Ngày hôm sau, phim của Lục Yên Đinh sát thanh. Tuy cậu là nam thứ, nhưng các cảnh quay đều không tính là nhiều, thậm chí còn ít hơn so với cả nam ba, hơn nữa bộ phim này làm ẩu, quay rất gấp, ngay cả Lục Yên Đinh chính mình cũng không nghĩ tới có thể kết thúc việc quay phim nhanh chóng đến như vậy.

Việt Nguyệt tặng cho cậu một bó hoa to đùng, đồng thời ở trước ống kính nhiệt tình ôm lấy cậu: “Chúc mừng sát thanh nhé, Yên Đinh ca ca!”

Lục Yên Đinh cũng hào phóng mà ôm chặt lấy cô nàng, nói: “Cảm ơn.”

Mấy nhân viên công tác trong đoàn phim cũng đến chúc mừng cậu, từng người còn cùng Lục Yên Đinh chụp ảnh lưu niệm.

Sau khi kết thúc, Tiểu Triệu cùng cậu lên xe, đề nghị: “Chúng ta đăng một bài weibo đi?”

Lục Yên Đinh gật đầu: “Cô đăng đi.”

Tiểu Triệu nhìn cậu như đang có chuyện suy nghĩ, liền hỏi: “Anh Lục?”

Lục Yên Đinh hiện tại đã không còn mỉm cười như lúc nãy, cậu nói: “Tôi nhớ trong một buổi phỏng vấn trước đây thầy Khúc đã từng nói, mỗi lần sát thanh anh ấy đều cực kỳ không nỡ còn nói ra được rất nhiều cảm xúc và những suy nghĩ của mình.”

“Nhưng mà, Tiểu Triệu à.” Lục Yên Đinh hoảng hốt nói, “Tôi không hề có cảm giác đó một chút nào, tôi không lĩnh hội được sự không nỡ mà anh ấy nhắc đến, cũng không có cách nào lý giải được sự chân thành và những điều anh ấy thu hoạch được, tôi giống như chỉ là đang quay một cái quảng cáo trong một quãng thời gian rất dài vậy, chỉ như cùng với mỗi người đều là quan hệ hợp tác tạm thời mà thôi, tôi biết sau này chúng tôi đều sẽ không còn liên lạc, bởi vì chúng tôi căn bản không được tính là bạn bè.”

Cậu nói mãi nói mãi, thanh âm càng ngày càng trầm thấp, đến cuối cùng, yếu ớt đến mức chỉ còn chút hơi thở phập phồng: “Ngay từ khi bắt đầu tôi đã biết rõ sự chênh lệch giữa tôi và anh ấy, nhưng ban nãy ngay trong thoáng chốc đó, tôi cảm thấy có lẽ cả đời này tôi cũng không thể xứng với anh ấy.”

Tiểu Triệu nghe thấy những lời này, nhưng cũng không biết an ủi cậu ra sao, chỉ có thể ngồi cùng cậu. Một lát sau Lục Yên Đinh cũng bình tĩnh lại, đối với cô ấy cười cười: “Cô không cần phải như vậy đâu, thật ra tôi chỉ muốn có người cùng tôi nói chuyện mà thôi.”

Cô vô cùng ủ rũ, nói: “Haizz, anh Lục, thật ra tôi cũng tính là một nửa fan shipper của cp Thi Nhân, nếu như tôi không phải trợ lý của anh thì tôi có lẽ đã rất vui vẻ mà ship hai người.”

Lục Yên Đinh thở ra một hơi, dựa vào trên ghế ngồi, hữu khí vô lực cười cười: “Tại sao lại nói như vậy?”

Tiểu Triệu nói: “Ngày hôm qua thật ra tôi rất lo lắng cho anh, tuy là trên màn ảnh, thầy Khúc mang đến cho tôi cảm giác anh ấy là một người rất tốt… Được rồi, tôi thừa nhận lúc bình thường cảm giác về anh ấy của tôi cũng không tồi, nhưng thời điểm lúc anh và anh ấy ở cùng nhau, tôi có một loại… một loại cảm giác, anh không đấu lại được anh ấy.”

Lục Yên Đinh lập tức bật cười: “Ha ha, sao cô lại nghĩ như vậy?”

“Anh Lục, bình thường cảm giác mà anh mang đến cho tôi cũng là kiểu lão luyện, rất trưởng thành.” Tiểu Triệu nỗ lực hình dung, nói, “Thế nhưng khi anh ở bên anh ấy, tôi lại cảm thấy khí chất trên người anh không còn giống như thế nữa, thật giống như, giống như anh đã bị anh ấy thuần phục vậy.”

Lục Yên Đinh không hiểu lắm: “Thuần phục?”

“Chính là sẽ không giống như bản thân vốn có,” Tiểu Triệu móc điện thoại của mình ra, “Cảm giác này, tôi từ trên người nào đó không nhìn ra, nhưng tôi có thể tìm cho anh bức ảnh này để anh xem.”

Lục Yên Đinh nhìn cô ấy, trong lòng bắt đầu lờ mờ có sự suy đoán, cậu theo bản năng ngồi dậy hướng gần lại chỗ Tiểu Triệu.

Tiểu Triệu đưa điện thoại của mình cho cậu xem.

Ảnh của Thi Tiêm Hồng cứ như vậy, trong tình trạng không kịp chuẩn bị mà lọt vào trong mắt của Lục Yên Đinh.

Trước đây, cậu không phải chưa từng thấy qua ảnh của Thi Tiêm Hồng, mà là đã thấy qua rất nhiều lần, trên màn ảnh, trong tạp chí, trên mạng, nhưng tất cả những lần trước đó đều là trước khi cậu yêu đương với Khúc Như Bình nhìn thấy, mà cũng chỉ là vội vàng liếc qua không có quá nhiều cảm xúc.

Bức ảnh chụp qua đường của Thi Tiêm Hồng so với ảnh bìa tạp chí còn khiến người nhìn không dời nổi tầm mắt hơn, điều này mang ý nghĩa, dung mạo của người này thật sự quá đẹp.

Thi Tiêm Hồng mặc trên người một chiếc áo khoác bằng lông vũ trắng thuần, thần sắc lạnh lùng nhìn về phía ống kính, đây là một bức ảnh chụp qua đường có hơi mờ, rõ là chụp trộm, nhưng ngũ quan khiến người khác cảm thấy kinh diễm của Thi Tiêm Hồng dù chất lượng ảnh có mờ ảo như vậy nhưng vẫn đủ lực kích thích thị giác, anh ta giống như một tiên tử thanh lãnh không dính khói bụi trần gian, Lục Yên Đinh tự nhận bản thân cũng là người có vẻ ngoài đẹp đẽ, nhưng thời điểm nhìn thấy bức ảnh của Thi Tiêm Hồng, cậu liền rõ ràng bản thân mình và anh ta không chỉ có thua kém một chút chút thôi đâu, bởi ngay chính bản thân cậu cũng không cam lòng chớp mắt một chút, cứ lăng lăng nhìn bức ảnh đó như vậy mãi cho đến khi Tiểu Triệu lấy điện thoại về.

“Tôi lại cho anh xem một bức ảnh khác nhé,” Tiểu Triệu tìm một lát, rồi lại đưa cho cậu, “Ầy, đây là ảnh chụp trước đây của anh ta và thầy Khúc.”

Đó là một bức ảnh HQ thời hai người họ còn trẻ, hẳn là được chụp bởi phóng viên, hai người họ cùng mặc áo phông màu trắng nắm tay nhau bước đi trong sân bay, xung quanh mọi người đều đang vây xem, mà hai người bọn họ thần sắc đều giống nhau, cực kỳ hững hờ.

Trong ấn tượng của Lục Yên Đinh, Khúc Như Bình vốn đã rất cao, mà Thi Tiêm Hồng nhìn thoáng qua chỉ vỏn vẹn thấp hơn anh một chút mà thôi, bọn họ càng giống như là hai Alpha đang đi cùng nhau thì đúng hơn, tuy nhìn qua là thế nhưng bất ngờ là vẫn cảm thấy hai người họ thật xứng đôi vừa lứa.

Ngón tay Tiểu Triệu lướt một cái, lướt đến bức ảnh tiếp theo, hai người họ chỉ là đơn giản nhìn nhau một cái, nét mặt cũng rất dịu dàng, nhưng mà Lục Yên Đinh cảm thấy Khúc Như Bình rõ ràng còn dịu dàng hơn một chút mà Thi Tiêm Hồng vẫn duy trì vẻ cao ngạo vốn có của anh ta như cũ, chỉ có khóe mắt hơi hơi mang theo ý cười, điểm này khiến cho cậu nhìn anh ta cảm thấy nhu hòa đi rất nhiều, không thể nghi ngờ, giá trị nhan sắc của anh ta trong cái giới này chính là cực phẩm, Lục Yên Đinh chưa từng nhìn thấy một Omega đẹp đến như vậy bao giờ.

Tiểu Triệu thấy bộ dáng Lục Yên Đinh ngẩn ngơ, vội vàng lấy điện thoại về: “Tôi chỉ muốn nói với cậu, cái người đó lúc còn ở bên thầy Khúc cùng với dáng vẻ vốn có của anh ta không có khác biệt bao nhiêu cả, thế nhưng anh lại mang đến cho tôi cảm giác hoàn toàn không giống như vậy nữa… Anh Lục, anh không sao đó chứ?”

“Ừ, không có chuyện gì cả.” Lục Yên Đinh lắc đầu một cái, cười một cách yếu ớt, “Người mà thầy Khúc đã từng thích đương nhiên là rất ưu tú rồi.”

Tiểu Triệu nhất thời cảm thấy lòng tốt của mình lại thành làm ra chuyện xấu, cô ấy liền vội vàng nói: “Nhưng bây giờ người ở bên cạnh anh ấy là anh cơ mà.”

Lục Yên Đinh không lên tiếng, Tiểu Triệu lại nói: “Anh Lục này, tôi ấy à, chỉ là muốn khuyên anh đừng hãm quá sâu thôi… Anh xem anh Vương đó, anh ấy trước đây có quản chuyện yêu đương của nghệ sỹ bao giờ đâu, nhiều nhất cũng chỉ là căn dặn vài câu đừng để bị phát hiện, nhưng việc của anh khiến anh ấy tức giận như vậy còn phản đối đến mức đấy, tôi nghĩ trong đó không phải là không có nguyên nhân.”

Lục Yên Đinh đáp: “Ừ, cô yên tâm, tôi sẽ có chừng mực.”

Nửa đường sau, Lục Yên Đinh một câu cũng không nói nữa, từ đầu đến cuối chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiểu Triệu biên tập xong bài đăng weibo đưa cậu nhìn một chút, thấy cậu đã gật đầu, Tiểu Triệu mới đăng lên.

Sau khi Lục Yên Đinh về đến nhà, Tiểu Triệu nói với cậu: “Anh Lục này, đừng nghĩ đến những chuyện kia nữa nhé, ngày kia còn phải đi quay chương trình đó, sáng sớm hôm đó tôi sẽ đến đón anh, chuyến bay của chúng ta cũng khá sớm.”

Lục Yên Đinh đối với cô ấy cười cười, nói: “Tôi biết rồi, cô cứ về đi.”

Cậu không nói cho Tiểu Triệu hay, tất cả những cảm xúc chấn động, mờ mịt lúc này, còn cả tự ti vốn có ngay từ ban đầu nữa.

Tâm trạng của cậu lúc này giống hệt như một hố đen, đang nuốt lấy toàn bộ những điều tốt đẹp trong thế giới tinh thần của cậu, Lục Yên Đinh còn cảm thấy hố đen kia càng lúc càng lớn, thứ tiếp theo bị cuốn vào có lẽ chính là bản thân cậu.

Cho dù có không muốn thừa nhận, nhưng cậu cũng cảm thấy rằng hai người họ cực kỳ xứng đôi.

Nói là xứng, nhưng không chỉ đơn giản là xứng đôi không đâu, cho dù có nói linh hồn của bọn họ cũng là bạn lữ của nhau chắc cũng không có gì quá đáng.

Đó vẫn chỉ là một bức ảnh mà thôi, một bức ảnh không biết nói chuyện, một bức ảnh không có biểu cảm. Cậu vẫn chưa từng được thấy vẻ mặt đó của thầy Khúc nhà cậu, cho dù cậu có quen thuộc với sự ôn nhu đó, nhưng cũng chưa từng thấy sự chăm chú, nhiệt tình cùng vui sướng từ trong đôi mắt sâu thẳm của thầy Khúc toát ra như thế bao giờ.

Lục Yên Đinh về đến nhà, vội vàng lấy điện thoại ra. Cậu tìm được rất nhiều ảnh và video trước đây của cp Quốc Dân.

Cậu biết mình không cần phải làm như vậy, làm những điều này không có chút ý nghĩa nào cả, thuần túy chỉ là đang tự ngược bản thân mình mà thôi.

Nhưng cậu vẫn muốn làm như vậy, sự tò mò trong lòng cậu hèn mọn như vậy đấy, không đúng lúc nhưng lại không có cách nào cứu vớt được, thật đáng buồn khi chính cậu cũng ý thức được đây là chuyện cậu luôn muốn lảng tránh, mặc dù có ngột ngạt khó chịu đến mức nào, nhưng chỉ cần có người khơi mào, cậu sẽ không chịu đựng được nữa.

Thầy Khúc của cậu, vóc dáng chưa được cường tráng như lúc này, tóc tai có hơi rối, cười rộ lên liền lộ ra hàm răng trắng sáng, cả người nhìn qua đều có vẻ lười biếng tùy hứng. Anh ngồi trước ống kính, cùng MC tán gẫu chuyện giữa mình và Thi Tiêm Hồng.

MC là một người Đài Loan có vóc người đậm đà, ông ta cười híp mắt hỏi: “Nghe nói cậu và Thi Tiêm Hồng mới gần đây đã bị chụp ảnh khi đang đi mua sắm cùng nhau, có đúng không?”

Chất lượng hình ảnh của video này không được tốt lắm, hẳn là chương trình tạp kỹ được quay từ rất lâu rồi.

Ý cười trong mắt Khúc Như Bình càng thêm sâu, dưới sân khấu tiếng gào thét của khán giả lại vang lên, anh gật đầu cười, nói: “Đúng, chúng tôi đang yêu nhau.”

Biểu tình của MC khoa trương, nói: “Ồ, là vừa yêu đương vừa đi mua sắm sao.”

Khúc Như Bình lập tức cười ha hả, gương mặt của anh cũng hơi đỏ lên, điều này khiến anh phải giơ tay lên che mặt mình lại nói: “Đừng như vậy mà.”

MC xoa xoa tay mình nói: “Chú già như tôi thích nhất là câu chuyện đi theo hướng này đó.”

Dưới sân khấu không ngừng vang lên những tiếng thét chói tai, Khúc Như Bình cười cười nhíu mày, dùng đầu lưỡi liếm liếm hàm răng mình, nói: “Được rồi, lúc đó cũng không tính là hoàn toàn đi mua sắm, bọn tôi cũng cần phải hẹn hò mà.”

MC nói to lên: “Ồ? Như vậy sao? Thế hai người có cùng nhau đi nhà vệ sinh không?”

Khúc Như Bình cười đến bó tay, trong tiếng ồn ào huyên náo không ngừng xoa nhẹ trán mình, trên màn hình liền hiện lên dòng chữ hiệu ứng “Tha cho tôi đi”: “Đây là câu hỏi gì thế này?”

MC: “Bởi vì ý của cậu khiến tôi có cảm giác hai người mỗi giờ mỗi phút đều đang yêu đương!”

Ông ta quay về hướng khán giả, nói tiếp: “Vì thế chú già tôi rất là tò mò trong nhà vệ sinh thì yêu đương thế nào được nhỉ——”

Khán giả cười ha ha, Khúc Như Bình đứng lên, nói: “Không quay nữa, không quay nữa!”

MC liền vội vàng kéo anh lại nói: “Ấy ấy, nào chúng ta cùng nói chuyện một cách nghiêm túc nhé—— ”

“Được rồi, nghiêm túc này, ” thấy Khúc Như Bình một lần nữa ngồi xuống, MC ho khan hai tiếng, gãi đầu hỏi, “Thật sự không có chuyện yêu đương ở nhà vệ sinh đâu nhỉ?”

Lại có một trận cười vang lên, sắc mặt MC cuối cùng cũng trở nên nghiêm chỉnh, hỏi: “Vậy thì tôi muốn hỏi thời điểm nào, Thi Tiêm Hồng của chúng ta khiến cậu động tâm nhất?”

Khúc Như Bình nhớ lại: “Thời điểm khiến tôi thấy động tâm nhất ấy à…”

“Khi đó chúng tôi còn chưa bên nhau, sau đó bọn tôi có hẹn cùng đi leo núi tuyết.” Khúc Như Bình khoa tay một chút, nói tiếp: “Ngọn núi tuyết đó quả thật rất cao, lúc đó chúng tôi cũng còn rất trẻ, đều còn nhỏ chưa thành niên mà, lúc đó cũng vừa quay xong 《Đại Quốc Thiên Hạ》nên cùng với cả những người trợ lý, cả nhóm người cùng nhau đi leo núi. Hai chúng tôi ấy à, tính trẻ con, hiếu thắng cứ thích tiến về phía trước, sau đó bao nhiêu bình dưỡng khí cũng không đủ dùng, mấy người trợ lý đều bị hai người bọn tôi bỏ lại đằng sau…”

MC một mặt nghiêm túc hỏi: “Ồ, sau đó cậu ta hô hấp nhân tạo cho cậu sao?”

Dưới sân khấu lại cười vang cả lên, Khúc Như Bình bất đắc dĩ cười nói: “Không phải!”

“Ở độ cao đó, bốn phía xung quanh đều không có người, tôi lúc đó cũng sắp không kiên trì nổi nữa, lúc đó tôi thật sự cảm thấy bản thân mình sắp chết rồi, vì bình dưỡng khí của tôi cũng đã dùng hết mà tình huống của em ấy cũng không khả quan hơn chút nào, nhưng em ấy lúc đó vẫn còn khá nhiều dưỡng khí.” Khúc Như Bình lúc này lại thả chậm tốc độ nói, “Cuối cùng điều tôi không ngờ chính là, em ấy lại trực tiếp đưa bình dưỡng khí của em ấy cho tôi.”

“Bình dưỡng khí?”

“Đúng, ” Khúc Như Bình nói đến đây, ống kính liền cho anh một cảnh quay đặc tả, đôi mắt của anh tựa hồ có hơi phản quang, “Trong ấn tượng của tôi có một câu mà em ấy đã nói đặc biệt sâu sắc, khi đó em ấy đã nói với tôi rằng, “nếu như trên thế giới này có số mệnh của ai đó luôn được xếp trước cả bản thân em, thì người đó cũng chỉ có thể là anh.”

“Wow——” MC vỗ tay cảm thán: “Đây đúng là hoạn nạn gặp chân tình, trải nghiệm như thế này thực sự là cả đời cũng không quên được.”

Cả đời, cũng không quên được.

Lục Yên Đinh tắt video đi.

Huyết dịch cả người cậu đều ứ đọng lại, trong phòng lặng ngắt như tờ nhưng cậu cái gì cũng không nghe thấy.

Lục Yên Đinh nằm trên giường, ánh mắt vô hồn mà nhìn lên trên.

Cậu không biết mình đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết mình đang ở nơi nào, chính mình là ai.

Mấy giây sau, cậu lại vực dậy tinh thần.

Cực kỳ ngu xuẩn mà vươn tay ra với lấy cái điện thoại, lại lướt xem mấy cái video khác.

Đường trước đây của Quốc Dân dễ tìm hết sức, trên mạng có rất nhiều.

Cậu cứ như vậy ngồi xem hết cả một buổi chiều, rồi đến cả một buổi tối.

Trong đống video đó, có một phỏng vấn như thế này. Là phỏng vấn sau hậu đài một lễ trao giải mà Khúc Như Bình và Thi Tiêm Hồng cùng tham gia.

Phóng viên hỏi Khúc Như Bình: “Lần thứ nhất nhìn thấy Thi Tiêm Hồng, cảm giác của anh là gì?”

Khúc Như Bình mặc trên người bộ lễ phục đuôi nhạn màu đen, Thi Tiêm Hồng lại khoác trên mình Âu phục thuần trắng, hai người giống hệt như một cặp đôi vừa mới cưới. Đây là cuộc phỏng vấn bọn họ, sau khi hai người công khai chuyện tình cảm được một tháng.

Khúc Như Bình mắt liếc Thi Tiêm Hồng, Thi Tiêm Hồng lại nhìn vào ống kính mỉm cười.

Khúc Như Bình nói: “Ừm… Lúc đó là trong một buổi casting, em ấy được xác định vai sớm hơn tôi, mà thật ra trước đó tôi đã từng nhìn thấy em ấy trên TV rồi, bởi vì em ấy là một ngôi sao nhí ra mắt còn sớm hơn cả tôi, cho nên cũng có thể nói tôi là fan của em ấy, xem phim của em ấy mà lớn lên…”

Thi Tiêm Hồng nghe thấy vậy, cười cười liếc nhìn anh một cái.

“Tôi đi vào diễn thử, đạo diễn liền để tôi và em ấy đối diễn, tôi lúc đó lần đầu tiên nhìn thấy em ấy ở trong trường quay kia, toàn thân mặc trang phục màu trắng, liền cảm thấy em ấy thật đặc biệt…”

Trong nỗ lực tìm từ ngữ hình dung, Khúc Như Bình cuối cùng đã nói: “Lộ liễu.”

Lục Yên Đinh thiếu chút nữa đã để điện thoại rơi xuống đập vào mặt mình.

Cậu miễn cưỡng đỡ lấy, nghe thấy tiếng Khúc Như Bình trong điện thoại  còn đang thảo luận: “Tôi chưa từng thấy một Omega nào lộ liễu như vậy, em ấy thật sự quá đẹp, cho dù lúc đó em ấy còn nhỏ như vậy thôi, nhưng tôi đã cảm thấy thị giác của mình hoàn toàn bị kích thích, là sự lộ liễu khiến người đối diện không thể dời được tầm mắt, giống như, bạn biết rất rõ không được để em ấy hấp dẫn bản thân nữa, bởi vì cứ như thế thật sự sẽ chết người, rất nguy hiểm đấy, nhưng bạn lại không thể khống chế được chính bản thân mình, cứ như vậy thả mình trầm luân…”

Lục Yên Đinh biết mình có thể lý giải cảm giác này.

Bởi vì từ trước đến nay, đó vẫn luôn là cảm giác mà Khúc Như Bình mang đến cho cậu.

Anh là thiên sứ hay ác ma, là động không đáy không ngừng nuốt chửng hay là đám mây không thể thực sự giẫm vào, là niềm vui sướng trôi nổi giữa không trung hay sự mò mẫm trong sương giăng mờ mịt, là cam tâm tình nguyện hay kiếp nạn khó tránh đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện