Tống Ngọc Thanh tức giận đến run cả người, nhưng bởi Lục Thiết Âm đang nằm trong lòng nên vô pháp thi triển khinh công đuổi theo. Y nắm chặt nắm tay, thuận miệng rủa thầm vài tiếng. Cúi đầu nhìn kĩ, y thấy người trong lòng mình sắc mặt trắng bệch, sắc môi tím tái, hiển nhiên đã trúng kịch độc.
Y rùng mình vội bế Lục Thiết Âm lên giường, vừa quan sát thương thế của hắn vừa mắng khẽ, “Không phải ta đã bảo ngươi nghỉ sớm đi sao? Tự nhiên chạy đến đây chịu chết làm gì?”
“Ta… khụ khụ…” Hắn mở miệng định nói, kết quả lại là một đợt ho khan.
Tống Ngọc Thanh thấy thế lại càng buồn bực trong lòng. Tiện tay điểm huyệt đạo của hắn, lại rút châm độc kia ra, y tiếp tục mắng người, “Nhiều lần phá hỏng đại sự của ta như vậy, ngươi ngoại trừ gây phiền toái ra, còn có thể làm được cái gì?”
“Xin lỗi.” Lục Thiết Âm miễn cưỡng cười cười, hơi thở lại thật mỏng manh.
“Đủ rồi! Ngươi càng nói linh tinh nhiều thì độc càng lan nhanh. Câm miệng!”
Tống Ngọc Thanh dù tức giận nhưng cũng đau lòng. Mắng mỏ qua loa vài câu, y lập tức tập trung tinh thần chăm chú nặn ra máu độc trên vai Lục Thiết Âm.
Y là chuyên gia dụng độc nên trong phòng có đầy đủ các loại linh đan diệu dược, vốn là không có gì phải sợ, thế nhưng lần này người trúng độc lại là người trong lòng, hoảng sợ là điều không thể tránh khỏi. Đầu ngón tay run lên, mồ hôi lạnh trên trán cũng rịn ra liên tục.
Lục Thiết Âm tất nhiên không rõ một phen tình ý của Tống Ngọc Thanh. Hắn thấy bộ dạng nôn nóng thấp thỏm này của y còn tưởng là mình đã trúng độc nặng đến vô phương cứu chữa. Hắn cắn răng, vạn phần khó nhọc nhằn ra từng chữ, “Tống giáo chủ, ta chắc không sống nổi nữa rồi. Ngươi, ngươi, sau này nếu ngươi có cơ hội gặp sư đệ ta, ngươi hãy nhớ thay ta nói với y…”
Lời vừa nói ra, Tống Ngọc Thanh đầu tiên là thay đổi sắc mặt, mi mày nhăn chặt nộ khí đằng đằng, sau đó, y vươn tay tát cho hắn hai cái. Trừng mắt nhìn người kia, y cười lạnh, “Ngươi mê sảng cái gì? Bổn tọa còn chưa cho phép, ngươi dám tùy tiện đi tìm cái chết sao?”
Lục Thiết Âm có chút bối rối lại bị vẻ mặt hung tợn kia dọa sợ, vội vã vâng vâng dạ dạ ứng theo, “… Không dám.”
Y lúc này mới nguôi giận hừ nhẹ một tiếng. Sau một hồi nhíu mày trầm tư, y bỗng nhiên rút chủy thủ giấu dưới gối đầu ra, không chút do dự cứa một nhát vào cổ tay mình.
“Tống, Tống giáo chủ? Ngươi làm gì vậy?”
Tống Ngọc Thanh không đáp lời, chỉ đưa cổ tay vẫn đang chảy máu đến bên môi Lục Thiết Âm, nói lạnh lùng, “Uống đi.”
“Hả?!”
“Kêu cái gì? Ta luyện Hàn băng độc chưởng từ nhỏ, trong máu chứa đầy độc tố. Lúc này ngươi uống dù không thể lấy độc trị độc, ít nhất cũng có thể giữ mạng.”
Tống Ngọc Thanh nói nghe có vẻ dễ dàng, thế nhưng lại khiến Lục Thiết Âm hết cả hồn. Hắn sợ đến mức toàn thân cứng đờ, lời cũng không cách nào thoát ra khỏi miệng.
“Đúng là tên ngốc.”
Tống Ngọc Thanh không khỏi thở dài, vươn tay trái ép máu của mình chảy vào miệng Lục Thiết Âm. Đợi hắn đã uống rồi, y mới qua quýt băng bó vết thương trên tay. Xoay người lục tung cả phòng một trận, rất nhiều thuốc giải y tìm được đều bắt Lục Thiết Âm uống hết.
Toàn thân rét run, tứ chi lạnh lẽo, nói được một câu đã hao hết sức lực, Lục Thiết Âm vốn chắc chắn là phải chết, ai ngờ sau khi Tống Ngọc Thanh lăn qua lăn lại một hồi, hô hấp lại từ từ thông thuận, tay chân cũng dần dần khôi phục cảm giác.
Tống Ngọc Thanh thấy sắc mặt hắn đã tốt hơn, máu chảy trên vai cũng không còn màu đen nữa thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, thế nhưng biểu cảm vẫn lãnh lãnh đạm đạm, “Thế nào? Khá hơn chưa?”
“Rồi.”
“Hừ, chẳng phải ta đã nói ngươi không chết được sao?” Ngón tay búng nhẹ lên trán người nào đó, y như cười rồi lại tựa như không, “Sau này nếu muốn chết ngươi cũng phải hỏi qua ta một tiếng.”
“… Ừ.”
Đến tận lúc này, Tống Ngọc Thanh mới để lộ nụ cười bên môi. Y thuần thục băng bó vết thương cho Lục Thiết Âm, thanh âm mềm nhẹ, “Được rồi, nhanh nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi.”
Lục Thiết Âm gật đầu, trong lòng lại thật cảm kích. Hắn nhìn thẳng vào Tống Ngọc Thanh rồi nói, “Tống giáo chủ, cảm ơn ngươi đã cứu ta một mạng…”
Tống Ngọc Thanh bị hắn nhìn như vậy thì đỏ cả mặt, đầu vội vàng quay đi chỗ khác, giọng điệu máy móc, “Không phải là ta muốn cứu ngươi, ngươi đừng có hiểu lầm! Bởi vì lần trước ngươi đã cứu ta một mạng nên lần này ta mới trị thương cho ngươi, ừm… cái này gọi là có qua có lại…”
“Hả?” Lục Thiết Âm ngẩn người, lại không khỏi bật cười, “Tống giáo chủ, hóa ra ngươi cũng không thích đọc sách giống ta.”
Mặt càng lúc càng đỏ hơn, Tống Ngọc Thanh hung dữ trừng mắt liếc người kia, mắng, “Ồn ào muốn chết! Sao ngươi nói nhảm nhiều vậy?”
Dừng lời, bàn tay y chậm rãi phủ lên đôi mắt Lục Thiết Âm, giọng nói nhẹ nhàng, “Ngủ đi.”
Lục Thiết Âm khẽ cười, quả nhiên không nói thêm gì nữa. Hai mắt khép lại, hắn thiếp đi rất nhanh.
Tống Ngọc Thanh vẫn ngồi bất động ở bên giường. Đợi đến khi Lục Thiết Âm đã ngủ say, y mới chầm chậm vươn tay, ngón tay một đường trượt xuống, vẽ lại ngũ quan tinh xảo tuấn tú của người kia.
Nhược điểm ư?
Quả không sai. Y một kẻ lãnh huyết vô tình, thế nhưng mỗi khi đứng trước mặt hắn thì tay chân luống cuống, phạm phải chồng chất sai lầm. Thật buồn cười quá.
Đến cả cái gã họ Lâm cũng có thể đoán được tâm tư y, còn có kẻ nào nhìn không ra nữa? Chỉ có tên Lục Thiết Âm ngốc hết thuốc chữa vẫn cứ ngây ngô như thế, cái gì cũng không hiểu.
Đáng chết!
Tống Ngọc Thanh nghĩ vậy, trong lòng buồn bực, bàn tay liền bóp lấy cổ Lục Thiết Âm. Ngón tay dần khép chặt, cả người cũng theo đó mà cúi xuống, y nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Lục Thiết Âm.
Thình thịch.
Nhất thời, tim đập như sấm.
Hồi lâu sau, Tống Ngọc Thanh mới nhận ra mình đang làm cái gì. Y vội vã đứng lên quay đầu rời đi, nhưng vừa mới bước một bước, tay áo đã bị một người nắm chặt.
Tống Ngọc Thanh kinh hãi hoang mang quay đầu lại, chỉ thấy người kia hai mắt nhắm chặt, hóa ra còn đang ngủ. Y không khỏi cười ra tiếng, vừa định kéo ống tay ra, lại nghe thấy Lục Thiết Âm mở miệng trầm thấp gọi ai, “Sư đệ—“
Y rùng mình vội bế Lục Thiết Âm lên giường, vừa quan sát thương thế của hắn vừa mắng khẽ, “Không phải ta đã bảo ngươi nghỉ sớm đi sao? Tự nhiên chạy đến đây chịu chết làm gì?”
“Ta… khụ khụ…” Hắn mở miệng định nói, kết quả lại là một đợt ho khan.
Tống Ngọc Thanh thấy thế lại càng buồn bực trong lòng. Tiện tay điểm huyệt đạo của hắn, lại rút châm độc kia ra, y tiếp tục mắng người, “Nhiều lần phá hỏng đại sự của ta như vậy, ngươi ngoại trừ gây phiền toái ra, còn có thể làm được cái gì?”
“Xin lỗi.” Lục Thiết Âm miễn cưỡng cười cười, hơi thở lại thật mỏng manh.
“Đủ rồi! Ngươi càng nói linh tinh nhiều thì độc càng lan nhanh. Câm miệng!”
Tống Ngọc Thanh dù tức giận nhưng cũng đau lòng. Mắng mỏ qua loa vài câu, y lập tức tập trung tinh thần chăm chú nặn ra máu độc trên vai Lục Thiết Âm.
Y là chuyên gia dụng độc nên trong phòng có đầy đủ các loại linh đan diệu dược, vốn là không có gì phải sợ, thế nhưng lần này người trúng độc lại là người trong lòng, hoảng sợ là điều không thể tránh khỏi. Đầu ngón tay run lên, mồ hôi lạnh trên trán cũng rịn ra liên tục.
Lục Thiết Âm tất nhiên không rõ một phen tình ý của Tống Ngọc Thanh. Hắn thấy bộ dạng nôn nóng thấp thỏm này của y còn tưởng là mình đã trúng độc nặng đến vô phương cứu chữa. Hắn cắn răng, vạn phần khó nhọc nhằn ra từng chữ, “Tống giáo chủ, ta chắc không sống nổi nữa rồi. Ngươi, ngươi, sau này nếu ngươi có cơ hội gặp sư đệ ta, ngươi hãy nhớ thay ta nói với y…”
Lời vừa nói ra, Tống Ngọc Thanh đầu tiên là thay đổi sắc mặt, mi mày nhăn chặt nộ khí đằng đằng, sau đó, y vươn tay tát cho hắn hai cái. Trừng mắt nhìn người kia, y cười lạnh, “Ngươi mê sảng cái gì? Bổn tọa còn chưa cho phép, ngươi dám tùy tiện đi tìm cái chết sao?”
Lục Thiết Âm có chút bối rối lại bị vẻ mặt hung tợn kia dọa sợ, vội vã vâng vâng dạ dạ ứng theo, “… Không dám.”
Y lúc này mới nguôi giận hừ nhẹ một tiếng. Sau một hồi nhíu mày trầm tư, y bỗng nhiên rút chủy thủ giấu dưới gối đầu ra, không chút do dự cứa một nhát vào cổ tay mình.
“Tống, Tống giáo chủ? Ngươi làm gì vậy?”
Tống Ngọc Thanh không đáp lời, chỉ đưa cổ tay vẫn đang chảy máu đến bên môi Lục Thiết Âm, nói lạnh lùng, “Uống đi.”
“Hả?!”
“Kêu cái gì? Ta luyện Hàn băng độc chưởng từ nhỏ, trong máu chứa đầy độc tố. Lúc này ngươi uống dù không thể lấy độc trị độc, ít nhất cũng có thể giữ mạng.”
Tống Ngọc Thanh nói nghe có vẻ dễ dàng, thế nhưng lại khiến Lục Thiết Âm hết cả hồn. Hắn sợ đến mức toàn thân cứng đờ, lời cũng không cách nào thoát ra khỏi miệng.
“Đúng là tên ngốc.”
Tống Ngọc Thanh không khỏi thở dài, vươn tay trái ép máu của mình chảy vào miệng Lục Thiết Âm. Đợi hắn đã uống rồi, y mới qua quýt băng bó vết thương trên tay. Xoay người lục tung cả phòng một trận, rất nhiều thuốc giải y tìm được đều bắt Lục Thiết Âm uống hết.
Toàn thân rét run, tứ chi lạnh lẽo, nói được một câu đã hao hết sức lực, Lục Thiết Âm vốn chắc chắn là phải chết, ai ngờ sau khi Tống Ngọc Thanh lăn qua lăn lại một hồi, hô hấp lại từ từ thông thuận, tay chân cũng dần dần khôi phục cảm giác.
Tống Ngọc Thanh thấy sắc mặt hắn đã tốt hơn, máu chảy trên vai cũng không còn màu đen nữa thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, thế nhưng biểu cảm vẫn lãnh lãnh đạm đạm, “Thế nào? Khá hơn chưa?”
“Rồi.”
“Hừ, chẳng phải ta đã nói ngươi không chết được sao?” Ngón tay búng nhẹ lên trán người nào đó, y như cười rồi lại tựa như không, “Sau này nếu muốn chết ngươi cũng phải hỏi qua ta một tiếng.”
“… Ừ.”
Đến tận lúc này, Tống Ngọc Thanh mới để lộ nụ cười bên môi. Y thuần thục băng bó vết thương cho Lục Thiết Âm, thanh âm mềm nhẹ, “Được rồi, nhanh nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi.”
Lục Thiết Âm gật đầu, trong lòng lại thật cảm kích. Hắn nhìn thẳng vào Tống Ngọc Thanh rồi nói, “Tống giáo chủ, cảm ơn ngươi đã cứu ta một mạng…”
Tống Ngọc Thanh bị hắn nhìn như vậy thì đỏ cả mặt, đầu vội vàng quay đi chỗ khác, giọng điệu máy móc, “Không phải là ta muốn cứu ngươi, ngươi đừng có hiểu lầm! Bởi vì lần trước ngươi đã cứu ta một mạng nên lần này ta mới trị thương cho ngươi, ừm… cái này gọi là có qua có lại…”
“Hả?” Lục Thiết Âm ngẩn người, lại không khỏi bật cười, “Tống giáo chủ, hóa ra ngươi cũng không thích đọc sách giống ta.”
Mặt càng lúc càng đỏ hơn, Tống Ngọc Thanh hung dữ trừng mắt liếc người kia, mắng, “Ồn ào muốn chết! Sao ngươi nói nhảm nhiều vậy?”
Dừng lời, bàn tay y chậm rãi phủ lên đôi mắt Lục Thiết Âm, giọng nói nhẹ nhàng, “Ngủ đi.”
Lục Thiết Âm khẽ cười, quả nhiên không nói thêm gì nữa. Hai mắt khép lại, hắn thiếp đi rất nhanh.
Tống Ngọc Thanh vẫn ngồi bất động ở bên giường. Đợi đến khi Lục Thiết Âm đã ngủ say, y mới chầm chậm vươn tay, ngón tay một đường trượt xuống, vẽ lại ngũ quan tinh xảo tuấn tú của người kia.
Nhược điểm ư?
Quả không sai. Y một kẻ lãnh huyết vô tình, thế nhưng mỗi khi đứng trước mặt hắn thì tay chân luống cuống, phạm phải chồng chất sai lầm. Thật buồn cười quá.
Đến cả cái gã họ Lâm cũng có thể đoán được tâm tư y, còn có kẻ nào nhìn không ra nữa? Chỉ có tên Lục Thiết Âm ngốc hết thuốc chữa vẫn cứ ngây ngô như thế, cái gì cũng không hiểu.
Đáng chết!
Tống Ngọc Thanh nghĩ vậy, trong lòng buồn bực, bàn tay liền bóp lấy cổ Lục Thiết Âm. Ngón tay dần khép chặt, cả người cũng theo đó mà cúi xuống, y nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Lục Thiết Âm.
Thình thịch.
Nhất thời, tim đập như sấm.
Hồi lâu sau, Tống Ngọc Thanh mới nhận ra mình đang làm cái gì. Y vội vã đứng lên quay đầu rời đi, nhưng vừa mới bước một bước, tay áo đã bị một người nắm chặt.
Tống Ngọc Thanh kinh hãi hoang mang quay đầu lại, chỉ thấy người kia hai mắt nhắm chặt, hóa ra còn đang ngủ. Y không khỏi cười ra tiếng, vừa định kéo ống tay ra, lại nghe thấy Lục Thiết Âm mở miệng trầm thấp gọi ai, “Sư đệ—“
Danh sách chương