa chân giữ gìn bàn chân, đương nhiên việc này đều tiến hành lúc đêm khuya thanh vắng không người trông thấy.

Gót sen yêu kiều, cong như trăng khuyết, mong manh vô hình, mềm như không xương. Thế nhưng vẻ đẹp này chỉ có thể được thưởng thức với vải trắng và giày thêu, còn hình dáng chân thực của đôi chân nhỏ là thứ mỹ nhân tuyệt đối không thể cho người ngoài nhìn ngắm. Dải lụa trắng bó chân còn có ý nghĩa quan trọng hơn cả y phục, dù có là phu quân cũng không thể tháo lụa trắng ra nhìn trực tiếp giữa trướng gấm nến đỏ, hai lòng cùng yêu.

Nam nhân trước mặt đã có nhiều lần thân cận da thịt với nàng, song y cũng chưa từng trông thấy đôi chân trần của nàng. Lần tháo lụa trắng này hiển nhiên là một sự sỉ nhục to lớn hơn cả việc bị lột s@ch quần áo.

Giữa lúc hổ thẹn nhục nhã, Nhu Phúc ra sức đá đạp, đôi tay cũng không ngừng đánh đấm phản kháng: "Dừng tay, hành động man di này không phải tác phong của quân tử!"

Tông Tuyển nở nụ cười: "Ta là man di, không phải quân tử." Sau đó một tay trấn áp nàng, tay kia tiếp tục tiến hành động tác.

Dải lụa trắng dài hơn hai trượng dần dần được tháo đi. Khi nàng cảm thấy lớp vải cuối cùng tách khỏi bàn chân, làn da chân trái tiếp xúc với không khí mát mẻ và ánh sáng đã bị che khuất từ rất lâu, hai giọt lệ trong suốt lăn xuống, nàng vừa xấu hổ vừa uất hận nhắm chặt mắt lại.

Sự biến dạng xấu xí bên dưới lớp vải giày thêu, là bí mật cần được bảo vệ nghiêm ngặt.

Làn da tái nhợt không chút huyết sắc và sức sống, ẩm ướt mà yết ớt, giống như lớp da xám xịt, miếng thịt viêm loét biến dạng sau khi bị bỏng. Đôi bàn chân chỉ còn lại ngón cái vẫn ở vị trí ban đầu, móng chân phía trên mờ nhạt không rõ. Các ngón còn lại đều đã bị bẻ gãy rồi ép chặt vào lòng bàn chân, móng chân đã rụng hết. Gót chân phồng lên, mu bàn chân nhô cao, có thể thấy sự phát triển của bàn chân đã bị hạn chế mạnh, khiến độ dài và độ rộng chỉ bằng một nửa đôi chân bình thường.

Tông Tuyển lật qua lật lại bàn chân của nàng quan sát hồi lâu, sau đó lại tiếp tục kéo lấy chân phải, tiếp tục tháo lụa. Nhu Phúc lúc này đã không còn ý định chống cự nữa, chỉ lấy tay áo che mặt, nhẹ nhàng thổn thức, giữa chừng loáng thoáng nghe thấy Tông Tuyển dặn dò thị nữ, hình như lệnh cho bọn họ mang một số vật dụng tới, những từ đó nàng không nghe rõ, cũng không quan tâm, chân trần nằm trên giường, đau lòng vô cùng.

Tông Tuyển kéo chăn đắp cho nàng, che kín đôi bàn chân, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh nàng, khẽ nở nụ cười, dáng vẻ nhàn nhã.

Sau khoảng thời gian một nén hương, thị nữ bưng một nồi nước nóng hổi tiến vào, khói trắng quyện với hơi gừng, quế và một số loại thảo mộc khác không biết tên. Sau cùng còn có một người phụ nữ trung niên theo vào, vừa trông thấy Tông Tuyển đã lập tức quỳ xuống hành lễ.

Tông Tuyển ngồi dậy, ôm Nhu Phúc tới bên cạnh mình, lệnh cho người phụ nữ: "Rửa chân cho tiểu phu nhân."

Phụ nhân vâng lời, lập tức đón lấy chậu nước đặt xuống cạnh giường, sau đó nhẹ nhàng kéo chân Nhu Phúc. Nhu Phúc ngửi mùi thuốc, vừa co chân lại vừa cau mày hỏi: "Đây là cái gì?"

"Thuốc thư giãn gân cốt, k1ch thích tuần hoàn máu." Tông Tuyển nhàn nhạt đáp, ôm chặt lấy nàng để nàng không giãy giụa được nữa, sau đó lại lệnh cho thị nữ và phụ nhân giữ chân nàng.

Phụ nhân vừa trông thấy đôi chân của Nhu Phúc đã lộ vẻ khó xử, ngẩng đầu hỏi Tông Tuyển: "Bát thái tử muốn trị liệu cho tiểu phu nhân như thế nào?"

Tông Tuyển đáp: "Hàng ngày rửa chân bằng nước thuốc rồi xoa bóp cho nàng, để đôi bàn chân dần dần phát triển lại bình thường, cố gắng khôi phục hình dáng cũ."

Phụ nhân hiểu ý, bèn kéo chân Nhu Phúc, sau khi cẩn thận tẩy rửa liền bắt đầu xoa bóp. Người Nữ Chân ưa vận động, thích thể thao và săn bắn, thường làm thương gân cốt, bởi thế trong các gia đình quý tộc đều có y nữ giỏi xoa bóp, hôm nay Tông Tuyển triệu tới chính là một người trong số đó.

Xoa bóp lòng bàn chân vốn đã khá đau, chưa kể bàn chân nhỏ của Nhu Phúc lại không giống với chân bình thường, xương cốt đã biến dạng, Tông Tuyển lại yêu cầu phải khôi phục hình dáng vốn có, bởi thế phụ nhân càng dùng lực mạnh hơn. Nhu Phúc đau quá, đá đạp loạn xạ khóc ầm lên: "Ta không muốn! Ta không muốn! Không được phép động vào chân của ta, đồ man rợ xấu xa!"

Phụ nhân bèn ngừng lại, do dự nhìn Tông Tuyển. Tông Tuyển khẽ gật đầu, nói: "Mặc kệ nàng ấy, tiếp tục."

Bởi thế phụ nhân liền giữ chắc lấy chân Nhu Phúc, tiếp tục xoa bóp. Phải mất một canh giờ, hai bàn chân mới được trị liệu xong. Tông Tuyển mệnh Thụy Ca tìm cho Nhu Phúc một đôi tất nhỏ và một đôi giày trẻ em Nữ Chân, xỏ vào cho nàng vẫn có chút rộng, để nàng xuống đất đi lại. Nàng chưa kịp thích ứng, lảo đảo suýt ngã, khiến Tông Tuyển phá lên cười, sau đó nói với Thụy Ca: "Ngươi đỡ nàng quay về, về sau mỗi ngày khi có mặt trời dẫn nàng ra ngoài sân cởi giày phơi nắng, bình thường cũng dắt nàng đi lại nhiều một chút, đợi qua mấy ngày nàng quen hơn lại dẫn nàng ra sân cưỡi ngựa bắn cung để nàng chạy nhảy. Loại vải kia tuyệt đối không được phép quấn nữa."

Nhu Phúc dĩ nhiên không cam lòng nghe theo sự bài bố của y, về tới phòng liền lập tức tìm lụa trắng mới, đợi tới giữa đêm thị nữ đã đi ngủ hết mới tự mình lặng lẽ quấn lại như cũ. Ngày hôm sau tỉnh dậy lúc Thụy Ca phát hiện ra, nàng liền kéo tay Thụy Ca nói: "Ngày thường ta đối xử với cô không tệ phải không? Ta cũng không cần cô làm chuyện gì to tát cho ta, chỉ cần cô coi như không trông thấy mà thôi. Về sau trước mặt Bát thái tử ta sẽ xỏ giày, thế nhưng về tới phòng ta sẽ lại bó chân như cũ, cô đừng bận tâm tới ta."

Thụy Ca lộ vẻ khó xử: "Thế nhưng... nếu để Bát thái tử biết được..."

Nhu Phúc cười đáp: "Việc trong phòng của ta hắn cũng biết được hay sao? Hắn làm gì có nhiều mắt đến thế!"

Vừa dứt lời, bèn thông thấy Thụy Ca ngây ngốc nhìn ra phía bên ngoài. Nhu Phúc cũng ngoái đầu lại nhìn, chỉ trông thấy Tông Tuyển đang khoanh tay đứng dựa bên cửa. Bốn mắt chạm nhau, y nhàn nhạt mỉm cười.

Y biết nàng chắc chắn sẽ lén lút bó chân, bởi thế cố tình tới từ sớm kiểm tra.

Nhu Phúc bị bất ngờ, song cũng không kinh sợ, rảo bước tới trước mặt y hếch cằm thị uy nói: "Ta muốn bó chân, ngươi tháo một lần ta liền bó một lần!"

Tông Tuyển không nhanh không chậm hỏi nàng: "Vì sao nàng muốn bó chân?"

Nhu Phúc đáp: "Đại Tống chúng ta, con gái nhà lành đều phải bó chân, chỉ có hạ nhân và người nghèo mới để chân tự nhiên."

"Quy định này là do ai đặt ra?" Tông Tuyển hỏi.

Nhu Phúc nghĩ ngợi, đáp: "Không biết. Thế nhưng ở trong cung, đây là yêu cầu của phụ hoàng."

Tông Tuyển mỉm cười đáp: "Thực ra rất đơn giản. Đây là quy định mà nam tử người Hán đặt ra rồi ép nữ tử các nàng phải tuân theo để hạn chế sự di chuyển và làm yếu sức lực của các nàng. Nam nhân Nam triều các nàng sớm đã chìm đắm trong thú vui tao nhã, thơ ca nhạc họa, phong hoa tuyết nguyệt, cảnh nhàn tản đã dần bào mòn sự mạnh mẽ mà một nam tử nên có, trở nên nhu nhược yếu đuối. Bởi thế bọn họ mới muốn biến nữ tử các nàng trở nên yếu đuối đáng thương hơn nữa, không chịu nổi một trận gió, di chuyển khó khăn, tự cho rằng đó là cách hay để khẳng định lại vai trò của người đàn ông. Thế nhưng nàng liệu đã từng nghĩ xem những người cha nhu nhược và những người mẹ ốm yếu liệu có thể sinh ra được thế hệ sau khỏe mạnh hay không? Những nam nhi do phụ nữ chân nhỏ các nàng nuôi nấng sao có thể địch nổi sự tấn công của vó ngựa Nữ Chân chúng ta?"

Nhất thời không biết phản bác như thế nào, song Nhu Phúc vẫn trừng mắt nhìn y, tức giận nói: "Nữ tử bó chân có nét đẹp eo liễu chân nhỏ, giống như tranh vẽ thời Ngụy Tấn, thơ ca thời Tống Đường, vẻ đẹp đó man di các người không thể nào cảm nhận được. Đã không biết thưởng thức thì thôi, vì sao ngươi còn ép ta phải khôi phục đôi chân tự nhiên như nữ tử man di các người?"

"Đâu có, chỗ vi diệu của chân nhỏ ta hiểu rõ vô cùng." Tông Tuyển đáp: "Bàn chân nhỏ xỏ giày thêu bé nhỏ mảnh mai, có thể cho nam tử chúng ta ban ngày ngắm nhìn tán thưởng, ban đêm vuốt v e đùa bỡn. Đối với nữ tử người Hán các nàng mà nói, có bó chân hay không chính là mấu chốt để tìm được một vị phu quân tốt, bởi thế phàm là gia đình có chút địa vị đều ra sức bó chân cho con gái nhà mình, nữ tử trong cung lại càng như thế, bó chân là một loại thủ đoạn tranh sủng. Thế nhưng nếu như vậy, những nữ tử chân nhỏ các nàng có khác nào món đồ chơi trong tay kẻ khác? Huống chi chân nhỏ có đẹp không? Ta không nghĩ vậy. Nàng tháo vải ra nhìn đôi chân của nàng, nàng cũng nghĩ chúng đẹp sao? Con gái Nữ Chân chúng ta đều để chân tự nhiên, mẫu hậu ta thời trẻ theo Phụ hoàng ta chinh chiến khắp nơi, nếu cũng bó chân như nàng thì không biết đã chết thảm dưới vó ngựa bao nhiêu lần rồi."

Nói tới đây, Tông Tuyển lại nhìn nàng một cái thật sâu: "Hơn nữa, với tính cách của nàng, ta đoán vốn dĩ nàng cũng không muốn bó chân có đúng không?"

Nhu Phúc khẽ lùi lại phía sau một bước, lắp bắp nói: "Ai nói ta không muốn... Phụ hoàng và Cửu ca đều bảo ta bó chân... Lời bọn họ nói nhất định không sai..."

"Ha ha, nói vậy, là bọn họ ép nàng bó rồi." Tông Tuyển vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, than thở: "Vì sau việc ta ép nàng làm nàng phản kháng dữ dội như vậy, song lại cam tâm tình nguyện làm việc phụ thân và huynh trưởng ép buộc nàng?"

Nhu Phúc thoáng trầm mặc, sau đó lại ngẩng đầu lên quật cường đáp: "Bất luận thế nào, ta cũng mặc kệ ngươi, ta sẽ tiếp tục bó chân!"

Tông Tuyển ung dung cười: "Nếu như không sợ hậu quả khác nghiêm trọng hơn, nàng có thể thử xem."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện