9527 vội khóc lóc xin tha: [Ta không lừa các ngươi thật mà, Động Động Yêu đại nhân, dù ngài có đánh chết người ta, người ta cũng hết cách!]

Lý Nhược Thủy thở dài cản Động Động Yêu lại: [Thôi, ba ngày một nhiệm vụ, tính ra thì cũng là hơn hai tháng. Hiện giờ còn chưa khai chiến, dù có điều binh ngay thì ít nhất cũng phải mất hơn một tháng thì ba người anh họ của ta mới có thể hành quân từ biên quan tới Miên Châu. Cộng thêm thời gian đưa tin tới biên quan thì cũng là hơn nửa tháng, đã đủ rồi.]

Nhưng tiền đề là một tháng sau nàng phải khởi hành tới Miên Châu.

Lúc này Động Động Yêu mới cất nắm tay, nhưng vẫn không quên cảnh cáo 9527: [Tốt nhất là ngươi hãy an phận, nếu không, dù Thủy Thủy có cản, ta cũng sẽ đánh ngươi.]

Hiếm khi thấy 9527 khúm núm: [Vâng vâng, chắc chắn người ta sẽ ngoan mà.]

Giằng co mãi như thế, Lý Nhược Thủy đã nghe được tiếng gà gáy ở hậu viện: [Ngủ thôi ngủ thôi.]

Nàng ngủ một giấc đến giờ thìn ngày hôm sau, mặt trời lên cao chiếu nóng cả mông. Động Động Yêu nằm ngửa ở bàn trà bên cửa sổ tắm nắng, 9527 và 9528thì vờn quanh người nó.

Lý Nhược Thủy vừa dậy thì Kim Ngân và Mỹ Ngọc trong phòng lập tức hỏi vết thương trên người nàng. Sau khi thoa thuốc xong Lý Nhược Thủy đi rửa mặt, ăn sáng rồi mới nghe nói là lão tướng quân đến đây được một lúc.

Nàng vội vã đi gặp ông ngoại.

Nói tới hai ông cháu, cũng không nói gì nhiều, đa phần là Thẩm lão tướng quân dặn dò nàng cẩn thận, bảo Kim Ngân Mỹ Ngọc bảo vệ nàng. Sau khi tiễn ông cụ đi rồi, nàng tới gặp bà nội, bấy giờ mới đến thư phòng của cha để lục lọi mấy bức tranh.



Văn thị thì biết, chỉ là nghe Lý Nhược Thủy nói mình muốn tìm một bức tranh tặng cho Tư Vân Tranh thì bà ấy cảm thấy cũng đúng. Bà ấy thầm nghĩ, tuy là cha của Lý Nhược Thủy rất quý những bức họa cổ này nhưng cũng là tặng cho con rể tương lai của ông, nên bà ấy không cản. Trái lại, Văn thị còn lấy chút quà tặng kèm, sai người hầu đi tặng kèm theo tranh của Lý Nhược Thủy.

Vốn dĩ Lý Nhược Thủy định tự đến tặng quà cảm ơn, nhưng Văn thị sợ nên không cho nàng ra đường.

Bên phía Trường Ninh Vương phủ, Tư Vân Tranh thức trắng đêm, đầu đêm là thẩm vấn tội phạm trong thiên lao với Đổng Hạc Nam, cuối đêm là lo lắng bên phía Lý Nhược Thủy, cũng ngóng trông món quà mà nàng đưa tới.

Hắn cứ chờ như thế, mọi người khuyên hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi hắn lại dậy xủ lý công vụ. Khó khăn lắm mới đến buổi chiều, cuối cùng hắn cũng nghe được tiếng bẩm báo của người hầu, nói là người nhà họ Lý đưa quà đến. Lòng Tư Vân Tranh vui sướng không thôi, vội vàng sai người đưa tới đây.

Chỉ mới nhìn là hắn đã thấy được bức tranh cổ trong đống quà cáp kia, hắn vội vã lấy vào, đi tới thư phòng rồi cẩn thận quan sát bức tranh kia. Khi đang hăng say, hắn chợt nghiêm mặt gọi A Kha lấy một lưỡi dao mỏng tới đây, tách mở lớp giấu kép trong tranh, không ngoài dự đoán, hắn lấy được bản đồ phân bố mỏ sắt Miên Châu.

Mặc dù đây là niềm vui mà Tư Vân Tranh đã biết từ trước nhưng khi thấy bản đồ được miêu tả cẩn thận như thế, từng ngọn núi từng gốc cây đều rất sống động, Tư Vân Tranh cũng rất mừng rỡ, “Nhược Thủy muội muội đã lập công lớn.”

A Kha không thể nghe được tiếng lòng của Lý Nhược Thủy, cứ tưởng là vô tình thôi, vui vẻ nói, “Cũng nhờ thế tử gia nhìn rõ mọi việc, lại phát hiện được điều bất thường trong tranh.

Nói thẳng ra kỹ thuật giấu tranh trong bức họa này rất tài tình, không biết trong thời gian ngắn như thế, làm sao Nhược Thủy muội muội có thể làm được. Nếu không phải mình đã biết từ trước, mình khó mà nhận ra được, cũng không thể phá hỏng một bức tranh đẹp như thế.

“Vào cung.”

Hắn còn có rất nhiều chuyện phải báo cho hoàng bá phụ! Vì chờ bản đồ này nên hôm nay hắn chưa vào cung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện