Nhờ sư phụ chỉ đường, Lục Thiết Âm chạy thẳng một mạch tới vùng ngoại thành, cuối cùng, hắn nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong ở trong rừng.
Tống Ngọc Thanh vẫn một thân hắc y như cũ.
Mặt nạ quỷ dữ tợn che đi gương mặt y, trường kiếm lóe ngân quang trong tay y uyển chuyển như rắn lượn rồng bơi, y đang giao chiến cùng Đoạn Minh Ngọc.
Lục Thiết Âm đứng xa liếc mắt một cái liền biết võ công của hai người tương đương, nhất thời khó có thể phân cao thấp. Một lòng nhung nhớ Tống Ngọc Thanh, dù biết rõ người kia chắc chắn không gặp nguy hiểm gì vẫn cảm thấy bạt vía kinh hồn, hắn vội vàng xông lên cản giữa hai người.
Tống Ngọc Thanh vừa thấy Lục Thiết Âm, cả người liền chấn động, kinh ngạc không thôi.
“Ngươi…” Y vừa mở miệng nói một chữ đã tỉnh táo lại, thu kiếm, xoay người lùi lại mấy bước, đường nhìn cũng vội vã chuyển sang hướng khác.
“Tống giáo chủ!”
Trái tim lại bắt đầu đập loạn, Lục Thiết Âm muốn đuổi theo nói với người kia vài câu, ai dè Đoạn Minh Ngọc đã gác trường kiếm lên cổ hắn, lạnh giọng nói, “Tránh ra.”
“A, sư, sư đệ…” Lục Thiết Âm kinh hãi vội hỏi, “Đệ và Tống giáo chủ cũng chẳng có thâm cừu đại hận gì, tại sao cứ phải đuổi tận giết tuyệt? Không bằng hãy khoan dung độ lượng, hóa thù thành bạn đi?”
Nghe vậy, Đoạn Minh Ngọc trợn trừng mắt, biểu cảm lúc này so với cái mặt nạ quỷ Tống Ngọc Thanh đang đeo còn đáng sợ hơn, “Ngươi sao biết chúng ta không có thâm cừu đại hận? Hôm nay ta không thể không giết y!”
Khóe miệng khẽ giật giật, Lục Thiết Âm nhìn Tống Ngọc Thanh đang đứng phía xa xa một cái, lại nhìn sư đệ đằng đằng sát khí đứng trước mặt, nhẹ giọng khuyên giải, “Kỳ thực ta nghĩ…”
“Cút ngay!” Trường kiếm lại càng sát tới gần.
Lục Thiết Âm ngẩn người, lần thứ hai quay đầu nhìn lại Tống Ngọc Thanh. Hắn không hề lui về, ngược lại còn tiến thêm một bước, dõng dạc hô to, “Ngươi nếu muốn giết y, phải giết được ta trước!”
Lời vừa nói ra, hai người Tống, Đoạn đều sửng sốt.
Tống Ngọc Thanh hừ nhẹ, cúi đầu không nói, thế nhưng tay cầm kiếm lại khẽ run.
Đoạn Minh Ngọc nhếch mày, trả lời không chút do dự, “Được, vậy ta giết ngươi luôn một thể.”
Dứt lời, ánh kiếm đã lóe lên, không chút lưu tình đâm về phía Lục Thiết Âm.
Lục Thiết Âm không ngờ người kia lại hạ độc thủ như vậy, chân tay có chút luống cuống, may là cả hai đều dùng một loại võ công, hắn cố gắng ứng phó, gặp chiêu nào vội vã phá giải chiêu đó.
Tống Ngọc Thanh vốn định quay đầu rời đi, nhưng vừa nghe thấy câu nói kia, hai chân làm thế nào cũng không bước nổi. Vì vậy, y thu kiếm vào vỏ, đứng yên tại chỗ quan sát tình hình.
Chẳng lâu sau, Ngô Tiếu Kiệt cũng chạy tới nơi, nhìn thấy hai đồ đệ đang đánh nhau hăng say, liền mừng rỡ đứng một bên xem náo nhiệt. Đợi đến khi Lục Thiết Âm dần dần rơi vào thế hạ phong, Ngô Tiếu Kiệt mới cau mày trầm tư trong chốc lát, mở miệng “Á!” một tiếng kêu đau.
Đoạn Minh Ngọc dù đang trong trận kịch chiến, nhĩ lực vẫn vô cùng tốt. Vừa nghe thấy âm thanh này, tâm thần liền rối loạn, hắn cấp tốc lui ra ngoài, chạy thật nhanh tới bên người Ngô Tiếu Kiệt, “Sư phụ, ngươi làm sao vậy?”
Ngô Tiếu Kiệt hổn hển thở gấp, giả bộ kêu to, “Không hiểu sao… ngực bỗng nhiên đau quá…”
“Lẽ nào ngươi trúng độc? Nhất định là tên họ Tống kia giở trò quỷ!” Đoạn Minh Ngọc cắn răng, nâng kiếm xông lên.
Âm mưu thất bại, Ngô Tiếu Kiệt lại nhanh chóng nảy ra một kế khác. Hai tay vội vươn ra ôm lấy eo Đoạn Minh Ngọc, ngay sau đó, Ngô Tiếu Kiệt nghiêng người về phía trước, hôn lên môi hắn.
“Sư phụ, ngươi…?!”
Đoạn Minh Ngọc mở to hai mắt, ngạc nhiên đến không nói thành lời, nhưng hắn nhanh chóng đã nhu hòa trở lại. Thuận theo thói quen ôm lấy vai người kia, hắn triền miên lưu luyến hôn lên đôi môi đó.
Ngô Tiếu Kiệt cười thầm vài tiếng, nhân cơ hội vừa phẩy tay vừa nháy mắt liên hồi với Lục Thiết Âm.
Lục Thiết Âm bình thường ngốc nghếch, lúc này lại thông minh bất thường vừa nhìn một cái đã hiểu ý sư phụ. Hắn vội vã xoay người, nắm lấy tay Tống Ngọc Thanh vẫn còn đang ngây ngẩn, lôi y đi nhanh về phía trước.
Gió vù vù thổi bên tai.
Lục Thiết Âm nắm tay Tống Ngọc Thanh đi thẳng một mạch, đến khi ra khỏi rừng cây mới tạm thời ngừng lại. Hai người hổn hển thở dốc, vừa mới quay đầu liền chạm phải tầm nhìn của đối phương, thân mình lập tức cứng lại.
Mới chớp mắt, lại thoáng như đã mấy đời.
Một lúc lâu sau, Lục Thiết Âm mới lấy lại dũng khí lắp bắp nói một câu, “Tống giáo chủ, ngươi có khỏe không? Có bị thương ở đâu không?”
Tống Ngọc Thanh liếc mắt, tay vùng ra khỏi tay Lục Thiết Âm. Y cười lạnh, “Lục thiếu hiệp, ta với ngươi vốn không quen biết.”
“Hả?” Lục Thiết Âm ngẩn ngơ, nhất thời im lặng.
Tống Ngọc Thanh bước lên phía trước, hỏi một câu tựa như thờ ơ vô cảm, “Thế nào? Tìm được thi thể sư đệ ngươi chưa?”
“Sư đệ ta chưa chết!”
“À?” Tống Ngọc Thanh hơi sững sờ, biểu cảm giống như bừng tỉnh ngộ, giọng nói lại khàn khàn, “Hóa ra là vậy.”
Ngữ khí vẫn như thường, đôi mắt lại lạnh lùng hơn vài phần.
Lục Thiết Âm không để ý, hắn tiến lên phía trước muốn bắt lấy tay y.
Kết quả, hắn lại bị Tống Ngọc Thanh đá cho một cú ngã lăn ra đất.
“Ta đã thấy kì lạ tại sao hôm nay ngươi lại nói những lời này, thì ra là vì sư đệ ngươi còn chưa chết, ngươi muốn trả lại ơn cứu mạng lần trước cho ta.” Tống Ngọc Thanh một bên cười nhạt một bên thầm thì nói nhỏ, “Nếu y thật sự đã chết thì sao nhỉ? Ngươi hẳn sẽ một kiếm lấy mạng ta?”
“Không phải! Tống giáo chủ, ta…” Lục Thiết Âm cố gắng bò dậy, hắn sợ mình không thể giải thích rõ ràng, vì thế liền dứt khoát nhào tới ôm chặt lấy thắt lưng Tống Ngọc Thanh, cất giọng la lên, “Ta thích ngươi!”
Vừa nói xong, chính hắn đã đỏ bừng mặt, tim “thình thịch, thình thịch” đập loạn nhịp, đầu váng vất, mắt hoa lên.
Tống Ngọc Thanh không nói một lời.
Một hồi lâu sau, y mới nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói, “Muộn rồi.”
“Hả?”
Tống Ngọc Thanh lùi về phía sau giãy khỏi lồng ngực hắn, đôi mắt lạnh lùng, y thấp giọng, “Nếu nghe được những lời này từ ba tháng trước, ta hẳn đã mừng rỡ đến phát điên. Nhưng đến tận hôm nay ngươi mới nói, đã là quá muộn.”
Dứt lời, y vung tay áo, xoay người bước đi.
Lục Thiết Âm mê mê mang mang nhìn theo bóng lưng y, lòng dạ lại hoảng hốt rối bời.
Gương mặt nóng bừng, trái tim đập loạn, thế nhưng người ấy… sao không ở lại bên mình?
Tống Ngọc Thanh vẫn một thân hắc y như cũ.
Mặt nạ quỷ dữ tợn che đi gương mặt y, trường kiếm lóe ngân quang trong tay y uyển chuyển như rắn lượn rồng bơi, y đang giao chiến cùng Đoạn Minh Ngọc.
Lục Thiết Âm đứng xa liếc mắt một cái liền biết võ công của hai người tương đương, nhất thời khó có thể phân cao thấp. Một lòng nhung nhớ Tống Ngọc Thanh, dù biết rõ người kia chắc chắn không gặp nguy hiểm gì vẫn cảm thấy bạt vía kinh hồn, hắn vội vàng xông lên cản giữa hai người.
Tống Ngọc Thanh vừa thấy Lục Thiết Âm, cả người liền chấn động, kinh ngạc không thôi.
“Ngươi…” Y vừa mở miệng nói một chữ đã tỉnh táo lại, thu kiếm, xoay người lùi lại mấy bước, đường nhìn cũng vội vã chuyển sang hướng khác.
“Tống giáo chủ!”
Trái tim lại bắt đầu đập loạn, Lục Thiết Âm muốn đuổi theo nói với người kia vài câu, ai dè Đoạn Minh Ngọc đã gác trường kiếm lên cổ hắn, lạnh giọng nói, “Tránh ra.”
“A, sư, sư đệ…” Lục Thiết Âm kinh hãi vội hỏi, “Đệ và Tống giáo chủ cũng chẳng có thâm cừu đại hận gì, tại sao cứ phải đuổi tận giết tuyệt? Không bằng hãy khoan dung độ lượng, hóa thù thành bạn đi?”
Nghe vậy, Đoạn Minh Ngọc trợn trừng mắt, biểu cảm lúc này so với cái mặt nạ quỷ Tống Ngọc Thanh đang đeo còn đáng sợ hơn, “Ngươi sao biết chúng ta không có thâm cừu đại hận? Hôm nay ta không thể không giết y!”
Khóe miệng khẽ giật giật, Lục Thiết Âm nhìn Tống Ngọc Thanh đang đứng phía xa xa một cái, lại nhìn sư đệ đằng đằng sát khí đứng trước mặt, nhẹ giọng khuyên giải, “Kỳ thực ta nghĩ…”
“Cút ngay!” Trường kiếm lại càng sát tới gần.
Lục Thiết Âm ngẩn người, lần thứ hai quay đầu nhìn lại Tống Ngọc Thanh. Hắn không hề lui về, ngược lại còn tiến thêm một bước, dõng dạc hô to, “Ngươi nếu muốn giết y, phải giết được ta trước!”
Lời vừa nói ra, hai người Tống, Đoạn đều sửng sốt.
Tống Ngọc Thanh hừ nhẹ, cúi đầu không nói, thế nhưng tay cầm kiếm lại khẽ run.
Đoạn Minh Ngọc nhếch mày, trả lời không chút do dự, “Được, vậy ta giết ngươi luôn một thể.”
Dứt lời, ánh kiếm đã lóe lên, không chút lưu tình đâm về phía Lục Thiết Âm.
Lục Thiết Âm không ngờ người kia lại hạ độc thủ như vậy, chân tay có chút luống cuống, may là cả hai đều dùng một loại võ công, hắn cố gắng ứng phó, gặp chiêu nào vội vã phá giải chiêu đó.
Tống Ngọc Thanh vốn định quay đầu rời đi, nhưng vừa nghe thấy câu nói kia, hai chân làm thế nào cũng không bước nổi. Vì vậy, y thu kiếm vào vỏ, đứng yên tại chỗ quan sát tình hình.
Chẳng lâu sau, Ngô Tiếu Kiệt cũng chạy tới nơi, nhìn thấy hai đồ đệ đang đánh nhau hăng say, liền mừng rỡ đứng một bên xem náo nhiệt. Đợi đến khi Lục Thiết Âm dần dần rơi vào thế hạ phong, Ngô Tiếu Kiệt mới cau mày trầm tư trong chốc lát, mở miệng “Á!” một tiếng kêu đau.
Đoạn Minh Ngọc dù đang trong trận kịch chiến, nhĩ lực vẫn vô cùng tốt. Vừa nghe thấy âm thanh này, tâm thần liền rối loạn, hắn cấp tốc lui ra ngoài, chạy thật nhanh tới bên người Ngô Tiếu Kiệt, “Sư phụ, ngươi làm sao vậy?”
Ngô Tiếu Kiệt hổn hển thở gấp, giả bộ kêu to, “Không hiểu sao… ngực bỗng nhiên đau quá…”
“Lẽ nào ngươi trúng độc? Nhất định là tên họ Tống kia giở trò quỷ!” Đoạn Minh Ngọc cắn răng, nâng kiếm xông lên.
Âm mưu thất bại, Ngô Tiếu Kiệt lại nhanh chóng nảy ra một kế khác. Hai tay vội vươn ra ôm lấy eo Đoạn Minh Ngọc, ngay sau đó, Ngô Tiếu Kiệt nghiêng người về phía trước, hôn lên môi hắn.
“Sư phụ, ngươi…?!”
Đoạn Minh Ngọc mở to hai mắt, ngạc nhiên đến không nói thành lời, nhưng hắn nhanh chóng đã nhu hòa trở lại. Thuận theo thói quen ôm lấy vai người kia, hắn triền miên lưu luyến hôn lên đôi môi đó.
Ngô Tiếu Kiệt cười thầm vài tiếng, nhân cơ hội vừa phẩy tay vừa nháy mắt liên hồi với Lục Thiết Âm.
Lục Thiết Âm bình thường ngốc nghếch, lúc này lại thông minh bất thường vừa nhìn một cái đã hiểu ý sư phụ. Hắn vội vã xoay người, nắm lấy tay Tống Ngọc Thanh vẫn còn đang ngây ngẩn, lôi y đi nhanh về phía trước.
Gió vù vù thổi bên tai.
Lục Thiết Âm nắm tay Tống Ngọc Thanh đi thẳng một mạch, đến khi ra khỏi rừng cây mới tạm thời ngừng lại. Hai người hổn hển thở dốc, vừa mới quay đầu liền chạm phải tầm nhìn của đối phương, thân mình lập tức cứng lại.
Mới chớp mắt, lại thoáng như đã mấy đời.
Một lúc lâu sau, Lục Thiết Âm mới lấy lại dũng khí lắp bắp nói một câu, “Tống giáo chủ, ngươi có khỏe không? Có bị thương ở đâu không?”
Tống Ngọc Thanh liếc mắt, tay vùng ra khỏi tay Lục Thiết Âm. Y cười lạnh, “Lục thiếu hiệp, ta với ngươi vốn không quen biết.”
“Hả?” Lục Thiết Âm ngẩn ngơ, nhất thời im lặng.
Tống Ngọc Thanh bước lên phía trước, hỏi một câu tựa như thờ ơ vô cảm, “Thế nào? Tìm được thi thể sư đệ ngươi chưa?”
“Sư đệ ta chưa chết!”
“À?” Tống Ngọc Thanh hơi sững sờ, biểu cảm giống như bừng tỉnh ngộ, giọng nói lại khàn khàn, “Hóa ra là vậy.”
Ngữ khí vẫn như thường, đôi mắt lại lạnh lùng hơn vài phần.
Lục Thiết Âm không để ý, hắn tiến lên phía trước muốn bắt lấy tay y.
Kết quả, hắn lại bị Tống Ngọc Thanh đá cho một cú ngã lăn ra đất.
“Ta đã thấy kì lạ tại sao hôm nay ngươi lại nói những lời này, thì ra là vì sư đệ ngươi còn chưa chết, ngươi muốn trả lại ơn cứu mạng lần trước cho ta.” Tống Ngọc Thanh một bên cười nhạt một bên thầm thì nói nhỏ, “Nếu y thật sự đã chết thì sao nhỉ? Ngươi hẳn sẽ một kiếm lấy mạng ta?”
“Không phải! Tống giáo chủ, ta…” Lục Thiết Âm cố gắng bò dậy, hắn sợ mình không thể giải thích rõ ràng, vì thế liền dứt khoát nhào tới ôm chặt lấy thắt lưng Tống Ngọc Thanh, cất giọng la lên, “Ta thích ngươi!”
Vừa nói xong, chính hắn đã đỏ bừng mặt, tim “thình thịch, thình thịch” đập loạn nhịp, đầu váng vất, mắt hoa lên.
Tống Ngọc Thanh không nói một lời.
Một hồi lâu sau, y mới nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói, “Muộn rồi.”
“Hả?”
Tống Ngọc Thanh lùi về phía sau giãy khỏi lồng ngực hắn, đôi mắt lạnh lùng, y thấp giọng, “Nếu nghe được những lời này từ ba tháng trước, ta hẳn đã mừng rỡ đến phát điên. Nhưng đến tận hôm nay ngươi mới nói, đã là quá muộn.”
Dứt lời, y vung tay áo, xoay người bước đi.
Lục Thiết Âm mê mê mang mang nhìn theo bóng lưng y, lòng dạ lại hoảng hốt rối bời.
Gương mặt nóng bừng, trái tim đập loạn, thế nhưng người ấy… sao không ở lại bên mình?
Danh sách chương