Mới đầu mùa xuân, chuyện tốt cứ nối tiếp nhau mà đến.

Ba mẹ Phong Phi biết tin chị dâu hắn mang thai thì vui đến phát rồ. Hai người cứ tưởng không thể sớm ôm cháu, ai ngờ đột nhiên chị dâu hắn lại mang thai. Gần như ngày nào mẹ Phong Phi cũng gọi về dặn dò chị dâu hắn phải chú ý những gì, phải ăn cái gì rồi không được ăn cái gì. Rất muốn trò chuyện với con dâu nhiều một chút, nhưng lại sợ cô nghe điện thoại lâu không tốt nên mỗi lần nói chuyện đều rất vội vã, nói không được mấy câu đã cúp.

Tuy mẹ hắn đặt nhiều sự chú ý lên người con dâu nhưng cũng không quên để mắt đến đứa con trai nhỏ là hắn. Biết được thành tích lần thi thử thứ hai của Phong Phi rồi, đầu tiên là mẹ hắn bỏ gần mười phút ra để khen hắn từ đầu đến chân, sau đó mới dặn dò hắn phải chăm chỉ học hành, tập thể dục, không được để cho thân thể quá mệt mỏi.

“Mặc dù khả năng con bị bệnh rất thấp…” Lữ Hạo Lị nhận được hai tin vui liên tiếp từ hai đứa con trai, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, rất dịu dàng: “Mẹ có gọi cho thầy chủ nhiệm với cô Nghê của hai đứa, nói anh con đi cảm ơn người ta…”

Phong Phi mở loa ngoài, vừa làm bài vừa nói điện thoại, nghe vậy thì nói: “Ủa, mẹ làm vậy chi… Mẹ đừng quan tâm thầy cô tụi con nữa, chờ tốt nghiệp con tự đi cảm ơn người ta…” Hắn ngẩng đầu nhìn Hải Tú ngồi đối diện, khóe miệng lộ ra ý cười, ” Lúc đó con mang cả quà và người đến cảm ơn luôn.”

Hải Tú đỏ mặt, trừng mắt nhìn Phong Phi. Cậu rón rén lật sách, sợ phát ra âm thanh gì khiến mẹ Phong Phi nghe được.

“Con thi xong chắc chắn chúng ta sẽ mở tiệc mời giáo viên. Chuyện này không cần con lo, đừng suy nghĩ nhiều, lo học là được. ” Bên kia điện thoại, dường như Lữ Hạo Lị nhớ ra gì đó, “Đúng rồi, nói tới chuyện này… Hôm đó hình như mẹ Hà Hạo có nói hai đứa muốn tăng thành tích trong lần thi thứ ba đúng không? Gắng thi cao điểm hơn nhé.”

Hắn đang làm đến phần cuối của đề thi, giễu cợt nói: “Sao thế? Mẹ vẫn trông cậy vào việc con trai mẹ lên hạng? Giỡn hoài… Cái này phải trông chờ vào kết quả rồi, mấy môn xã hội con toàn C, gần như qua không nổi, mẹ đừng trông chờ.”

Lữ Hạo Lị bật cười: “Trước đây con học hành thế nào chẳng lẽ mẹ không biết? Dĩ nhiên sẽ thi không nổi, mẹ cũng chẳng còn chút mặt mũi nào. Còn thành tích sau này hả, chỉ là tiến bộ thôi, tăng lên mấy hạng thì được cái gì? Con thi lại thì cũng chẳng được A đâu, ha ha ha…”

“Mẹ…” Phong Phi đóng nắp bút, thành khẩn nói: “Con thừa nhận con là một người có tâm lý vững vàng, nhưng cũng là một thí sinh sắp đi thi…”

Hắn ngước lên nhìn Hải Tú, chỉ chỉ mặt bàn, rồi tiếp tục nói: “Mọi người ngày nào cũng đả kích con như vậy, thấy vui lắm sao?”

Hải Tú rụt cổ, nhìn Phong Phi cầu tha thứ.

Hắn làm một động tác tay với cậu, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.

Lữ Hạo Lị cười nói: “Con trai mẹ mẹ phải biết chứ, chuyện nhỏ này sao có thể đả kích được con, nói tới đâu rồi… À, nói đến thứ hạng, con nói với bạn con, Hải Tú ấy. Hải Tú nó không giống con, thành tích nó đã như vậy rồi thì tăng điểm rất khó. Nhưng mà được cộng điểm cũng tốt, mẹ nói sợ hai đứa không biết. Nói nó muốn vào danh sách cộng điểm thì phải chuẩn bị sớm một chút, mất công… Nhà mình trước giờ không có đổ tiền vào chuyện này, nhưng chuyện này khó mà nắm chắc… Hiểu ý mẹ không?”

Đương nhiên là hắn hiểu ý cô, gật đầu đáp: “Con biết rồi, lát cúp điện thoại con sẽ nói với cậu ấy.”

“Ừ, nói để người ta có thời gian chuẩn bị, xem thử coi cái gì còn thiếu.” Lữ Hạo Lị lại nói: “Mẹ thấy… không còn chuyện gì nữa. Nhớ phải dành thời gian nghỉ ngơi, không nên thức khuya, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Còn nữa, ba mẹ thấy được cố gắng của con, rất vui mừng rất yên tâm, yêu con~”

Phong Phi bật cười, cầm điện thoại lên hôn một cái: “Con cũng yêu mẹ.”

Lữ Hạo Lị cúp điện thoại.

Phong Phi thổn thức: “Chắc lại tự trách mình rồi… cảm thấy có lỗi với tôi.”

Hải Tú dịch lên phía trước thăm dò một chút, đặt tay lên cánh tay Phong Phi, nghĩ gì đó rồi nói: “Hải Tú cũng yêu cậu.”

Phong Phi “phụt” một tiếng bật cười, “Đừng có quậy, nghe mẹ tôi nói gì không? Mai mình đi hỏi thăm xem cần các loại hồ sơ gì? Cuối tuần về nhà cậu lấy mấy cái huy chương olympic với bằng khen các kiểu, phải tranh thủ thôi.”

Hải Tú không thấy hứng thú: “Số người được cộng điểm ít lắm… Cho người khác đi, thật sự tớ không cần mấy điểm đó.”

“Hải Tú.” Hắn nghiêm túc nhìn cậu, “Cậu vẫn giữ cái suy nghĩ tôi đi đâu cậu đi đó đúng không? Đừng đùa nữa!” Ngày đó đã nói rõ ràng với Phong Hiên, hắn cũng đã nói rõ với cậu, không cho phép cậu làm bậy như vậy nữa. Phong Phi nghiêm túc đến mức cậu phát sợ. Hiếm khi cậu thấy hắn như vậy, sợ đến run lên, hắn nói gì cũng nghe theo răm rắp.

Hải Tú lắp bắp nói: “Không có mà…”

“Vậy thì bỏ cái suy nghĩ không cần điểm kia đi.” Phong Phi nhíu mày, “Đừng nghĩ nhiều, chờ có điểm rồi tôi sẽ đi tìm chuyên gia tư vấn cho cậu, tự tôi điền nguyện vọng cho cậu luôn, cậu khỏi nhúc nhích.”

Hải Tú khóc to trong lòng, cậu biết Phong Phi không muốn ảnh hưởng cậu, lại không muốn hắn mang mặc cảm tội lỗi nên đành phải đồng ý: “Tớ biết rồi… Nghe cậu hết.”

“Ngoan.” Hắn xoa đầu cậu: “Đừng ở đó mà mơ mộng hy sinh vì tôi nữa, vô nghĩa lắm. Tôi cũng không chịu nổi cái ân huệ này của cậu đâu, tôi chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất cho cậu… Hừm, bây giờ có nói cậu cũng không hiểu. Chờ cậu qua 18 tuổi rồi, cậu mới biết được bây giờ tôi khổ thế nào…”

Ban đầu Hải Tú còn ngoan ngoãn nghe hắn nói, sau đó nghe tới cái gì mà “Chờ cậu qua 18 tuổi” thì không nhịn được cười, “Cậu đó, cậu cũng mới vừa qua…”

Hắn cũng cười, “Được rồi không đùa nữa, giảng cho tôi bài này…”

Hải Tú nghiêm túc lại ngay, bay đến bên cạnh Phong Phi nhìn đề bài.



Hôm sau, Phong Phi nhân lúc ra chơi đi hỏi thăm khắp nơi. Thế mà Nghê Mai Lâm không hề bất ngờ khi hắn đã biết trước chuyện này, nói: “Ừ, hội đồng khối 12 đã bắt đầu xét duyệt, yên tâm đi, Hải Tú nằm trong danh sách.”

Phong Phi bật cười: “Cậu ấy mà phải xét duyệt sao? Báo thẳng lên luôn mới đúng.”

Nghê Mai Lâm liếc hắn một cái, chậm rãi nói: “Vẫn phải làm theo quy trình…”

Nghe vậy, hắn đã ngầm biết là ổn rồi, bèn nói với cô: “Phiền cô rồi.”

Nghê Mai Lâm xua xua tay tỏ ý không sao, mau đi đi. Tự dưng hắn lại ngứa tay ngắt một bông hoa nhài trong chậu hoa trên bàn cô. Nghê Mai Lâm trừng mắt nhìn hắn, hắn lại cười không ngừng mà bỏ đi.

“Hái một bông hoa xinh… Đem về tặng em ….”

Hắn ngâm nga một bài hát thiếu nhi, tay cầm hoa nhài đi xuống lầu, không ngờ lại đụng phải Quý Nhã Kỳ đang đi lên.

Phong Phi ngẩn ra, Quý Nhã Kỳ học bên ban nghệ thuật, thời gian trước đi khắp nơi biểu diễn nên giờ mới về trường học văn hóa. Đã lâu như vậy, suýt chút nữa là hắn quên luôn người này.

Hắn làm như không thấy cô, ai ngờ Quý Nhã Kỳ lại dừng bước, nhỏ giọng gọi: “Phong Phi…”

Phong Phi ngừng lại, gật đầu một cái xem như chào hỏi. Quý Nhã Kỳ đang định nói gì đó thì hắn đã nhanh chóng bỏ đi.

Quý Nhã Kỳ đau lòng không thôi.

Lúc hắn về lớp thì thấy Hải Tú đang ngủ gục trên bàn. Hắn đứng bên cạnh cậu, đặt bông hoa xuống trước mũi cậu. Hải Tú động một cái, mở mắt cười nói ngay: “Thơm quá… Cậu hái ở đâu vậy?”

“Cô Nghê cho tôi, thưởng thành tích thi thử lần hai vượt trội.” Hắn đưa bông hoa nhài nhỏ nhắn cho cậu, ngồi xuống nói: “Chuyện kia xong rồi.”

Lúc này cậu mới biết, hắn đi hỏi cô Nghê về chuyện “học sinh ba tốt” kia. Cậu chớp mắt hỏi nhỏ: “Cô Nghê nói sao?”

“Không nói rõ nhưng cũng không khác lắm, cậu cứ chuẩn bị hồ sơ cho tốt là được.” Phong Phi mỉm cười: “Niềm vui bất ngờ, không tệ không tệ.”

Hải Tú cũng cười hì hì, cẩn thận đặt bông hoa cạnh hộp bút.



Cùng lúc đó tại lầu 4, Quý Nhã Kỳ đẩy cửa phòng làm việc của Nghê Mai Lâm ra.

“Ai đó?”

Giáo viên cùng phòng đã đi dạy hết, Nghê Mai Lâm lại không có lớp nên đang ngồi uống trà. Cô nhìn cô bé học sinh này rồi nói: “Em tìm giáo viên nào?”

Mặt Quý Nhã Kỳ trắng bệch, chần chừ nói: “Em… em tới tìm cô ạ.”

Nghê Mai Lâm đặt tách trà xuống, gật đầu: “Em ở ban nào? Có chuyện gì?”

Gần đến kì thi đại học rồi, nhiều học sinh thấy rất áp lực, lúc chịu không nổi nữa thường đi tìm thầy cô để nói chuyện. Có mấy học sinh nữ vì chủ nhiệm là thầy nên rất ngại nói, hay đi tìm cô giáo lớp bên để bày tỏ cũng là chuyện thường. Cô nhìn đồng hồ, cảm thấy không có gì phải vội thì nói: “Tới đây, ngồi đi.”

Quý Nhã Kỳ không ngồi, chỉ lại gần mấy bước, căng thẳng thở dốc: “Cô là chủ nhiệm lớp Hải Tú đúng không ạ?”

Nghê Mai Lâm ngạc nhiên, rồi gật đầu: “Ừ.”

Quý Nhã Kỳ hít sâu vài cái, cố gắng bình tĩnh nói: “Hải Tú lớp cô, lần này… cũng tham gia xét duyệt… tuyển chọn ạ?”

Cô nhìn sang đống tài liệu trong tay cô bé, hiểu ra ngay: “À, thầy các em đã thông báo rồi sao?”

Quý Nhã Kỳ kinh ngạc gật đầu: “Em… Thầy em bảo nên chuẩn bị trước, nhưng không nói với em là em có được chọn không.”

“Cô nhớ em rồi.” Cô dịu dàng cười với Quý Nhã Kỳ, “Em là cô bé giỏi nhất ban nghệ thuật, Quý Nhã Kỳ đúng không? Cô nghe các thầy cô khác nói về em rồi, người nhà em cũng đến trường mấy lần, nhưng mà chuyện này… Chúng ta không quyết định được là chọn ai đâu. Số người được chọn quá ít, trường học phải cân nhắc rất nhiều, dĩ nhiên để mọi người bình chọn là tốt nhất, các thầy cô rất mong các em đều được nhìn nhận.”

“Có thể em chưa hiểu rõ cơ chế rồi, lần này chọn ít người nhưng ban tự nhiên và xã hội chọn riêng. Bên ban tự nhiên có chọn người nào cũng không ảnh hưởng đến các em bên kia đâu, em đừng lo.” Nghê Mai Lâm cười một cái trấn an Quý Nhã Kỳ, “Đừng suy nghĩ nhiều, chăm chỉ học đi, chẳng qua là dệt gấm thêu hoa thêm mà thôi, đừng quá cố chấp.”

Đầu ngón tay mảnh khảnh của Quý Nhã Kỳ khẽ run lên, cô lắc đầu: “Không… Em biết cậu ấy không ảnh hưởng, nhưng… Nhưng em muốn tố cáo cậu ta với cô. Cậu ta… cậu ta có vấn đề, không thể là một học sinh “đức, trí, lực” ưu tú được… Trường học không thể xét duyệt cho cậu ta.”

Nụ cười trên khóe miệng Nghê Mai Lâm dần nhạt đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện