Một tiết học trôi qua rất nhanh. Cô giáo ra khỏi phòng rồi, Hải Tú liền lấy phần bài làm sai ra, đang định sửa lại thì chợt có tiếng cười khẽ ở trên đầu: “Thật sự tên là Hải Tú sao… Cái tên có hàm ý thật đấy.” Người nọ đang nhìn vào nhãn vở của cậu.
Cậu ngẩng phắt lên, nhận ra có một nam sinh cao cao đang đứng trước bàn mình thì lại càng hoảng sợ. Dịch người ra sau, miệng cậu mím lại, không nói nên lời.
Lúc này, Phong Phi mới thấy rõ mặt cậu, thầm huýt sáo một cái – wow, thật trắng trẻo nha ~
Vẻ ngoài dễ nhìn đó làm hắn nổi hứng muốn trêu cậu một phen, liền chống tay lên bàn cậu, cúi người xuống, hỏi: “Cậu cố ý chơi tôi đúng không? Sao lại để vở tôi lên bàn đứa khác?”
Hải Tú hiểu ra ngay lập tức – đây là nam sinh ngồi cạnh cửa sổ kia! Cậu ta tên là… Trí não rối tung lên làm cậu quên béng mất người ta tên gì, nhưng có một điều chắc chắn – là cậu đã phát nhầm rồi!
Sự tự tin lúc trước bắt đầu ầm ầm sụp đổ, cậu bất an cực kỳ – sao người ta lại đến tìm cậu? Đang tức giận sao? Muốn tính sổ ư? Sao cậu lại phát nhầm được chứ…. Σ( ° △ °|||)
Cảm nhận được người trước mắt đang cúi xuống, cách mình rất gần rất gần, cậu lại càng khẩn trương hơn. Ký ức tồi tệ hồi cấp hai ùa đến làm cậu như nhảy dựng, sắc mắt cũng càng lúc càng trắng, chỉ muốn tông cửa xông ra ngoài.
Mà Phong Phi cũng cảm giác được nỗi bất an của cậu, nhíu mày lại, chẳng hiểu gì cả – thế này là sao? Hắn nhớ bạn học này cũng có mặt hôm khai giảng, tuy ngày nào cũng im im không nói gì, nhưng đã một tháng rồi, chẳng lẽ đến tên của hắn cũng không nhớ được ư?
Thân là hotboy kiêm thành viên chủ lực của đội bóng rổ, Phong Phi khá là tự tin rằng người khác sẽ ấn tượng về tên hắn đấy. Nên chắc bạn học này không là ngoại lệ đâu nhỉ…: “Tôi đang hỏi cậu đấy. Sao lại phát vở tôi cho đứa khác? Tôi với Hà Hạo giống nhau ở đâu hả?”
Cơ bản là cậu không nghe rõ hắn đang nói gì, chỉ vô thức gật đầu theo. Hắn bật cười: “Tôi giống Hà Hạo ấy hử?” Rồi lại nhìn sang thằng bạn với khuôn mặt đại chúng ở đằng sau, không cam lòng thừa nhận: “…Cậu thực sự không nhớ tên tôi à?”
Hải Tú vốn có chướng ngại giao tiếp xã hội, nay lại bị một cậu trai cao lớn xa lạ ép cung, nên đã sớm rơi mất năng lực ngôn ngữ rồi. Mấu chốt là cậu còn chẳng nghe được hắn đang hỏi gì, chỉ bất an gật gù theo. Phong Phi hoàn toàn hết cách, cười cười tiến lại gần, làm sắc mặt cậu càng thêm trắng bệch.
Hắn mỉm cười, khom lưng, rút cây bút trong tay cậu ra, tiện thể mở vở cậu, nét chữ rồng bay phượng múa họa xuống một cái tên, ngón tay thon dài chỉ chỉ lên đó: “Thấy rõ chưa? Phong Phi, tên tôi là Phong Phi. Viết chính tả mười lần lại cho tôi, sau này đừng có nhầm nữa.”
Chuông vào tiết chợt vang lên. Phong Phi ấn lại cái bút vào tay Hải Tú, thấy đối phương đang đờ ra thì lại muốn trêu nữa, liền búng nhẹ lên trán cậu: “Lần sau gặp tôi sẽ hỏi cậu đấy. Lúc đấy mà còn quên nữa xem!”
Chờ hắn thong dong đi về chỗ một lúc rồi, cậu mới từ từ tỉnh ra. Vội mở vở, đầu óc cậu chợt trống rỗng – thế này là sao? Nam sinh đó… chỉ để lại tên hắn thôi à?
Muộn màng thở dài một hơi, cậu đã phát nhầm vở cho hắn, thế mà người ta… chỉ nói vài câu thôi à… A, hình như còn động thủ nữa… Cậu sờ sờ lên chỗ bị búng trên trán.
Hải Tú loáng thoáng nhớ người này từng đánh nhau với học sinh ban khác trong giờ thể dục. Trong ấn tượng mơ hồ của cậu… người nọ không phải kiểu tốt tính gì.
Nhưng may là cũng không xấu tính.
Cậu không ghét hắn, nhưng nhớ lại dáng vẻ cúi xuống của hắn vẫn làm cậu sợ. Cậu… vẫn không quen tiếp xúc gần với người lạ như thế.
Hải Tú lắc đầu thật mạnh, cố gắng đá văng chuyện vừa nãy đi, tập trung nghe giảng.
—
Sau hai tiết học là một giờ học thể dục chung*. Tốp năm tốp ba học sinh cùng nhau đi xuống sân tập, còn Hải Tú thì thở phào nhẹ nhõm – đây là thời gian cậu thích nhất trong ngày, vì cậu không phải học giờ thể dục. Mỗi ngày sẽ có một khoảng thời gian thế này, chỉ có mình cậu trong phòng học, rất là thoải mái.
*nhiều lớp học chung với nhau.
Từ khi cậu nhập học, mẹ cậu đã nói với cô chủ nhiệm rằng cậu không tiện ở nơi có nhiều người. Tuy lúc đó cô không hiểu lắm, nhưng vẫn đồng ý.
Hải Tú lau bảng hộ trực nhật, tưới nước cho bồn hoa bên cửa sổ, rồi quay về chỗ của mình.
Còn nửa tiếng nữa là hết giờ thể dục, đủ thời gian để cậu làm một trong hai bài – hoặc là xác suất, hoặc là hình học không gian. Cậu lẩm bẩm nhìn vở, đang nghĩ không biết nên làm bài nào thì chợt nghe tiếng cười sau lưng: “Cậu không phải đi học thể dục à?”
Cậu sợ đến suýt nữa nhảy dựng lên! Vội quay đầu thì kinh ngạc thấy – người này đến đây từ bao giờ?
Phong Phi đang ngồi sau cậu, lười biếng nói: “Hôm qua tôi chơi bóng bị bong gân, nên không đi được. Cậu thì sao? Sao lại không xuống?”
Hải Tú cố nén tiếng tim đập thình thịch lại, mím mím môi, cố gắng nói tự nhiên nhất có thể: “Tớ.. tớ không phải học.”
Hắn nhíu mày, tiến lại gần cậu: “Cậu vừa nói cái gì cơ? Sao nói nhỏ thế?”
Cậu cố gắng nói to lên: “Tớ không phải, không phải đi học!”
Phong Phi nhướn mày: “Sướng thế? Cô chủ nhiệm đồng ý rồi à?”
Cậu gật gật đầu, hắn liền than thở: “Ài, còn thế được cơ đấy… Đãi ngộ đặc biệt cho học sinh giỏi đấy hửm?”
Cậu không muốn nói thêm nữa, nhưng sợ cô giáo bị hiểu nhầm, nên lại khó khăn nói tiếp: “Không, không phải. Là tớ có, có lý do đặc biệt…”
Hắn ngẩn ra, đoạn bật cười, liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Một thằng con trai còn có cái lý do đặc biệt* nào được? Cũng giỏi thật đấy!”
*Con gái và lý do đặc biệt mỗi tháng 1 lần – hoặc là lý do trốn thể dục kinh điển.
Khuôn mặt Phong Phi vốn cực kỳ anh tuấn, nhưng thường ngày luôn tỏ ra lạnh lùng, nay lại đột nhiên cười lên, nom như ánh nắng lấp lánh sau mưa vậy. Hải Tú nhìn đến váng cả mắt, cộng với cậu thực sự không hiểu hắn đang nói gì, nên im im không đáp. Còn người ta càng nhìn cậu thì lại càng muốn trêu, lại hỏi: “Thế cậu ở lại lớp làm gì? Chỉ ngồi ở đây thôi á?”
“Ừ.” Cậu đáp: “Làm bài nữa,”
Hắn trợn mắt không tin nổi, bất đắc dĩ than: “Đúng là chăm thật…”
Cậu nhẹ giọng đáp: “Thì lớp 12 rồi…”
Hắn bật cười: “Cậu cũng biết là lớp 12 rồi cơ đấy. Đã thế sao còn chuyển trường?”
Đồng tử trong mắt cậu đột nhiên co lại, nhỏ giọng đáp: “Tớ…” Chuyện này nói ra thì rất dài, cậu lại không nói rõ ràng được, nên hơi đỏ mặt lên.
Vẻ ngoài của cậu vốn thiên về hướng thanh tú sạch sẽ, mặt đỏ lên nom lại càng đáng yêu. Phong Phi thấy thế mà chân tay ngứa ngáy, không nhịn được vuốt nhẹ lên đầu cậu. Cậu rụt cổ về phía sau, nhưng lại không trốn thoát, làm ngực hắn lại càng ngứa tợn. Tiếc là lớp thể dục đã tan rồi, học sinh đang ùa lên phòng học, làm hắn đành phải đứng dậy về chỗ. Vừa xoay người, hắn lại nhớ ra chuyện gì đó, quay lại hỏi cậu: “Này, tên tôi là gì?”
Hải Tú vẫn chưa định thần lại được sau vụ bị phát hiện – trừ mẹ ra, đã lâu lắm rồi cậu chưa tiếp xúc gần với người nào thế này. Cảm giác xa lạ đó làm cậu sợ run lên, vội vàng chúi đầu vào đống bài tập. Phong Phi trông mà chán hẳn: “Thực sự không nhớ được tên tôi sao?”
Giáo viên sắp lên lớp rồi, nên hắn không đứng đó được nữa, đành dứ dứ tay về phía cậu rồi trở về chỗ ngồi.
Hải Tú vẫn còn hơi sợ, mở phần bài sai ra định sửa tiếp. Bạn cùng bàn Vương Bằng quan tâm hỏi: “Cậu sao thế? Mặt đỏ hết lên rồi kìa.”
“Hừm… hứm?” Cậu sờ lên mặt – đúng là hơi nóng thật, đoạn gượng cười: “Không có gì đâu…”
Sao lại không có gì được.
Mắt cậu đã xoay mòng mòng, trong đầu toàn là vẻ mặt “chế nhạo” của Phong Phi khi nhìn mặt mình.
“Mở trang chín mươi bảy ra, đầu tiên, chúng ta ôn lại phần bài đã nói hôm qua trước…”
Chưa đến chuông vào lớp mà cô giáo Anh đã bắt đầu giảng bài. Cậu cố gắng tập trung tinh thần lại, chuyên tâm nghe giảng.
Chẳng mấy chốc mà đã đến trưa. Khi chuông tiết cuối vang lên, mọi người đứng dậy thu dọn đồ đạc, ai về nhà thì về, ai ở lại thì lấy cà mèn ra.
Trường Hải Tú học thuộc vùng tiếp giáp với đại học trong tỉnh, dân cư xung quanh không nhiều. Có mấy bạn ở rất xa trường, nên toàn mang cơm trưa từ nhà đi – cậu chính là một trong số đó.
Cuối phòng học có một hộp giữ nhiệt. Cậu chờ bạn cùng lớp lấy hết rồi mới ra lấy – cà mèn của cậu rất kín, nên lúc lấy ra vẫn còn âm ấm bốc hơi.
Trường cho phép học sinh ăn trong lớp, nhưng chẳng mấy ai thích ngồi ngốc trong lớp lúc này – và cậu cũng thế. Cậu mang cà mèn và bình giữ nhiệt theo, xuống cầu thang, đi về phía cánh rừng ở cạnh sân tập.
Vào giờ ăn trưa, phần lớn mọi người đều thích lên sân thượng hoặc sân vận động, nên nơi này rất là yên tĩnh. Cậu mở túi đồ ra, bắt đầu hưởng thụ thời gian ăn trưa an tĩnh của mình.
Vừa học thuộc từ mới vừa ăn trưa xong, cậu liền gói kỹ cà mèn bằng một miếng vải trải bàn có hoa văn ô vuông, rồi cầm theo sách tiếng Anh, đứng dậy quay về lớp học.
Buổi trưa ở trường vừa yên tĩnh vừa ấm áp. Hải Tú thích nhất là không gian thế này, cậu đi rất chậm, vừa bước ra khỏi rừng thì chợt nghe thấy một tiếng ồn ào ở phía trước. Ngẩng lên thì thấy — là Phong Phi và mấy chủ lực của đội bóng rổ đang đi ra từ sân vận động.
Hải Tú lại bắt đầu căng thẳng, theo bản năng muốn trốn khỏi họ. Nhưng cậu chưa kịp lẩn vào cầu thang thì Phong Phi đã tinh mắt nhìn thấy, lập tức dẫn đầu bảy tám nam sinh cao to tiến đến. Tim cậu đập mạnh đến độ sắp bắn ra ngoài, sắc mặt trắng bệnh, run rẩy đứng im nơi đó, tựa như con mồi nhỏ bị một đám thợ săn vây quanh.
“Cậu…” Phong Phi nhíu mày, nhận ra Hải Tú có phần không ổn thì đi vội đến, vươn tay sờ lên trán cậu, rồi lại sờ trán mình, hoang mang nói: “Không nóng mà… Cậu sao thế? Ăn gì chưa? Tuột huyết áp à?”
Mặt cậu tái nhợt, lắc lắc đầu, cố gắng điều chỉnh tâm lý theo cách bác sĩ đã dạy, đoạn thấp giọng đáp: “Không có gì… Tôi, đi trước đây.”
Cậu giật về sau hai bước, rồi nhảy tót lên cầu thang. Phong Phi chẳng hiểu gì cả, nhìn sang đồng đội: “Cậu ấy…”
Đối phương nhún nhún vai – sao mà tôi biết được?
Qua cửa sổ sát đất trong phòng làm việc ở tầng ba, Nghê Mai Lâm – chủ nhiệm mới của Hải Tú đã thấy trọn vẹn cảnh tượng này. Cô nhíu nhíu mày, nói với Vương Bằng đang sắp xếp lại bài thi: “Chiều nay em bảo Phong Phi đến phòng làm việc của tôi nhé.”
—
“Này, trưa nay…” Vương Bằng tỏ vẻ muốn nói lại thôi: “Đã xảy ra chuyện gì đó phải không?”
Khi đó là giờ ra chơi sau tiết một buổi chiều. Trong phòng học rất ồn, Hải Tú không nghe rõ đối phương nói gì, hỏi lại: “Cái gì buổi trưa cơ?”
Vương Bằng nuốt nước bọt – cậu không biết bệnh tình của Hải Tú, chỉ là thấy người bạn cùng bàn này hướng nội quá đỗi. Trưa nay trong lúc đang giúp cô giáo, qua cửa sổ, cậu cũng thấy loáng thoáng được là Hải Tú bị vài người trong đội bóng rổ vây quanh, không biết là đang nói gì. Tính tình cậu cũng thật thà, hạ giọng nói: “Mấy người trong đội bóng rổ đó vẫn nổi danh là chuyên chế, tốt nhất là không nên chọc vào làm gì. Nhưng nếu cậu bị bắt nạt thì cũng đừng sợ, cô chủ nhiệm lớp ta chưa bao giờ kiêng dè họ đâu, dù là họ có ai chống lưng cũng thế. Cậu đừng có chịu đựng trong lòng nhé, may là lần này đúng lúc cô thấy được, nếu không thì cậu định chịu thiệt sao!”
Hải Tú vẫn mơ màng không hiểu, nhẹ giọng: “Đội bóng rổ trường mình… thì sao?”
Vương Bằng lại nghĩ là cậu ngại, sốt ruột ghé vào thầm thì: “Thì trưa nay lúc người ta ngăn cậu lại ấy. Tớ với cô chủ nhiệm thấy hết rồi, vừa nãy cô còn gọi Phong Phi đi, chắc là vì chuyện này thôi. Cậu cứ yên tâm, nhất định cô sẽ…”
Trong chớp mắt Hải Tú đã hiểu, gấp gáp nói: “Cô Nghê… thấy bọn họ vây bắt tớ á?”
Vương Bằng gật đầu: “Ừ, lúc đấy tớ đang xếp bài thi trong phòng cô nên cũng thấy. Gọi đi thì có sao? Chắc là mắng vài câu thôi, bảo cậu ta đừng…”
“Không phải…” Cậu ngắt lời Vương Bằng, mặt đỏ rần lên: “Cậu ấy không… không phải…”
Nỗi lo lắng làm cậu nói chẳng ra lời nữa, vội đứng bật dậy: “Cô chủ nhiệm hiểu lầm rồi, cậu ấy…”
Vương Bằng ngớ người ra, thấy cậu như thế thì cũng hoảng theo: “Sao vậy sao vậy? Cậu đừng sợ chứ.”
“Không phải đâu.”
Cậu cau mày, chần chừ một lúc rồi bước nhanh ra khỏi phòng học.
Chắc chắn là cô đã hiểu lầm rồi – cậu lại bước nhanh hơn, cậu phải đến phòng của cô để ngăn cô lại, rồi nói rõ ràng với cô rằng, Phong Phi không hề bắt nạt cậu!
Hải Tú chạy như bay lên tầng ba, phi đến phòng làm việc của Nghê Mai Lâm, gõ đại vài cái rồi mở cửa – quả nhiên, Phong Phi đang đứng trước bàn làm việc của cô.
“Cô ơi, cậu ấy…” Miệng cậu chợt cứng lại – cậu lại quên người ta tên gì rồi!
Mặt Hải Tú lập tức đỏ ửng, cậu tiến lên hai bước, lắp bắp nói: “Cậu ấy không bắt nạt em.. Hồi trưa, bọn em gặp nhau, cậu ấy nghĩ là em bị tuột huyết áp, nên mới… Nên mới làm như thế… Em…”
Trong phòng lập tức im lặng.
Nghê Mai Lâm mặt không biểu cảm nhìn Hải Tú một chốc, đoạn nhìn sang Phong Phi, nói tiếp lời đang dở vừa nãy: “Tóm lại là, bây giờ chuyện học hành vẫn là quan trọng nhất. Em đã từ chối lời mời tuyển sinh đặc biệt của trường đại học chuyên thể dục thể thao kia mấy lần rồi, nghĩa là giờ em phải thật sự học văn hóa đi. Đã hiểu ý cô chưa?”
Từ khi Hải Tú chạy ào vào phòng đến giờ, hắn vẫn chưa từng rời mắt khỏi cậu. Nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của cậu, khóe môi hắn khẽ cong lên, gật đầu cười nói: “Rồi ạ.”
“Em là người có chủ kiến, cô tin em đã có con đường riêng cho mình. Cứ vậy đi.” Rồi cô nhìn về phía cậu: “Hải Tú hả em? Có chuyện gì thế?”
Hai má cậu đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn đâm đầu vào đậu hũ cho xong! Cậu xin lỗi luôn miệng, suy sụp không chịu nổi: “Không… không có gì ạ, vậy em xin phép…”
Cậu ngẩng phắt lên, nhận ra có một nam sinh cao cao đang đứng trước bàn mình thì lại càng hoảng sợ. Dịch người ra sau, miệng cậu mím lại, không nói nên lời.
Lúc này, Phong Phi mới thấy rõ mặt cậu, thầm huýt sáo một cái – wow, thật trắng trẻo nha ~
Vẻ ngoài dễ nhìn đó làm hắn nổi hứng muốn trêu cậu một phen, liền chống tay lên bàn cậu, cúi người xuống, hỏi: “Cậu cố ý chơi tôi đúng không? Sao lại để vở tôi lên bàn đứa khác?”
Hải Tú hiểu ra ngay lập tức – đây là nam sinh ngồi cạnh cửa sổ kia! Cậu ta tên là… Trí não rối tung lên làm cậu quên béng mất người ta tên gì, nhưng có một điều chắc chắn – là cậu đã phát nhầm rồi!
Sự tự tin lúc trước bắt đầu ầm ầm sụp đổ, cậu bất an cực kỳ – sao người ta lại đến tìm cậu? Đang tức giận sao? Muốn tính sổ ư? Sao cậu lại phát nhầm được chứ…. Σ( ° △ °|||)
Cảm nhận được người trước mắt đang cúi xuống, cách mình rất gần rất gần, cậu lại càng khẩn trương hơn. Ký ức tồi tệ hồi cấp hai ùa đến làm cậu như nhảy dựng, sắc mắt cũng càng lúc càng trắng, chỉ muốn tông cửa xông ra ngoài.
Mà Phong Phi cũng cảm giác được nỗi bất an của cậu, nhíu mày lại, chẳng hiểu gì cả – thế này là sao? Hắn nhớ bạn học này cũng có mặt hôm khai giảng, tuy ngày nào cũng im im không nói gì, nhưng đã một tháng rồi, chẳng lẽ đến tên của hắn cũng không nhớ được ư?
Thân là hotboy kiêm thành viên chủ lực của đội bóng rổ, Phong Phi khá là tự tin rằng người khác sẽ ấn tượng về tên hắn đấy. Nên chắc bạn học này không là ngoại lệ đâu nhỉ…: “Tôi đang hỏi cậu đấy. Sao lại phát vở tôi cho đứa khác? Tôi với Hà Hạo giống nhau ở đâu hả?”
Cơ bản là cậu không nghe rõ hắn đang nói gì, chỉ vô thức gật đầu theo. Hắn bật cười: “Tôi giống Hà Hạo ấy hử?” Rồi lại nhìn sang thằng bạn với khuôn mặt đại chúng ở đằng sau, không cam lòng thừa nhận: “…Cậu thực sự không nhớ tên tôi à?”
Hải Tú vốn có chướng ngại giao tiếp xã hội, nay lại bị một cậu trai cao lớn xa lạ ép cung, nên đã sớm rơi mất năng lực ngôn ngữ rồi. Mấu chốt là cậu còn chẳng nghe được hắn đang hỏi gì, chỉ bất an gật gù theo. Phong Phi hoàn toàn hết cách, cười cười tiến lại gần, làm sắc mặt cậu càng thêm trắng bệch.
Hắn mỉm cười, khom lưng, rút cây bút trong tay cậu ra, tiện thể mở vở cậu, nét chữ rồng bay phượng múa họa xuống một cái tên, ngón tay thon dài chỉ chỉ lên đó: “Thấy rõ chưa? Phong Phi, tên tôi là Phong Phi. Viết chính tả mười lần lại cho tôi, sau này đừng có nhầm nữa.”
Chuông vào tiết chợt vang lên. Phong Phi ấn lại cái bút vào tay Hải Tú, thấy đối phương đang đờ ra thì lại muốn trêu nữa, liền búng nhẹ lên trán cậu: “Lần sau gặp tôi sẽ hỏi cậu đấy. Lúc đấy mà còn quên nữa xem!”
Chờ hắn thong dong đi về chỗ một lúc rồi, cậu mới từ từ tỉnh ra. Vội mở vở, đầu óc cậu chợt trống rỗng – thế này là sao? Nam sinh đó… chỉ để lại tên hắn thôi à?
Muộn màng thở dài một hơi, cậu đã phát nhầm vở cho hắn, thế mà người ta… chỉ nói vài câu thôi à… A, hình như còn động thủ nữa… Cậu sờ sờ lên chỗ bị búng trên trán.
Hải Tú loáng thoáng nhớ người này từng đánh nhau với học sinh ban khác trong giờ thể dục. Trong ấn tượng mơ hồ của cậu… người nọ không phải kiểu tốt tính gì.
Nhưng may là cũng không xấu tính.
Cậu không ghét hắn, nhưng nhớ lại dáng vẻ cúi xuống của hắn vẫn làm cậu sợ. Cậu… vẫn không quen tiếp xúc gần với người lạ như thế.
Hải Tú lắc đầu thật mạnh, cố gắng đá văng chuyện vừa nãy đi, tập trung nghe giảng.
—
Sau hai tiết học là một giờ học thể dục chung*. Tốp năm tốp ba học sinh cùng nhau đi xuống sân tập, còn Hải Tú thì thở phào nhẹ nhõm – đây là thời gian cậu thích nhất trong ngày, vì cậu không phải học giờ thể dục. Mỗi ngày sẽ có một khoảng thời gian thế này, chỉ có mình cậu trong phòng học, rất là thoải mái.
*nhiều lớp học chung với nhau.
Từ khi cậu nhập học, mẹ cậu đã nói với cô chủ nhiệm rằng cậu không tiện ở nơi có nhiều người. Tuy lúc đó cô không hiểu lắm, nhưng vẫn đồng ý.
Hải Tú lau bảng hộ trực nhật, tưới nước cho bồn hoa bên cửa sổ, rồi quay về chỗ của mình.
Còn nửa tiếng nữa là hết giờ thể dục, đủ thời gian để cậu làm một trong hai bài – hoặc là xác suất, hoặc là hình học không gian. Cậu lẩm bẩm nhìn vở, đang nghĩ không biết nên làm bài nào thì chợt nghe tiếng cười sau lưng: “Cậu không phải đi học thể dục à?”
Cậu sợ đến suýt nữa nhảy dựng lên! Vội quay đầu thì kinh ngạc thấy – người này đến đây từ bao giờ?
Phong Phi đang ngồi sau cậu, lười biếng nói: “Hôm qua tôi chơi bóng bị bong gân, nên không đi được. Cậu thì sao? Sao lại không xuống?”
Hải Tú cố nén tiếng tim đập thình thịch lại, mím mím môi, cố gắng nói tự nhiên nhất có thể: “Tớ.. tớ không phải học.”
Hắn nhíu mày, tiến lại gần cậu: “Cậu vừa nói cái gì cơ? Sao nói nhỏ thế?”
Cậu cố gắng nói to lên: “Tớ không phải, không phải đi học!”
Phong Phi nhướn mày: “Sướng thế? Cô chủ nhiệm đồng ý rồi à?”
Cậu gật gật đầu, hắn liền than thở: “Ài, còn thế được cơ đấy… Đãi ngộ đặc biệt cho học sinh giỏi đấy hửm?”
Cậu không muốn nói thêm nữa, nhưng sợ cô giáo bị hiểu nhầm, nên lại khó khăn nói tiếp: “Không, không phải. Là tớ có, có lý do đặc biệt…”
Hắn ngẩn ra, đoạn bật cười, liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Một thằng con trai còn có cái lý do đặc biệt* nào được? Cũng giỏi thật đấy!”
*Con gái và lý do đặc biệt mỗi tháng 1 lần – hoặc là lý do trốn thể dục kinh điển.
Khuôn mặt Phong Phi vốn cực kỳ anh tuấn, nhưng thường ngày luôn tỏ ra lạnh lùng, nay lại đột nhiên cười lên, nom như ánh nắng lấp lánh sau mưa vậy. Hải Tú nhìn đến váng cả mắt, cộng với cậu thực sự không hiểu hắn đang nói gì, nên im im không đáp. Còn người ta càng nhìn cậu thì lại càng muốn trêu, lại hỏi: “Thế cậu ở lại lớp làm gì? Chỉ ngồi ở đây thôi á?”
“Ừ.” Cậu đáp: “Làm bài nữa,”
Hắn trợn mắt không tin nổi, bất đắc dĩ than: “Đúng là chăm thật…”
Cậu nhẹ giọng đáp: “Thì lớp 12 rồi…”
Hắn bật cười: “Cậu cũng biết là lớp 12 rồi cơ đấy. Đã thế sao còn chuyển trường?”
Đồng tử trong mắt cậu đột nhiên co lại, nhỏ giọng đáp: “Tớ…” Chuyện này nói ra thì rất dài, cậu lại không nói rõ ràng được, nên hơi đỏ mặt lên.
Vẻ ngoài của cậu vốn thiên về hướng thanh tú sạch sẽ, mặt đỏ lên nom lại càng đáng yêu. Phong Phi thấy thế mà chân tay ngứa ngáy, không nhịn được vuốt nhẹ lên đầu cậu. Cậu rụt cổ về phía sau, nhưng lại không trốn thoát, làm ngực hắn lại càng ngứa tợn. Tiếc là lớp thể dục đã tan rồi, học sinh đang ùa lên phòng học, làm hắn đành phải đứng dậy về chỗ. Vừa xoay người, hắn lại nhớ ra chuyện gì đó, quay lại hỏi cậu: “Này, tên tôi là gì?”
Hải Tú vẫn chưa định thần lại được sau vụ bị phát hiện – trừ mẹ ra, đã lâu lắm rồi cậu chưa tiếp xúc gần với người nào thế này. Cảm giác xa lạ đó làm cậu sợ run lên, vội vàng chúi đầu vào đống bài tập. Phong Phi trông mà chán hẳn: “Thực sự không nhớ được tên tôi sao?”
Giáo viên sắp lên lớp rồi, nên hắn không đứng đó được nữa, đành dứ dứ tay về phía cậu rồi trở về chỗ ngồi.
Hải Tú vẫn còn hơi sợ, mở phần bài sai ra định sửa tiếp. Bạn cùng bàn Vương Bằng quan tâm hỏi: “Cậu sao thế? Mặt đỏ hết lên rồi kìa.”
“Hừm… hứm?” Cậu sờ lên mặt – đúng là hơi nóng thật, đoạn gượng cười: “Không có gì đâu…”
Sao lại không có gì được.
Mắt cậu đã xoay mòng mòng, trong đầu toàn là vẻ mặt “chế nhạo” của Phong Phi khi nhìn mặt mình.
“Mở trang chín mươi bảy ra, đầu tiên, chúng ta ôn lại phần bài đã nói hôm qua trước…”
Chưa đến chuông vào lớp mà cô giáo Anh đã bắt đầu giảng bài. Cậu cố gắng tập trung tinh thần lại, chuyên tâm nghe giảng.
Chẳng mấy chốc mà đã đến trưa. Khi chuông tiết cuối vang lên, mọi người đứng dậy thu dọn đồ đạc, ai về nhà thì về, ai ở lại thì lấy cà mèn ra.
Trường Hải Tú học thuộc vùng tiếp giáp với đại học trong tỉnh, dân cư xung quanh không nhiều. Có mấy bạn ở rất xa trường, nên toàn mang cơm trưa từ nhà đi – cậu chính là một trong số đó.
Cuối phòng học có một hộp giữ nhiệt. Cậu chờ bạn cùng lớp lấy hết rồi mới ra lấy – cà mèn của cậu rất kín, nên lúc lấy ra vẫn còn âm ấm bốc hơi.
Trường cho phép học sinh ăn trong lớp, nhưng chẳng mấy ai thích ngồi ngốc trong lớp lúc này – và cậu cũng thế. Cậu mang cà mèn và bình giữ nhiệt theo, xuống cầu thang, đi về phía cánh rừng ở cạnh sân tập.
Vào giờ ăn trưa, phần lớn mọi người đều thích lên sân thượng hoặc sân vận động, nên nơi này rất là yên tĩnh. Cậu mở túi đồ ra, bắt đầu hưởng thụ thời gian ăn trưa an tĩnh của mình.
Vừa học thuộc từ mới vừa ăn trưa xong, cậu liền gói kỹ cà mèn bằng một miếng vải trải bàn có hoa văn ô vuông, rồi cầm theo sách tiếng Anh, đứng dậy quay về lớp học.
Buổi trưa ở trường vừa yên tĩnh vừa ấm áp. Hải Tú thích nhất là không gian thế này, cậu đi rất chậm, vừa bước ra khỏi rừng thì chợt nghe thấy một tiếng ồn ào ở phía trước. Ngẩng lên thì thấy — là Phong Phi và mấy chủ lực của đội bóng rổ đang đi ra từ sân vận động.
Hải Tú lại bắt đầu căng thẳng, theo bản năng muốn trốn khỏi họ. Nhưng cậu chưa kịp lẩn vào cầu thang thì Phong Phi đã tinh mắt nhìn thấy, lập tức dẫn đầu bảy tám nam sinh cao to tiến đến. Tim cậu đập mạnh đến độ sắp bắn ra ngoài, sắc mặt trắng bệnh, run rẩy đứng im nơi đó, tựa như con mồi nhỏ bị một đám thợ săn vây quanh.
“Cậu…” Phong Phi nhíu mày, nhận ra Hải Tú có phần không ổn thì đi vội đến, vươn tay sờ lên trán cậu, rồi lại sờ trán mình, hoang mang nói: “Không nóng mà… Cậu sao thế? Ăn gì chưa? Tuột huyết áp à?”
Mặt cậu tái nhợt, lắc lắc đầu, cố gắng điều chỉnh tâm lý theo cách bác sĩ đã dạy, đoạn thấp giọng đáp: “Không có gì… Tôi, đi trước đây.”
Cậu giật về sau hai bước, rồi nhảy tót lên cầu thang. Phong Phi chẳng hiểu gì cả, nhìn sang đồng đội: “Cậu ấy…”
Đối phương nhún nhún vai – sao mà tôi biết được?
Qua cửa sổ sát đất trong phòng làm việc ở tầng ba, Nghê Mai Lâm – chủ nhiệm mới của Hải Tú đã thấy trọn vẹn cảnh tượng này. Cô nhíu nhíu mày, nói với Vương Bằng đang sắp xếp lại bài thi: “Chiều nay em bảo Phong Phi đến phòng làm việc của tôi nhé.”
—
“Này, trưa nay…” Vương Bằng tỏ vẻ muốn nói lại thôi: “Đã xảy ra chuyện gì đó phải không?”
Khi đó là giờ ra chơi sau tiết một buổi chiều. Trong phòng học rất ồn, Hải Tú không nghe rõ đối phương nói gì, hỏi lại: “Cái gì buổi trưa cơ?”
Vương Bằng nuốt nước bọt – cậu không biết bệnh tình của Hải Tú, chỉ là thấy người bạn cùng bàn này hướng nội quá đỗi. Trưa nay trong lúc đang giúp cô giáo, qua cửa sổ, cậu cũng thấy loáng thoáng được là Hải Tú bị vài người trong đội bóng rổ vây quanh, không biết là đang nói gì. Tính tình cậu cũng thật thà, hạ giọng nói: “Mấy người trong đội bóng rổ đó vẫn nổi danh là chuyên chế, tốt nhất là không nên chọc vào làm gì. Nhưng nếu cậu bị bắt nạt thì cũng đừng sợ, cô chủ nhiệm lớp ta chưa bao giờ kiêng dè họ đâu, dù là họ có ai chống lưng cũng thế. Cậu đừng có chịu đựng trong lòng nhé, may là lần này đúng lúc cô thấy được, nếu không thì cậu định chịu thiệt sao!”
Hải Tú vẫn mơ màng không hiểu, nhẹ giọng: “Đội bóng rổ trường mình… thì sao?”
Vương Bằng lại nghĩ là cậu ngại, sốt ruột ghé vào thầm thì: “Thì trưa nay lúc người ta ngăn cậu lại ấy. Tớ với cô chủ nhiệm thấy hết rồi, vừa nãy cô còn gọi Phong Phi đi, chắc là vì chuyện này thôi. Cậu cứ yên tâm, nhất định cô sẽ…”
Trong chớp mắt Hải Tú đã hiểu, gấp gáp nói: “Cô Nghê… thấy bọn họ vây bắt tớ á?”
Vương Bằng gật đầu: “Ừ, lúc đấy tớ đang xếp bài thi trong phòng cô nên cũng thấy. Gọi đi thì có sao? Chắc là mắng vài câu thôi, bảo cậu ta đừng…”
“Không phải…” Cậu ngắt lời Vương Bằng, mặt đỏ rần lên: “Cậu ấy không… không phải…”
Nỗi lo lắng làm cậu nói chẳng ra lời nữa, vội đứng bật dậy: “Cô chủ nhiệm hiểu lầm rồi, cậu ấy…”
Vương Bằng ngớ người ra, thấy cậu như thế thì cũng hoảng theo: “Sao vậy sao vậy? Cậu đừng sợ chứ.”
“Không phải đâu.”
Cậu cau mày, chần chừ một lúc rồi bước nhanh ra khỏi phòng học.
Chắc chắn là cô đã hiểu lầm rồi – cậu lại bước nhanh hơn, cậu phải đến phòng của cô để ngăn cô lại, rồi nói rõ ràng với cô rằng, Phong Phi không hề bắt nạt cậu!
Hải Tú chạy như bay lên tầng ba, phi đến phòng làm việc của Nghê Mai Lâm, gõ đại vài cái rồi mở cửa – quả nhiên, Phong Phi đang đứng trước bàn làm việc của cô.
“Cô ơi, cậu ấy…” Miệng cậu chợt cứng lại – cậu lại quên người ta tên gì rồi!
Mặt Hải Tú lập tức đỏ ửng, cậu tiến lên hai bước, lắp bắp nói: “Cậu ấy không bắt nạt em.. Hồi trưa, bọn em gặp nhau, cậu ấy nghĩ là em bị tuột huyết áp, nên mới… Nên mới làm như thế… Em…”
Trong phòng lập tức im lặng.
Nghê Mai Lâm mặt không biểu cảm nhìn Hải Tú một chốc, đoạn nhìn sang Phong Phi, nói tiếp lời đang dở vừa nãy: “Tóm lại là, bây giờ chuyện học hành vẫn là quan trọng nhất. Em đã từ chối lời mời tuyển sinh đặc biệt của trường đại học chuyên thể dục thể thao kia mấy lần rồi, nghĩa là giờ em phải thật sự học văn hóa đi. Đã hiểu ý cô chưa?”
Từ khi Hải Tú chạy ào vào phòng đến giờ, hắn vẫn chưa từng rời mắt khỏi cậu. Nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của cậu, khóe môi hắn khẽ cong lên, gật đầu cười nói: “Rồi ạ.”
“Em là người có chủ kiến, cô tin em đã có con đường riêng cho mình. Cứ vậy đi.” Rồi cô nhìn về phía cậu: “Hải Tú hả em? Có chuyện gì thế?”
Hai má cậu đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn đâm đầu vào đậu hũ cho xong! Cậu xin lỗi luôn miệng, suy sụp không chịu nổi: “Không… không có gì ạ, vậy em xin phép…”
Danh sách chương