Type: P.anh
“Liều” cơ đấy, cách dùng từ này… Cố Anh Kiệt mất vui nói: “Em mới biết à. Vậy nên em phải đối tốt với anh chút đi”.
Tần Vũ Phi chớp chớp mắt, cô có mà, thật tình đối với anh rất “tốt” còn gì. Cô cũng rất liều.
Vòng ôm của Cố Anh Kiệt rất thoải mái, Tần Vũ Phi trò chuyện với anh câu được câu mất, bắt đầu lim dim buồn ngủ. Túi nước nóng đã xong, Cố Anh Kiệt buông cô ra đi lấy túi, sau đó đặt lên trên bụng cô.
“Làm vậy có tác dụng sao?” Anh hỏi.
“Chắc có chút chút.”
“Xem em kìa, hay là anh đưa em đi bác sỹ nhé? Ông thầy thuốc lần trước kê thuốc cho mẹ anh cũng khá lắm, mấy người chị anh làm theo mấy món tẩm bổ, thể chất tốt hơn rất nhiều.” Cố Anh Kiệt vuốt tóc cô, thấy dáng vẻ nhịn đau khổ sở của cô anh cũng đau lòng.
“Anh quản luôn chuyện thể chất phụ khoa của mẹ và chị anh à?” Tần Vũ Phi ghẹo anh.
“Cũng không phải cố ý nghe ngóng, chỉ là họ đem ra nói trên bàn ăn, anh ngồi bên cạnh nghe được thôi.” Cố Anh Kiệt kiên nhẫn nói, “Ông thầy thuốc đó tốt lắm, anh biết phòng khám của ông ấy ở đâu, hôm nào anh đưa em đi khám thử nhé?”.
“Không. Em ghét nhất là khám bác sĩ.”
“Có bệnh thì phải đi khám, sao lại ghét với chẳng không ghét.”
“Đau bụng kinh không tính là bệnh, con gái ai mà chẳng đau.”
“Nói bậy. Đâu phải ai cũng đau ghê gớm thế này, trong những người anh biết thì chỉ có mình em bị thế thôi.”
Tần Vũ Phi mấp máy môi, đang muốn nói “chắc chắn là con gái mà anh quen biết ít quá”, nhưng cô nhớ ra, tên đào hoa trước mặt đây cũng là một công tử “gặp người vô số” còn gì, nếu nói anh quen biết không nhiều cô gái, thật đúng là chuyện đùa. Trong lòng cô bắt đầu khó chịu. “Tóm lại là em không muốn đi.” Cô hờn dỗi nói.
“Chỉ là đi xem thử, hỏi ông ấy cách điều dưỡng thôi. Tuy ông ấy có quen với mẹ anh, nhưng cũng sẽ không chạy đến chỗ mẹ anh nhiều chuyện là anh dẫn con gái tới đó, em không cần lo.”
“Không đi.” Cô rất kiên quyết.
Cố Anh Kiệt mất vui, “Vậy em định kéo dài đến lúc nào? Không nói chuyện tình trạng sức khỏe của em, dù sao cũng phải cho bạn bè thân thích biết chứ. Không cần phải gõ trống khua chiêng mà tuyên bố, chỉ đừng có trốn tránh, giấu giếm như thế nữa là được. Giờ chúng ta xem như đã ổn định rồi đúng không?”.
Tần Vũ Phi mím chặt môi không lên tiếng, bụng cô cứ đau âm ỉ, tâm trạng cũng không tốt, cô bắt đầu nổi nóng. “Ổn định được bao nhiêu? Anh định kết hôn với em à?”
Cố Anh Kiệt nghẹn lời, chưa đến mức kết hôn, đâu có nhanh như thế, tuy bây giờ anh rất yêu cô, đang trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, nhưng đúng là anh chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, anh tin rằng cô cũng chưa nghĩ đến đó. Yêu đương là yêu đương, kết hôn là kết hôn, đây là chuyện thực tế. Huống hồ nếu hai người kết hôn còn phải suy xét rất nhiều mặt khác, như tình hình gia đình của hai bên, công ty, tài sản, hợp đồng tiền hôn nhân…
Yêu đương là nói cảm giác, còn kết hôn thì phải nói đến cuộc sống. Tuy nói ra thì hơi mất hứng, nhưng đó là sự thật. Tuy anh là một người ưa lãng mạn, nhưng cũng không muốn nói dối về chuyện này. Hơn nữa Tần Vũ Phi còn thực tế hơn anh, lo nghĩ nhiều hơn anh, nên cô không có khả năng bây giờ đã muốn kết hôn với anh, cô chỉ nói thế để chặn miệng anh thôi.
Chuyện này làm Cố Anh Kiệt thấy không vui lắm. Cũng không phải nói không kết hôn, nhưng yêu đương là một quá trình, quá trình này phát triển đến một giai đoạn nhất định mới đi đến bước hôn nhân. Anh tự thấy mình không làm gì sai, bị Tần Vũ Phi lấy chuyện này ra bắt bẻ, anh chẳng muốn trả lời chút nào.
Cố Anh Kiệt không lên tiếng, Tần Vũ Phi lại càng khó chịu. Lời vừa nói ra thì cô liền hối hận, nhưng đã nói ra thì như bát nước hắt đi, không thu lại được, cô cũng không thể xuống nước được. Bụng càng đau dữ dội hơn, cô cắn chặt răng, buồn bực vô cùng.
Cả phòng ngủ chìm trong yên lặng. Tần Vũ Phi nhắm mắt giả vờ ngủ, cô thấy hối hận rồi, khi dì cả đến thì tính khí cô trở nên cực kỳ xấu, cô vốn không muốn biểu hiện tệ hại như thế trước mặt Cố Anh Kiệt, nếu là trước đây cô sẽ không để ý, nhưng bây giờ thì rất rất để ý.
Nằm một lúc, Tần Vũ Phi cảm giác được Cố Anh Kiệt đứng dậy bỏ ra ngoài, cô không mở mắt nhưng cảm thấy sống mũi cay cay, dì cả hại cô đau bụng, còn hại cô dễ kích động, cô thấy thật đáng ghét. Cô nghe thấy tiếng Cố Anh Kiệt mở ngăn kéo, sau đó là tiếng các bình thủy tinh chạm vào nhau, rồi tiếng xé mở túi, cô không đoán được anh đang làm gì, chỉ mong anh đừng giận cô.
Chưa được bao lâu, Cố Anh Kiệt đã trở lại, Tần Vũ Phi vẫn tiếp tục giả vờ ngủ. Cố Anh Kiệt đi thẳng đến bên giường, sau đó đưa tay đỡ đầu cô lên, lấy gì đó mát lạnh nhét vào tai cô. Lúc này cô không giả vờ tiếp được nữa, mở mắt nhìn anh. Không đợi cô hỏi anh đã nói: “Anh nhớ ra lần trước ông thầy thuốc kia có dạy cách này, khi bị đau bụng kinh thì lấy bông gòn thấm cồn nhét vào tai, có thể giảm đau”.
“Có tác dụng sao?” Cô hỏi.
“Không biết nữa, cứ thử xem, dù sao cũng không có hại gì.” Giọng Cố Anh Kiệt có chút cứng nhắc, rõ là tâm trạng vẫn chưa khá hơn. Anh lấy một viên bông gòn tẩm cồn khác, nhét vào tai còn lại của cô.
Tần Vũ Phi nhân cơ hội này nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng làm vậy em không nghe được tiếng anh nữa”.
Đây là đang làm nũng cầu hòa với anh hả? Cố Anh Kiệt hậm hực nhìn cô: “Anh còn tưởng em không thèm nghe chứ”.
Tần Vũ Phi bĩu môi, nhét bông gòn vào quả nhiên nghe chẳng rõ gì cả, cứ ù ù, hơn nữa cô đã nhún nhường rồi mà anh còn trêu chọc cô, đáng ghét.
Cố Anh Kiệt xoa mặt cô, “Được rồi, em nghỉ ngơi trước đi, xem thử cách này có tác dụng không. Bây giờ vẫn nghe được anh nói chứ hả?”.
Tần Vũ Phi gật đầu: “Chỉ là hơi nhỏ một chút, với lại nhét vào tai không thoải mái”.
“Chịu khó một chút. Một lát là có thể lấy ra rồi, em nghỉ ngơi chút đi.”
Tần Vũ Phi lại gật đầu, tâm trạng chợt thấy khá hơn rồi, “Anh ôm em có được không?”.
Cố Anh Kiệt bật cười, leo lên giường ôm cô vào lòng. Tần Vũ Phi nhắm mắt dựa vào lồng ngực anh, đột nhiên nghĩ nếu bây giờ anh cầu hôn với cô, cô nhất định sẽ đồng ý. Kích động trong một lúc, dũng khí trong một giây. Sau đó cô lại nghĩ, may mà anh không ngỏ lời.
Tần Vũ Phi ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại phát hiện bông gòn trong lỗ tai không còn nữa, bụng cũng không còn đau như thế kia. Không biết là do tác dụng của bông thấm cồn hay do cô ngủ một giấc dậy nên thấy khỏe hơn. Cô ngồi dậy, nghe tiếng Cố Anh Kiệt đang gọi điện thoại ở bên ngoài.
“Bây giờ tôi không thể trở về công ty được, tôi đang có việc, đúng vậy, cậu gửi vào hộp thư của tôi đi, tôi ở đây xử lý là được. Được, được, tôi biết rồi, cứ thế đi. Tôi xem xong sẽ trả lời cậu, các cậu cứ họp trước đi, mai tôi về rồi nói.”
Tần Vũ Phi chớp chớp mắt, biết anh nói “có việc” là chỉ mình. Anh không vì công việc mà bỏ cô lại không lo, cô thấy rất cảm động. Chỉ là một chuyện nhỏ thôi nhưng cô lại thấy rất vui.
Cố Anh Kiệt trở vào, thấy cô đã tỉnh, vội hỏi: “Có thấy đỡ hơn không?”.
Tần Vũ Phi gật đầu: “Mấy giờ rồi?”.
“Ba giờ kém năm phút, em đã ngủ được gần một tiếng đồng hồ.”
“Em không muốn nằm nữa, chán lắm.”
“Vậy em muốn qua phòng sách đọc sách hay đến phòng khách xem ti vi?”
Tần Vũ Phi giơ hai tay ra: “Đến phòng khách”.
Cố Anh Kiệt cố ý hỏi: “Không phải hết đau bụng rồi sao? Không tự đi được à?”.
Tần Vũ Phi nghiêm mặt với anh, dáng vẻ hung dữ đó khiến anh bật cười.
“Qua đây! Bế em!” Cô giở giọng ra lệnh.
Cố Anh Kiệt bước qua, bế ngang cô lên. Tần Vũ Phi ôm cổ anh, nũng nịu tựa đầu lên vai anh.
“Hài lòng chưa? Nữ vương.” Anh cười hỏi.
“Cũng tạm.” Nghe rất miễn cưỡng, nhưng gương mặt tươi cười đã tiết lộ tâm trạng của cô.
“Hừ.” Cố Anh Kiệt cũng nghiêm mặt cho cô xem.
Cô ôm anh chặt hơn, cọ cọ lên cổ anh hỏi: “Cố Anh Kiệt, có phải em đáng ghét lắm không?”.
“Giờ em mới biết à! Vừa kiêu căng vừa phiền phức, vừa hung dữ vừa đáng ghét!” Anh nói một hơi ra rất nhiều tật xấu. Bế cô đi đến chỗ sô pha, anh ngồi xuống, để cô trên đùi mình, “Nhưng nể tình em xinh đẹp đáng yêu lại có tiền, anh vẫn rất thích em".
“Còn có kĩ năng trên giường tốt nữa!” Cô hung dữ nói, không hài lòng khi anh kể thiếu một ưu điểm.
“Con gái không so đo chuyện này đâu biết chưa?”
“Em thích!” Tần Vũ Phi giơ ngón tay lên, “Anh kể một hơi ra bốn khuyết điểm, ưu điểm thiếu mất một thì sao mà được.”
Cố Anh Kiệt bật cười lớn: “Em đúng là dở hơi”.
Cô nhích lại gần anh, vùi mặt lên cổ anh. “Cố Anh Kiệt, dở hơi như thế mà sao em lại thấy rất vui.”
“Vì chúng ta đang yêu.”
“Vậy chúng ta yêu trước đi được không, chỉ yêu thôi, những chuyện khác cứ mặc. Nếu có một ngày chúng ta cảm thấy đã chuẩn bị xong thật tốt, lúc đó hẵng làm chuyện khác ngoài yêu đương. Có được không?”
Chuyện khác ngoài yêu đương? Ý là công khai quan hệ với bạn bè người thân, gánh vác trách nhiệm và áp lực, đón nhận sự kỳ vọng và quan tâm từ bạn bè người thân, có lẽ ngày nào đó sẽ tiến đến hôn nhân sao? “Được.” Cố Anh Kiệt nhận lời. Một khi nói chuyện nghiêm túc quả nhiên thấy có áp lực ngay, Cố Anh Kiệt thử tưởng tượng tình hình sau khi công khai quan hệ với bố mẹ và bạn bè, nghĩ thôi đã thấy nặng nề. Trước kia anh yêu đương nhiều thế mà chưa lần nào thử đi đến bước này. Công khai với đám anh em thì rất nhẹ nhàng, thoải mái cười đùa, khoe mẽ đủ kiểu, nhưng chính thức dẫn đến trước mặt bố mẹ thì hoàn toàn khác, bản thân anh cũng chưa chuẩn bị xong.
“Vậy khi bạn bè tụ tập đi cùng nhau có được không?” Công khai với bạn bè thì anh không ngại, thậm chí còn mong muốn thế.
“Hay là thôi đi.” Cả một bước Tần Vũ Phi cũng không muốn đi. “Danh tiếng của em trong đám bạn bè chẳng tốt lành gì, anh dẫn em ra ngoài, lỡ họ cười nhạo anh thì sao. Nếu sau này chúng ta không hợp, chia tay nhau rồi họ cười nhạo em thì sao.”
Cố Anh Kiệt không lên tiếng. Cô đúng thật là, còn cẩn thận dè dặt hơn cả tưởng tượng của anh. Trước kia cô kiêu căng độc đoán, anh còn tưởng cô không để tâm đến danh tiếng của mình, thì ra không phải vậy.
“Họ sẽ không làm thế đâu.” Anh an ủi cô, bạn bè thân với anh, anh hiểu mà.
“Không nói trước mặt thì nói sau lưng, sao anh biết được. Người khác thế nào em không quan tâm, dù sao cũng không liên quan đến em, nhưng nếu là bạn bè anh thì em không nghĩ thế nữa. Trước đây tên Triệu Hồng Huy kia nói bậy nói bạ, bạn bè anh đều nghe được, lỡ như trong lòng họ có suy nghĩ gì đó thì thế nào.”
“Em đâu có yêu họ, mặc kệ họ nghĩ gì thì nghĩ.” Cố Anh Kiệt không vui nói.
“Không phải, họ không quan trọng, quan trọng là anh kia.” Tần Vũ Phi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh. Không khí hôm nay rất tốt, cô nghĩ mình có thể đem lời trong lòng nói ra, “Thời gian chúng ta ở bên nhau không dài, lúc mới quen biết nhau anh còn rất ghét em nữa, em biết mà. Nhưng khi ở Mỹ chúng ta lại kích động mà phạm sai, cũng vì thế mà cảm giác của anh với em mới thay đổi. Cố Anh Kiệt, thật lòng mà nói đây chẳng phải một mở đầu tốt đẹp, chắc anh cũng hiểu. Trên thực tế thì hai chúng ta thật sự là cặp không thích hợp với nhau nhất. Cá tính của em, cá tính của anh, ám ảnh tâm lý trong lòng em, quan niệm về tình yêu của anh, lại thêm quan hệ của chúng ta được bắt đầu trên nền tảng thế kia nữa. Thật sự em không cách nào có lòng tin mà chắc chắn được”.
Cố Anh Kiệt nhíu mày, vội nói: “Anh đã nói rồi, anh thích em không phải vì được lên giường mà”.
Tần Vũ Phi chăm chú nhìn anh, mãi một lúc sau mới nói: “Nhưng chung quy nó vẫn là yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta”.
Cố Anh Kiệt im lặng, điểm này anh không phản bác được.
“Cố Anh Kiệt, em rất thích anh, em thích anh đối tốt với em. Nhưng em không thể hoàn toàn chắc chắn, anh tốt với em phải chăng vì anh từng lên giường với em, là do tâm lý của nam giới, cảm thấy có trách nhiệm với em. Em đã không còn là Tần Vũ Phi của ngày xưa nữa, em thật sự không có lòng tin. Bây giờ chúng ta yêu nhau chưa bao lâu, quan hệ vẫn chưa bền vững đến mức đánh hoài không ngã. Bạn bè anh chẳng hề thích em, em nghĩ sau khi công khai chuyện của chúng ta, họ sẽ ở trước mặt anh nói em kém chỗ này xấu chỗ kia, khuyên anh quay đầu là bờ. Còn em nhìn sắc mặt của họ, nhất định sẽ nổi lên xung đột. Chúng ta đã có rất nhiều khả năng để cãi nhau, để chia tay, đừng thêm điều này vào nữa.”
Cố Anh Kiệt không biết phải nói gì, giống hệt như lần cô hẹn anh ra ăn cơm để xóa điện thoại vậy, lời cô nói rất có đạo lý, nhưng lại là đạo lý bi quan. Anh không cách nào phản bác nhưng lại không thể tán đồng. Mọi tưởng tượng của cô đều theo hướng xấu nhất, còn hướng tốt thì sao? Bạn bè anh cô quen biết hơn nửa, biết đâu sau khi biết cô là bạn gái anh mọi người đều hòa hợp, tình cảm của anh và cô lại tăng thêm thì sao.
“Cố Anh Kiệt, em thật sự hy vọng có thể có một kết cục tốt đẹp với anh.” Cô nhẹ giọng nói, cô hy vọng anh hiểu được suy nghĩ của cô. Không phải cô tùy tiện nổi tính ương bướng hay làm cao, không muốn công khai là vì cô muốn bảo vệ mối tình này.
Quá khứ cô từng trải qua không tốt đẹp gì, thậm chí còn từng phá thai, chuyện này cô vẫn chưa nói cho Cố Anh Kiệt biết. Nếu sớm biết có ngày anh và cô sẽ yêu nhau, cô nhất định sẽ không kể anh nghe những chuyện cũ. Cô rất hối hận. Cô tự ti.
Bệnh đa nghi của cô thật sự rất nghiêm trọng, đến bây giờ cô vẫn không dám cho anh biết rằng mình từng theo dõi anh. Cô không dám cho anh biết khi anh đi công tác bên ngoài, cô rất muốn hỏi anh có dẫn theo đồng nghiệp hay thư ký nữ hay không, muốn hỏi anh có phát sinh quan hệ với cô gái khác hay không. Nhưng cô biết vậy là không đúng, tâm lý như thế thật không ổn. Cô cũng biết một khi cô hỏi ra thì anh sẽ nổi giận, vì cô đã xem anh thành một tên đàn ông hèn hạ.
Nhưng cô thật sự không thể kiềm chế mình mà suy nghĩ lung tung. Cho dù đó là Cố Anh Kiệt thì cô cũng không thể yên tâm. Mối quan hệ của họ bắt đầu ở trên giường. Anh lại là một công tử đa tình, dịu dàng lịch thiệp, có tài có mạo, có biết bao cô gái thích anh, nếu có xảy ra chuyện gì đó, cô nghĩ chắc chắn cô sẽ không bất ngờ.
Nghĩ như vậy là không đúng, rất sai lầm. Người yêu với nhau nếu cả chút tin tưởng cơ bản cũng không có thì sao có thể lâu dài cho được.
Tần Vũ Phi vùi mặt vào hõm vai Cố Anh Kiệt, cười khổ. Thật sự là cô có cố gắng, cô mong mình có thể bình thường một chút, vì nếu tiếp tục như thế cô sẽ bị lộ. Người đàn bà biến thái như thế chắc chắn sẽ dọa Cố Anh Kiệt chạy mất. Cô thật sự hy vọng mình có thể có một kết cục tốt đẹp với anh.
Cô rất cố gắng mà yêu, cô yêu anh.
“Liều” cơ đấy, cách dùng từ này… Cố Anh Kiệt mất vui nói: “Em mới biết à. Vậy nên em phải đối tốt với anh chút đi”.
Tần Vũ Phi chớp chớp mắt, cô có mà, thật tình đối với anh rất “tốt” còn gì. Cô cũng rất liều.
Vòng ôm của Cố Anh Kiệt rất thoải mái, Tần Vũ Phi trò chuyện với anh câu được câu mất, bắt đầu lim dim buồn ngủ. Túi nước nóng đã xong, Cố Anh Kiệt buông cô ra đi lấy túi, sau đó đặt lên trên bụng cô.
“Làm vậy có tác dụng sao?” Anh hỏi.
“Chắc có chút chút.”
“Xem em kìa, hay là anh đưa em đi bác sỹ nhé? Ông thầy thuốc lần trước kê thuốc cho mẹ anh cũng khá lắm, mấy người chị anh làm theo mấy món tẩm bổ, thể chất tốt hơn rất nhiều.” Cố Anh Kiệt vuốt tóc cô, thấy dáng vẻ nhịn đau khổ sở của cô anh cũng đau lòng.
“Anh quản luôn chuyện thể chất phụ khoa của mẹ và chị anh à?” Tần Vũ Phi ghẹo anh.
“Cũng không phải cố ý nghe ngóng, chỉ là họ đem ra nói trên bàn ăn, anh ngồi bên cạnh nghe được thôi.” Cố Anh Kiệt kiên nhẫn nói, “Ông thầy thuốc đó tốt lắm, anh biết phòng khám của ông ấy ở đâu, hôm nào anh đưa em đi khám thử nhé?”.
“Không. Em ghét nhất là khám bác sĩ.”
“Có bệnh thì phải đi khám, sao lại ghét với chẳng không ghét.”
“Đau bụng kinh không tính là bệnh, con gái ai mà chẳng đau.”
“Nói bậy. Đâu phải ai cũng đau ghê gớm thế này, trong những người anh biết thì chỉ có mình em bị thế thôi.”
Tần Vũ Phi mấp máy môi, đang muốn nói “chắc chắn là con gái mà anh quen biết ít quá”, nhưng cô nhớ ra, tên đào hoa trước mặt đây cũng là một công tử “gặp người vô số” còn gì, nếu nói anh quen biết không nhiều cô gái, thật đúng là chuyện đùa. Trong lòng cô bắt đầu khó chịu. “Tóm lại là em không muốn đi.” Cô hờn dỗi nói.
“Chỉ là đi xem thử, hỏi ông ấy cách điều dưỡng thôi. Tuy ông ấy có quen với mẹ anh, nhưng cũng sẽ không chạy đến chỗ mẹ anh nhiều chuyện là anh dẫn con gái tới đó, em không cần lo.”
“Không đi.” Cô rất kiên quyết.
Cố Anh Kiệt mất vui, “Vậy em định kéo dài đến lúc nào? Không nói chuyện tình trạng sức khỏe của em, dù sao cũng phải cho bạn bè thân thích biết chứ. Không cần phải gõ trống khua chiêng mà tuyên bố, chỉ đừng có trốn tránh, giấu giếm như thế nữa là được. Giờ chúng ta xem như đã ổn định rồi đúng không?”.
Tần Vũ Phi mím chặt môi không lên tiếng, bụng cô cứ đau âm ỉ, tâm trạng cũng không tốt, cô bắt đầu nổi nóng. “Ổn định được bao nhiêu? Anh định kết hôn với em à?”
Cố Anh Kiệt nghẹn lời, chưa đến mức kết hôn, đâu có nhanh như thế, tuy bây giờ anh rất yêu cô, đang trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, nhưng đúng là anh chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, anh tin rằng cô cũng chưa nghĩ đến đó. Yêu đương là yêu đương, kết hôn là kết hôn, đây là chuyện thực tế. Huống hồ nếu hai người kết hôn còn phải suy xét rất nhiều mặt khác, như tình hình gia đình của hai bên, công ty, tài sản, hợp đồng tiền hôn nhân…
Yêu đương là nói cảm giác, còn kết hôn thì phải nói đến cuộc sống. Tuy nói ra thì hơi mất hứng, nhưng đó là sự thật. Tuy anh là một người ưa lãng mạn, nhưng cũng không muốn nói dối về chuyện này. Hơn nữa Tần Vũ Phi còn thực tế hơn anh, lo nghĩ nhiều hơn anh, nên cô không có khả năng bây giờ đã muốn kết hôn với anh, cô chỉ nói thế để chặn miệng anh thôi.
Chuyện này làm Cố Anh Kiệt thấy không vui lắm. Cũng không phải nói không kết hôn, nhưng yêu đương là một quá trình, quá trình này phát triển đến một giai đoạn nhất định mới đi đến bước hôn nhân. Anh tự thấy mình không làm gì sai, bị Tần Vũ Phi lấy chuyện này ra bắt bẻ, anh chẳng muốn trả lời chút nào.
Cố Anh Kiệt không lên tiếng, Tần Vũ Phi lại càng khó chịu. Lời vừa nói ra thì cô liền hối hận, nhưng đã nói ra thì như bát nước hắt đi, không thu lại được, cô cũng không thể xuống nước được. Bụng càng đau dữ dội hơn, cô cắn chặt răng, buồn bực vô cùng.
Cả phòng ngủ chìm trong yên lặng. Tần Vũ Phi nhắm mắt giả vờ ngủ, cô thấy hối hận rồi, khi dì cả đến thì tính khí cô trở nên cực kỳ xấu, cô vốn không muốn biểu hiện tệ hại như thế trước mặt Cố Anh Kiệt, nếu là trước đây cô sẽ không để ý, nhưng bây giờ thì rất rất để ý.
Nằm một lúc, Tần Vũ Phi cảm giác được Cố Anh Kiệt đứng dậy bỏ ra ngoài, cô không mở mắt nhưng cảm thấy sống mũi cay cay, dì cả hại cô đau bụng, còn hại cô dễ kích động, cô thấy thật đáng ghét. Cô nghe thấy tiếng Cố Anh Kiệt mở ngăn kéo, sau đó là tiếng các bình thủy tinh chạm vào nhau, rồi tiếng xé mở túi, cô không đoán được anh đang làm gì, chỉ mong anh đừng giận cô.
Chưa được bao lâu, Cố Anh Kiệt đã trở lại, Tần Vũ Phi vẫn tiếp tục giả vờ ngủ. Cố Anh Kiệt đi thẳng đến bên giường, sau đó đưa tay đỡ đầu cô lên, lấy gì đó mát lạnh nhét vào tai cô. Lúc này cô không giả vờ tiếp được nữa, mở mắt nhìn anh. Không đợi cô hỏi anh đã nói: “Anh nhớ ra lần trước ông thầy thuốc kia có dạy cách này, khi bị đau bụng kinh thì lấy bông gòn thấm cồn nhét vào tai, có thể giảm đau”.
“Có tác dụng sao?” Cô hỏi.
“Không biết nữa, cứ thử xem, dù sao cũng không có hại gì.” Giọng Cố Anh Kiệt có chút cứng nhắc, rõ là tâm trạng vẫn chưa khá hơn. Anh lấy một viên bông gòn tẩm cồn khác, nhét vào tai còn lại của cô.
Tần Vũ Phi nhân cơ hội này nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng làm vậy em không nghe được tiếng anh nữa”.
Đây là đang làm nũng cầu hòa với anh hả? Cố Anh Kiệt hậm hực nhìn cô: “Anh còn tưởng em không thèm nghe chứ”.
Tần Vũ Phi bĩu môi, nhét bông gòn vào quả nhiên nghe chẳng rõ gì cả, cứ ù ù, hơn nữa cô đã nhún nhường rồi mà anh còn trêu chọc cô, đáng ghét.
Cố Anh Kiệt xoa mặt cô, “Được rồi, em nghỉ ngơi trước đi, xem thử cách này có tác dụng không. Bây giờ vẫn nghe được anh nói chứ hả?”.
Tần Vũ Phi gật đầu: “Chỉ là hơi nhỏ một chút, với lại nhét vào tai không thoải mái”.
“Chịu khó một chút. Một lát là có thể lấy ra rồi, em nghỉ ngơi chút đi.”
Tần Vũ Phi lại gật đầu, tâm trạng chợt thấy khá hơn rồi, “Anh ôm em có được không?”.
Cố Anh Kiệt bật cười, leo lên giường ôm cô vào lòng. Tần Vũ Phi nhắm mắt dựa vào lồng ngực anh, đột nhiên nghĩ nếu bây giờ anh cầu hôn với cô, cô nhất định sẽ đồng ý. Kích động trong một lúc, dũng khí trong một giây. Sau đó cô lại nghĩ, may mà anh không ngỏ lời.
Tần Vũ Phi ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại phát hiện bông gòn trong lỗ tai không còn nữa, bụng cũng không còn đau như thế kia. Không biết là do tác dụng của bông thấm cồn hay do cô ngủ một giấc dậy nên thấy khỏe hơn. Cô ngồi dậy, nghe tiếng Cố Anh Kiệt đang gọi điện thoại ở bên ngoài.
“Bây giờ tôi không thể trở về công ty được, tôi đang có việc, đúng vậy, cậu gửi vào hộp thư của tôi đi, tôi ở đây xử lý là được. Được, được, tôi biết rồi, cứ thế đi. Tôi xem xong sẽ trả lời cậu, các cậu cứ họp trước đi, mai tôi về rồi nói.”
Tần Vũ Phi chớp chớp mắt, biết anh nói “có việc” là chỉ mình. Anh không vì công việc mà bỏ cô lại không lo, cô thấy rất cảm động. Chỉ là một chuyện nhỏ thôi nhưng cô lại thấy rất vui.
Cố Anh Kiệt trở vào, thấy cô đã tỉnh, vội hỏi: “Có thấy đỡ hơn không?”.
Tần Vũ Phi gật đầu: “Mấy giờ rồi?”.
“Ba giờ kém năm phút, em đã ngủ được gần một tiếng đồng hồ.”
“Em không muốn nằm nữa, chán lắm.”
“Vậy em muốn qua phòng sách đọc sách hay đến phòng khách xem ti vi?”
Tần Vũ Phi giơ hai tay ra: “Đến phòng khách”.
Cố Anh Kiệt cố ý hỏi: “Không phải hết đau bụng rồi sao? Không tự đi được à?”.
Tần Vũ Phi nghiêm mặt với anh, dáng vẻ hung dữ đó khiến anh bật cười.
“Qua đây! Bế em!” Cô giở giọng ra lệnh.
Cố Anh Kiệt bước qua, bế ngang cô lên. Tần Vũ Phi ôm cổ anh, nũng nịu tựa đầu lên vai anh.
“Hài lòng chưa? Nữ vương.” Anh cười hỏi.
“Cũng tạm.” Nghe rất miễn cưỡng, nhưng gương mặt tươi cười đã tiết lộ tâm trạng của cô.
“Hừ.” Cố Anh Kiệt cũng nghiêm mặt cho cô xem.
Cô ôm anh chặt hơn, cọ cọ lên cổ anh hỏi: “Cố Anh Kiệt, có phải em đáng ghét lắm không?”.
“Giờ em mới biết à! Vừa kiêu căng vừa phiền phức, vừa hung dữ vừa đáng ghét!” Anh nói một hơi ra rất nhiều tật xấu. Bế cô đi đến chỗ sô pha, anh ngồi xuống, để cô trên đùi mình, “Nhưng nể tình em xinh đẹp đáng yêu lại có tiền, anh vẫn rất thích em".
“Còn có kĩ năng trên giường tốt nữa!” Cô hung dữ nói, không hài lòng khi anh kể thiếu một ưu điểm.
“Con gái không so đo chuyện này đâu biết chưa?”
“Em thích!” Tần Vũ Phi giơ ngón tay lên, “Anh kể một hơi ra bốn khuyết điểm, ưu điểm thiếu mất một thì sao mà được.”
Cố Anh Kiệt bật cười lớn: “Em đúng là dở hơi”.
Cô nhích lại gần anh, vùi mặt lên cổ anh. “Cố Anh Kiệt, dở hơi như thế mà sao em lại thấy rất vui.”
“Vì chúng ta đang yêu.”
“Vậy chúng ta yêu trước đi được không, chỉ yêu thôi, những chuyện khác cứ mặc. Nếu có một ngày chúng ta cảm thấy đã chuẩn bị xong thật tốt, lúc đó hẵng làm chuyện khác ngoài yêu đương. Có được không?”
Chuyện khác ngoài yêu đương? Ý là công khai quan hệ với bạn bè người thân, gánh vác trách nhiệm và áp lực, đón nhận sự kỳ vọng và quan tâm từ bạn bè người thân, có lẽ ngày nào đó sẽ tiến đến hôn nhân sao? “Được.” Cố Anh Kiệt nhận lời. Một khi nói chuyện nghiêm túc quả nhiên thấy có áp lực ngay, Cố Anh Kiệt thử tưởng tượng tình hình sau khi công khai quan hệ với bố mẹ và bạn bè, nghĩ thôi đã thấy nặng nề. Trước kia anh yêu đương nhiều thế mà chưa lần nào thử đi đến bước này. Công khai với đám anh em thì rất nhẹ nhàng, thoải mái cười đùa, khoe mẽ đủ kiểu, nhưng chính thức dẫn đến trước mặt bố mẹ thì hoàn toàn khác, bản thân anh cũng chưa chuẩn bị xong.
“Vậy khi bạn bè tụ tập đi cùng nhau có được không?” Công khai với bạn bè thì anh không ngại, thậm chí còn mong muốn thế.
“Hay là thôi đi.” Cả một bước Tần Vũ Phi cũng không muốn đi. “Danh tiếng của em trong đám bạn bè chẳng tốt lành gì, anh dẫn em ra ngoài, lỡ họ cười nhạo anh thì sao. Nếu sau này chúng ta không hợp, chia tay nhau rồi họ cười nhạo em thì sao.”
Cố Anh Kiệt không lên tiếng. Cô đúng thật là, còn cẩn thận dè dặt hơn cả tưởng tượng của anh. Trước kia cô kiêu căng độc đoán, anh còn tưởng cô không để tâm đến danh tiếng của mình, thì ra không phải vậy.
“Họ sẽ không làm thế đâu.” Anh an ủi cô, bạn bè thân với anh, anh hiểu mà.
“Không nói trước mặt thì nói sau lưng, sao anh biết được. Người khác thế nào em không quan tâm, dù sao cũng không liên quan đến em, nhưng nếu là bạn bè anh thì em không nghĩ thế nữa. Trước đây tên Triệu Hồng Huy kia nói bậy nói bạ, bạn bè anh đều nghe được, lỡ như trong lòng họ có suy nghĩ gì đó thì thế nào.”
“Em đâu có yêu họ, mặc kệ họ nghĩ gì thì nghĩ.” Cố Anh Kiệt không vui nói.
“Không phải, họ không quan trọng, quan trọng là anh kia.” Tần Vũ Phi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh. Không khí hôm nay rất tốt, cô nghĩ mình có thể đem lời trong lòng nói ra, “Thời gian chúng ta ở bên nhau không dài, lúc mới quen biết nhau anh còn rất ghét em nữa, em biết mà. Nhưng khi ở Mỹ chúng ta lại kích động mà phạm sai, cũng vì thế mà cảm giác của anh với em mới thay đổi. Cố Anh Kiệt, thật lòng mà nói đây chẳng phải một mở đầu tốt đẹp, chắc anh cũng hiểu. Trên thực tế thì hai chúng ta thật sự là cặp không thích hợp với nhau nhất. Cá tính của em, cá tính của anh, ám ảnh tâm lý trong lòng em, quan niệm về tình yêu của anh, lại thêm quan hệ của chúng ta được bắt đầu trên nền tảng thế kia nữa. Thật sự em không cách nào có lòng tin mà chắc chắn được”.
Cố Anh Kiệt nhíu mày, vội nói: “Anh đã nói rồi, anh thích em không phải vì được lên giường mà”.
Tần Vũ Phi chăm chú nhìn anh, mãi một lúc sau mới nói: “Nhưng chung quy nó vẫn là yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta”.
Cố Anh Kiệt im lặng, điểm này anh không phản bác được.
“Cố Anh Kiệt, em rất thích anh, em thích anh đối tốt với em. Nhưng em không thể hoàn toàn chắc chắn, anh tốt với em phải chăng vì anh từng lên giường với em, là do tâm lý của nam giới, cảm thấy có trách nhiệm với em. Em đã không còn là Tần Vũ Phi của ngày xưa nữa, em thật sự không có lòng tin. Bây giờ chúng ta yêu nhau chưa bao lâu, quan hệ vẫn chưa bền vững đến mức đánh hoài không ngã. Bạn bè anh chẳng hề thích em, em nghĩ sau khi công khai chuyện của chúng ta, họ sẽ ở trước mặt anh nói em kém chỗ này xấu chỗ kia, khuyên anh quay đầu là bờ. Còn em nhìn sắc mặt của họ, nhất định sẽ nổi lên xung đột. Chúng ta đã có rất nhiều khả năng để cãi nhau, để chia tay, đừng thêm điều này vào nữa.”
Cố Anh Kiệt không biết phải nói gì, giống hệt như lần cô hẹn anh ra ăn cơm để xóa điện thoại vậy, lời cô nói rất có đạo lý, nhưng lại là đạo lý bi quan. Anh không cách nào phản bác nhưng lại không thể tán đồng. Mọi tưởng tượng của cô đều theo hướng xấu nhất, còn hướng tốt thì sao? Bạn bè anh cô quen biết hơn nửa, biết đâu sau khi biết cô là bạn gái anh mọi người đều hòa hợp, tình cảm của anh và cô lại tăng thêm thì sao.
“Cố Anh Kiệt, em thật sự hy vọng có thể có một kết cục tốt đẹp với anh.” Cô nhẹ giọng nói, cô hy vọng anh hiểu được suy nghĩ của cô. Không phải cô tùy tiện nổi tính ương bướng hay làm cao, không muốn công khai là vì cô muốn bảo vệ mối tình này.
Quá khứ cô từng trải qua không tốt đẹp gì, thậm chí còn từng phá thai, chuyện này cô vẫn chưa nói cho Cố Anh Kiệt biết. Nếu sớm biết có ngày anh và cô sẽ yêu nhau, cô nhất định sẽ không kể anh nghe những chuyện cũ. Cô rất hối hận. Cô tự ti.
Bệnh đa nghi của cô thật sự rất nghiêm trọng, đến bây giờ cô vẫn không dám cho anh biết rằng mình từng theo dõi anh. Cô không dám cho anh biết khi anh đi công tác bên ngoài, cô rất muốn hỏi anh có dẫn theo đồng nghiệp hay thư ký nữ hay không, muốn hỏi anh có phát sinh quan hệ với cô gái khác hay không. Nhưng cô biết vậy là không đúng, tâm lý như thế thật không ổn. Cô cũng biết một khi cô hỏi ra thì anh sẽ nổi giận, vì cô đã xem anh thành một tên đàn ông hèn hạ.
Nhưng cô thật sự không thể kiềm chế mình mà suy nghĩ lung tung. Cho dù đó là Cố Anh Kiệt thì cô cũng không thể yên tâm. Mối quan hệ của họ bắt đầu ở trên giường. Anh lại là một công tử đa tình, dịu dàng lịch thiệp, có tài có mạo, có biết bao cô gái thích anh, nếu có xảy ra chuyện gì đó, cô nghĩ chắc chắn cô sẽ không bất ngờ.
Nghĩ như vậy là không đúng, rất sai lầm. Người yêu với nhau nếu cả chút tin tưởng cơ bản cũng không có thì sao có thể lâu dài cho được.
Tần Vũ Phi vùi mặt vào hõm vai Cố Anh Kiệt, cười khổ. Thật sự là cô có cố gắng, cô mong mình có thể bình thường một chút, vì nếu tiếp tục như thế cô sẽ bị lộ. Người đàn bà biến thái như thế chắc chắn sẽ dọa Cố Anh Kiệt chạy mất. Cô thật sự hy vọng mình có thể có một kết cục tốt đẹp với anh.
Cô rất cố gắng mà yêu, cô yêu anh.
Danh sách chương