Khi Từ kiều Sinh lên lầu gọi nguyên dịch và Nhan Khê xuống dưới, phát hiện mặt Nhan Khê hơi đỏ, mà anh họ nhà mình cười đến giống như hoa hướng dương xán lạn, nhịn không được hỏi một câu: "Hai người trốn ở trong phòng làm gì vậy?"

"Trầm mặc làm cho người ta càng thêm bí hiểm." Nguyên Dịch gạt Từ Kiều Sinh qua một bên, nhìn anh nói: "Học điều đó sẽ có lợi cho em."

Từ Kiều Sinh: "..."

Nhan Khê sờ sờ mặt mình có chút nóng, thật không ngờ kỹ thuật hôn của Nguyên Dịch lại tăng lên nhanh đến vậy, vừa rồi thiếu chút nữa cô đã cầm trụ không được rồi, may mắn hai người còn nhớ rõ nơi này là Từ gia, cho nên thập phần khắc chế, nếu không thì hôm nay đã xấu hổ rồi.

Hai người xuống lầu, Nguyên Dịch thấy Từ Nhã ngồi trên sofa, trước nắm tay Nhan Khê lên tiếng chào hỏi, dáng vẻ thập phần tùy ý, nhưng cũng không thấy tình cảm mẹ con thân thiết nên có trong đó.

Nhưng điều làm Nhan Khê kinh ngạc là, thái độ của Từ Nhã đối với cô lộ vẻ hòa ái, quả thực giống như là biến thành một người khác vậy. Cô nhịn không được nhìn Nguyên Dịch, anh tựa hồ đối với sự thay đổi của Từ Nhã không có tí ti phát hiện, trên khay đựng trái cây chọn một trái dâu tây lớn đưa cho cô.

"Chỉ có thể ăn năm trái thôi, sắp đến giờ cơm trưa rồi." Nguyên Dịch rút một tờ giấy ăn nhét vào tay Nhan Khê, "Ăn đi."

"Tiểu Dịch cũng biết thương tiếc người ta rồi." Nói chuyện là một dì dáng vẻ mập mạp, thập phần hòa khí, Nhan Khê nhớ hình như là dì họ của Nguyên Dịch.

"Còn không phải sao, trước kia nó làm sao biết những thứ này." Một vị thân thích khác nhìn Từ Nhã, bắt đầu khích lệ Nhan Khê, "Cô Nhan xinh đẹp lại có tài, tôi nghe người khác nói, hiện tại công ty tiểu Dịch đã rất lớn mạnh lại kinh doanh rất tốt, xem ra là có bạn gái, được bạn gái quản, biết phấn đấu rồi."

Các thân thích khác bắt đầu theo đó khích lệ Nhan Khê, có vài người thậm chí nói về chương trình Nhan Khê dẫn, hỏi thăm những nhân vật trong chủ đề vừa rồi giờ thế nào rồi.

"Đã thành lập quỹ ngân sách quyên góp rồi ạ, do chính phủ, bên quyên góp và Đài truyền hình ba bên quản lý với nhau, cho nên tính công chính là không cần phải nghi ngờ nữa ạ." Nhan Khê thấy mọi người quan tâm nhất, vẫn là những cô nhi và những đứa trẻ bị bạo hành kia, "Con chỉ là một người dẫn chương trình, cho nên chỉ có thể tận lực đưa một chút tin về hiện trạng xã hội, nhưng làm thay đổi cuộc sống và vận mệnh những đứa trẻ này, là nhờ sự nhiệt tình của người xem ạ."

"Cũng không thể nói thế, con có thể làm được chương trình như vậy, cũng là cực kỳ không dễ dàng gì rồi." Một dì họ ở Từ gia cảm khái nói, "Không có tổ chương trình các con, mọi người cũng không thể biết nhiều việc như vậy đúng không?"

Từ Nhã nhìn thân thích trong nhà và Nhan Khê ngồi một chỗ, nói đến nỗi bà không biết trọng tâm câu chuyện là gì, trong lòng ngũ vị tạp trần, có cảm giác nói không nên lời. Bà không thể hiểu một cô gái sinh ra trong gia đình có điều kiện, dáng vẻ cũng thanh tú, sao lại muốn dãi nắng dầm mưa lăn qua lăn lại khắp nơi, nhưng nhìn đến nét cười trên mặt Nhan Khê, dường như bà có thể hiểu được phần nào rồi.

Quay đầu nhìn đứa con nhỏ của mình, thằng bé đang nhìn cô gái tên Nhan Khê kia, trong ánh mắt là vẻ dịu dàng, lại có phần ý kiêu ngạo.

Từ Nhã cúi đầu nhìn đôi bàn tay được bảo dưỡng vô cùng tốt của mình, bỗng nhiên bình thường trở lại.

Đàn ông trên đời này không giống nhau, phu nữ cũng vậy, bà không nên dựa theo ý thích của mình và chồng, mà yêu cầu bọn nhỏ lựa chọn. Trên đời rất nhiều người mẹ đều biết rõ đạo lý này, mà bà lại không biết.

Cả đời này, bà thiếu hai đứa con này rất nhiều, thậm chí không mặt mũi nào đưa ra yêu cầu gì với chúng. Dieenddanleequuydonn.

"Tiểu Nhị..." Bà nhịn không được gọi con trai nhỏ một tiếng, muốn biết rốt cuộc thằng bé là oán hay hận mình.

"Dạ?" Nguyên Dịch quay đầu nhìn bà, ánh mắt đặc biệt bình tĩnh, bình tĩnh đến giống như là đang nhìn một người rất bình thường, không có hận, cũng không có oán.

Trong nháy mắt này, Từ Nhã thấy được chính mình trong mắt con trai, sợ hãi, ích kỷ và không cách nào bù lại sự hối hận này.

Bà muốn khóc, lại khóc không được, tim như bị dao cắt, nhưng không cách nào nói ra một chữ đau.

"A Bác..." Nguyên Á Sâm vội vàng đi vào cửa Từ gia, thấy ba vợ ngồi trên sofa, bước chân hơi ngừng lại, quy củ tiến lên chào hỏi.

"Xem ra hôm nay là ngày tốt, toàn bộ mọi người trong nhà đều tề tụ." Ông cụ Từ chỉ về phía bên cạnh Từ Nhã, nói với Nguyên Á Sâm, "Con qua đây ngồi đi."

Nguyên Á Sâm lo lắng trên người mình có hơi lạnh sẽ truyền tới người Từ Nhã, sau khi cởi áo khoác, mới qua ngồi xuống, sau đó nói với Nguyên Bác: "A Bác, hạng mục công trình ở thị trấn Đào Hương đã xảy ra chuyện gì?" Công ty đối tác đột nhiên xuất hiện vấn đề lớn, không ngờ vậy mà có liên quan đên Trường Phong, khó trách đã vào cuối năm, ông ấy lại gọi cho ông.

"Trấn Đào Hương?" Nguyên Bác cẩn thận suy nghĩ một chút, "Công ty đó có chút vấn đề nhỏ, cho nên con để công ty tạm dừng hợp tác với họ, có vấn đề gì sao ạ?"

"Con không biết chủ tịch công ty họ là ai không?" Vài năm nay Nguyên Á Sâm rất ít quản chuyện công ty, cho nên Nguyên Bác nói cái này, ông cũng không cách nào phân rõ rốt cuộc là thật hay giả.

"Những thứ này đều là chuyện chi nhánh của công ty, con không rõ lắm." Nguyên Bác lấy điện thoại ra, "Để con gọi trợ lý điều tra một chút."

"Không cần." Trên mặt Nguyên Á Sâm có chút không được tự nhiên, "Bình thường con quản lý công ty cũng rất vất vả, sắp hết năm cũng nên nghỉ ngơi thật tốt."

Nguyên Bác nghe vậy gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Có lẽ là vì không khí náo nhiệt vui sướng ở Từ gia ảnh hưởng đến bốn người Nguyên gia, lúc ăn cơm, trên mặt bọn họ đều mang theo vài phần ý cười, ngay cả Nguyên Á Sâm không hài lòng lắm với Nhan Khê, ở trước mặt ba vợ, cũng không dám có nửa câu nói không phải.

Một bữa cơm ăn xong, khách và chủ đều vui. Từ Nhã lấy một bao lì xì lớn đưa tới Nhan Khê: "Năm mới vui vẻ."

Nhan Khê quay đầu nhìn Nguyên Dịch, Nguyên Dịch nhận lấy giúp cô: "Cảm ơn mẹ."

"Cần phải vậy mà." Từ Nhã miễn cưỡng cười cười.

"Ông ngoại, khó có được Tiểu Nhị và Tiểu Khê đều không cần đi làm, con thấy hôm nay nên để hai đứa có không gian riêng." Nguyên Bác xoắn tay áo sơ mi lên, "Hôm nay con chơi với mọi người vài ván."

"Bánh trôi lớn nói đúng, người trẻ tuổi các con nên đi dạo phố thì đi dạo phố, nên mua đồ thì mua đồ, đừng ở lại." Ông cụ Từ ngầm hiểu, từ trong túi áo lấy ra hai bao lì xì, cho Nguyên Dịch và Nhan Khê một người một cái, "Đi đi đi."

Nguyên Dịch và Nhan Khê cầm một đống bao lì xì bị đuổi ra ngoài, sau khi ngồi vào xe, Nhan Khê mở tất cả bao lì xì ra, phát hiện bên trong có một số là thẻ ngân hàng, có một số là trang sức, có một số trực tiếp nhét chi phiếu vào.

"Rốt cuộc em đã biết vì sao có nhiều người muốn gả vào nhà giàu như vậy rồi." Nhan Khê nhìn xuống đống đồ đã tràn đầy cả ghế ngồi, "Những thứ này cộng lại đã hơn bảy con số rồi."

"Đừng nóng vội, chờ chúng ta kết hôn, bọn họ vẫn còn tặng nhà cửa, cửa hàng nữa." Nguyên Dịch thấy Nhan Khê cười tít mắt kiểm kê tiền lì xì, ý đồ tẩy não cho Nhan Khê, "Kết hôn sớm một chút có vẻ sẽ lợi hơn."

Nhan Khê nhíu mày nhìn Nguyên Dịch: "Em là kiểu người kết hôn vì tiền sao?"

Nguyên Dịch lập tức lắc đầu: "Không phải!" Nếu em thật sự là vì tiền mới kết hôn, anh đây cũng không cần vắt hết tế bào não để cầu hôn rồi.

"Trước kia mỗi khi đến cuối năm, em sẽ theo mẹ em cùng đi dạo phố mua quần áo." Nhan Khê nhớ lại một số việc lúc trước, nói với Nguyên Dịch, "Anh đưa em đến công ty ba em, buổi tối công ty ông có tiệc cuối năm, ba em muốn em đến, gặp mặt với các quản lý cấp cao của công ty."

Nguyên Dịch muốn ở riêng với Nhan Khê, nhưng biết bây giờ còn chưa thích hợp, cho nên chỉ có thể không tình nguyện mà đồng ý.

Đi ngang qua một cửa hàng trang sức, Nguyên Dịch dẫn cô vào trong, mua cho cô từ đầu đến chân.

Hai người đi ra cửa hàng, Nguyên Dịch cười nói: "Năm mới vui vẻ."

Nhan Khê mở to mắt, nhìn người đàn ông đang tươi cười trước mặt, nhào vào lòng anh: "Nguyên Tiểu Nhị, sao anh lại tốt đến vậy chứ!"

Tuy nhiên trên đường người đến người đi nhiều, thường thường có người nhìn qua bên này, nhưng Nguyên Dịch vẫn ở trước mắt bao người, ôm lấy Nhan Khê vào lòng. Khi cô gái của mình đang làm nũng, đàn ông nên bao dung hơn.

Đàn ông mà, việc nên làm thì phải làm, nên bao dung thì bao dung, nếu không thì tính là đàn ông cái gì.

Đến dưới công ty Nhan Hải, Nguyên Dịch nói với Nhan Khê đang chuẩn bị xuống xe: "Buổi tối ngày mốt anh tới tìm em."

Đêm ba mươi? "Đêm ba mươi tới tìm em làm gì?"

"Muốn tìm em trải qua cuối năm với anh." Nguyên Dịch sợ Nhan Khê không đồng ý, nói thẳng: "Quyết định vậy đi."

"Được." Nhan Khê nhớ tới quan hệ trong Nguyên gia có chút đạm mạc, gật đầu nói, "Buổi tối ngày mốt đến sớm một chút, chúng ta cùng ăn cơm tất niên."

"Thật sao?" Hai mắt Nguyên Dịch sáng quắc nhìn Nhan Khê, hai mắt như muốn phát sáng.

"Có khi nào em lừa anh chưa?"

Nguyên Dịch lắc đầu: "Vậy ăn cơm trưa xong anh sẽ tới."

Nhan Khê bật cười: "Được."

Hai người anh anh em em một hồi lâu xong, Nguyên Dịch mới đành để Nhan Khê xuống xe. Mãi đến khi bóng dáng Nhan Khê biến mất sau cánh cửa cao ốc, Nguyên Dịch mới nói với tài xế: "Đại Cương, đến nhà sách."

"Anh Nguyên, lúc này nhà sách gần đây không thể dừng xe."

"Không sao, tôi xuống xe sau đó cậu chạy một vòng rồi trở lại đón tôi." Nguyên Dịch đối với chuyện đi nhà sách này, thập phần kiên trì. Chuyện mua sách nấu ăn, rất cấp bách, anh còn một ngày để luyện tập.

Lần trước đến nhà ba vợ, đến bóc tỏi anh cũng không biết, lần này nhất định phải rửa sạch sỉ nhục lần trước.

Nhan Khê vừa xuất hiện ở công ty Nhan Hải, làm mấy nhân viên trong công ty rất bất ngờ, vị này đúng là nhân vật trong truyền thuyết. Có thể cùng dẫn chương trình với MC nổi tiếng Trầm Tinh Nhan, còn có thể làm cho bạn trai cao phú suất quyết một lòng với mình, kiểu người thành công trong đời này, quả thực chính là hình mẫu của phụ nữ.

Có người có dung khí tiến lên chào hỏi với Nhan Khê, lại còn đề nghị cùng chụp ảnh chung với cô, Nhan Khê đều đáp ứng.

Mọi người thấy Nhan Khê thân thiện gần gũi như vậy, đều chen lách qua, cùng chụp hình lưu niệm. Mặc kệ bọn họ có xem chương trình của Nhan Khê hay không, nhưng nói thế nào cũng là MC chỉ xuất hiện trên TV, cùng cô chụp một tấm hình, khoe lên friend list cũng rất tốt.

Tống Hải vừa rời văn phòng, đã nghe được tiếng ồn ào bên ngoài, ông cho là sắp hết năm, tất cả mọi người không có tâm tình làm việc, cho nên cũng không để trong lòng, quay đầu nói với một vị quản lí bộ phận: "Bọn họ tuy người còn trong công ty, nhưng tâm trí thì không ở đây, sớm biết vậy còn không bằng cho họ nghỉ sớm một ngày."

Quản lí bộ phận cho rằng Tống Hải sẽ không vui, sau khi nghe ông nói như vậy, nhẹ nhàng thở ra. Đoàn người đi ra ngoài, mới thấy không ít nhân viên vây thành một vòng tròn, líu ríu cũng không biết đang nói cái gì.

"Chủ tịch, hình như là cô chủ nhỏ đến." Trợ lý kiễng chân nhìn vài lần, "Những nhân viên này đều đang chụp ảnh chung với cô ấy."

"Người trẻ tuổi thích náo nhiệt, để cho họ vui chơi." Tống Hải nghĩ nghĩ, nói với trợ lý, "Cậu nhìn xem trong tay Nhan Nhan có cầm gì không, cậu giúp con bé đưa đồ đến văn phòng tôi."

Trợ lý chen vào đám người, cảm thấy chủ tịch đoán rất chuẩn, trong tay cô chủ nhỏ thật đúng là có không ít đồ.

"Cô chủ nhỏ." Trợ lý gian nan lách đến cạnh Nhan Khê, còn chưa mở miệng đã bị một nhân viên nữ túm chặt kéo ra, "Anh một người đàn ông đừng chen ngang chứ, vào xếp hàng đi."

Trợ lý: "..."

Mấy người nhân viên nữ này trong công ty thật sự quá hung tàn, anh... Không thể trêu vào.

Ở bên cạnh trông mong đứng gần nửa giờ, sau khi mấy cô gái này cầm di động tản ra ngoài, trợ lý mới lần thứ hai chen qua: "Cô chủ, chủ tịch nói tôi giúp cô đưa đồ vào văn phòng, bây giờ tiệc cuối năm vẫn chưa bắt đầu, để tôi sắp xếp một số người đến nói chuyện với cô."

"Mấy thứ này có hơi nặng, vẫn là để tôi tự xách qua." Nhan Khê chào tạm biệt với những cô nhân viên này xong, xoay người đi về phía văn phòng Tống Hải.

Đồ có hơi nặng, cho nên tự mình xách?

Cái Logic này có phải có phần không đúng không, không phải là đồ không nặng, không cần người khác giúp sao?

Cậu trợ lý trẻ cảm thấy có thể là tai mình có chút vấn đề.

Tiệc cuối năm công ty Nhan Hải so với Đài truyền hình náo nhiệt hơn, Tống Hải trực tiếp bao một nhà hàng, đồ ăn thức uống mang lên đầy một bàn, thừa dịp mọi người ăn cơm uống rượu, mới lên đài nói nói mấy câu, khen ngợi mọi người làm việc có cố gắng, nên lấy tiền lì xì thì lấy tiền lì xì, nên ca hát thì ca hát, khiêu vũ thì khiêu vũ. Tuy ca hát không đươc tốt, khiêu vũ thì dang tay múa chân, nhưng không khí lại rất náo nhiệt sôi động.

Ngay cả Nhan Khê cũng bởi vì mọi người ồn ào yêu cầu, lên sân khấu nói hai câu chuyện cười ngắn, đùa đến hội trường tràn ngập tiếng cười không ngừng.

"Tôi vẫn cảm thấy mình nên là thuộc trường phái MC hài hước, chỉ tiếc đạo diễn nói, người xem thấy khuôn mặt này của cô sẽ cười không nổi, cô vẫn là đừng đi đập bể bát cơm của mọi người chúng tôi." Nhan Khê biểu tình một bộ "Tôi cực kỳ tuyệt vọng", lần thứ hai làm mọi người cười vang không ngừng. Dieenddanleequuydonn.

Gương mặt này của Nhan Khê, quả thật không phù hợp với sự hài hước, nhưng có thể lấy tướng mạo của mình ra chọc cười người khác, dễ làm cho mọi người có hảo cảm. Cho nên một bữa cơm còn chưa ăn xong, nhân viên lớn nhỏ đều đã mở miệng một tiếng "Cô chủ nhỏ" không ngừng rồi.

Quản lý cấp cao của công ty nói đùa với Tống Hải: "Chủ tịch, may mắn ông không phải hoàng đế, nếu không thì lấy địa vị cô chủ nhỏ ở trong lòng ông, ngày mai giang sơn đã muốn truyền ngôi cho Hoàng Thái Nữ rồi."

"Tôi ngược lại là có tâm làm Thái Thượng Hoàng, đáng tiếc Hoàng Thái Nữ chí không có ở đây." Tống Hải uống vào vài ly rượu, lúc này mặt mày hồng hào, "Nhưng làm ba mẹ, không phải là nên để con cái được vui vẻ thôi sao, con bé thích làm gì thì để cho con bé làm đó."

Quản lý cấp cao biết sự kiêu ngạo nhất của chủ tịch là người con gái này, cho nên đều vui mừng mà vuốt mông ngựa, một bữa cơm ăn xong, Tống Hải miệng đều há to như miệng hà mã luôn rồi. May mắn ông còn nhớ lời Nhan Khê nói, cả đêm không dám uống quá nhiều rượu.

Sau khi kết thúc tiệc cuối năm, hai ba con ngồi vào xe, Nhan Khê nói chuyện mời Nguyên Dịch qua ăn cơm vào đêm ba mươi với Tống Hải.

"Việc này..." Tống Hải nhíu nhíu mày, "Con có hỏi ý kiến ba mẹ Nguyên gia không?"

Nhan Khê hơi do dự một chút, nói toàn bộ chuyện của Nguyên gia cho Tống Hải một lần.

"Sao lại có kiểu ba mẹ như vậy, trước kia nghe con nói vài chuyện, còn tưởng là nhà bọn họ chỉ là không quá quan tâm con cái, nào biết cái này không phải là không để bụng, căn bản chính là không có tâm!" Tống Hải đã hơi ngà ngà say, liên tục vỗ ghế dựa, "Gặp phải kiểu ba mẹ này, người làm con cũng thật xui xẻo. Con gọi cho Tiểu Nguyên, lập tức gọi nhanh! Nhà bọn họ không thương con cái, ba thương giúp bọn họ!"

Dù cho trong mắt ông Nguyên Dịch là một con heo đang mưu tính cướp cải trắng nhà ông, nhưng cũng là một con heo tốt, nhà ai lại để một đứa bé chịu uất ức đến vậy?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện