Hết giờ tự học đầu tiên, Phong Phi đi ra ngoài thì thấy dọc hai bên hành lang là hai hàng người – chính là đám dũng sĩ hùa nhau đi cúp cầu dao lúc nãy.
Cả đám ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt như đưa đám.
Hắn nhớ lại nụ hôn vừa rồi, tinh thần cực kì sảng khoái – không ngờ lại dễ dàng hơn hắn nghĩ.
“Phong Phi!” Trong nhà vệ sinh, lớp trưởng lớp bên cạnh gọi hắn lại, “Cuối tuần tới là giáng sinh rồi, ra ngoài chơi chung không?”
Phong Phi nghĩ bụng, chuyện lần trước đã khiến hắn nhận ra – để Hải Tú tiếp xúc với mọi người nhiều một chút cũng không tệ. Hắn dừng lại hỏi: “Đi đâu vậy? Có những ai?”
“Suối nước nóng Mộc Gia.” Lớp trưởng lớp bên cạnh thân thiết nói: “Đi chung đi, gọi Hà Hạo lớp cậu nữa. Không có người ngoài đâu, chỉ có mấy anh em tụi mình. Sáng nay lúc ra nội quy tự học buổi tối, tụi tôi đã bàn chuyện đi chơi rồi. Hiện tại buổi tối không thể ra ngoài, chán chết đi được, tranh thủ làm một bữa ra trò đi.”
Phong Phi đã từng đến suối nước nóng này, không gian ở đó rất thoải mái. Hắn nghĩ một lát thì nói: “Tôi muốn dẫn theo một người bạn nữa, được không? À, chúng tôi không đi qua đêm nhé, đi chơi trong ngày thôi.”
“Không qua đêm là ý gì?” Lớp trưởng lớp bên ngạc nhiên cười nói: “Phải chơi thâu đêm chứ, hôm sau là chủ nhật mà, không ảnh hưởng gì đâu.”
Phong Phi lắc đầu: “Tôi không chơi qua đêm, không được thì thôi không đi.”
“Được được được, đi đi.”, Nếu Phong Phi đồng ý tới thì rủ thêm người khác cũng dễ hơn nhiều. Lớp trưởng lớp bên gật đầu cười nói: “Sao lại không được, chỉ sợ các cậu chơi không đủ thôi. Mà cậu dẫn theo ai vậy? Tôi biết không?”
“Cậu không biết, bạn cùng bàn với tôi.” Phong Phi suy nghĩ một lát, lại dặn hắn: “Tôi nói trước, đừng làm khó cậu ấy. Nếu ai dám chọc vào cậu ấy, tôi sẽ dẫn cậu ấy về.”
Lớp trưởng lớp bên không biết phải làm sao: “Ai mà dám làm gì hai cậu. Tôi biết cậu nói ai, Hải Tú đúng không? Không thích nói chuyện, da dẻ trắng nõn, giáo viên của tôi còn nói thành tích của cậu ấy tốt lắm.”
Phong Phi gật đầu: “Ừ, vậy đi, tôi đi trước.”
“Nhất định phải tới đó!”
Phong Phi phất tay ra hiệu không vấn đề gì, quay trở lại phòng học.
“Cuối tuần tới mẹ cậu có nhà không?” Hắn ngồi vào chỗ, cầm thước chọt chọt Hải Tú, “Hôm Giáng sinh đó.”
Hải Tú suy nghĩ rồi lắc đầu: “Chắc là không đâu. Cuối năm chỗ mẹ tớ phải làm tổng kết kiểm toán, bận rộn lắm, không về nhà đâu.”
Y như hắn đoán. Phong Phi kể lại chuyện lúc nãy cho Hải Tú: “Cậu muốn đi không? Không muốn thì tôi nói với bọn họ là mình có chuyện, không đi nữa.”
Hải Tú cẩn thận suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu cười: “Đi… đi đi, tớ muốn đi chơi.”
“Thật sự muốn đi?” Phong Phi muốn cậu xác nhận chắc chắn, “Đừng có đồng ý chỉ vì tôi, tôi đi hay không cũng được.”
Hải Tú lại suy nghĩ, vẫn gật đầu nói: “Thật… muốn đi mà, tớ nghĩ…. đi chơi chung với mọi người cũng vui lắm.”
Sẵn lòng tiếp xúc với người khác – một tiến bộ vô cùng lớn.
Phong Phi rất an tâm, nhưng vẫn cố trêu Hải Tú: “Tại lần trước ra ngoài chơi được tôi hôn, nên cậu mới thấy ra ngoài chơi vui hửm?”
Hải Tú chột dạ nhìn trái nhìn phải, sờ sờ cái môi, nhỏ giọng nói: “Cậu… cậu nói nhỏ thôi.”
“Ra ngoài hết rồi, không ai nghe đâu.” Khi chuông hết giờ vang lên, bọn học sinh đã ra ngoài hơn nửa, nên cạnh hắn và Hải Tú đã không có người từ lâu. Hắn chạm vào môi cậu, cười nói: “Lần này không hôn được đâu, nếu muốn tôi hôn thì chỉ có thể giả thành hô hấp nhân tạo. Cậu biết bơi không?”
Hải Tú gật đầu: “Biết.”
“Hả?” Phong Phi bất ngờ, “Học lúc nào?”
Hải Tú cẩn thận giải thích: “Lúc tớ học lớp 1, ba dẫn tớ đi câu cá. Ba mãi lo nói chuyện, hút thuốc với người ta, không để ý đến tớ. Tớ chạy ra xa rồi vô tình rơi xuống nước.”
Phong Phi bật cười: “Nước sâu không?”
Hải Tú không chắc chắn nói: “Gần bờ nên không sâu lắm…Chưa tới hai mét thì phải? Hình như còn nông hơn một chút…Cũng may gần hồ cá lúc đó có nhân viên cứu hộ nên bọn họ cứu tớ lên. Về nhà một cái là mẹ dẫn tớ đi đăng kí học bơi ngay, học cỡ một tháng thì biết bơi.”
Phong Phi tưởng tượng ra cảnh Hải Tú nho nhỏ đeo phao con vịt bơi vòng vòng, dễ thương đến bung bét~~ Nhân tiện, hắn cũng khinh thường luôn người ba vô trách nhiệm của cậu: “Nếu tôi biết cậu không bơi được mà có dẫn cậu đến gần sông, thì chắc chắn sẽ không để cậu rời khỏi tầm mắt của mình., Ba cậu… đúng là lớn gan thật.”
Chuyện qua đã lâu nên Hải Tú cũng không quá để ý, chỉ cười cười không lên tiếng.
Phong Phi cứ tưởng cậu không biết bơi, định dạy cho cậu tiện thể sờ mó một chút. Hắn YY ra cảnh tượng Hải Tú sợ nước, dáng vẻ đi đâu cũng bám dính lấy mình thật sự rất đáng yêu. Nhưng Hải Tú biết bơi rồi cũng tốt, ít nhất là đi đâu cũng không lo vấn đề an toàn.
“Vậy đi nhé?” Phong Phi hỏi lại lần nữa, “Chắc sáng cuối tuần tới là đi ngay, mình đi chơi một ngày, buổi tối về nhà.”
Hải Tú nghĩ bụng – vậy cũng tốt lắm, gật đầu nói: “Cậu thấy ổn là được rồi.”
“Nghe lời như vậy?” Chuông vào học vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Phong Phi sắp lại sách vở, “Được rồi, không nói nữa, tập trung học bài thôi.”
Hải Tú ngoan ngoãn nghe lời, tạm quên đi chuyện ra ngoài chơi, chăm chú đọc sách.
Ba tiết tự học buổi tối trôi qua, Phong Phi mệt rã cả người. Lúc gần hết giờ, dưới ánh mắt giết người của thầy giáo số học, hắn ngang nhiên đi ra sau lớp lấy áo lông cho mình và Hải Tú. Bạn học cùng lớp hâm mộ không thôi, nhưng biết sao được – vì bọn họ không có cái gan này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Phi và Hải Tú mặc quần áo chỉnh tề, khoác khăn choàng thật ấm.
Chuông vừa reo lên, Phong Phi lập tức ném sách trong tay, kéo Hải Tú ra khỏi lớp.
Cũng may hai đứa chạy ra sớm nên bắt xe rất dễ. Đám bạn học còn chưa kịp chạy ra bắt xe, mà hai người đã đi qua hai con đường. Nhà Phong Phi rất gần trường, không lâu sau xe đã đến. Hắn về nhà tắm nước nóng để xua đi mệt mỏi, còn Hải Tú thì sắp xếp đồ đạc của mình.
“Dạ, tốt lắm…” Hải Tú đứng trước ngăn tủ, vừa bỏ quần áo của mình vào vừa nói chuyện điện thoại với Khương Dụ Mạn, “Dạ, gần lắm, ngồi xe chưa tới 10 phút đã đến.”
“Dạ, đem rồi…”
“Con biết rồi, mẹ ngủ ngon.”
Hải Tú vừa cúp máy thì Phong Phi cũng đi ra. Hắn lau lau tóc rồi đến gần cậu, cười nói: “Mẹ cậu gọi hả?”
Hải Tú gật đầu: “Mai mẹ tớ về nhà. Mẹ lo lắng cho tớ, bắt tớ đi ngủ sớm, không được quậy phá hay làm phiền cậu.”
“Mẹ của chúng ta thiệt khách sáo.” Phong Phi cởi áo choàng tắm, mặc độc mỗi cái quần lót đi tới đi lui, “Đói không?”
Hải Tú lắc đầu, không nhịn được lén nhìn Phong Phi. Rồi chợt nhớ ra gì đó, cậu lấy cái ví tiền trong va-li ra đưa cho hắn, ngượng ngùng nói: “Lúc đi, mẹ tớ để tiền trong ngăn kéo, bảo tớ đưa cho cậu…”
Phong Phi bật cười, ngồi trên giường mở ví tiền ra nhìn rồi khép lại trả cho Hải Tú: “Cậu giữ lấy mà tiêu.”
Hải Tú vội vàng lắc đầu: “Mẹ tớ nói…”
“Biết rồi biết rồi.” Phong Phi cười cười ngắt lời Hải Tú, “Cậu cứ giữ đi, sao mẹ cậu biết được? Cậu ngốc thế à?”
Tất nhiên cậu vẫn phản kháng: “Ngày nào tớ cũng ăn uống ở đây, cậu còn mua đồ cho tớ….”
Phong Phi “Chậc” một tiếng: “Vẫn mạnh miệng hửm?”
Hắn dí sát mặt vào mặt cậu. Hải Tú lập tức im bặt, không dám nói nữa.
“Cậu nói xem…” Phong Phi nắm tay Hải Tú kéo lại, để cậu ngồi trên đùi mình. Hải Tú xấu hổ muốn đứng lên, hắn lại ôm chặt lấy eo cậu, “Aizz, hôm nay lúc mất điện sao cậu không chạy mau ra ngoài?”
Hắn cụng trán mình lên trán cậu, thân mật nói: “Hôn một cái mới chịu nói?”
Nhớ lại chuyện hồi tối, chân Hải Tú như nhũn ra. Thực sự lúc ấy cậu sợ lắm, nhưng mà… cũng thích lắm.
“Cậu nghĩ kĩ đi…. Nếu tôi trả lại tiền, chắc chắn mẹ cậu sẽ không vui. Nghe cậu nói, tôi có thể thấy mẹ cậu là một người rất mạnh mẽ, cũng rất sĩ diện, một người như vậy nhất định rất sợ bị người khác lợi dụng. Nếu nói với mẹ cậu là tôi không lấy tiền, chắc chắn cô sẽ không cho cậu ở đây nữa; như vậy thiệt nhiều hơn lợi, đúng không?” Phong Phi tỉ mỉ giải thích cho Hải Tú, cầm lấy ví tiền đặt vào tay cậu, “Mẹ cậu không biết quan hệ của hai đứa mình, giữa chúng ta mà còn tính toán mấy chuyện tiền bạc làm gì? Đùa nhau à? Nghe lời tôi, cầm lấy mà tiêu.”
Phong Phi nhất định không lấy, Hải Tú có nói thế nào cũng vô ích, đành phải chấp nhận. Nghĩ bụng.. sau này chắc chắn cậu phải giành trả tiền cơm mới được.
“Đừng nói là cầm tiền của cậu, sau này đi làm rồi tôi cũng sẽ đưa hết tiền cho cậu.” Phong Phi nghịch ngợm nháy mắt với Hải Tú, “Truyền thống của nhà tôi là giao tiền cho vợ giữ – ba tôi nói làm vậy mới giữ được tiền của trong nhà, không lo lãng phí.”
Hải Tú đang định phản bác, nhưng Phong Phi nói vậy lại làm cậu tưởng tượng ra khung cảnh sau này lúc hai người đi làm, thật ngọt ngào quá đi~
Phong Phi xoa đầu cậu: “Trễ rồi, mau dọn cho xong rồi đi ngủ thôi.” Hắn buông Hải Tú ra, để cậu tiếp tục xếp gọn lại đồ đạc rồi cả hai cùng đi ngủ.
Sev: Ôi bọn trẻ đã sống chung rồi kìa… Sống chung không với mẹ chồng luôn
Cả đám ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt như đưa đám.
Hắn nhớ lại nụ hôn vừa rồi, tinh thần cực kì sảng khoái – không ngờ lại dễ dàng hơn hắn nghĩ.
“Phong Phi!” Trong nhà vệ sinh, lớp trưởng lớp bên cạnh gọi hắn lại, “Cuối tuần tới là giáng sinh rồi, ra ngoài chơi chung không?”
Phong Phi nghĩ bụng, chuyện lần trước đã khiến hắn nhận ra – để Hải Tú tiếp xúc với mọi người nhiều một chút cũng không tệ. Hắn dừng lại hỏi: “Đi đâu vậy? Có những ai?”
“Suối nước nóng Mộc Gia.” Lớp trưởng lớp bên cạnh thân thiết nói: “Đi chung đi, gọi Hà Hạo lớp cậu nữa. Không có người ngoài đâu, chỉ có mấy anh em tụi mình. Sáng nay lúc ra nội quy tự học buổi tối, tụi tôi đã bàn chuyện đi chơi rồi. Hiện tại buổi tối không thể ra ngoài, chán chết đi được, tranh thủ làm một bữa ra trò đi.”
Phong Phi đã từng đến suối nước nóng này, không gian ở đó rất thoải mái. Hắn nghĩ một lát thì nói: “Tôi muốn dẫn theo một người bạn nữa, được không? À, chúng tôi không đi qua đêm nhé, đi chơi trong ngày thôi.”
“Không qua đêm là ý gì?” Lớp trưởng lớp bên ngạc nhiên cười nói: “Phải chơi thâu đêm chứ, hôm sau là chủ nhật mà, không ảnh hưởng gì đâu.”
Phong Phi lắc đầu: “Tôi không chơi qua đêm, không được thì thôi không đi.”
“Được được được, đi đi.”, Nếu Phong Phi đồng ý tới thì rủ thêm người khác cũng dễ hơn nhiều. Lớp trưởng lớp bên gật đầu cười nói: “Sao lại không được, chỉ sợ các cậu chơi không đủ thôi. Mà cậu dẫn theo ai vậy? Tôi biết không?”
“Cậu không biết, bạn cùng bàn với tôi.” Phong Phi suy nghĩ một lát, lại dặn hắn: “Tôi nói trước, đừng làm khó cậu ấy. Nếu ai dám chọc vào cậu ấy, tôi sẽ dẫn cậu ấy về.”
Lớp trưởng lớp bên không biết phải làm sao: “Ai mà dám làm gì hai cậu. Tôi biết cậu nói ai, Hải Tú đúng không? Không thích nói chuyện, da dẻ trắng nõn, giáo viên của tôi còn nói thành tích của cậu ấy tốt lắm.”
Phong Phi gật đầu: “Ừ, vậy đi, tôi đi trước.”
“Nhất định phải tới đó!”
Phong Phi phất tay ra hiệu không vấn đề gì, quay trở lại phòng học.
“Cuối tuần tới mẹ cậu có nhà không?” Hắn ngồi vào chỗ, cầm thước chọt chọt Hải Tú, “Hôm Giáng sinh đó.”
Hải Tú suy nghĩ rồi lắc đầu: “Chắc là không đâu. Cuối năm chỗ mẹ tớ phải làm tổng kết kiểm toán, bận rộn lắm, không về nhà đâu.”
Y như hắn đoán. Phong Phi kể lại chuyện lúc nãy cho Hải Tú: “Cậu muốn đi không? Không muốn thì tôi nói với bọn họ là mình có chuyện, không đi nữa.”
Hải Tú cẩn thận suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu cười: “Đi… đi đi, tớ muốn đi chơi.”
“Thật sự muốn đi?” Phong Phi muốn cậu xác nhận chắc chắn, “Đừng có đồng ý chỉ vì tôi, tôi đi hay không cũng được.”
Hải Tú lại suy nghĩ, vẫn gật đầu nói: “Thật… muốn đi mà, tớ nghĩ…. đi chơi chung với mọi người cũng vui lắm.”
Sẵn lòng tiếp xúc với người khác – một tiến bộ vô cùng lớn.
Phong Phi rất an tâm, nhưng vẫn cố trêu Hải Tú: “Tại lần trước ra ngoài chơi được tôi hôn, nên cậu mới thấy ra ngoài chơi vui hửm?”
Hải Tú chột dạ nhìn trái nhìn phải, sờ sờ cái môi, nhỏ giọng nói: “Cậu… cậu nói nhỏ thôi.”
“Ra ngoài hết rồi, không ai nghe đâu.” Khi chuông hết giờ vang lên, bọn học sinh đã ra ngoài hơn nửa, nên cạnh hắn và Hải Tú đã không có người từ lâu. Hắn chạm vào môi cậu, cười nói: “Lần này không hôn được đâu, nếu muốn tôi hôn thì chỉ có thể giả thành hô hấp nhân tạo. Cậu biết bơi không?”
Hải Tú gật đầu: “Biết.”
“Hả?” Phong Phi bất ngờ, “Học lúc nào?”
Hải Tú cẩn thận giải thích: “Lúc tớ học lớp 1, ba dẫn tớ đi câu cá. Ba mãi lo nói chuyện, hút thuốc với người ta, không để ý đến tớ. Tớ chạy ra xa rồi vô tình rơi xuống nước.”
Phong Phi bật cười: “Nước sâu không?”
Hải Tú không chắc chắn nói: “Gần bờ nên không sâu lắm…Chưa tới hai mét thì phải? Hình như còn nông hơn một chút…Cũng may gần hồ cá lúc đó có nhân viên cứu hộ nên bọn họ cứu tớ lên. Về nhà một cái là mẹ dẫn tớ đi đăng kí học bơi ngay, học cỡ một tháng thì biết bơi.”
Phong Phi tưởng tượng ra cảnh Hải Tú nho nhỏ đeo phao con vịt bơi vòng vòng, dễ thương đến bung bét~~ Nhân tiện, hắn cũng khinh thường luôn người ba vô trách nhiệm của cậu: “Nếu tôi biết cậu không bơi được mà có dẫn cậu đến gần sông, thì chắc chắn sẽ không để cậu rời khỏi tầm mắt của mình., Ba cậu… đúng là lớn gan thật.”
Chuyện qua đã lâu nên Hải Tú cũng không quá để ý, chỉ cười cười không lên tiếng.
Phong Phi cứ tưởng cậu không biết bơi, định dạy cho cậu tiện thể sờ mó một chút. Hắn YY ra cảnh tượng Hải Tú sợ nước, dáng vẻ đi đâu cũng bám dính lấy mình thật sự rất đáng yêu. Nhưng Hải Tú biết bơi rồi cũng tốt, ít nhất là đi đâu cũng không lo vấn đề an toàn.
“Vậy đi nhé?” Phong Phi hỏi lại lần nữa, “Chắc sáng cuối tuần tới là đi ngay, mình đi chơi một ngày, buổi tối về nhà.”
Hải Tú nghĩ bụng – vậy cũng tốt lắm, gật đầu nói: “Cậu thấy ổn là được rồi.”
“Nghe lời như vậy?” Chuông vào học vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Phong Phi sắp lại sách vở, “Được rồi, không nói nữa, tập trung học bài thôi.”
Hải Tú ngoan ngoãn nghe lời, tạm quên đi chuyện ra ngoài chơi, chăm chú đọc sách.
Ba tiết tự học buổi tối trôi qua, Phong Phi mệt rã cả người. Lúc gần hết giờ, dưới ánh mắt giết người của thầy giáo số học, hắn ngang nhiên đi ra sau lớp lấy áo lông cho mình và Hải Tú. Bạn học cùng lớp hâm mộ không thôi, nhưng biết sao được – vì bọn họ không có cái gan này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Phi và Hải Tú mặc quần áo chỉnh tề, khoác khăn choàng thật ấm.
Chuông vừa reo lên, Phong Phi lập tức ném sách trong tay, kéo Hải Tú ra khỏi lớp.
Cũng may hai đứa chạy ra sớm nên bắt xe rất dễ. Đám bạn học còn chưa kịp chạy ra bắt xe, mà hai người đã đi qua hai con đường. Nhà Phong Phi rất gần trường, không lâu sau xe đã đến. Hắn về nhà tắm nước nóng để xua đi mệt mỏi, còn Hải Tú thì sắp xếp đồ đạc của mình.
“Dạ, tốt lắm…” Hải Tú đứng trước ngăn tủ, vừa bỏ quần áo của mình vào vừa nói chuyện điện thoại với Khương Dụ Mạn, “Dạ, gần lắm, ngồi xe chưa tới 10 phút đã đến.”
“Dạ, đem rồi…”
“Con biết rồi, mẹ ngủ ngon.”
Hải Tú vừa cúp máy thì Phong Phi cũng đi ra. Hắn lau lau tóc rồi đến gần cậu, cười nói: “Mẹ cậu gọi hả?”
Hải Tú gật đầu: “Mai mẹ tớ về nhà. Mẹ lo lắng cho tớ, bắt tớ đi ngủ sớm, không được quậy phá hay làm phiền cậu.”
“Mẹ của chúng ta thiệt khách sáo.” Phong Phi cởi áo choàng tắm, mặc độc mỗi cái quần lót đi tới đi lui, “Đói không?”
Hải Tú lắc đầu, không nhịn được lén nhìn Phong Phi. Rồi chợt nhớ ra gì đó, cậu lấy cái ví tiền trong va-li ra đưa cho hắn, ngượng ngùng nói: “Lúc đi, mẹ tớ để tiền trong ngăn kéo, bảo tớ đưa cho cậu…”
Phong Phi bật cười, ngồi trên giường mở ví tiền ra nhìn rồi khép lại trả cho Hải Tú: “Cậu giữ lấy mà tiêu.”
Hải Tú vội vàng lắc đầu: “Mẹ tớ nói…”
“Biết rồi biết rồi.” Phong Phi cười cười ngắt lời Hải Tú, “Cậu cứ giữ đi, sao mẹ cậu biết được? Cậu ngốc thế à?”
Tất nhiên cậu vẫn phản kháng: “Ngày nào tớ cũng ăn uống ở đây, cậu còn mua đồ cho tớ….”
Phong Phi “Chậc” một tiếng: “Vẫn mạnh miệng hửm?”
Hắn dí sát mặt vào mặt cậu. Hải Tú lập tức im bặt, không dám nói nữa.
“Cậu nói xem…” Phong Phi nắm tay Hải Tú kéo lại, để cậu ngồi trên đùi mình. Hải Tú xấu hổ muốn đứng lên, hắn lại ôm chặt lấy eo cậu, “Aizz, hôm nay lúc mất điện sao cậu không chạy mau ra ngoài?”
Hắn cụng trán mình lên trán cậu, thân mật nói: “Hôn một cái mới chịu nói?”
Nhớ lại chuyện hồi tối, chân Hải Tú như nhũn ra. Thực sự lúc ấy cậu sợ lắm, nhưng mà… cũng thích lắm.
“Cậu nghĩ kĩ đi…. Nếu tôi trả lại tiền, chắc chắn mẹ cậu sẽ không vui. Nghe cậu nói, tôi có thể thấy mẹ cậu là một người rất mạnh mẽ, cũng rất sĩ diện, một người như vậy nhất định rất sợ bị người khác lợi dụng. Nếu nói với mẹ cậu là tôi không lấy tiền, chắc chắn cô sẽ không cho cậu ở đây nữa; như vậy thiệt nhiều hơn lợi, đúng không?” Phong Phi tỉ mỉ giải thích cho Hải Tú, cầm lấy ví tiền đặt vào tay cậu, “Mẹ cậu không biết quan hệ của hai đứa mình, giữa chúng ta mà còn tính toán mấy chuyện tiền bạc làm gì? Đùa nhau à? Nghe lời tôi, cầm lấy mà tiêu.”
Phong Phi nhất định không lấy, Hải Tú có nói thế nào cũng vô ích, đành phải chấp nhận. Nghĩ bụng.. sau này chắc chắn cậu phải giành trả tiền cơm mới được.
“Đừng nói là cầm tiền của cậu, sau này đi làm rồi tôi cũng sẽ đưa hết tiền cho cậu.” Phong Phi nghịch ngợm nháy mắt với Hải Tú, “Truyền thống của nhà tôi là giao tiền cho vợ giữ – ba tôi nói làm vậy mới giữ được tiền của trong nhà, không lo lãng phí.”
Hải Tú đang định phản bác, nhưng Phong Phi nói vậy lại làm cậu tưởng tượng ra khung cảnh sau này lúc hai người đi làm, thật ngọt ngào quá đi~
Phong Phi xoa đầu cậu: “Trễ rồi, mau dọn cho xong rồi đi ngủ thôi.” Hắn buông Hải Tú ra, để cậu tiếp tục xếp gọn lại đồ đạc rồi cả hai cùng đi ngủ.
Sev: Ôi bọn trẻ đã sống chung rồi kìa… Sống chung không với mẹ chồng luôn
Danh sách chương