Thuý Văn vừa về nhà thì đã thấy Hữu Trí ngồi trong phòng chờ cô. Anh chống tay trên bàn, có vẻ suy nghĩ rất dữ. Thấy cô về, anh chỉ ngước lên nhìn. Rồi trầm ngâm ngồi yên.
Thuý Văn vào phòng trong cất đồ. Rồi quay ra, cô đến ngồi đối diện với anh, mỉm cười vồn vã:
- Anh đến lâu chưa? Chờ tôi có lâu không? - Cũng không lâu lắm
- Đến chơi hay có chuyện gì không?
Hữu Trí trả lời mà đầu óc như chìm đắm trong ý nghĩ riêng:
- Không có chuyện gì
- Vậy hả?
Thuý Văn ngồi im. Hữu Tri cũng không nói gì. Thái độ trầm nâm khác lạ của anh làm cô hơi ngạc nhiên. Cô nhìn anh 1 cách lạ lùng nhưng cũng kể vui vẻ:
- Anh biết chuyện gì xảy ra với tôi không? Có 1 công ty nước ngoài đề nghị tôi làm trợ lý cho họ đấy.
- Vậy hả?
- Tôi phân vân ghê lắm, công việc đó hấp dẫn thật, nhưng tôi sợ vượt quá khả năng của mình
- Có thể
Thuý Văn không kềm được nữa, cô khẽ nhíu mày:
- Hôm nay anh rất lạ, có chuyện gì vậy anh Trí?
Hữu Trí thẩn thời quay lại nhìn cô:
- Cô đã bao giờ nghe người lớn kể về nguồn gốc của mình chưa, Thuý Văn?
- Hả, anh nói gì? - Thuý Văn ngẩn ngơ nhìn lại anh.
- Cô có biết ông Nhị không phải là cha ruột của cô không? Từ đó giờ cô có bao giờ hoài nghi điều đó không?
Thuý Văn ngồi lặng người. Bỗng nhiên cô sợ run lên, cô thì thào:
- Tại sao anh hỏi như vậy? Anh đã điều tra về gốc gác tôi sao? Tại sao anh soi mói như vậy, anh muốn làm gì tôi đây?
Hữu Trí trầm ngâm:
- Tôi không soi mói cô. Mọi chuyện tự nó đến, đến mức làm tôi choáng váng cả người, tôi không biết sự thật đó là điều đáng vui hay đáng buồn nữa
- Sự thật gì? Anh biết gì về tôi chứ, anh nói nhanh đi.
- Tôi không biết mẹ cô là ai, nhưng có 1 điều tôi biết chắc chắn cô là em gái tôi, cô cùng cha với tôi. Mẹ tôi nói với tôi điều đó, không hề hư cấu đâu.
Thuý Văn ngồi yên như hóa đá, đầu óc tê liệt. Cô chỉ biết nhìn sững Hữu Trí. Cử chỉ của cô làm anh thấy tội nghiệp. Anh nói dịu dàng:
- Cô không tin phải không?
Thuý Văn thẫn thờ:
- Chuyện này đột ngột qúa, làm sao có thể như vậy được
- Bây giờ cô có thể hiểu tại sao ba cô không thương cô rồi chứ?
- Tôi hiểu lâu rồi, nội tôi nói với tôi, có điều nội tôi không biết ba thật của tôi bây giờ ở đâu.
Hữu Trí có vẻ ngạc nhiên:
- Cô đã biết về mình rồi à? Bao lâu rồi?
- Không lâu lắm, mới đây thôi.
- Tại sao cô không nói với tôi?
- Làm sao tôi dám để nhiều người biết xuất xứ của mình, nó đâu có hay ho gì đâu.
- Hiệu Nghiêm biết không?
- Anh ta là người mà tôi muốn giấu nhất
- Thật ra anh ấy rất yêu cô.
Thuý Văn thẫn thờ:
- Đừng nói chuyện đó nữa. Không ngời trên đời nầy tôi còn có 1 người anh, tôi cũng có anh em ruột thịt. Tôi sung sướng lắm
Cô ngước lên nhìn Hữu Trí:
- Tôi không cần biết người lớn có thù ghét nhau hay không, nhưng tôi sẵn sàng xem anh là thân thiết của tôi, còn anh thì sao, anh có đón nhận tôi được không?
Cách nói của cô làm Hữu Trí xúc động nhói lòng. Anh đứng dậy, bước đến đứng gần cô:
- Có 1 cô em gái như thế này, tôi làm sao từ chối được. Bây giờ tôi hiểu tại sao tôi lo lắng cho cô nhiều đến vậy. Có lẽ đó là linh tính, hay do sự ràng buộc máu mũ đã liên kết chúng ta.
Thuý Văn thì thầm:
- Vân, hình như là vậy. Thì ra tình cảm gia đình là sợi dây vô tình trối buộc, nên lúc đầu vào công ty anh ta, tôi lập tức xem anh là chỗ dựa của tôi.
Hữu Trí vồ nhẹ nhẹ đầu cô. Cử chỉ âu yếm thân thiết của anh truyền sang Thuý Văn sự xúc động êm ái. Cô ngồi yên đón nhận. Chợt nhớ ra, cô ngước lên nhìn Hữu Trí chăm chăm:
- Nhưng ba mình là ai hả anh, sao chẳng bao giờ ba tìm em để thăm? Không lẽ ba không thương em sao?
- Ba mất rồi, mất sau cái chết của mẹ em. Trước khi chết ba yêu cầu mẹ anh đưa em về nuôi. Nhưng 1 phần là mẹ không đủ sức, phần nữa là mẹ con thù hận, dù sao cũng hãy thông cảm cho mẹ
- Nhưng tại sao mẹ anh im lặng lâu thế, đáng lẽ mẹ phải nói cho anh biết chứ?
- Mẹ không muốn dính dáng đến qúa khứ lỗi lầm của ba. Nhưng thực tế là mẹ vẫn theo dỗi em đấy chứ
- Có phải bây giờ mẹ sợ mình đi qúa đà không?
- Khi biết tình cảm của anh đối với em, mẹ bắt đầu hoảng sợ. Anh thật sự sai lầm, em quên chuyện đó đi nhé Vân.
- Em không nghĩ gì chuyện lúc trước đâu, mà anh cũng không nên tự dằn vặt mình, bây giờ biết ra, em sung sướng lắm
Hữu Trí hỏi đột ngột:
- Bây giờ em có muốn sống chung với mẹ anh không, cứ coi đó là mẹ em. Anh biết đến bây giờ mẹ không còn hận oán gì nữa đâu. Chuyện củ chắc mẹ bỏ qua rồi. Vậy thì em nên đón nhận mẹ như đã đón nhận anh, được không Vân?
Thúy Văn ngồi yên phân vân. Cùng 1 lúc đón nhận những chuyện lớn lao, cô không đủ sức quyết định ngay. Nhất là cô hãy còn sợ hãi người phụ nữ đã từng thù hận mẹ mình
Cô nói dè dặt:
- Liệu mẹ anh có thương được em không, anh đừng đòi hỏi người lớn phải rộng lượng khi mà người ta phải đau khổ
- Đó là mẹ anh đề nghị đấy, tiếp xúc với em rồi, mẹ anh không còn bị ấn tượng nữa, em đừng sợ
- Vâng.
Hữu Trí chợt đứng dậy:
- Thôi khuya rồi, em đi nghỉ đi. Mia anh đến sớm nói chuyện lâu hơn.
- Dạ
Thúy Văn tiển Hữu Trí ra cửa. Cô đứng yên nhìn cho đến lúc anh chạy thật xa. Cái nhìn trìu mến quyến luyến không muốn đứt. Mãi đến khi không còn thấy anh nữa, cô mới trở vào nhà
Nhưng cô vừa khép cửa lại thì chợt nghe tiếng của Hiệu Nghiêm:
- Thúy Văn
Anh từ trong bóng tối bước ra, tay giữ lấy cánh cửa. Rồi lầm lì bước hẳn vào trong sân:
- Anh ta thường đến thăm em vào những lúc khuya thế này à?
Thúy Văn quay mặt chỗ khác:
- Khuya rồi, anh đến đây không đúng lúc đâu.
- Giữa anh với anh ta, ai có tư cách để đến với em hơn?
Thúy Văn quay phắt lại:
- Anh nói cái gì đấy, em cấm anh có ý nghĩ lệch lạc như vậy, em không giống anh đâu.
Hiệu Nghiêm quắt mắt nhìn cô:
- Em thừa biết là anh ta yêu em, vậy mà vẫn không làm gì để ngăn chận. Có phải vì biết như vậy nên em muốn ly dị phải không?
- Anh là đồ... không thêm nói chuyện với loại người như anh nữa
Cô quay người bỏ vào nhà. Nhưng Hiệu Nghiêm lập tức nắm tay cô, kéo mạnh về phía anh:
- Em làm qúa sức chịu đựng của anh rồi. Bây giờ anh không im được nữa. Có phải em cần có anh ta hơn anh? Và đó là lý do làm em muốn lý dị, có không?
Thúy Văn qúat lên nhỏ nhỏ:
- Đừng có nói bậy, đầu óc nhơ bẩn
- Có thể. Nhưng cách quan hệ mờ ám của em còn nhơ bẩn hơn nhiều. Em ngang nhiên bỏ nhà đi để qua lại với anh ta. Em có coi anh ra gì không?
Thấy Thúy Văn làm thinh, anh lắc mạnh tay cô:
- Em chưa ly di xong mà đã như vậy rồi sao, đầu óc em để đâu rồi? Em đừng quên anh ta đã có vợ
Thuý Văn tức điếng người mà không sao nói được. Cô đẩy mạnh anh ta ra, rồi bỏ chạy vào nhà, đóng sầm cửa lại
Hiệu Nghiêm khựng người vì phản ư"ng của cô. Anh đứng lặng giữa sân nhìn cánh cửa đóng im ỉm. 1 cơn tức giận cuồng điên làm anh đá mạnh chậu hoa nhỏ ở góc sân rồi đi phăng phảng ra khỏi nhà
Anh chạy lang thang giữa đường phố vắng lặng. Đầu óc còn rừng rực những tình cảm quay quắt. Vừa khao khát với Thúy Văn vừa hoài nghi tình cảm của cô và cả cảm giác thất bại cay đắng. Anh ngừng xe ở 1 bar rượu, vào trong tìm 1 góc ngồi nhìn thiên hạ
Đêm nay anh thấy cô đơn ghê gớm. Cảm giác của 1 người đánh mất tất cả. Người yêu cũ đã có chồng. Người vợ trong tay cũng thoát khỏi đời anh. Tình yêu nào cũng không giữ được. Cả 2 người bạn thân nhất cũng lén lút phản bội. Đúng là không giữ được thứ gì cho mình
Anh lấy máy ra gọi cho Yến Oanh rồi lặng lẽ ngồi chờ cô. Anh biết chắc là cô sẽ đến, dù bằng bất cứ giá nào. Khi anh bị quặt ngã, cô không bỏ anh như Thuý Văn, chút ngọt ngào cuối cùng anh chỉ có thể tìm được ở cô mà thôi.
Khi Yến Oanh đến, anh đã bắt đầu thấy say. Trước mặt anh những chiếc ly chất đầy trên bàn. Yến Oanh nhìn quanh, rồi ngồi xuống bên cạnh anh dịu dàng:
- Anh làm sao vậy? Sao giờ nầy mà anh còn ở đây, nói với em đi, anh đang buồn lắm phải không?
Hiệu Nghiêm luồn tay qua, nắm chặt lấy tay cô:
- Anh đang cần có em, cần ghê gớm (thằng cha này đê tiện nhất trên đời, vợ của bạn cũng không tha).
Yến Oanh bặm môi, gật đầu:
- Em hiểu. Nhưng chuyện gì vậy anh? Anh và Thúy Văn lại cải nhau phai không?
- Cô ta đã không sống với anh hơn tháng nay rồi
- Nghĩa là sao, trước đây anh và cổ cũng đâu có sống thật sự với nhau.
Hiệu Nghiêm chống hai tay lên bàn, đầu gục xuống trên tay, dáng điệu đầy vẻ thất vọng:
- Cô ta đòi ly dị, và đã ngang nhiên bỏ đi, bất chấp sự phản đối của anh.
- Điều đó làm anh buồn đến vậy sao?
- Anh không muốn có sự đổ vỡ lần nữa, anh mệt mõi lắm rồi. Điều tệ hại hơn là cô ấy đã công khai quan hệ với Hữu Trí
Anh chợt ngẫng mặt lên, đấm mạnh tay xuống bàn:
- Anh biết cư xử với họ thế nào đây, không thể thẳng tay được. Nhưng anh không chịu nổi sự phản bội như vậy (Trời ạ, ổng và bà YO đã làm chuyện tày trời với nhau rồi, ổng nói vậy như là mình trong sạch lắm đó).
Yến Oanh thoáng ngạc nhiên. Và rồi 1 nỗi buồn làm cô cụp mắt nhìn xuống, bắt đầu khóc. Cô không hiểu cụ thể lý do để mình khóc. Nhưng cách nói của Hiệu Nghiêm làm cô cảm thấy bất an.
Hiệu Nghiêm sững sờ nhìn nước mắt chảy trên mặt cô. Anh ngồi thẳng người lên, giọng chùng lại:
- Sao vậy Oanh, chuyện gì làm em buồn, nói với anh đi?
Yến Oanh vừa khóc vừa nói ảo nảo:
- Em muốn biết anh còn yêu em không, anh nói đi.
Thuý Văn vào phòng trong cất đồ. Rồi quay ra, cô đến ngồi đối diện với anh, mỉm cười vồn vã:
- Anh đến lâu chưa? Chờ tôi có lâu không? - Cũng không lâu lắm
- Đến chơi hay có chuyện gì không?
Hữu Trí trả lời mà đầu óc như chìm đắm trong ý nghĩ riêng:
- Không có chuyện gì
- Vậy hả?
Thuý Văn ngồi im. Hữu Tri cũng không nói gì. Thái độ trầm nâm khác lạ của anh làm cô hơi ngạc nhiên. Cô nhìn anh 1 cách lạ lùng nhưng cũng kể vui vẻ:
- Anh biết chuyện gì xảy ra với tôi không? Có 1 công ty nước ngoài đề nghị tôi làm trợ lý cho họ đấy.
- Vậy hả?
- Tôi phân vân ghê lắm, công việc đó hấp dẫn thật, nhưng tôi sợ vượt quá khả năng của mình
- Có thể
Thuý Văn không kềm được nữa, cô khẽ nhíu mày:
- Hôm nay anh rất lạ, có chuyện gì vậy anh Trí?
Hữu Trí thẩn thời quay lại nhìn cô:
- Cô đã bao giờ nghe người lớn kể về nguồn gốc của mình chưa, Thuý Văn?
- Hả, anh nói gì? - Thuý Văn ngẩn ngơ nhìn lại anh.
- Cô có biết ông Nhị không phải là cha ruột của cô không? Từ đó giờ cô có bao giờ hoài nghi điều đó không?
Thuý Văn ngồi lặng người. Bỗng nhiên cô sợ run lên, cô thì thào:
- Tại sao anh hỏi như vậy? Anh đã điều tra về gốc gác tôi sao? Tại sao anh soi mói như vậy, anh muốn làm gì tôi đây?
Hữu Trí trầm ngâm:
- Tôi không soi mói cô. Mọi chuyện tự nó đến, đến mức làm tôi choáng váng cả người, tôi không biết sự thật đó là điều đáng vui hay đáng buồn nữa
- Sự thật gì? Anh biết gì về tôi chứ, anh nói nhanh đi.
- Tôi không biết mẹ cô là ai, nhưng có 1 điều tôi biết chắc chắn cô là em gái tôi, cô cùng cha với tôi. Mẹ tôi nói với tôi điều đó, không hề hư cấu đâu.
Thuý Văn ngồi yên như hóa đá, đầu óc tê liệt. Cô chỉ biết nhìn sững Hữu Trí. Cử chỉ của cô làm anh thấy tội nghiệp. Anh nói dịu dàng:
- Cô không tin phải không?
Thuý Văn thẫn thờ:
- Chuyện này đột ngột qúa, làm sao có thể như vậy được
- Bây giờ cô có thể hiểu tại sao ba cô không thương cô rồi chứ?
- Tôi hiểu lâu rồi, nội tôi nói với tôi, có điều nội tôi không biết ba thật của tôi bây giờ ở đâu.
Hữu Trí có vẻ ngạc nhiên:
- Cô đã biết về mình rồi à? Bao lâu rồi?
- Không lâu lắm, mới đây thôi.
- Tại sao cô không nói với tôi?
- Làm sao tôi dám để nhiều người biết xuất xứ của mình, nó đâu có hay ho gì đâu.
- Hiệu Nghiêm biết không?
- Anh ta là người mà tôi muốn giấu nhất
- Thật ra anh ấy rất yêu cô.
Thuý Văn thẫn thờ:
- Đừng nói chuyện đó nữa. Không ngời trên đời nầy tôi còn có 1 người anh, tôi cũng có anh em ruột thịt. Tôi sung sướng lắm
Cô ngước lên nhìn Hữu Trí:
- Tôi không cần biết người lớn có thù ghét nhau hay không, nhưng tôi sẵn sàng xem anh là thân thiết của tôi, còn anh thì sao, anh có đón nhận tôi được không?
Cách nói của cô làm Hữu Trí xúc động nhói lòng. Anh đứng dậy, bước đến đứng gần cô:
- Có 1 cô em gái như thế này, tôi làm sao từ chối được. Bây giờ tôi hiểu tại sao tôi lo lắng cho cô nhiều đến vậy. Có lẽ đó là linh tính, hay do sự ràng buộc máu mũ đã liên kết chúng ta.
Thuý Văn thì thầm:
- Vân, hình như là vậy. Thì ra tình cảm gia đình là sợi dây vô tình trối buộc, nên lúc đầu vào công ty anh ta, tôi lập tức xem anh là chỗ dựa của tôi.
Hữu Trí vồ nhẹ nhẹ đầu cô. Cử chỉ âu yếm thân thiết của anh truyền sang Thuý Văn sự xúc động êm ái. Cô ngồi yên đón nhận. Chợt nhớ ra, cô ngước lên nhìn Hữu Trí chăm chăm:
- Nhưng ba mình là ai hả anh, sao chẳng bao giờ ba tìm em để thăm? Không lẽ ba không thương em sao?
- Ba mất rồi, mất sau cái chết của mẹ em. Trước khi chết ba yêu cầu mẹ anh đưa em về nuôi. Nhưng 1 phần là mẹ không đủ sức, phần nữa là mẹ con thù hận, dù sao cũng hãy thông cảm cho mẹ
- Nhưng tại sao mẹ anh im lặng lâu thế, đáng lẽ mẹ phải nói cho anh biết chứ?
- Mẹ không muốn dính dáng đến qúa khứ lỗi lầm của ba. Nhưng thực tế là mẹ vẫn theo dỗi em đấy chứ
- Có phải bây giờ mẹ sợ mình đi qúa đà không?
- Khi biết tình cảm của anh đối với em, mẹ bắt đầu hoảng sợ. Anh thật sự sai lầm, em quên chuyện đó đi nhé Vân.
- Em không nghĩ gì chuyện lúc trước đâu, mà anh cũng không nên tự dằn vặt mình, bây giờ biết ra, em sung sướng lắm
Hữu Trí hỏi đột ngột:
- Bây giờ em có muốn sống chung với mẹ anh không, cứ coi đó là mẹ em. Anh biết đến bây giờ mẹ không còn hận oán gì nữa đâu. Chuyện củ chắc mẹ bỏ qua rồi. Vậy thì em nên đón nhận mẹ như đã đón nhận anh, được không Vân?
Thúy Văn ngồi yên phân vân. Cùng 1 lúc đón nhận những chuyện lớn lao, cô không đủ sức quyết định ngay. Nhất là cô hãy còn sợ hãi người phụ nữ đã từng thù hận mẹ mình
Cô nói dè dặt:
- Liệu mẹ anh có thương được em không, anh đừng đòi hỏi người lớn phải rộng lượng khi mà người ta phải đau khổ
- Đó là mẹ anh đề nghị đấy, tiếp xúc với em rồi, mẹ anh không còn bị ấn tượng nữa, em đừng sợ
- Vâng.
Hữu Trí chợt đứng dậy:
- Thôi khuya rồi, em đi nghỉ đi. Mia anh đến sớm nói chuyện lâu hơn.
- Dạ
Thúy Văn tiển Hữu Trí ra cửa. Cô đứng yên nhìn cho đến lúc anh chạy thật xa. Cái nhìn trìu mến quyến luyến không muốn đứt. Mãi đến khi không còn thấy anh nữa, cô mới trở vào nhà
Nhưng cô vừa khép cửa lại thì chợt nghe tiếng của Hiệu Nghiêm:
- Thúy Văn
Anh từ trong bóng tối bước ra, tay giữ lấy cánh cửa. Rồi lầm lì bước hẳn vào trong sân:
- Anh ta thường đến thăm em vào những lúc khuya thế này à?
Thúy Văn quay mặt chỗ khác:
- Khuya rồi, anh đến đây không đúng lúc đâu.
- Giữa anh với anh ta, ai có tư cách để đến với em hơn?
Thúy Văn quay phắt lại:
- Anh nói cái gì đấy, em cấm anh có ý nghĩ lệch lạc như vậy, em không giống anh đâu.
Hiệu Nghiêm quắt mắt nhìn cô:
- Em thừa biết là anh ta yêu em, vậy mà vẫn không làm gì để ngăn chận. Có phải vì biết như vậy nên em muốn ly dị phải không?
- Anh là đồ... không thêm nói chuyện với loại người như anh nữa
Cô quay người bỏ vào nhà. Nhưng Hiệu Nghiêm lập tức nắm tay cô, kéo mạnh về phía anh:
- Em làm qúa sức chịu đựng của anh rồi. Bây giờ anh không im được nữa. Có phải em cần có anh ta hơn anh? Và đó là lý do làm em muốn lý dị, có không?
Thúy Văn qúat lên nhỏ nhỏ:
- Đừng có nói bậy, đầu óc nhơ bẩn
- Có thể. Nhưng cách quan hệ mờ ám của em còn nhơ bẩn hơn nhiều. Em ngang nhiên bỏ nhà đi để qua lại với anh ta. Em có coi anh ra gì không?
Thấy Thúy Văn làm thinh, anh lắc mạnh tay cô:
- Em chưa ly di xong mà đã như vậy rồi sao, đầu óc em để đâu rồi? Em đừng quên anh ta đã có vợ
Thuý Văn tức điếng người mà không sao nói được. Cô đẩy mạnh anh ta ra, rồi bỏ chạy vào nhà, đóng sầm cửa lại
Hiệu Nghiêm khựng người vì phản ư"ng của cô. Anh đứng lặng giữa sân nhìn cánh cửa đóng im ỉm. 1 cơn tức giận cuồng điên làm anh đá mạnh chậu hoa nhỏ ở góc sân rồi đi phăng phảng ra khỏi nhà
Anh chạy lang thang giữa đường phố vắng lặng. Đầu óc còn rừng rực những tình cảm quay quắt. Vừa khao khát với Thúy Văn vừa hoài nghi tình cảm của cô và cả cảm giác thất bại cay đắng. Anh ngừng xe ở 1 bar rượu, vào trong tìm 1 góc ngồi nhìn thiên hạ
Đêm nay anh thấy cô đơn ghê gớm. Cảm giác của 1 người đánh mất tất cả. Người yêu cũ đã có chồng. Người vợ trong tay cũng thoát khỏi đời anh. Tình yêu nào cũng không giữ được. Cả 2 người bạn thân nhất cũng lén lút phản bội. Đúng là không giữ được thứ gì cho mình
Anh lấy máy ra gọi cho Yến Oanh rồi lặng lẽ ngồi chờ cô. Anh biết chắc là cô sẽ đến, dù bằng bất cứ giá nào. Khi anh bị quặt ngã, cô không bỏ anh như Thuý Văn, chút ngọt ngào cuối cùng anh chỉ có thể tìm được ở cô mà thôi.
Khi Yến Oanh đến, anh đã bắt đầu thấy say. Trước mặt anh những chiếc ly chất đầy trên bàn. Yến Oanh nhìn quanh, rồi ngồi xuống bên cạnh anh dịu dàng:
- Anh làm sao vậy? Sao giờ nầy mà anh còn ở đây, nói với em đi, anh đang buồn lắm phải không?
Hiệu Nghiêm luồn tay qua, nắm chặt lấy tay cô:
- Anh đang cần có em, cần ghê gớm (thằng cha này đê tiện nhất trên đời, vợ của bạn cũng không tha).
Yến Oanh bặm môi, gật đầu:
- Em hiểu. Nhưng chuyện gì vậy anh? Anh và Thúy Văn lại cải nhau phai không?
- Cô ta đã không sống với anh hơn tháng nay rồi
- Nghĩa là sao, trước đây anh và cổ cũng đâu có sống thật sự với nhau.
Hiệu Nghiêm chống hai tay lên bàn, đầu gục xuống trên tay, dáng điệu đầy vẻ thất vọng:
- Cô ta đòi ly dị, và đã ngang nhiên bỏ đi, bất chấp sự phản đối của anh.
- Điều đó làm anh buồn đến vậy sao?
- Anh không muốn có sự đổ vỡ lần nữa, anh mệt mõi lắm rồi. Điều tệ hại hơn là cô ấy đã công khai quan hệ với Hữu Trí
Anh chợt ngẫng mặt lên, đấm mạnh tay xuống bàn:
- Anh biết cư xử với họ thế nào đây, không thể thẳng tay được. Nhưng anh không chịu nổi sự phản bội như vậy (Trời ạ, ổng và bà YO đã làm chuyện tày trời với nhau rồi, ổng nói vậy như là mình trong sạch lắm đó).
Yến Oanh thoáng ngạc nhiên. Và rồi 1 nỗi buồn làm cô cụp mắt nhìn xuống, bắt đầu khóc. Cô không hiểu cụ thể lý do để mình khóc. Nhưng cách nói của Hiệu Nghiêm làm cô cảm thấy bất an.
Hiệu Nghiêm sững sờ nhìn nước mắt chảy trên mặt cô. Anh ngồi thẳng người lên, giọng chùng lại:
- Sao vậy Oanh, chuyện gì làm em buồn, nói với anh đi?
Yến Oanh vừa khóc vừa nói ảo nảo:
- Em muốn biết anh còn yêu em không, anh nói đi.
Danh sách chương