Type: Phương Phương
Robert vừa vào phòng họp liền nhận được ánh mắt của mọi người trong phòng, nhất là Cố Anh Kiệt bên Minh Đức, ánh mắt anh đặc biệt sắc bén. Robert nhận ra anh, cũng nhận ra Vương Thành đang ngồi bên cạnh anh, lúc tổ chức họp báo công bố tin tức đã từng gặp.
Da đầu Robert tê dại, làm theo lời dặn của Tần Vũ Phi, nói rằng cô đã ra ngoài, thư ký không chú ý, lúc nãy đến gõ cửa mới phát hiện ra.
“Không sao, ngồi đi.” Hứa Văn Chính khách khí nói, Robert ngồi xuống. Anh ấy còn để ý thấy Cừu phó tổng nhíu mày không vui, không biết là giận thư ký quá lơ là hay giận Tần Vũ Phi vắng mặt khiến anh ta mất mặt với khách hàng nữa.
Cuộc họp tiếp tục tiến hành. Robert lắng nghe, đã biết có chuyện gì rồi. Thì ra Minh Đức thu thập được một số sản phẩm tiêu thụ rất tốt trên thị trường, tổng hợp và so sánh các công đoạn chế tác, gia công và nguyên liệu với nhau, họ sang đây tìm Hứa Chính Văn để thảo luận việc cải tiến nguyên liệu, nâng cao chất lượng sản phẩm, thành tích tiêu thụ của những sản phẩm có tiếng đó không chỉ dựa vào sản phẩm, còn liên quan rất lớn đến thị trường tiêu thụ. Hứa Chính Văn là người rất tích cực, Minh Đức chủ động như vậy khiến ông rất vui, hơn nữa họ còn đề ra ý kiến và cách nghĩ rất hay, còn kiến nghị cho hai phòng thị trường và tiêu thụ cũng tham gia, Hứa Chính Văn gật đầu ngay tắp lự, dẫn theo lính giỏi của mình và đám người Cố Anh Kiệt xuống tầng dưới, tìm Cừu Chính Khanh cùng thảo luận.
Robert báo cáo lại tình hình cho Tần Vũ Phi qua mạng. Tần Vũ Phi tức giận, xem đó, quả nhiên là Cố Anh Kiệt cố tình bày trò mà. Vẽ chuyện, xưởng cung ứng chỉ cần cung cấp hàng theo nhu cầu là được rồi, còn muốn nhúng tay vào chuyện chế tạo sản phẩm và thị trường tiêu thụ của họ, tích cực như vậy để làm gì? Chắc chắn anh đến là để bắt cô.
Tần Vũ Phi nhìn cánh cửa phòng làm việc, đã khóa đàng hoàng rồi, cô đi vắng, đi vắng đó, anh đánh đến tận cửa cũng vô ích.
Tần Vũ Phi dặn Robert phải giữ mồm giữ miệng, còn nhắc anh đừng để người bên cạnh thấy được anh viết gì trên máy tính hay đang nói chuyện với ai.
Robert cảm thấy áp lực rất lớn. Đây đâu phải là họp, đây rõ là đi nằm vùng trong trại địch mà!
“Mọi người đang ở phòng họp nào?”
“Phòng số bốn.” Robert đáp.
Phòng họp số bốn à, Tần Vũ Phi nhíu mày, từ chỗ phòng làm việc cô ra thang máy bắt buộc phải đi ngang nơi đó, hơn nữa hai mặt đều là kính, nếu bây giờ cô lén bỏ chạy chắc chắn sẽ bị phát hiện. Được, kiên nhẫn một chút, đợi họ đi là được rồi.
“Cố Anh Kiệt đang làm gì?” Một lúc sau Tần Vũ Phi lại hỏi.
Robert vội trả lời: “Anh ta đang nói tình hình nghiên cứu thị trường của họ với Cừu phó tổng. Minh Đức đúng là rất lợi hại, điều tra thị trường rất cặn kẽ, báo cáo cũng rất đặc sắc”. Robert đang định chụp lại ghi chép của mình cho Tần Vũ Phi. Không ngờ Tần Vũ Phi nhắn qua một câu: “Đặc sắc thì bỏ qua đi, không cần nói”.
Robert sầm mặt dừng động tác trên tay lại.
“Có động tĩnh không quan trọng gì thì anh hãy nói với tôi.”
“Đó là cái gì?”
“Thì là Cố phó tổng của Minh Đức họ có nhắc đến chuyện kỳ lạ gì không, hoặc giả anh ta khi nào thì ra về.”
Động tĩnh không quan trọng? Robert không còn lời nào để nói.
Một lúc sau, Robert báo cáo: “Cố phó tổng nói muốn tham quan phòng làm việc ở tầng này một chút, Hứa tổng dẫn anh ta đi rồi”. Cái này có thể xem là động tĩnh không quan trọng không? Tần Vũ Phi cảnh giác quét mắt qua phòng làm việc, cửa đã khóa, tường cũng không có lỗ hổng. Bên ngoài chắc chắn không thấy được có người đang trốn trong này. Đang nghĩ chợt nghe có tiếng người nói chuyện ở bên ngoài. Tần Vũ Phi rón rén đến trốn sau cửa như một tên trộm.
Cô nghe thấy tiếng Cố Anh Kiệt hỏi: “Đây chính là phòng làm việc của Vũ Phi?”.
Vũ Phi? Ai cho phép anh gọi kiểu đó hả?
Tần Vũ Phi tức đến nghiến răng. Người này chắc chắn là cố ý, đúng là quá gian xảo, vậy mới nói bụng dạ đàn ông đều đen tối, Cố Anh Kiệt cũng chẳng tốt đẹp được đâu.
“Đúng vậy, tiếc là hôm nay con bé không có ở đây”. Đây là giọng của Hứa Văn Chính.
“Không sao, sẽ có cơ hội gặp mà.” Câu này của Cố Anh Kiệt cô nghe không được rõ lắm, chắc họ đã rời khỏi cửa phòng làm việc của cô rồi.
Tuy biết Cố Anh Kiệt không biết mình đang trốn sau cửa nhưng Tần Vũ Phi vẫn cảm thấy anh cố ý nói cho cô nghe.
Trong một lúc không cách nào hình dung được tâm trạng mình, cũng không rõ mình muốn làm gì, Tần Vũ Phi cảm thấy rất đau đầu. Cô bắt đầu thấy hối hận rồi, lúc đầu không nên trốn, cô đúng là bị rút não rồi. Bây giờ muốn ra lại không ra được, làm vậy càng mất mặt hơn, khác nào cho anh thấy cô sợ anh, quá bị động.
Tần Vũ Phi đi tới đi lui trong phòng, không nghĩ ra cách nào, một lúc sau, nghe thấy tiếng báo có tin nhắn tới của phần mềm trò chuyện trên máy tính, cô trở về trước máy tính xem, là Robert: “Lão đại, Cừu phó tổng nói không còn việc gì nữa, mấy người chúng tôi có thể trở về. Tôi về nhé”.
“Người của Minh Đức đâu rồi?” Tần Vũ Phi hỏi, chắc tan họp rồi nhỉ?
“Họ vẫn đang ở đây. Cố phó tổng nói còn có vài vấn đề muốn học hỏi. Mấy người họ còn phải nói chuyện tiếp. Tôi về trước đây, trở về rồi nói.” Robert thấy những người bình thường họp chung với anh ấy đều đã rời đi, chỉ còn mỗi anh ấy ngồi lại, bị nhiều lãnh đạo nhìn chằm chằm như vậy thật lúng túng. Anh ấy không dám nhiều lời nữa, đóng máy tính lại vội vàng chạy về phòng thị trường của mình.
Robert trở về chỗ ngồi mở máy tính lên, câu hỏi của Tần Vũ Phi liền nhảy ra trên màn hình, cô muốn biết bên phía Minh Đức có nói chuyện gì đặc biệt hay không. Robert nhăn mặt, anh ấy thật sự không phải người thích hợp để làm gián điệp, thật sự không nghe ra Minh Đức có nói đến chuyện gì đặc biệt, nhưng về mặt sản phẩm và nghiệp vụ thì họ nghiên cứu rất kỹ. Anh ấy thấy được vẻ mặt vui vẻ của Hứa tổng và Cừu phó tổng, họ rõ ràng rất hài lòng với đối tác lần này.
Robert cũng cảm thấy được tâm trạng kỳ lạ của Tần Vũ Phi, thật không dám khen ngợi Minh Đức trước mặt cô. May mà Tần Vũ Phi không nói gì nữa, cũng không gọi anh ấy vào phòng tiếp tục cuộc họp khi nãy, cả cửa phòng làm việc cũng không hề mở, tựa như cô thật sự không có mặt ở đây vậy.
Nhưng một lúc sau, khung đối thoại lại hiện lên trên màn hình của Robert, Tần Vũ Phi gửi đến, cô bảo anh ấy đến phòng họp xem thử xem người của Minh Đức đã đi hay chưa? Robert cứng người, phòng họp đó không gần nhà vệ sinh, cũng không gần phòng trà nước, mà hướng thẳng đến cửa thang máy, anh ấy khơi khơi chạy qua đó thám thính tình hình khác nào tên ngốc lười biếng trong giờ làm việc chứ, làm vậy không bị Cừu phó tổng giết à!
“Anh mang điếu thuốc giả bộ ra ngoài hút đi.”
“Khu hút thuốc ở bên phía nhà vệ sinh đó lão đại à.”
“Vậy anh cầm điện thoại giả vờ tín hiệu không tốt, ra ngoài bắt sóng đi.”
“Làm gì có chuyện ngớ ngẩn vậy chứ?”
“Sẽ không có ai chú ý đến anh đâu, được chưa! Đi đi!”
Dấu chấm than sau chữ “đi” khiến Robert cảm thấy được khí thế của Tần Vũ Phi, anh ấy nhăn mặt, cầm theo điện thoại ra ngoài. Một lúc sau Robert trở lại báo cáo, đám người Cố Anh Kiệt và Cửu Chính Khanh vẫn còn trong phòng họp.
Tần Vũ Phi nổi nóng, người này định ở lại đây luôn hay sao vậy?
Hai mươi phút sau cô lại bảo Robert đi xem thử. Robert trở lại rất nhanh, nói Hứa Tổng và mấy người phòng sản phẩm đều đi rồi, Vương Thành và những người khác của Minh Đức cũng đi, nhưng Cố phó tổng và Cừu phó tổng vẫn còn đang nói rất hăng say. Dứt lời anh ấy còn gõ thêm một câu: “Lão đại, tôi không thể đi nữa đâu, đi nữa sẽ bị bắt đến viện tâm thần mất”.
Tần Vũ Phi buồn bực nhìn chằm chằm màn hình máy tính, còn không lâu nữa là đến giờ tan tầm rồi, hôm nay cô đã hứa với mẹ sẽ về sớm cùng bà đi làm tóc. Cố Anh Kiệt anh xong chưa vậy, cứ ăn vạ ở đây không đi là ý gì? Còn tên Cừu Chính Khanh kia nữa, thời gian làm việc quý báu, anh ở đó nói chuyện trên trời dưới đất với người khác mà không thấy áy náy à? Tinh thần yêu nghề của anh đi đâu rồi? Còn nữa, có hai người thôi sao không về phòng làm việc mà nói, chiếm cả phòng họp như vậy quả là quá lãng phí mà, đàn ông con trai mà lười di chuyển như vậy là không tốt.
Tần Vũ Phi mắng thầm trong lòng, nhìn lại đồng hồ, ra quyết định, đang nghĩ dứt khoát mặc kệ hết, mắc mớ gì cô phải trốn chứ, Cố Anh Kiệt có gì ghê gớm đâu, cô là Tần Vũ Phi đó, ai sợ ai!
Lúc này điện thoại đổ chuông, Tần Vũ Phi bị tiếng chuông dọa nhảy dựng lên, theo phản xạ nghĩ ngay là Cố Anh Kiệt gọi đến, đang giận người này sao không giữ chữ tín nhưng vừa cầm điện thoại lên thì thấy là Doãn Đình gọi.
Cơn giận của Tần Vũ Phi mất ngay, tâm trạng còn có chút nhẹ nhõm. Cô định thần lại, nhận điện thoại.
Doãn Đình gọi đến để hỏi tối nay có cùng đi ăn được không, cô ấy vừa tìm được trên mạng một nhà hàng rất khá, muốn đi ăn thử.
Tần Vũ Phi không có thời gian, nhưng Doãn Đình hẹn cô ăn cơm khiến cô đột nhiên nghĩ ra một cách: “Tiểu Đình này, hôm nay mình hẹn ra ngoài với mẹ rồi, hôm khác mời cậu ăn. Nhưng bây giờ cậu có rảnh không, qua giúp mình một chút, được không?”.
Doãn Đình làm công việc hành chính cho xưởng in của bố cô ấy, cách chỗ Tần Vũ Phi cũng khá gần. Vừa nghe Tần Vũ Phi cần giúp, chưa hỏi là chuyện gì cô ấy đã đồng ý ngay. Kết quả sau khi nghe Tần Vũ Phi nói, cô ấy có chút ngây người.
Cái gì mà Cố Anh Kiệt ăn vạ không chịu đi, gì mà Tần Vũ Phi nói dối là mình đi vắng không tham gia cuộc họp, bây giờ thì hay rồi, bị nhốt trong phòng làm việc không ra được. “Cả nhà vệ sinh mình cũng không dám đi.” Tần Vũ Phi dứt lời còn làm ra vẻ đáng thương. “Cho nên, cậu đến tìm mình, mình đi vắng, thế là đi loanh quanh vô tình gặp được Cố Anh Kiệt, hẹn gặp không bằng tình cờ gặp mà, cậu cứ nói anh ta thường xuyên đến quán của anh cậu ủng hộ, trước kia cậu cũng có chút ý với anh ta, nên mời anh ta cùng đi ăn bữa cơm. À, đúng rồi, vừa hay đúng giờ tan tầm. Sau khi dụ được anh ta đi rồi, cậu muốn cùng anh ta ăn cơm thì đi, không thì tìm cớ rút lui. Tóm lại chỉ cần dẫn anh ta đi, đừng cản trở tớ ra về là được.”
Doãn Đình khóc không ra nước mắt, không ngờ nhiệm vụ lại có độ khó cao đến thế!
“Chưa chắc Cố Anh Kiệt chịu đi cùng tớ mà! Lỡ như tớ mời mà anh ấy không chịu đi thì sao?”
“Không có đâu, anh ta sẽ không làm cậu mất mặt trước mặt người khác đâu. Người này lúc nào cũng thích tỏ ra phong độ mà.” Tần Vũ Phi vẫn nhớ trong buổi tiệc sinh nhật của cô ngày trước, cô bảo Cố Anh Kiệt khiêu vũ với Doãn Đình, tuy anh không mấy vui vẻ nhưng trước mặt mọi người vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Tần Vũ Phi lại thấy ngứa ngáy trong lòng, loại đàn ông như thế này quả không tin được mà, phong độ đàn ông gì đó thật đáng ghét. Lăng nhăng đào hoa! Anh còn dám nói anh không phải!
Doãn Đình hơi khó xử, bảo cô ấy đi chọc Cố Anh Kiệt cô ấy có phần không dám, trước đây chọc phải một lần đã khiến cho Tần Vũ Phi và anh cãi nhau một trận, ngượng biết bao nhiêu. Nhưng Tần Vũ Phi đã nhờ cô ấy giúp, bất luận thế nào cô ấy cũng phải giúp. Dù việc đó có mất mặt mấy, ấu trĩ mấy cô ấy cũng chịu. Ai bảo họ là bạn bè thân thiết chứ! Thế là Doãn Đình đành đi!
Robert vừa vào phòng họp liền nhận được ánh mắt của mọi người trong phòng, nhất là Cố Anh Kiệt bên Minh Đức, ánh mắt anh đặc biệt sắc bén. Robert nhận ra anh, cũng nhận ra Vương Thành đang ngồi bên cạnh anh, lúc tổ chức họp báo công bố tin tức đã từng gặp.
Da đầu Robert tê dại, làm theo lời dặn của Tần Vũ Phi, nói rằng cô đã ra ngoài, thư ký không chú ý, lúc nãy đến gõ cửa mới phát hiện ra.
“Không sao, ngồi đi.” Hứa Văn Chính khách khí nói, Robert ngồi xuống. Anh ấy còn để ý thấy Cừu phó tổng nhíu mày không vui, không biết là giận thư ký quá lơ là hay giận Tần Vũ Phi vắng mặt khiến anh ta mất mặt với khách hàng nữa.
Cuộc họp tiếp tục tiến hành. Robert lắng nghe, đã biết có chuyện gì rồi. Thì ra Minh Đức thu thập được một số sản phẩm tiêu thụ rất tốt trên thị trường, tổng hợp và so sánh các công đoạn chế tác, gia công và nguyên liệu với nhau, họ sang đây tìm Hứa Chính Văn để thảo luận việc cải tiến nguyên liệu, nâng cao chất lượng sản phẩm, thành tích tiêu thụ của những sản phẩm có tiếng đó không chỉ dựa vào sản phẩm, còn liên quan rất lớn đến thị trường tiêu thụ. Hứa Chính Văn là người rất tích cực, Minh Đức chủ động như vậy khiến ông rất vui, hơn nữa họ còn đề ra ý kiến và cách nghĩ rất hay, còn kiến nghị cho hai phòng thị trường và tiêu thụ cũng tham gia, Hứa Chính Văn gật đầu ngay tắp lự, dẫn theo lính giỏi của mình và đám người Cố Anh Kiệt xuống tầng dưới, tìm Cừu Chính Khanh cùng thảo luận.
Robert báo cáo lại tình hình cho Tần Vũ Phi qua mạng. Tần Vũ Phi tức giận, xem đó, quả nhiên là Cố Anh Kiệt cố tình bày trò mà. Vẽ chuyện, xưởng cung ứng chỉ cần cung cấp hàng theo nhu cầu là được rồi, còn muốn nhúng tay vào chuyện chế tạo sản phẩm và thị trường tiêu thụ của họ, tích cực như vậy để làm gì? Chắc chắn anh đến là để bắt cô.
Tần Vũ Phi nhìn cánh cửa phòng làm việc, đã khóa đàng hoàng rồi, cô đi vắng, đi vắng đó, anh đánh đến tận cửa cũng vô ích.
Tần Vũ Phi dặn Robert phải giữ mồm giữ miệng, còn nhắc anh đừng để người bên cạnh thấy được anh viết gì trên máy tính hay đang nói chuyện với ai.
Robert cảm thấy áp lực rất lớn. Đây đâu phải là họp, đây rõ là đi nằm vùng trong trại địch mà!
“Mọi người đang ở phòng họp nào?”
“Phòng số bốn.” Robert đáp.
Phòng họp số bốn à, Tần Vũ Phi nhíu mày, từ chỗ phòng làm việc cô ra thang máy bắt buộc phải đi ngang nơi đó, hơn nữa hai mặt đều là kính, nếu bây giờ cô lén bỏ chạy chắc chắn sẽ bị phát hiện. Được, kiên nhẫn một chút, đợi họ đi là được rồi.
“Cố Anh Kiệt đang làm gì?” Một lúc sau Tần Vũ Phi lại hỏi.
Robert vội trả lời: “Anh ta đang nói tình hình nghiên cứu thị trường của họ với Cừu phó tổng. Minh Đức đúng là rất lợi hại, điều tra thị trường rất cặn kẽ, báo cáo cũng rất đặc sắc”. Robert đang định chụp lại ghi chép của mình cho Tần Vũ Phi. Không ngờ Tần Vũ Phi nhắn qua một câu: “Đặc sắc thì bỏ qua đi, không cần nói”.
Robert sầm mặt dừng động tác trên tay lại.
“Có động tĩnh không quan trọng gì thì anh hãy nói với tôi.”
“Đó là cái gì?”
“Thì là Cố phó tổng của Minh Đức họ có nhắc đến chuyện kỳ lạ gì không, hoặc giả anh ta khi nào thì ra về.”
Động tĩnh không quan trọng? Robert không còn lời nào để nói.
Một lúc sau, Robert báo cáo: “Cố phó tổng nói muốn tham quan phòng làm việc ở tầng này một chút, Hứa tổng dẫn anh ta đi rồi”. Cái này có thể xem là động tĩnh không quan trọng không? Tần Vũ Phi cảnh giác quét mắt qua phòng làm việc, cửa đã khóa, tường cũng không có lỗ hổng. Bên ngoài chắc chắn không thấy được có người đang trốn trong này. Đang nghĩ chợt nghe có tiếng người nói chuyện ở bên ngoài. Tần Vũ Phi rón rén đến trốn sau cửa như một tên trộm.
Cô nghe thấy tiếng Cố Anh Kiệt hỏi: “Đây chính là phòng làm việc của Vũ Phi?”.
Vũ Phi? Ai cho phép anh gọi kiểu đó hả?
Tần Vũ Phi tức đến nghiến răng. Người này chắc chắn là cố ý, đúng là quá gian xảo, vậy mới nói bụng dạ đàn ông đều đen tối, Cố Anh Kiệt cũng chẳng tốt đẹp được đâu.
“Đúng vậy, tiếc là hôm nay con bé không có ở đây”. Đây là giọng của Hứa Văn Chính.
“Không sao, sẽ có cơ hội gặp mà.” Câu này của Cố Anh Kiệt cô nghe không được rõ lắm, chắc họ đã rời khỏi cửa phòng làm việc của cô rồi.
Tuy biết Cố Anh Kiệt không biết mình đang trốn sau cửa nhưng Tần Vũ Phi vẫn cảm thấy anh cố ý nói cho cô nghe.
Trong một lúc không cách nào hình dung được tâm trạng mình, cũng không rõ mình muốn làm gì, Tần Vũ Phi cảm thấy rất đau đầu. Cô bắt đầu thấy hối hận rồi, lúc đầu không nên trốn, cô đúng là bị rút não rồi. Bây giờ muốn ra lại không ra được, làm vậy càng mất mặt hơn, khác nào cho anh thấy cô sợ anh, quá bị động.
Tần Vũ Phi đi tới đi lui trong phòng, không nghĩ ra cách nào, một lúc sau, nghe thấy tiếng báo có tin nhắn tới của phần mềm trò chuyện trên máy tính, cô trở về trước máy tính xem, là Robert: “Lão đại, Cừu phó tổng nói không còn việc gì nữa, mấy người chúng tôi có thể trở về. Tôi về nhé”.
“Người của Minh Đức đâu rồi?” Tần Vũ Phi hỏi, chắc tan họp rồi nhỉ?
“Họ vẫn đang ở đây. Cố phó tổng nói còn có vài vấn đề muốn học hỏi. Mấy người họ còn phải nói chuyện tiếp. Tôi về trước đây, trở về rồi nói.” Robert thấy những người bình thường họp chung với anh ấy đều đã rời đi, chỉ còn mỗi anh ấy ngồi lại, bị nhiều lãnh đạo nhìn chằm chằm như vậy thật lúng túng. Anh ấy không dám nhiều lời nữa, đóng máy tính lại vội vàng chạy về phòng thị trường của mình.
Robert trở về chỗ ngồi mở máy tính lên, câu hỏi của Tần Vũ Phi liền nhảy ra trên màn hình, cô muốn biết bên phía Minh Đức có nói chuyện gì đặc biệt hay không. Robert nhăn mặt, anh ấy thật sự không phải người thích hợp để làm gián điệp, thật sự không nghe ra Minh Đức có nói đến chuyện gì đặc biệt, nhưng về mặt sản phẩm và nghiệp vụ thì họ nghiên cứu rất kỹ. Anh ấy thấy được vẻ mặt vui vẻ của Hứa tổng và Cừu phó tổng, họ rõ ràng rất hài lòng với đối tác lần này.
Robert cũng cảm thấy được tâm trạng kỳ lạ của Tần Vũ Phi, thật không dám khen ngợi Minh Đức trước mặt cô. May mà Tần Vũ Phi không nói gì nữa, cũng không gọi anh ấy vào phòng tiếp tục cuộc họp khi nãy, cả cửa phòng làm việc cũng không hề mở, tựa như cô thật sự không có mặt ở đây vậy.
Nhưng một lúc sau, khung đối thoại lại hiện lên trên màn hình của Robert, Tần Vũ Phi gửi đến, cô bảo anh ấy đến phòng họp xem thử xem người của Minh Đức đã đi hay chưa? Robert cứng người, phòng họp đó không gần nhà vệ sinh, cũng không gần phòng trà nước, mà hướng thẳng đến cửa thang máy, anh ấy khơi khơi chạy qua đó thám thính tình hình khác nào tên ngốc lười biếng trong giờ làm việc chứ, làm vậy không bị Cừu phó tổng giết à!
“Anh mang điếu thuốc giả bộ ra ngoài hút đi.”
“Khu hút thuốc ở bên phía nhà vệ sinh đó lão đại à.”
“Vậy anh cầm điện thoại giả vờ tín hiệu không tốt, ra ngoài bắt sóng đi.”
“Làm gì có chuyện ngớ ngẩn vậy chứ?”
“Sẽ không có ai chú ý đến anh đâu, được chưa! Đi đi!”
Dấu chấm than sau chữ “đi” khiến Robert cảm thấy được khí thế của Tần Vũ Phi, anh ấy nhăn mặt, cầm theo điện thoại ra ngoài. Một lúc sau Robert trở lại báo cáo, đám người Cố Anh Kiệt và Cửu Chính Khanh vẫn còn trong phòng họp.
Tần Vũ Phi nổi nóng, người này định ở lại đây luôn hay sao vậy?
Hai mươi phút sau cô lại bảo Robert đi xem thử. Robert trở lại rất nhanh, nói Hứa Tổng và mấy người phòng sản phẩm đều đi rồi, Vương Thành và những người khác của Minh Đức cũng đi, nhưng Cố phó tổng và Cừu phó tổng vẫn còn đang nói rất hăng say. Dứt lời anh ấy còn gõ thêm một câu: “Lão đại, tôi không thể đi nữa đâu, đi nữa sẽ bị bắt đến viện tâm thần mất”.
Tần Vũ Phi buồn bực nhìn chằm chằm màn hình máy tính, còn không lâu nữa là đến giờ tan tầm rồi, hôm nay cô đã hứa với mẹ sẽ về sớm cùng bà đi làm tóc. Cố Anh Kiệt anh xong chưa vậy, cứ ăn vạ ở đây không đi là ý gì? Còn tên Cừu Chính Khanh kia nữa, thời gian làm việc quý báu, anh ở đó nói chuyện trên trời dưới đất với người khác mà không thấy áy náy à? Tinh thần yêu nghề của anh đi đâu rồi? Còn nữa, có hai người thôi sao không về phòng làm việc mà nói, chiếm cả phòng họp như vậy quả là quá lãng phí mà, đàn ông con trai mà lười di chuyển như vậy là không tốt.
Tần Vũ Phi mắng thầm trong lòng, nhìn lại đồng hồ, ra quyết định, đang nghĩ dứt khoát mặc kệ hết, mắc mớ gì cô phải trốn chứ, Cố Anh Kiệt có gì ghê gớm đâu, cô là Tần Vũ Phi đó, ai sợ ai!
Lúc này điện thoại đổ chuông, Tần Vũ Phi bị tiếng chuông dọa nhảy dựng lên, theo phản xạ nghĩ ngay là Cố Anh Kiệt gọi đến, đang giận người này sao không giữ chữ tín nhưng vừa cầm điện thoại lên thì thấy là Doãn Đình gọi.
Cơn giận của Tần Vũ Phi mất ngay, tâm trạng còn có chút nhẹ nhõm. Cô định thần lại, nhận điện thoại.
Doãn Đình gọi đến để hỏi tối nay có cùng đi ăn được không, cô ấy vừa tìm được trên mạng một nhà hàng rất khá, muốn đi ăn thử.
Tần Vũ Phi không có thời gian, nhưng Doãn Đình hẹn cô ăn cơm khiến cô đột nhiên nghĩ ra một cách: “Tiểu Đình này, hôm nay mình hẹn ra ngoài với mẹ rồi, hôm khác mời cậu ăn. Nhưng bây giờ cậu có rảnh không, qua giúp mình một chút, được không?”.
Doãn Đình làm công việc hành chính cho xưởng in của bố cô ấy, cách chỗ Tần Vũ Phi cũng khá gần. Vừa nghe Tần Vũ Phi cần giúp, chưa hỏi là chuyện gì cô ấy đã đồng ý ngay. Kết quả sau khi nghe Tần Vũ Phi nói, cô ấy có chút ngây người.
Cái gì mà Cố Anh Kiệt ăn vạ không chịu đi, gì mà Tần Vũ Phi nói dối là mình đi vắng không tham gia cuộc họp, bây giờ thì hay rồi, bị nhốt trong phòng làm việc không ra được. “Cả nhà vệ sinh mình cũng không dám đi.” Tần Vũ Phi dứt lời còn làm ra vẻ đáng thương. “Cho nên, cậu đến tìm mình, mình đi vắng, thế là đi loanh quanh vô tình gặp được Cố Anh Kiệt, hẹn gặp không bằng tình cờ gặp mà, cậu cứ nói anh ta thường xuyên đến quán của anh cậu ủng hộ, trước kia cậu cũng có chút ý với anh ta, nên mời anh ta cùng đi ăn bữa cơm. À, đúng rồi, vừa hay đúng giờ tan tầm. Sau khi dụ được anh ta đi rồi, cậu muốn cùng anh ta ăn cơm thì đi, không thì tìm cớ rút lui. Tóm lại chỉ cần dẫn anh ta đi, đừng cản trở tớ ra về là được.”
Doãn Đình khóc không ra nước mắt, không ngờ nhiệm vụ lại có độ khó cao đến thế!
“Chưa chắc Cố Anh Kiệt chịu đi cùng tớ mà! Lỡ như tớ mời mà anh ấy không chịu đi thì sao?”
“Không có đâu, anh ta sẽ không làm cậu mất mặt trước mặt người khác đâu. Người này lúc nào cũng thích tỏ ra phong độ mà.” Tần Vũ Phi vẫn nhớ trong buổi tiệc sinh nhật của cô ngày trước, cô bảo Cố Anh Kiệt khiêu vũ với Doãn Đình, tuy anh không mấy vui vẻ nhưng trước mặt mọi người vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Tần Vũ Phi lại thấy ngứa ngáy trong lòng, loại đàn ông như thế này quả không tin được mà, phong độ đàn ông gì đó thật đáng ghét. Lăng nhăng đào hoa! Anh còn dám nói anh không phải!
Doãn Đình hơi khó xử, bảo cô ấy đi chọc Cố Anh Kiệt cô ấy có phần không dám, trước đây chọc phải một lần đã khiến cho Tần Vũ Phi và anh cãi nhau một trận, ngượng biết bao nhiêu. Nhưng Tần Vũ Phi đã nhờ cô ấy giúp, bất luận thế nào cô ấy cũng phải giúp. Dù việc đó có mất mặt mấy, ấu trĩ mấy cô ấy cũng chịu. Ai bảo họ là bạn bè thân thiết chứ! Thế là Doãn Đình đành đi!
Danh sách chương