Ngày họp báo ra mắt 《Gia tộc Lâm Khách》, Khúc Như Bình vắng mặt. Anh đang trong thời gian quay phim, vì vậy chỉ gửi về buổi họp báo hôm đó một VCR được quay tại phim trường, biểu đạt việc mình cực kỳ tiếc nuối vì không thể tham gia, cùng một vài cách nhìn với chương trình, anh nói rất đúng trọng tâm, cũng rất chân thành, tối thiểu Lục Yên Đinh cho là như vậy.
Cái nhìn của Lục Yên Đinh đối với Khúc Như Bình rất mâu thuẫn, trong chương trình cậu cảm thấy được Khúc Như Bình thường thường cho cậu cảm giác như vậy: lúc gần lúc xa, có lúc cảm thấy anh lạnh lùng xa lánh, nhưng cũng có khi lại cảm thấy anh thập phần bình dị gần gũi.
Lần họp báo này độ tồn tại của Lục Yên Đinh không mạnh. Đề tài trên căn bản đều là quay xung quanh Lâm Khách cùng Quan Nguyệt với Sở Nghiêm Thư, Nam Mộng Nhất cũng coi như là một người mới, trên căn bản không được trả lời các câu hỏi.
Lục Yên Đinh vẫn luôn không thích những buổi họp báo như thế này, nhìn phía dưới những tiếng tách tách liên tục từ máy ảnh khiến cậu cảm thấy sợ, mũi cảm thấy khó chịu cũng không dám dụi, sợ bị chụp phải động tác bất nhã, hơn nữa các câu hỏi cũng khiến cho cậu cảm thấy rất lúng túng, cố tình bản thân còn phải giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc đi trả lời những câu hỏi vớ vẩn.
Cũng may độ tồn tại của cậu không mạnh, không có người nào hỏi cậu câu gì. Thật ra là đương sự của hot search mấy hôm trước, cậu tựa hồ như cũng không thu thập được cái gì, ngoại trừ có thêm một đống anti-fans ra, buổi họp báo hôm nay cũng không có ai hỏi cậu vấn đề này.
Cũng rất phiền.
Dứt khoát thả lỏng chính mình, dù sao cũng không ai chú ý đến cậu.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Vương Bàn Bàn còn nhận một hoạt động khác cho Lục Yên Đinh, buổi tối hôm đó cậu phải ngồi trên máy bay cả đêm đến một hòn đảo hoang liêu chụp một bộ ảnh, nghe đâu là ảnh bìa trong của một tạp chí nhỏ nào đó. Ngày chụp ảnh đầu tiên còn chưa xong, dẫn đến việc cậu phải ở lại tạm trên đảo một đêm, mà điều kiện sống ở đây cực kỳ tồi tệ, hơn nữa cái nơi quỷ quái đó đến tín hiệu cũng không có, rồi người bản địa nói gì cậu cũng nghe không hiểu.
Thế nhưng đáng tiếc đáng quý chính là Vương Bàn Bàn trước đấy, không biết làm sao lại bị lừa bởi chót lưỡi đầu môi của bên hợp tác nói đây là một nơi du lịch tuyệt vời, là nơi phong thủy bảo địa cho nên cũng mơ mơ màng màng đến chịu tội cùng cậu.
“Mẹ nó chứ đến tín hiệu cũng ** có là sao?” Vương Bàn Bàn khoác cái chăn lên nhảy nhót khắp nơi xung quanh trong lều tìm tín hiệu.
Lục Yên Đinh ngược lại thật bình tĩnh, cậu thường xuyên cũng phải chịu những chuyện như vậy, mấy năm nay công việc đều thế nên sớm đã thành quen: “Anh đừng tìm nữa, không có đâu. Tiết kiệm chút khí lực đi, tôi cảm giác ngày mai có thể sẽ không chụp được, trời hình như muốn đổ mưa rào.”
“Đừng có mà gở miệng, tôi còn phải chờ trở về đấy.” Vương Bàn Bàn vội vã “Phi phi phi”.
Chính là mấy tiếng “phi phi phi” này, cũng không thay đổi được bản chất xui xẻo của cái miệng Lục Yên Đinh, ngày thứ hai quả nhiên mưa to, vừa đổ mưa là mưa hơn nửa ngày, công việc lại bị đẩy lùi một ngày.
Lại một đêm nữa, Vương Bàn Bàn cùng Lục Yên Đinh đang ngủ, đột nhiên nghe phía bên ngoài có động tĩnh, tựa hồ có người đang đâm lều vải của bọn họ, Vương Bàn Bàn bĩu môi thầm thì mở lều bạt ra, một người mặc trang phục dân bản xứ trông có vẻ kỳ dị liền chui vào, hướng Lục Yên Đinh sờ soạng. Lục Yên Đinh tỉnh giấc, vội vàng né tránh.
Buổi tối hôm đó thực sự rất loạn, sau đó mấy nhân viên công tác cũng chạy đến, mới xem như dừng lại được trận náo loạn này, hóa ra là một Alpha địa phương, đi theo nhìn lén Lục Yên Đinh hai ngày rồi, buổi tối hôm đó là đến quấy rối tình dục.
Vương Bàn Bàn buồn phiền nói: “Anh ta sao lại biết cậu là một Omega chứ?”
Lục Yên Đinh sắc mặt rất khó nhìn: “Tôi hôm nay xịt nửa bình phun sương ức chế tin tức tố.”
Vương Bàn Bàn ngửi một cái, nói rằng: “Thứ đồ chơi này mùi cũng đâu có phải dễ ngửi.”
“Thế thì so với quấy rối tình dục cũng còn mạnh hơn.” Nói xong, Lục Yên Đinh liền xốc lều bạt lên đi ra ngoài.
Đường sau cơn mưa lớn thật không dễ đi, việc chụp ảnh hôm đó cũng rất gian nan. Lục Yên Đinh trên một hòn đảo nhỏ lạnh lẽo chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay cùng quần cộc chụp ảnh, sau đó còn bị yêu cầu chụp trong vũng bùn lầy lội khoác lên một thân lá cây nguội lạnh, chân của cậu cắm xuống vũng bùn vừa lạnh vừa thối, bên trên vẫn còn phải đối mặt với ống kính cười cười, thực sự là muốn chết.
Không nổi tiếng nên cũng chỉ có thể như vậy, nếu như nổi rồi còn có thể đăng bài weibo khiến cho fans quan tâm đến cậu một chút.
Lục Yên Đinh nở nụ cười, hoàn hảo hiện tại không có tín hiệu, nổi tiếng hay không nổi tiếng đều chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cứ như thế ở trên hòn đảo chim không thèm ị giằng co bốn, năm hôm, lúc trở về bên hợp tác cũng không lo cho, vì vậy bọn họ không thể làm gì khác hơn là chờ đến lúc có chuyến bay, ở đây các chuyến bay thường thường muộn chút mới có, Lục Yên Đinh cùng Vương Bàn Bàn trực tiếp ngủ ở sân bay —— chuyến bay của bọn họ bị chậm đúng tám tiếng đồng hồ.
Thời điểm lên máy bay, Vương Bàn Bàn nói: “Theo tôi tính toán thời gian thì, chương trình 《Gia tộc Lâm Khách》kia của cậu đã phát sóng mấy ngày trước rồi đó.”
Lục Yên Đinh không có biểu tình nào thay đổi: “Ồ.”
Vương Bàn Bàn chọc cậu: “Tôi suy nghĩ rồi nếu cậu lại bị hắc một trận sóng gió nữa, có thể sẽ nổi tiếng cũng nên.”
“Tôi cũng nghĩ rồi, ” Lục Yên Đinh nói với anh ta, một cách nghiêm nghiêm túc túc, “Nếu như bọn họ lại hắc tôi lần nữa, tôi liền chết cho bọn họ xem.”
Nói xong cậu liền kéo kín áo khoác lên đi ngủ, Vương Bàn Bàn ngẩn người, điên cuồng chọt cậu: “Không phải, cậu đừng thế mà, cậu nói thật đấy hả? Ôi tổ tông ơi, chúng ta làm gì mà chẳng được sao phải tìm cái chết chứ, tôi biết cậu rất để tâm đến chuyện nổi tiếng, thế nhưng mà…”
Vương Bàn Bàn cằn nhằn lẩm bẩm một hồi, Lục Yên Đinh coi như không nghe thấy.
Cậu hiện tại mới phát hiện, người dùng phương pháp hắc hồng này cần ý chí lớn thế nào mới có thể kiên trì sống tiếp, cậu vẻn vẹn bởi vì một chút sóng gió thôi thì đã không chịu nổi rồi, nếu thật phải dựa vào con đường hắc hồng này mà đi lên, đừng nói cậu có thể chịu đựng được hay không, mà chính là nếu thật sự thành công, cậu cũng không có tự tin sau đó có thể tẩy trắng để đi trên con đường bình thường. Hơn nữa lúc đó có nổi tiếng được hay không cũng là một vấn đề.
Bỏ đi, bỏ đi.
Khoảng thời gian này Lục Yên Đinh nghĩ nhiều nhất chính là bỏ đi.
Cậu bỗng nhiên không có chấp niệm mạnh như vậy, cứ cố gắng nỗ lực, sau đó tất cả tùy duyên đi.
Cậu mơ mơ màng màng ngủ cả một đường, lúc xuống máy bay, Vương Bàn Bàn cùng cậu đều là một mặt mơ hồ, gỉ mắt đầy mắt, tóc tai rối bù, quần áo cũng không chỉnh tề. Hai người mang theo túi lớn túi nhỏ xuống máy bay, thời điểm đến đại sảnh lại thấy ngoài kia có một đống người lố nhố.
Lục Yên Đinh cảm thấy rất phiền, cậu cau mày: “Chúng ta hôm nay đụng phải minh tinh nào vậy?”
“Không biết, điện thoại di động này không phải là không có tín hiệu sao, còn chuẩn bị hết pin đây này.” Vương Bàn Bàn cũng một mặt buồn bực, “Chúng ta đi vòng đi, hẳn là sẽ không bị ngộ thương.”
Lục Yên Đinh cảm thấy rất xúi quẩy, cậu bây giờ thật sự là chỉ muốn tránh khỏi những fans điên cuồng kia, sớm trở về nhà mình ngủ một giấc.
Cậu và Vương Bàn Bàn chính là như vậy trong trạng thái vạn người chú ý bước xuống từ thang máy.
Nhưng mà Lục Yên Đinh cảm thấy được có chút không đúng, bởi vì đầu óc cậu hiện đang rối tinh rối mù, có lẽ sinh ra một ít ảo giác lẫn lộn —— những fans đó khi nhìn thấy cậu đi xuống dưới cư nhiên lại thét gào.
Đúng, là đang thét gào.
Lục Yên Đinh vừa xuống liền lôi kéo Vương Bàn Bàn tránh đi đường khác, nhưng mà một đống người lập tức xông tới, thậm chí còn đang điên cuồng gào tên của cậu, đối diện với những gương mặt sắp sửa bật khóc, Lục Yên Đinh bối rối.
“Yên Đinh —— ”
“Lục Yên Đinh ”
“Lục! Yên! Đinh! Ma! Ma! Yêu! Con! A!”
“Lục Yên Đinh a a a a —— ”
“Ca ca em yêu anh em yêu anh—— ”
“A a a a a a a a a a a a a a a —— “—— ”
Lục Yên Đinh cảm thấy được chính mình khả năng đã sản sinh ra ảo giác, cậu một mặt mờ mịt đi về phía trước, theo bản năng né tránh những người điên cuồng đó, Vương Bàn Bàn trước tiên có phản ứng, che chở cho cậu đi về phía trước, nỗ lực trợn đôi mắt nhỏ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn hét: “Nào nào nào! Đi qua bên này, đi qua bên này đi!”
Tiếp sau đó là một đống quà tặng được đưa tới, hộp lớn hộp nhỏ hướng lồng ngực Lục Yên Đinh đập vào, cậu nhận được đầy một vòng tay, nếu như nói là nhận chẳng bằng nói là bị ép ôm lấy thì đúng hơn, những món quà quả thực đều đang ném lên người cậu, còn có một ít bị rơi xuống đất mà Lục Yên Đinh căn bản không dám nhặt, cậu cảm thấy hiện tại nếu có nhặt thì chính là sẽ chết ở chỗ này.
Bây giờ bên tai cậu đều là những tiếng thét chói tai, từng cô gái vây quanh cậu, cơ hồ như cùng cậu thi chạy vậy theo sát không nghỉ, Vương Bàn Bàn một người căn bản che chở không được. Bọn họ trước đó không có chuẩn bị, đến giao lộ vội vàng chặn chiếc xe taxi, hai người giống như là cùng nhau chen lên tiến vào trong xe, lúc này mới chật vật rời khỏi nơi thị phi này.
Lục Yên Đinh cùng Vương Bàn Bàn mắt to trừng mắt nhỏ.
Vương Bàn Bàn: “Này, những người này, cậu gọi đến đấy à?”
Lục Yên Đinh lắp ba lắp bắp: “Không, tôi không biết mà.”
Vương Bàn Bàn nuốt ngụm nước miếng: “Cậu, fans của cậu, cậu còn không biết mà lại hỏi tôi?”
Lục Yên Đinh chỉ mình: “Tôi, fans của tôi sao?”
Vương Bàn Bàn tiếp tục nuốt nước miếng: “Có khi thế thật đó, tôi cũng đâu có ra mắt? Hơn nữa gào lên không phải tên cậu đó thôi.”
Lục Yên Đinh còn đang sững sờ: “Ôi trời ạ.”
Vương Bàn Bàn xoa xoa lồng ngực: “Mẹ ơi.”
Vương Bàn Bàn dùng bàn tay run rẩy, thành kính mở ra chiếc điện thoại còn lại ít pin.
Anh ta liền nói ra một câu: “Ôi đệch, Lục Yên Đinh, con mẹ nó cậu nổi tiếng rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì muốn cho việc Tiểu Lục nổi tiếng có thêm hiệu quả kịch hóa, cho nên viết đến đoạn đi đón sân bay này mới đột nhiên bùng nổ như vậy, bạn đọc nếu cảm thấy quá khoa trương tôi cũng có thể lý giải. Giới giải trí đã rất nhiều lần khiến tôi chấn động, bởi vậy cá nhân tôi cảm thấy tất cả đều có thể, sau khi suy nghĩ, ở đoạn này vẫn là quyết định viết như vậy không sửa đổi.
(Những bạn đọc các phần sau sẽ biết đợt nổi tiếng này kéo dài không lâu, nghiêm chỉnh mà nói xem như là CP thì nổi nhưng cá nhân lại không.)
Cái nhìn của Lục Yên Đinh đối với Khúc Như Bình rất mâu thuẫn, trong chương trình cậu cảm thấy được Khúc Như Bình thường thường cho cậu cảm giác như vậy: lúc gần lúc xa, có lúc cảm thấy anh lạnh lùng xa lánh, nhưng cũng có khi lại cảm thấy anh thập phần bình dị gần gũi.
Lần họp báo này độ tồn tại của Lục Yên Đinh không mạnh. Đề tài trên căn bản đều là quay xung quanh Lâm Khách cùng Quan Nguyệt với Sở Nghiêm Thư, Nam Mộng Nhất cũng coi như là một người mới, trên căn bản không được trả lời các câu hỏi.
Lục Yên Đinh vẫn luôn không thích những buổi họp báo như thế này, nhìn phía dưới những tiếng tách tách liên tục từ máy ảnh khiến cậu cảm thấy sợ, mũi cảm thấy khó chịu cũng không dám dụi, sợ bị chụp phải động tác bất nhã, hơn nữa các câu hỏi cũng khiến cho cậu cảm thấy rất lúng túng, cố tình bản thân còn phải giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc đi trả lời những câu hỏi vớ vẩn.
Cũng may độ tồn tại của cậu không mạnh, không có người nào hỏi cậu câu gì. Thật ra là đương sự của hot search mấy hôm trước, cậu tựa hồ như cũng không thu thập được cái gì, ngoại trừ có thêm một đống anti-fans ra, buổi họp báo hôm nay cũng không có ai hỏi cậu vấn đề này.
Cũng rất phiền.
Dứt khoát thả lỏng chính mình, dù sao cũng không ai chú ý đến cậu.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Vương Bàn Bàn còn nhận một hoạt động khác cho Lục Yên Đinh, buổi tối hôm đó cậu phải ngồi trên máy bay cả đêm đến một hòn đảo hoang liêu chụp một bộ ảnh, nghe đâu là ảnh bìa trong của một tạp chí nhỏ nào đó. Ngày chụp ảnh đầu tiên còn chưa xong, dẫn đến việc cậu phải ở lại tạm trên đảo một đêm, mà điều kiện sống ở đây cực kỳ tồi tệ, hơn nữa cái nơi quỷ quái đó đến tín hiệu cũng không có, rồi người bản địa nói gì cậu cũng nghe không hiểu.
Thế nhưng đáng tiếc đáng quý chính là Vương Bàn Bàn trước đấy, không biết làm sao lại bị lừa bởi chót lưỡi đầu môi của bên hợp tác nói đây là một nơi du lịch tuyệt vời, là nơi phong thủy bảo địa cho nên cũng mơ mơ màng màng đến chịu tội cùng cậu.
“Mẹ nó chứ đến tín hiệu cũng ** có là sao?” Vương Bàn Bàn khoác cái chăn lên nhảy nhót khắp nơi xung quanh trong lều tìm tín hiệu.
Lục Yên Đinh ngược lại thật bình tĩnh, cậu thường xuyên cũng phải chịu những chuyện như vậy, mấy năm nay công việc đều thế nên sớm đã thành quen: “Anh đừng tìm nữa, không có đâu. Tiết kiệm chút khí lực đi, tôi cảm giác ngày mai có thể sẽ không chụp được, trời hình như muốn đổ mưa rào.”
“Đừng có mà gở miệng, tôi còn phải chờ trở về đấy.” Vương Bàn Bàn vội vã “Phi phi phi”.
Chính là mấy tiếng “phi phi phi” này, cũng không thay đổi được bản chất xui xẻo của cái miệng Lục Yên Đinh, ngày thứ hai quả nhiên mưa to, vừa đổ mưa là mưa hơn nửa ngày, công việc lại bị đẩy lùi một ngày.
Lại một đêm nữa, Vương Bàn Bàn cùng Lục Yên Đinh đang ngủ, đột nhiên nghe phía bên ngoài có động tĩnh, tựa hồ có người đang đâm lều vải của bọn họ, Vương Bàn Bàn bĩu môi thầm thì mở lều bạt ra, một người mặc trang phục dân bản xứ trông có vẻ kỳ dị liền chui vào, hướng Lục Yên Đinh sờ soạng. Lục Yên Đinh tỉnh giấc, vội vàng né tránh.
Buổi tối hôm đó thực sự rất loạn, sau đó mấy nhân viên công tác cũng chạy đến, mới xem như dừng lại được trận náo loạn này, hóa ra là một Alpha địa phương, đi theo nhìn lén Lục Yên Đinh hai ngày rồi, buổi tối hôm đó là đến quấy rối tình dục.
Vương Bàn Bàn buồn phiền nói: “Anh ta sao lại biết cậu là một Omega chứ?”
Lục Yên Đinh sắc mặt rất khó nhìn: “Tôi hôm nay xịt nửa bình phun sương ức chế tin tức tố.”
Vương Bàn Bàn ngửi một cái, nói rằng: “Thứ đồ chơi này mùi cũng đâu có phải dễ ngửi.”
“Thế thì so với quấy rối tình dục cũng còn mạnh hơn.” Nói xong, Lục Yên Đinh liền xốc lều bạt lên đi ra ngoài.
Đường sau cơn mưa lớn thật không dễ đi, việc chụp ảnh hôm đó cũng rất gian nan. Lục Yên Đinh trên một hòn đảo nhỏ lạnh lẽo chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay cùng quần cộc chụp ảnh, sau đó còn bị yêu cầu chụp trong vũng bùn lầy lội khoác lên một thân lá cây nguội lạnh, chân của cậu cắm xuống vũng bùn vừa lạnh vừa thối, bên trên vẫn còn phải đối mặt với ống kính cười cười, thực sự là muốn chết.
Không nổi tiếng nên cũng chỉ có thể như vậy, nếu như nổi rồi còn có thể đăng bài weibo khiến cho fans quan tâm đến cậu một chút.
Lục Yên Đinh nở nụ cười, hoàn hảo hiện tại không có tín hiệu, nổi tiếng hay không nổi tiếng đều chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cứ như thế ở trên hòn đảo chim không thèm ị giằng co bốn, năm hôm, lúc trở về bên hợp tác cũng không lo cho, vì vậy bọn họ không thể làm gì khác hơn là chờ đến lúc có chuyến bay, ở đây các chuyến bay thường thường muộn chút mới có, Lục Yên Đinh cùng Vương Bàn Bàn trực tiếp ngủ ở sân bay —— chuyến bay của bọn họ bị chậm đúng tám tiếng đồng hồ.
Thời điểm lên máy bay, Vương Bàn Bàn nói: “Theo tôi tính toán thời gian thì, chương trình 《Gia tộc Lâm Khách》kia của cậu đã phát sóng mấy ngày trước rồi đó.”
Lục Yên Đinh không có biểu tình nào thay đổi: “Ồ.”
Vương Bàn Bàn chọc cậu: “Tôi suy nghĩ rồi nếu cậu lại bị hắc một trận sóng gió nữa, có thể sẽ nổi tiếng cũng nên.”
“Tôi cũng nghĩ rồi, ” Lục Yên Đinh nói với anh ta, một cách nghiêm nghiêm túc túc, “Nếu như bọn họ lại hắc tôi lần nữa, tôi liền chết cho bọn họ xem.”
Nói xong cậu liền kéo kín áo khoác lên đi ngủ, Vương Bàn Bàn ngẩn người, điên cuồng chọt cậu: “Không phải, cậu đừng thế mà, cậu nói thật đấy hả? Ôi tổ tông ơi, chúng ta làm gì mà chẳng được sao phải tìm cái chết chứ, tôi biết cậu rất để tâm đến chuyện nổi tiếng, thế nhưng mà…”
Vương Bàn Bàn cằn nhằn lẩm bẩm một hồi, Lục Yên Đinh coi như không nghe thấy.
Cậu hiện tại mới phát hiện, người dùng phương pháp hắc hồng này cần ý chí lớn thế nào mới có thể kiên trì sống tiếp, cậu vẻn vẹn bởi vì một chút sóng gió thôi thì đã không chịu nổi rồi, nếu thật phải dựa vào con đường hắc hồng này mà đi lên, đừng nói cậu có thể chịu đựng được hay không, mà chính là nếu thật sự thành công, cậu cũng không có tự tin sau đó có thể tẩy trắng để đi trên con đường bình thường. Hơn nữa lúc đó có nổi tiếng được hay không cũng là một vấn đề.
Bỏ đi, bỏ đi.
Khoảng thời gian này Lục Yên Đinh nghĩ nhiều nhất chính là bỏ đi.
Cậu bỗng nhiên không có chấp niệm mạnh như vậy, cứ cố gắng nỗ lực, sau đó tất cả tùy duyên đi.
Cậu mơ mơ màng màng ngủ cả một đường, lúc xuống máy bay, Vương Bàn Bàn cùng cậu đều là một mặt mơ hồ, gỉ mắt đầy mắt, tóc tai rối bù, quần áo cũng không chỉnh tề. Hai người mang theo túi lớn túi nhỏ xuống máy bay, thời điểm đến đại sảnh lại thấy ngoài kia có một đống người lố nhố.
Lục Yên Đinh cảm thấy rất phiền, cậu cau mày: “Chúng ta hôm nay đụng phải minh tinh nào vậy?”
“Không biết, điện thoại di động này không phải là không có tín hiệu sao, còn chuẩn bị hết pin đây này.” Vương Bàn Bàn cũng một mặt buồn bực, “Chúng ta đi vòng đi, hẳn là sẽ không bị ngộ thương.”
Lục Yên Đinh cảm thấy rất xúi quẩy, cậu bây giờ thật sự là chỉ muốn tránh khỏi những fans điên cuồng kia, sớm trở về nhà mình ngủ một giấc.
Cậu và Vương Bàn Bàn chính là như vậy trong trạng thái vạn người chú ý bước xuống từ thang máy.
Nhưng mà Lục Yên Đinh cảm thấy được có chút không đúng, bởi vì đầu óc cậu hiện đang rối tinh rối mù, có lẽ sinh ra một ít ảo giác lẫn lộn —— những fans đó khi nhìn thấy cậu đi xuống dưới cư nhiên lại thét gào.
Đúng, là đang thét gào.
Lục Yên Đinh vừa xuống liền lôi kéo Vương Bàn Bàn tránh đi đường khác, nhưng mà một đống người lập tức xông tới, thậm chí còn đang điên cuồng gào tên của cậu, đối diện với những gương mặt sắp sửa bật khóc, Lục Yên Đinh bối rối.
“Yên Đinh —— ”
“Lục Yên Đinh ”
“Lục! Yên! Đinh! Ma! Ma! Yêu! Con! A!”
“Lục Yên Đinh a a a a —— ”
“Ca ca em yêu anh em yêu anh—— ”
“A a a a a a a a a a a a a a a —— “—— ”
Lục Yên Đinh cảm thấy được chính mình khả năng đã sản sinh ra ảo giác, cậu một mặt mờ mịt đi về phía trước, theo bản năng né tránh những người điên cuồng đó, Vương Bàn Bàn trước tiên có phản ứng, che chở cho cậu đi về phía trước, nỗ lực trợn đôi mắt nhỏ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn hét: “Nào nào nào! Đi qua bên này, đi qua bên này đi!”
Tiếp sau đó là một đống quà tặng được đưa tới, hộp lớn hộp nhỏ hướng lồng ngực Lục Yên Đinh đập vào, cậu nhận được đầy một vòng tay, nếu như nói là nhận chẳng bằng nói là bị ép ôm lấy thì đúng hơn, những món quà quả thực đều đang ném lên người cậu, còn có một ít bị rơi xuống đất mà Lục Yên Đinh căn bản không dám nhặt, cậu cảm thấy hiện tại nếu có nhặt thì chính là sẽ chết ở chỗ này.
Bây giờ bên tai cậu đều là những tiếng thét chói tai, từng cô gái vây quanh cậu, cơ hồ như cùng cậu thi chạy vậy theo sát không nghỉ, Vương Bàn Bàn một người căn bản che chở không được. Bọn họ trước đó không có chuẩn bị, đến giao lộ vội vàng chặn chiếc xe taxi, hai người giống như là cùng nhau chen lên tiến vào trong xe, lúc này mới chật vật rời khỏi nơi thị phi này.
Lục Yên Đinh cùng Vương Bàn Bàn mắt to trừng mắt nhỏ.
Vương Bàn Bàn: “Này, những người này, cậu gọi đến đấy à?”
Lục Yên Đinh lắp ba lắp bắp: “Không, tôi không biết mà.”
Vương Bàn Bàn nuốt ngụm nước miếng: “Cậu, fans của cậu, cậu còn không biết mà lại hỏi tôi?”
Lục Yên Đinh chỉ mình: “Tôi, fans của tôi sao?”
Vương Bàn Bàn tiếp tục nuốt nước miếng: “Có khi thế thật đó, tôi cũng đâu có ra mắt? Hơn nữa gào lên không phải tên cậu đó thôi.”
Lục Yên Đinh còn đang sững sờ: “Ôi trời ạ.”
Vương Bàn Bàn xoa xoa lồng ngực: “Mẹ ơi.”
Vương Bàn Bàn dùng bàn tay run rẩy, thành kính mở ra chiếc điện thoại còn lại ít pin.
Anh ta liền nói ra một câu: “Ôi đệch, Lục Yên Đinh, con mẹ nó cậu nổi tiếng rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì muốn cho việc Tiểu Lục nổi tiếng có thêm hiệu quả kịch hóa, cho nên viết đến đoạn đi đón sân bay này mới đột nhiên bùng nổ như vậy, bạn đọc nếu cảm thấy quá khoa trương tôi cũng có thể lý giải. Giới giải trí đã rất nhiều lần khiến tôi chấn động, bởi vậy cá nhân tôi cảm thấy tất cả đều có thể, sau khi suy nghĩ, ở đoạn này vẫn là quyết định viết như vậy không sửa đổi.
(Những bạn đọc các phần sau sẽ biết đợt nổi tiếng này kéo dài không lâu, nghiêm chỉnh mà nói xem như là CP thì nổi nhưng cá nhân lại không.)
Danh sách chương