Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã đến kì thi thử lần ba.

Kì thi này vẫn là toàn thành phố thi chung. Phong Phi cứ lo Hải Tú bị áp lực, trước hôm thi một ngày thì ngồi chọc cậu liên tục, không ngờ mối lo của Hải Tú lại là hắn. Nhất là phần thi các môn tự nhiên, lần trước thi hắn làm không tốt, để mất rất nhiều điểm không đáng. Lúc cậu phân tích bài thi cho hắn đã đau lòng biết bao nhiêu.

Trước hôm thi, Phong Phi phải đi đến địa điểm thi đã được chia trước – địa điểm này chia theo thứ hạng của mỗi người, hắn được xếp thi ở địa điểm thứ hai. Nói gì đi nữa, đây vẫn là lần đầu tiên hắn tiến xa như vậy.

Xung quanh có một bạn học lớp bên cạnh nhận ra hắn, nhìn đi nhìn lại vẫn rất kinh ngạc – thế mà Phong Phi cùng trường lại thi cùng chỗ với mình. Cậu ta cười nói: “Giỏi lắm, không ngờ mới có một năm thôi mà cậu đã lăn lộn được đến đây.”

Phong Phi cũng cười đáp lại, đang định nói chuyện với cậu bạn kia thì chợt thấy Hải Tú đang ôm cái hộp bút trong suốt dáo dác nhòm vào chỗ thi của hắn.

“Sao vậy?” Phong Phi vẫy vẫy tay, “Tôi đây này, cậu quên mang gì hả?”

Chỗ Hải Tú thi dĩ nhiên là địa điểm đầu tiên – dành cho những học sinh đứng đầu. Vừa nãy cậu cũng đến chỗ thi rồi, không hiểu sao lại chạy ra đây nữa.

Cuối cùng cũng nhìn thấy Phong Phi, hai mắt Hải Tú sáng lên, nhìn quanh thấy giám thị canh thi chưa đến thì yên tâm đi vào phòng. Phong Phi hỏi: “Sao vậy?”

“Cho cậu cái này…” Hải Tú đổi cây bút chì 2B của mình cho hắn, nói chắc nịch: “Lần nào tớ xài cái này thi bài tự nhiên cũng được điểm cao, giờ cho cậu xài nhất định điểm cũng sẽ cao. Cậu đừng lo, đừng… đừng căng thẳng quá. Lần này cậu sẽ không làm sai nữa đâu.”

Phong Phi bật cười đáp ứng: “Được.”

Hải Tú vẫn cứ xoắn xuýt, lại nói: “Nhớ đừng tô sai ô, sai là không có điểm đâu… Lúc thi lý nhớ phân tích lực thì phải có trọng lực, cậu hay quên lắm… Còn nữa, phản ứng oxi hóa-khử thì phải có điều kiện, phải biết chất nào khử chất nào oxi hóa, không được quên nhớ chưa. Còn nữa còn nữa…”

Phong Phi lẳng lặng nghe, ánh mắt tràn ngập ý cười, cậu nói gì thì hắn nghe nấy, cứ liên tục gật đầu.

Hải Tú đào cho hết, những gì cậu nghĩ hắn có thể sai phải nói cho bằng hết, nói rất nhanh nhưng lại mạch lạc rõ ràng, bạn học bên cạnh Phong Phi ngồi nghe mà cũng đơ ra. Cậu cứ nói một tràng như thế rồi mới dừng lại nghỉ, dặn dò hắn: “Làm bài theo thứ tự, đừng mới vào đã nhảy vô bài cuối rồi tốn thời gian, bài đó làm được thì làm, không được thì cứ cố nhớ mấy cái công thức hay bài nào na ná vậy mà ghi vào, cố gắng làm mấy bước nhưng đừng quá phí thời gian cho nó, còn có…”

Cả hai giám thị coi thi đều đã cầm đề tới, thấy Hải Tú cứ đứng huyên thuyên với Phong Phi thì không hiểu lắm. Hải Tú tranh thủ thời gian nói nốt: “Môn sinh thì không có gì rồi, chỉ cần chú ý mấy bước thí nghiệm, mỗi lần làm chỉ cần thay đổi một điều kiện, những điều kiện khác phải giữ nguyên. Được rồi như vậy đi, tớ đi đây, cố gắng lên.”

Hải Tú ngượng ngùng xách hộp bút rời đi dưới ánh nhìn chăm chăm của hai thầy giám thị. Phong Phi biết cậu bạn kia chắc cũng xem đủ rồi: “Đừng nói cậu ấy là…”

“Ừ… là học sinh nhất khối trường mình đấy.” Hắn khiêm tốn nói, “Tôi cũng hết cách, học sinh nhất khối suốt ngày cứ dặn dò như vậy, tôi không tiến bộ mới là lạ.”

Cậu bạn kia nhìn hắn với ánh mắt đầy hận thù, tức tối sắp xếp lại bút thước, không để ý hắn nữa.

Hắn cười một tiếng đầy khiêu khích, tâm trạng như nở hoa.

Giám thị phát đề thi theo thứ tự, Phong Phi cầm bút của Hải Tú lên, vuốt vuốt đề thi, suy nghĩ thật kĩ càng.

Thi xong phần tự nhiên, Phong Phi chạy tới địa điểm thi số một để tìm Hải Tú. Hai đứa gặp được nhau thì dắt nhau đi ăn trưa.

Hải Tú chưa bao giờ hỏi hắn thi được không nếu chưa thi xong hết, lần này cũng vậy. Phong Phi vẫn tự nói ra: “Tôi thấy ổn, bài cuối tôi tính không ra nhưng chắc chém được kha khá, mất không nhiều điểm đâu… À mà xém chút là tính sai một bài rồi.” Hắn mỉm cười: “Thành tích lần này chắc chắn sẽ không thấp.”

Hải Tú nghe vậy còn vui hơn Phong Phi nữa kìa, cậu hưng phấn thảo luận bài cuối cùng với hắn, đang ăn cơm cũng không quên dặn dò: “Còn môn tiếng Anh nữa, phải thi thật tốt đó. Vững vàng phát huy, đừng viết chữ quá sát nhau, lúc viết văn thì phải viết ngay ngắn…”

Phong Phi luôn miệng đáp ứng, hỏi cậu: “Thi xong được nghỉ một ngày, tối cậu về nhà hả?”

Hải Tú gật đầu: “Ừ, mẹ tớ đang ở nhà.”

“Mẹ cậu ở nhà?” Phong Phi bật cười: “Hiếm thấy nhỉ… Aizz, vậy thôi đi.”

Hải Tú chớp chớp mắt: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Hắn lắc đầu nói: “Tôi có mấy đứa bạn từ hồi cấp hai, chơi cũng được, cứ liên tục rủ tôi đi chơi. Mấy ngày nay tôi học nhiều lắm rồi, tối nay được nghỉ bọn nó rủ đi ăn chung một bữa cơm. Tôi định dẫn cậu theo, cậu cũng quen thêm mấy người…”

Hải Tú áy náy nói: “Tớ đã hứa với mẹ hôm nay về nhà…”

“Không sao, sau này có cơ hội rồi gặp.” Biết thêm người không mấy quan trọng, thật ra hắn chỉ muốn Hải Tú tiếp xúc với nhiều người hơn nữa để cậu quen nói chuyện với người lạ. Nửa năm nay bệnh của Hải Tú đã tốt hơn rất nhiều, hắn có thể yên tâm cho cậu nói chuyện với người khác.

Hải Tú há miệng ăn đồ ăn Phong Phi đút, hỏi: “Các cậu đi đâu chơi?”

“Không biết nữa… Định ăn cơm chung rồi đi KTV chơi thôi.” Hắn cũng chẳng mấy hứng thú, Hải Tú không đi hắn lại càng mất hứng hơn, “Yên tâm, không qua đêm.”

Hải Tú lập tức cảnh giác: “Các cậu… còn qua đêm nữa?”

Phong Phi bật cười: “Đã nói không qua đêm rồi mà?”

Hải Tú vẫn không yên lòng: “Vậy… mấy giờ cậu về nhà?”

Hắn suy nghĩ – hôm nay hắn là nhân vật chính, về trước thì hơi bất lịch sự, “Sẽ cố về trước 12h đêm.”

Hải Tú hơi bất mãn nhưng lại ngại nói, lại hỏi: “Vậy bạn cậu… là con trai hết hả?”

“À, không.” Phong Phi nhớ tới chiều nay còn phải thi cả buổi thì lại càng mệt mỏi, thuận miệng đáp: “Bạn học hồi cấp hai thì nam nữ gì cũng có, chắc có đứa dẫn bạn gái tới nữa.”

Đèn báo động của Hải Tú lập tức nháy lên, hình ảnh lúc trước cùng chơi trò chơi với Phong Phi trong KTV lại hiện lên. Cậu nhíu mày: “Các cậu cũng chơi ‘đếm số 7’ hả? Rồi chơi ‘chuyền bài’ nữa?”

Phong Phi ngạc nhiên, rồi cười nói: “Nghĩ gì vậy? Sao tôi lại chơi mấy cái trò đó với người khác, ghen à?”

Hải Tú thành thật gật đầu: “Hơi hơi thôi…”

Hắn bật cười: “Vậy sao không đi với tôi? Cứ ngồi đó lo lắng.”

“Tớ không đi được…” Hải Tú không muốn thất hứa với mẹ, nhỏ giọng cầu xin: “Không muốn cậu chơi với người khác như vậy đâu.”

“Biết rồi.” Hắn nhéo tay Hải Tú một cái, “Thế mà vẫn không an tâm tôi? Trừ cậu ra, cậu có thấy tôi chọc ai như vậy chưa?”

Hải Tú suy nghĩ thì thấy cũng đúng, nhưng vẫn còn ghen một chút xíu. Cậu lại không muốn hắn thấy mình phiền nên gật đầu nói: “Yên tâm rồi… cậu nhớ về sớm.”

Phong Phi đồng ý.

Chiều nay môn cuối là môn tiếng Anh, khó có khả năng chỉ làm được một bài nên thi xong rất nhanh. Nộp bài rồi Phong Phi chạy đi tìm Hải Tú, chờ cậu thu dọn xong thì hộ tống người từ trường học đến trên xe.

Hắn đón xe thay cậu, rồi xoa đầu Hải Tú: “Thay tôi chào hỏi mẹ mình nhé!”

Cậu gật đầu liên tục.

Đưa cậu đi rồi, Phong Phi về nhà cất cặp sách rồi thay đồ đi gặp bạn.

Lớp 12 rồi nên thời gian họp lớp rất hiếm, khó khăn lắm mới có thời gian nên rất nhiều bạn học tới. Cơm nước xong xuôi, cả đám quyết đinh lên KTV trên tầng cao nhất chơi suốt đêm. Phong Phi lại đau đầu, đã hứa với Hải Tú về nhà trước 12h – nhìn tình hình này… hơi khó rồi.

Vào phòng rồi, cả bọn ca hát rồi nói hết chuyện trên trời dưới đất, đề tài đơn giản chỉ xoay quanh câu chuyện thi đại học và dự định sau này, cãi tới cãi lui. Khoe này khoe nọ một hồi thì một bạn nữ trước đây rất thích Phong Phi ngồi cạnh hắn hỏi: “Nghe nói cậu có bạn gái rồi?”

Phong Phi gật đầu: “Ừ, cũng không khác lắm.”

Cô gái bĩu môi nói: “Không khác lắm là sao? Sao cậu không dẫn người ta theo?”

“Da mặt mỏng, không thích chơi với người khác.” Hắn nói: “Với lại hôm nay nhà cậu ấy có việc, không đi được.”

Mấy cô gái nghe vậy thì nhìn sang, cười nói: “Thiệt sao? Có hình không? Cho bọn tớ xem chút đi?”

Phong Phi mỉm cười: “Không có.”

Ai cũng không tin. Cô gái thích Phong Phi hồi đó giờ cũng đã có bạn trai, không còn ý tứ gì với hắn nữa, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Được bao lâu rồi?”

“Một năm.” Khóe miệng hắn tràn ngập ý cười.

“Một năm rồi?” Cô bạn kia chợt xụ mặt, có hơi không phục, “Ngoại hình đẹp không? Còn nơi nào đẹp nhất?”

Hắn suy nghĩ một lúc, thành thật nói: “Chỗ nào cũng đẹp.”

Cô bạn hậm hực nói: “Tôi không tin.”

Hắn đang muốn giải thích thì điện thoại chợt reo lên. Phong Phi cúi đầu nhìn rồi bắt máy, không để lên tai mà lại cầm trong tay, tiếp tục nói với cô bạn kia: “Là thật, không có chỗ nào không đẹp cả… Ít nhất là trong mắt tôi, cậu ấy là tuyệt nhất. Cậu cũng biết xưa nay tính cách tôi chẳng ra sao, nhưng đối với cậu ấy tôi không thể làm gì được, không thể nổi giận với cậu ấy… Không có chỗ nào của cậu ấy mà tôi thấy không dễ chịu cả, chỗ nào cũng tốt. Cậu ấy rất tốt với tôi, tốt từ tận đáy lòng. Không phải các cậu nói một năm nay tôi đã thay đổi rất nhiều sao? Chính là vì cậu ấy.”

Cô bạn kia sững sờ, nghi hoặc chợt tan biến hết, cười nói: “Được rồi tôi hiểu rồi! Tôi và bạn trai cũng vậy… Mà điện thoại kìa? Cậu không định nói chuyện à?”

“Bà xã kiểm tra chuyên cần đấy.” Hắn làm động tác “Suỵt” với mọi người.

Cả đám không biết chuyện gì đang xảy ra, vội vàng yên tĩnh lại, một cậu trai đang ngồi hát cũng phải ngưng rồi chỉnh âm lượng về thấp nhất. Phong Phi nói vào  điện thoại: “Bảo bối à?”

Cả đám nhao nhao lên, Hải Tú bên kia điện thoại vẫn còn chìm đắm trong sự ngọt ngào từ những lời vừa nãy của hắn, gò má đỏ bừng, xấu hổ đến sắp chui vào trong chăn.

Phong Phi cười nói: “Nghe được không? Bọn nó cười nhạo tôi đó… Còn chưa đi ngủ đi?”

“Cậu nhanh đi ngủ đi, lát nữa tôi về.” Hắn đứng dậy, vừa đi ra cửa phòng vừa dỗ dành cậu: “Biết biết, không uống nhiều, đi ngủ sớm, sáng mai gọi điện cho cậu…”

Hắn ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đi trên hành lang nói chuyện với Hải Tú. Ở trong phòng, mọi người đều mừng cho hắn mà bật cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện