- Chị Hương, chị vào nhà cùng em đi chứ.

- Ừ.

Nói xong, tôi chạy đến, bế xốc bé Heo, vui mừng biết chừng nào.

- Em biết chuyện rồi hả? Giờ thì em trở thành em gái họ của chị rồi. Hi hi.

- Mẹ kể chuyện xong thì em thấy vui lắm ý. Không ngờ lại là chị nha.

- Ừ. Thôi vào nhà nào.

Thả bé Heo xuống, hai chúng tôi tung tăng chạy nhảy rất là thú vị. Ôi, đến bây giờ tôi mới chịu nhìn kĩ lại căn nhà này. Nó to vượt sức tưởng tượng luôn, hai bên đường đi được bày rất nhiều cây cảnh đẹp. Trông thật là bắt mắt nha. À, mà khu vườn cũng rộng nữa, bao nhiêu là hoa và cây xanh. Vừa đặt chân vào bên trong, tôi đã sửng sốt không nói thành lời, vì nó quá đẹp và mê người. Tôi chưa bao giờ được thấy kiến trúc như thế này cả, giống như các kiến trúc được kết hợp tạo nên nó. Hiện tại, dì đang ngồi ở phòng khách. Thấy tôi thì mừng rỡ, dì ân cần bảo.

- Tiểu Hương, cháu ngồi xuống đi chứ. Sao lại cứ đứng ra thế? - Hì hì hì. Tại đẹp quá, dì ạ. Mà từ nay dì cứ gọi cháu là Jen đi chứ. Cháu muốn thay đổi một chút.

- Ừ. Giờ cháu thấy đói chưa? Hay để dì bảo người chuẩn bị nha.

- Dạ, không ạ. Cháu sẽ đợi mọi người đầy đủ mà.

- Vậy bé Heo à, con đưa chị lên phòng nha.

Từ đâu bé Heo cười cười, kéo tuột tôi lên phòng còn nói lại.

- Con biết rồi ạ.

Sặc. Tôi kiệt sức mất thôi. Cái cầu thang cứ lòng vòng, quay tròn trong đôi mắt. Khủng khiếp hơn cả nhà Kin. Mà tại sao tôi lại nhắc đến chuyện đó lại làm gì không biết? Chính tôi là rời bỏ anh ấy cơ mà. Làm gì còn tư cách để nhắc đến cái tên cao quý đó chứ? Không được. 

Tôi phải quên đi mới được. Đầu tôi rối như tơ vòng. Kin, Kin, Kin… tôi muốn gọi cái tên đó thật nhiều, thật nhiều để cho vơi đi cái nỗi nhớ một người thân mình yêu quý. Và người đó đã chuẩn bị rời xa tôi. Cuối cùng thì tôi vẫn chỉ là một người độc ác như những người con gái khác mà thôi. Đáng lẽ tôi không nên sống trên thế gian này. 

Một người như tôi thật chẳng xứng đáng. Mãi mãi là thế. Tôi sẽ lột xác thành một con người mới. Kể từ giờ phút này, Đinh Ngọc Tiểu Hương đã chết mà thay vào đó là Jenny William. Goodbye. Cánh cửa mở. Một căn phòng tuyệt đẹp hiện ra. Toàn bộ đều được trang trí bằng màu trắng. Trông thật bắt mắt. Chưa bao giờ tôi nghĩ ước mơ có một căn phòng như thế này lại trở thành hiện thực nha. Vui ơi là vui luôn! Tôi cứ mải nhìn, nhìn, nhìn mà chẳng biết bé Heo đang gọi tôi khàn cả cổ.

- Chị Jen, chị Jen, CHỊ JEN…

Khi bé hét lên, tôi mới tỉnh lại, trở về hiện tại. Nhưng mà cả tâm trí cứ bay tận đẩu tận đâu đến tôi còn chẳng biết. Hình như đồ dùng đã được sắp xếp rất ngăn nắp. Một cảm giác ấm áp bao trùm tất cả. Rồi tôi ngả người xuống dường, mắt thì lim da lim dim. Oáp. Buồn ngủ thế nhỉ? Lại còn mệt giã người. Thôi kệ. Cứ đi ngủ đã. Lôi bé Heo cùng nằm, tôi ôm cô bé như một chú gấu bông mềm mại. Vài phút sau, tôi chìm vào mộng đẹp. Sao ai cứ gọi tôi vậy hả? Đừng có làm phiền tôi nữa. Để im cho tôi ngủ đi mà. Ra ngoài đi. Không thể chịu đựng được nữa rồi. Khẽ nhíu mày, tôi ngái ngủ.

- Cho con ngủ thêm 5 phút nữa thôi…

- Jenny, dậy đi, xuống ăn cơm đi nào. Nghe đến chữ “cơm” tôi bật dậy y như con lật đật, phi thẳng vào trong phòng tắm, hất nước vào mặt cho tỉnh hẳn, xúc miệng. Có mặt tại bàn ăn dù mình là người muộn nhất. Người đầu tiên thắc mắc chính là chú. Đáng lẽ tôi đã định nói là mệt quá nên ngủ thiếp đi nhưng anh Quân là rất quá đáng nha. Tự dưng lại bảo tôi là heo nên ngủ nhiều là phải. Hức hức hức. Tôi khóc không ra nước mắt mà không giải thích được khi cứ chưa nói xong là anh Quân lại thêm bớt vào. Mọi người cười rộ lên khiến tôi đỏ mặt, chỉ biết cúi đầu. Đột nhiên, dì thay đổi chủ đề.

- Jenny này, có phải lúc đi học về cháu gặp Thiên Ân đúng không?

- Dạ?

Ớ? Tại vì sao mà dì lại hỏi vậy? Lại còn biết nữa chứ? Hay bác Jack nói? Không, bác ấy đâu có biết đâu. Thiên Ân? Dì quen hắn thì phải? Ôi, tôi chẳng hiểu gì hết cả. A, tôi nhớ ra rồi. Hình như hắn có nói với tôi là đã thông báo cho dì rồi mà.

- Vâng ạ. Nhưng sao vậy dì?

- Vậy cháu có quen nó hả?

- Một chút ạ.

- Ừ. Tí nữa lên phòng dì nói chuyện nha. Thôi, mọi người bắt đầu ăn đi nào.

Khó hiểu thật đấy. Mà thôi cứ ăn đi đã. Có gì thì tính sau. Có thực mới vực đạo được chứ? Tuyệt hảo. Ai nấu thế nhỉ? Mà mùi vị này quen lắm. Có vẻ như tôi đã thưởng thức qua rồi. Tò mò quá đi nha. Chết. Miệng tôi lại bắt đầu ton hót, ngứa ngáy rồi đây này.

- Dì ơi, bữa trưa ai làm vậy ạ?

- Là bác Minh – người làm trong nhà.

- Thế ạ? Cháu cứ tưởng là người quen nga~. Tại mấy món này cháu đã nếm qua hay sao ý? Mùi vị rất là quen thuộc luôn à.

- Hay cháu ăn nhiều món quá nên lẫn lộn.

- Cũng có thể ạ.

Tôi tiếp tục ăn, tất cả mọi thắc mắc như một con vi-rút bám lấy tôi không chịu buông. Aishiiiiiiiiiii… Biến đi xem nào. Không biết là bổn tiểu thư đang cần bổ sung năng lượng hả? Xùy… xùy… Mọi hành động của tôi lọt vào mắt Quân. Anh bụp miệng cười nhỏ, cười gian cực luôn.

- Hương, em đang làm gì đấy?

- À, có gì đâu. Mà anh cứ gọi em là Jen đi nha.

- Ừ. Thế mà anh tưởng em đang đuổi ruồi chứ?

Á. Sao trí tưởng tượng của anh Quân phong phú vậy nhỉ? Chắc là đang cố tình chọc tôi đây mà. Quá đáng. Chờ đó. Tôi sẽ trả thù lại cho coi. Bốp. Tôi nhổm dậy, đập một cái thật mạnh vào người anh Quân, rồi cười tươi hơn mặt trời, giọng nói đểu ơi là đểu.

- Con ruồi dám đậu lên người anh. May mà em “đập” hộ nha. Anh phải hậu tạ em đấy.

- Em… em…

- Ơ? Em làm sao ạ? – Tôi cố tình trưng ra cái mặt hồn nhiên nhất.

Thế là anh Quân phải im lặng vì không nói được gì. Ha ha ha. Quả báo, quả bảo. Đã mấy người đụng vào tôi mà có sống yên ổn đâu. Cho dù có là anh Quân đi chăng nữa. Sò rì anh nha. Đắc tội, đắc tội. Nói đi phải nói lại. Tôi không ngờ mình gánh hậu quả nặng nề hơn.

Đó là ăn cơm sặc những mấy lần. Hu hu hu. Sao ông trời lại bất công vậy? Hiền lành, ngoan ngoãn như tôi mà không thương xót gì cả. Mất mặt trước mặt mọi người quá. Ấy vậy mà, anh Quân cùng bé Heo còn cười lăn cười lóc nữa chứ, tay cứ trỏ trỏ về phía tôi. Tức đến nghẹn cổ. 

Tôi thề, thề rằng sẽ giết anh Quân ngay lập tức. Lao đến chỗ anh Quân, tôi chọc lét để anh cười đã đời luôn. Được một trận cười sằng sặc, anh Quân xin hàng. Tôi mãn nguyện mới tha cho. Thấy chưa? Kết cục lấy tôi làm trò cười đấy. Bữa ăn tràn ngập tiếng cười và niềm hạnh phúc. Nhưng nó có giúp trái tim tôi lành lại được không? Từ lúc gặp hắn, tôi đã không còn biết mình nên làm gì nữa.

Cứ cố cười thật nhiều và tất cả mọi người sẽ thấy tôi đang hạnh phúc kể cả Thiên Ân. Đó là điều tôi mong hay sao? Lòng tôi đang từ từ bị xé thành từng mảnh vụn nhỏ. Tại sao yêu lại đau đến thế? Là tôi sai hay do hắn sai? Từng đoạn kí ức như một đoạn băng cũ trở về, ngặm nhấm trái tim. 

Tôi xin phép lên trước. Mỗi bước đi nặng trịch, hai con ngươi ầng ậc nước. Khẽ nhắm mắt, lệ chảy lã chã trên má. Nghẹt thở. Có một bàn tay đang bóp chặt tim tôi. Tôi muốn được yêu mà sao lại khó đến thế? Chẳng lẽ đúng như người ta nói mối tình đầu không bào giờ bền lâu hay sao? Tôi lặng lẽ ngã xuống giường, vục mặt vào gối mà khóc thỏa thích. Đến khi nào nỗi buồn nguôi đi, tôi sẽ dừng lại. Khi nào mới được?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện