Những ngày này, Triệu Cấu không còn tới tìm Nhu Phúc nữa, thậm chí còn vô thức né tránh nàng. Dù có vào Cấn Nhạc cũng chỉ tới thăm phụ hoàng và hoàng đế ca ca, thương thảo một số việc liên quan tới đi đi sứ, không còn đi tới xung quanh Phượng trì và Tiêu Nhàn quán bên trong rừng trúc, đã thành thói quen nghị sự xong liền lập tức hồi phủ, từ chối phồn hoa mê hoặc của Hoa Dương cung bên ngoài cánh cửa.


Chẳng ngờ tới một ngày, anh trai cùng mẹ của Nhu Phúc, Vận vương Khải lại đích thân tới thăm nhà, mang tới cho y một tin tức liên quan tới Nhu Phúc: "Ba ngày sau là kê lễ của Viện Viện tại cung Long Đức, muội ấy hi vọng đệ có thể tới dự."


Ba ngày tới, là một ngày trước khi hắn xuất phát sang trại Kim. Triệu Cấu cảm thấy kì lạ, hỏi: "Đệ nhớ Viện Viện sang năm mới tròn 15 tuổi mà nhỉ? Vì sao lại chọn tiến hành kê lễ vào ba ngày nữa?"


"Là muội ấy xin với Thái thượng và Thái thượng hoàng hậu." Triệu Khải cười, nói: "Muội ấy nói nếu tính tuổi mụ thì cũng đủ 15 rồi, ba ngày nữa là ngày đại cát, so với sinh nhật của muội ấy còn thích hợp để tiến hành kê lễ hơn. Ngoài ra, còn đặc biệt mời đệ tới dự lễ, nói là hi vọng niềm vui trong buổi lễ này có thể mang tới cho đệ may mắn, bảo vệ đệ đi sứ bình an trở về."


Triệu Cấu chưa trả lời ngay lập tức, thế nhưng lại nhìn ra hoàng hôn bên ngoài ô cửa sổ, trầm mặc không đáp.


Triệu Khải lại dò xét quan sát y, nụ cười bên khóe môi càng sâu thêm: "Theo lí mà nói, đế cơ hành kê lễ ngoại trừ phụ hoàng mẫu hậu ra thì cũng chỉ có các phi tần, tỷ muội, nữ quyến tông thất tới dự, huynh đệ rất hiếm khi tham gia. Thế nhưng Viện Viện lại chỉ định rõ mời đệ tới xem lễ, còn định thời gian vào một ngày trước khi đệ xuất phát, cứ giống như đặc biệt vì đệ mà sắp xếp vậy. Hai người bình thường có hay tiếp xúc với nhau chăng?"


Triệu Cấu thoáng kinh hãi, thế nhưng thần sắc không thay đổi, chỉ dứt khoát phủ nhận: "Không, lần gần đây nhất đệ gặp muội ấy, muội ấy mới chỉ có 5 tuổi."


Triệu Khải gật đầu: "Thực ra điều này cũng không quá khó hiểu. Từ khi cửu đệ đi sứ Kim về, các thiếu nữ trong cung ai nấy đều ngưỡng mộ sự dũng cảm khí phách của đệ cả. Viện Viện tuy không quen biết đệ, nhưng chắc hẳn cũng càng thêm quý trọng đệ, mà nay xem chừng còn thân thiết hơn cả đối với ca ca ruột là ta rồi."


"Tam ca quá lời rồi." Triệu Cấu bình thản nói: "Lẽ nào đệ lại không phải là ca ca ruột của Viện Viện ư?"


Triệu Khải thoáng ngây ra, sau đó lập tức cười xòa: "Không sai, không sai, là tam ca nói hớ rồi. Cửu đệ đương nhiên cũng là ca ca ruột của Viện Viện."


"Phiền tam ca chuyển lời tới Viện Viện muội muội, ngày hôm ấy đệ sẽ tới xem kê lễ." Cuối cùng, Triệu Cấu đồng ý.


Triệu Khải gật đầu, mỉm cười đứng dậy cáo từ. Y là mỹ nam nổi tiếng nhất trong hoàng thất, trong làn gió đêm, trường bào phấp phới lay động, luồng ánh mắt đen thẫm kia như mang sức mạnh cắt ngang màn sương. Mắt mày y có vài phần tương tự Nhu Phúc, Triệu Cấu dựa vào đó mà hồi tưởng lại rõ ràng yêu tinh nhỏ ngây thơ lãng mạn đã dụ hoặc y dưới bóng hoa cung Hoa Dương hôm ấy, trái tim lại càng trùng xuống, tựa như bóng đêm ập tới.


Ngày Nhu Phúc hành kê lễ hôm ấy, Triệu Cấu theo Triệu Khải cùng tới cung Long Đức xem lễ. Triệu Cát rất yêu thích cô con gái này, cũng mời cả Triệu Hoàn và Chu Hoàng hậu tới dự, đồng thời để Trịnh Thái thượng hoàng hậu đích thân đội mũ cài trâm cho Nhu Phúc.


Sau khi hai vị hoàng đế đã ngồi lên ngự tọa, quan đề cử cao giọng xướng: "Đế cơ hành kê lễ." Tiếng nhạc nổi lên, Nhu Phúc xõa tóc trên vai chậm rãi tiến vào đông phòng đại điện dưới sự hướng dẫn của các cung nữ, Chu Hoàng hậu đợi ở bên trong chải tóc, búi thành búi chính cho nàng, búi tóc xong lại đưa vào trong điện. Âm nhạc tạm ngưng, cung nhân hát bài từ chúc tụng: "Lệnh nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục. Khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức. Thọ khảo miên hồng, nhĩ giới cảnh phúc."


Trước tiên nữ quyến tông thất chủ trì đội miện kim thoa cho Nhu Phúc, xem như trang sức cài đầu. Kế đó Nhu Phúc lại vào đông phòng quấn thêm đuôi váy, uống chén rượu mà người chấp sự rót, lại ăn một cách trượng trưng. Sau đó lại mặc thêm áo rộng tay và váy dài, lại uống rượu. Cuối cùng quay lại chính điện, nữ tử tông thất giúp nàng tháo chiếc miện ban nãy mới đội lên, đặt vào chiếc khay, lệnh người đem đi. Thái thượng hoàng hậu đứng lên, mỉm cười đội mũ Cửu Huy Tứ Phượng* chính thức của đế cơ cho Nhu Phúc, lại cầm từng cây trâm, đồ trang sức cẩn thận từng món từng món cài lên đầu cho nàng. Tiếp đó người chấp sự mang du địch y* vào điện, mời Nhu Phúc mặc lên, đồng thời lại dâng thêm một ly rượu, mời Thái thượng hoàng hậu đích thân trao cho nàng, lời chúc tụng lại vang lên: "Chỉ tửu gia tiến, hữu tất kỳ hương. Hàm gia nhĩ phục, mi thọ vô cương. Vĩnh thừa thiên hưu, tỉ sí nhi xương." Chúc xong, Thái thượng hoàng hậu ban rượu, Nhu Phúc uống cạn, lại dùng thức ăn mà người chấp sự dâng lên.


(* Mũ Cửu Huy Tứ Phượng và du địch y (hoặc địch y): Xem ảnh minh họa (đây là trang phục của Công chúa thời Tống được phục dựng trong phim Thanh Bình Nhạc).



Lúc này dáng dấp Nhu Phúc tuy vẫn nhỏ nhắn dễ thương, song sau khi đội mũ mặc lễ phục đã toát lên tư thái của một thiếu nữ, sóng mắt đôi khi dập dềnh lướt qua, khi dừng lại trên người Triệu Cấu vẫn không kìm được lộ ra nét tinh nghịch mà y quen thuộc ấy. Sau khi lễ hoàn tất, cung nữ dẫn Nhu Phúc tới trước mặt Triệu Cát, Nhu Phúc quỳ lạy phụ hoàng, Triệu Cát mỉm cười lệnh cho nàng đứng lên, nàng vẫn tiếp tục bái tạ theo đúng nghi thức. Sau một chuỗi những nghi thức khiến người ta mệt mỏi, Nhu Phúc xem chừng đã có vẻ thấm mệt lại mất kiên nhẫn, sau khi bình thân bèn khe khẽ hạ giọng mà cười với phụ hoàng: "Có phải thế này là xong rồi không ạ?"


Triệu Cát nghiêm nghị đáp: "Đã cập kê rồi mà vẫn không hiểu chuyện thế này! Nghe lời huấn trước đã, rồi bái lạy mẫu hậu con, sau đó tiếp nhận lời chúc tụng của nội quyến và mấy huynh đệ. Lúc bước đi phải chú ý uyển chuyển duyên dáng, không được nhảy nhót loạn xạ như trước đây nữa."


Nàng thoáng lầu bầu, nói: "Vâng."


Bởi thế lại cung kính nghe lời huấn: "Sự thân dĩ hiếu, tiếp hạ dĩ từ. Hòa nhu chính thuận, cung kiệm khiêm nghi. Bất dật bất kiêu, mưu bí mưu khi. Cố huấn thị thức, nhĩ kỳ thủ chi."


Sau đó Nhu Phúc lại bái lạy, từng chữ từng chữ đáp lời: "Con tuy ngu dốt, không dám không tuân!"


Về tới chỗ lại bái lạy, rồi quỳ ba lần tạ Thái thượng hoàng hậu.


Lễ hoàn tất, Nhu Phúc như trút được gánh nặng, đi về phía ghế ngồi một bên, chuẩn bị tiếp nhận lời chúc tụng của hoàng hậu, phi tần và chúng nội thần. Thể theo yêu cầu của Triệu Cát, cử động của nàng nhẹ nhàng mà tao nhã, một nụ cười xinh tươi nở rộ trên gương mặt hoa lệ bên dưới lớp phục trang, gót sen khẽ chuyển, bóng hình thướt tha.


Lúc đi ngang qua Triệu Cấu, nàng thoáng dừng lại, khẽ gọi một tiếng: "Cửu ca." Bên trong đôi mắt vẫn ánh lên một tia ấm áp.


Giống như bị thiêu đốt, Triệu Cấu hoảng hốt gật đầu, muốn nói với nàng vài câu chúc tụng mà không sao mở lời, chỉ đành cười khổ.


Nhu Phúc cũng không nói gì nữa, đi lướt qua người y.


Triệu Cấu ngây dại đứng đó, tuyệt vọng hô hấp làn gió mà nàng để lại, cổ họng bất giác đắng chát. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện