Cốc cốc cốc.
Tiếng đập cửa vang lên, Nguyên Dịch và cô gái trẻ trước mặt đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Nhan Khê, tươi cười trên mặt nguyên dịch làm thế nào cũng che dấu không được, giọng nói cũng cao hơn mấy dB: "Tiểu Khê."
Dường như Nhan Khê chưa bao giờ đã tới công ty của anh, mấy ngày nay anh bận rộn đến đầu óc choáng váng, muốn sớm một chút làm xong mọi việc trong tay, bớt ra chút thời gian ở bên cạnh Nhan Khê, không ngờ vậy mà cô lại tự mình đến rồi.
Kinh hỉ trong mắt anh là thật, thậm chí lại vẫn ẩn ẩn mang theo vài phần khoe khoang việc bạn gái mình đến thăm anh, trừ cái đó ra, không có bối rối cũng không có chột dạ. Nhan Khê đứng ở cửa không vào: "Em quấy rầy mọi người làm việc sao?"
Nghe thấy Nhan Khê hỏi như vậy, Nguyên Dịch mới nhớ tới trong phòng còn có một người khác, hơn nữa còn là một cô gái. Nhìn dáng vẻ như cười như không của Nhan Khê, trong lòng anh hơi hồi hộp, nghe nói phụ nữ đặc biệt dễ đa nghi, lỡ như Nhan Tiểu Khê nghi ngờ mình và nữ nhân viên có cái gì mờ ám thì làm sao bây giờ? Mặc dù gần đây năng lực nói lời ngon tiếng ngọt của anh tăng lên, nhưng dù sao cũng làm cẩu độc thân nhiều năm, đối mặt với loại tình huống hiện tại này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết giải quyết như thế nào. Giải thích, có khả năng sẽ bị cho là chột dạ, không giải thích có khả năng biến hiểu lầm càng lớn hơn. Nghĩ đến trong phim truyền hình những đôi nam nữ là vì hiểu lầm, sau cùng ngược tâm ngược phổi, Nguyên Dịch cũng có chút hốt hoảng.
Bạn gái tức giận, làm sao mới có thể dỗ cô ấy vui vẻ đây?
Hiện tại Nhan Khê cười, ở trong mắt Nguyên Dịch, đó chính là giận quá thành cười; thái độ nhẹ nhàng, đó là bữa cơm cuối cùng trước khi tử tù bị tử hình; ngay cả hộp cơm trong tay cô, Nguyên Dịch đã cảm thấy sau cùng nó có thể hội tụ đầy đủ đáp xuống đầu mình.
Nhưng Nguyên Dịch là ai, chuyện gì mà anh chưa từng trải qua, dù trong lòng sóng to gió lớn, trên mặt cũng không có lộ ra chút biểu hiện gì khác thường. Anh đưa văn kiện trong tay cho cô nhân viên, đi tới cửa lấy hộp cơm trong tay Nhan Khê, sau đó kéo cô cùng đi vào văn phòng: "Ngồi nghỉ ngơi một chút trước, anh lập tức làm xong ngay."
Đàn ông thông minh, lúc này tuyệt đối không thể nói "Sao em tới đây?" "Không ngờ em sẽ đến", bởi vì những lời này sẽ là mồi dẫn lửa giận của bạn gái bùng phát. Bạn gái tân tân khổ khổ mang theo hộp cơm tình yêu đến thăm anh, anh lại nghĩ làm sao cô lại tới đây, mặc kệ là thuận miệng hỏi hay là thật sự cảm thấy kinh ngạc, đều chung một loại cảm giác đối phương đến đây là hành động gây phiền phức cho mình.
"Không sao, anh làm việc, em ở bên cạnh chơi điện thoại." Nhan Khê nghe Nguyên Dịch nói với cô nhân viên cái gì mà cảng, số liệu, server, cúi đầu mở phần mềm trò chuyện ra, cùng mọi người trên weibo có chút danh tiếng trò chuyện.
Cô thật không ngờ, trong nhóm có vài người là thật tình thích trò chơi do công ty Nguyên Dịch phát hành, không có việc gì thì khoe với trong nhóm là họ mới nhặt được bảo vật gì đó. vài ngày gần đây vội lo chuyện trong đài truyền hình, có cảm giác mình rời khỏi thời đại này đã lâu.
Nguyên Dịch nói nói mấy câu, quay đầu nhìn Nhan Khê một cái, đến lúc sau, nội dung trong văn kiện anh cũng chỉ sai hết. Cô nhân viên nhìn không được, ho khan hai tiếng, "Boss, cái phần mỹ thuật tạo hình thiết kế vẫn chưa hoàn thành xong, nếu không chờ tổ thiết kế sửa lại, ngày mai lại lấy cho anh xem."
"Được." Nguyên Dịch không chút do dự gật đầu, quay đầu nói với Nhan Khê, "Tiểu Khê, em tới nhìn bản thiết kế trang phục này một chút không."
Nhan Khê đi qua vừa thấy, bên trong có rất nhiều trang phục cho nhân vật nữ, rất phù hợp thẩm mỹ của nữ giới, mà không phải vì lấy lòng người chơi nam, cố ý lộ tay lộ chân lộ ngực, cô xem mấy tấm phía sau mới phát hiện, những trang phục này không giống với trang phục trong trò chơi Hằng Thái mới phát hành, "Đây là trò chơi mới?"
"Thích không?" Nguyên Dịch hỏi.
Nhan Khê gật đầu: "Nhân vật rất được, nhưng em là người ngoài, đối với việc phát triển trò chơi này không hiểu rõ lắm, độ khó của mô hình này có phải có chút cao không?"
"Đúng là có chút khó, nhưng ở phương diện thiết kế và cách chơi, đều đã tận lực khai phá." Nguyên Dịch chỉ chỉ nhân viên nữ trước mặt, "Cô ấy là người đưa ra ý tưởng, Lưu Di."
"Chào bà chủ, chị gọi tôi là Tiểu Lưu được rồi." Lưu Di có dung mạo diễm lệ, tóc ngắn làm cô trông rất lanh lợi hoạt bát, thậm chí đẹp đến mức có cảm giác công kích, đây là một kiểu làm người đối diện khó sinh hảo cảm.
"Xin chào, gọi tôi Tiểu Nhan được rồi, bà chủ nghe có chút già." Nhan Khê bắt tay với Lưu Di, móng tay đối phương rất ngắn, có lẽ là thường xuyên dùng máy tính, nên cũng không có làm móng tay.
Hai người nhìn nhau cười, sau khi Lưu Di hàn huyên vài câu, rời khỏi văn phòng Nguyên Dịch, dẫm xuống giày cao gót bước chân có hơi nhanh, có lẽ là người có tính hấp tấp.
Nguyên Dịch đóng cửa, xoay người nhìn Nhan Khê: "Mang đồ ăn ngon gì cho anh vậy?"
"Biết anh gần đây chắc chắn sẽ bận rộn đến không thể ăn cơm đúng giờ, nên em dặn nhà hàng làm chút đồ ăn tốt cho dạ dày." Nhan Khê mở hộp giữ nhiệt ra, "Vừa hay cũng chưa ăn, ăn chung với anh."
Uống canh củ từ thơm ngào ngạt, Nguyên Dịch muốn nói lại thôi: "Em không có gì muốn hỏi sao?"
Nhan Khê biết anh muốn nói cái gì, dùng khăn tay lau miệng: "Thực ra không nghĩ muốn hỏi gì, chỉ nghĩ muốn bước vào cửa. Nhưng nhớ lại anh là ông chủ công tư phân minh, muốn cho anh giữ lại chút mặt mũi."
Cảm ơn Nhan Tiểu Khê hiểu lòng người!
Thấy vẻ mặt Nguyên Dịch còn biểu tình sợ hãi, Nhan Khê nhịn không được nở nụ cười: "Nhưng may mắn em không giận, bởi vì cô nhân viên này của anh là cô gái rất ưu tú, nếu em phỏng đoán lung tung, là vũ nhục cô ấy."
"Chẳng lẽ không thể ngẫm lại đó là vũ nhục với anh sao?"
"Không nghĩ tới ai." Nhan Khê nghiêng đầu nhìn Nguyên Dịch, "Chẳng lẽ em có chút trọng nữ khinh nam?"
"Kỳ thị giới tính là gây trở ngại cho nhân loại phát triển, là chướng ngại trên bậc thang tiến bộ, em có thể thử khắc chế một chút." Nguyên Dịch uất ức nhìn Nhan Khê, "Dù sao anh sẽ không cùng những cô gái khác có quan hệ mập mờ."
Nghĩ nghĩ, anh bổ sung một câu: "Em cũng không thể, nhất là cái tên họ Tống, họ Trần gì đó."
"Họ Tống thì sao, mười năm trước em là họ Tống." Nhan Khê đưa tay nhéo mặt Nguyên Dịch, "Không phải đàn ông cũng vậy sao, không là ngực lớn chân dài, tuyệt đối sẽ không có khả năng nhìn tới em sao?"
Quả nhiên phụ nữ đều muốn lôi chuyện cũ ra sao?
Trong lòng Nguyên Dịch tuyệt vọng một trận: "Em nghĩ lại đi, anh vốn cho là mình thích ngực lớn chân dài, nhưng sau khi gặp được em, cái khác đều đã không quan trọng, cái này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ anh đối với em là chân thành!"
"Nguyên Tiểu Nhị ơi Nguyên Tiểu Nhị." Nhan Khê cười tít mắt nắm cằm anh lung lay hai lần, "Anh lại học cái tính miệng lưỡi trơn tru của Trương Vọng dỗ con gái rồi, em phải học thủ đoạn bạn gái trừng phạt bạn trai thôi."
"Thủ đoạn gì?" Nguyên Dịch không ngờ mình vứt bỏ tất cả cảm giác ngại ngùng nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không có đả động được Nhan Khê, âm thầm hạ quyết tâm, về sau cũng không tin mấy chủ ý ôi thiu của Trương Vọng và Từ Kiều Sinh nữa, không có cái nào dùng được hết.
"Cũng chỉ là quỳ bàn giặt hay vỏ sầu riêng gì gì đó." Nhan Khê khoát tay, "Không có thủ đoạn gì mới."
Nguyên Dịch: Anh đường đường là tổng giám đốc, không biết xấu hổ sao?!
"Anh cũng không nói lời ngon tiếng ngọt gì, đều là thật lòng."
"Hửm?" Nhan Khê nhíu mày nhìn anh.
"Em yên tâm, anh sẽ không học Trương Vọng làm mấy hành vi hoa hoa công tử này đâu." Nguyên Dịch vào giờ phút này, giống như mấy nam chính si tình, "Anh lớn như vậy, kết giao với bạn gái, chỉ có một mình em, không có người khác."
Không có kinh nghiệm tình trường, không biết cách làm bạn gái vui vẻ, Trương Vọng tìm cho mấy cuốn bách khoa toàn thư về mấy câu nói và cách ở chung với bạn gái, mấy ngày nay Nguyên Dịch cuối cùng tổng kết ra kinh nghiệm, đó chính là thủ đoạn chồng chất không bằng thiệt tình đối đãi, lời ngon tiếng ngọt không bằng hành động nhiều hơn. Mọi người trên đời không giống nhau, tự nhiên cũng không có nghĩa niềm vui thích của mọi cô gái đều giống nhau, cầm cái gọi là mưu kế tiến công chiếm đóng, không nhất định phù hợp với đối phương.
Nói tóm lại, thiên ngôn vạn ngữ tóm lại thành một câu, đó chính là không cần làm trái lại ý bạn gái, trừ phi anh không muốn có bạn gái nữa.
Tiếng đập cửa vang lên, Nhan Khê dọn xong hộp cơm trên bàn, ném khăn tay đã dùng vào thùng rác, Nguyên Dịch hôn lên gò má cô một cái, mới đi mở cửa.
Đứng trước cửa, trợ lý Mạnh thấy Nguyên Dịch đứng bên cạnh cửa, cùng với bà chủ tương lai ngồi ở bàn làm việc bên cạnh che mặt, anh vụng trộm nhìn vẻ mặt Boss, có phải anh tới không đúng lúc không?
"Boss, đây là bản báo cáo tình hình phát hành của trò chơi mới trong tuần này, đây là bộ phận bên dưới giao lên, anh xem một chút." Trợ lý Mạnh đưa một phần văn kiện cho Nguyên Dịch.
Nghe được trợ lý Mạnh và Nguyên Dịch nói chuyện với nhau, Nhan Khê nhất thời biết được sao giọng nói trong điện thoại của Trầm Tinh Nhan lại quen như vậy rồi. Cô nhịn không được nhìn trợ lý Mạnh thêm vài lần, trong đài từng có hợp tác cùng Hằng Thái, lấy địa vị của chị Trầm trong đài, cùng trợ lý của chủ tịch Hằng Thái có quen biết cũng không kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ, Nguyên Dịch nhưng lại chưa bao giờ từng đề cập với cô.
Chính xác mà nói, Nguyên Dịch chưa bao giờ ở trước mặt cô nhắc tới việc anh quen ai trong đài, nhưng sau khi chuyện tình cảm của cô và Nguyên Dịch công khai, đãi ngộ của cô ở trong đài quả thực có thay đổi.
Nhan Khê ngồi lại với Nguyên Dịch một hồi, Nguyên Dịch xem xong báo cáo trong tay, cất vào tủ khóa, nắm chặt tay Nhan Khê: "Tan tầm rồi, chúng ta đi thôi."
"Xong việc rồi hả?" Nhan Khê ngáp một cái, mượn lực của Nguyên Dịch đứng lên, cầm áo khoác khăn quàng cổ trên sofa lên: "Chúng ta đi thôi."
Hai người vào thang máy xuống lầu, bên ngoài đại sảnh không thiếu nhân viên mới tan tầm, hai người xuất hiện, dẫn tới sự chú ý của mọi người.
"Đứng đây đi." Nguyên Dịch dừng bước lại, "Bên ngoài lạnh, mặc áo khoác xong lại đi." Anh lấy áo trong tay Nhan Khê, khoác lên cho cô, lại lấy khăn quàng cổ choàng lên.
Một vòng lại một vòng, Nhan Khê có cảm giác Nguyên Dịch đang quấn băng vải cho mình.
"Lại quấn nữa là em thở không nổi nữa đó." Nhan Khê kéo khăn quàng cổ, chỉ vào cổ mình, "Nhìn từ xa, người khác còn tưởng trên cần cổ em treo một cái dưa hấu đó."
"Chỉ còn hơn mười mét, khó coi một chút thôi, lên xe lại tháo ra." Nguyên Dịch nhìn ngoài cửa lớn, "Hình như có tuyết rơi?"
"Tuyết rơi?" Nhan Khê đưa tay vào túi áo tây trang của Nguyên Dịch, "Chúng ta ra xem thử."
Nguyên Dịch thấy dáng vẻ sợ lạnh của cô, đưa tay ôm eo cô, đi ra ngoài.
"Thật sự là tuyết rơi." Nhan Khê thở ra một luồng hơi, "Mùa đông năm nay, cũng không lạnh lắm."
"Tuyết rơi đường trơn, em đừng lái xe về." Nguyên Dịch đưa tay che trên đầu Nhan Khê, "Ngồi xe anh."
"Được." Nhan Khê cười tít mắt đồng ý, sau đó... Cái đầu giấu dưới áo khoác Nguyên Dịch, không để cho mình dính một chút gió lạnh.
Nguyên Dịch: Sợ lạnh thành như vậy, ngày sinh nhật của anh khi đó, sao cô lại kiên trì vào lúc rạng sáng xuất hiện ngoài cửa nhà anh? Giờ trong lòng Nhan Khê, anh nhất định rất quan trọng!
Nghĩ vậy, toàn thân Nguyên Dịch đều là nhiệt huyết sôi trào, hiện tại để cho anh cởi áo khoác, anh cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Hai người ngồi trên xe, lái xe chạy được một đoạn, quay đầu nói với Nguyên Dịch: "Cậu Nguyên, tuyết rơi càng lúc càng lớn, tình hình giao thông chắc sẽ không tốt lắm."
"Bên này cách nhà anh tương đối gần, nếu không em đến nhà anh ở một đêm?" Nguyên Dịch một bộ anh rất đứng đắn vì em mà suy nghĩ, tuyệt đối không có dáng vẻ có tâm tư nhỏ gì, "Dì Lý cũng nhắc tới em đã lâu không gặp được em rồi."
Nhan Khê đương nhiên... Chỉ có thể đồng ý rồi.
Trong lòng Nguyên Dịch là muốn vụng trộm thừa cơ hội này, cùng Nhan Khê ở chung với nhau nhiều hơn, nhưng về sau tuyết càng rơi càng lớn, không bao lâu trên mặt đất đã đầy tuyết, xe chạy vào biệt thự, Nguyên Dịch để tài xế ở lại đây, tuyết lớn như vậy, nếu lúc lái xe phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, đây chính là hủy hạnh phúc của một gia đình.
Mở cửa, dì Lý đang ngồi ở trên sofa nhỏ giọng khóc nức nở, tựa hồ là gặp chuyện gì khổ sở, sợ tới mức Nguyên Dịch và Nhan Khê đang tay trong tay trêu chọc nhau, không còn tâm tư đấu võ mồm, vội vàng đi vào trong phòng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
"Dì Lý, xảy ra chuyện gì rồi sao?" Nhan Khê vỗ nhẹ sau lưng dì Lý, giúp bà giảm bớt chút xúc động.
Nào biết dì Lý thấy cô, khóc càng thêm lợi hại.
"Cô Nhan, mấy đứa nhỏ kia, đáng thương quá."
Dì Lý khóc đến không kịp thở, chỉ xem tivi hồi lâu mới đứt quãng nói ra một câu như vậy.
Nhan Khê nhìn màn hình TV, là kênh tám đài thủ đô, bên trong là phim truyền hình không có cơ hội chiếu trên đài thủ đô, dì Lý vậy mà bởi vì chương trình TV này, khóc thành như vậy?
"Dì đừng buồn khổ quá, trên TV đều là giả." Nhan Khê đành phải tiếp tục khuyên, dì Lý đã là người hơn năm mươi tuổi, lỡ như thương tâm quá mức, thương tổn đến tim sẽ không tốt.
"Không phải phim truyền hình, là chương trình của con." Dì Lý tựa hồ tìm được chỗ phát tiết cảm xúc một chút, "Những người ba mẹ này sao có thể nhẫn tâm như thế, những đứa bé này nhỏ như vậy."
Nhan Khê lúc này mới hiểu dì Lý nói cái gì, cô vỗ nhẹ vai dì Lý, "Nhưng trên đời này vẫn còn nhiều ba mẹ tốt, dì yên tâm đi, tổ chương trình của con đã liên hệ một tổ chức từ thiện rồi, những đứa bé này sẽ được trợ giúp."
"Đúng là quốc gia lớn như vậy, sẽ có trẻ nhỏ bị bỏ rơi." Dì Lý khóc mệt mỏi, dựa vào sofa nhẹ nhàng nức nở, "Cô Nhan, con tốt quá, tìm ra nhiều tư liệu như vậy, chắc không dễ dàng gì?"
"Đây là sự cố gắng của mọi người trong tổ chương trình, có một chút trợ giúp của các khán giả nhiệt tâm, mới có thể làm được kỳ chương trình này." Nhan Khê rót ly nước cho dì Lý, "Tâm tình dì ổn định lại chưa."
"Cảm ơn." Dì Lý nhận clyốc nước, có chút xấu hổ, "Nhị thiếu, cô Nhan, hai con ăn cơm chưa, dì làm bữa khuya cho hai con."
"Chúng con ăn rồi, dì nhanh đi nghỉ đi." Nhan Khê ấn dì Lý lại, nói đùa, "Sớm biết kỳ chương trình này làm cho dì thương tâm như vậy, con sẽ không làm."
"Sao có thể không làm, con không làm sao người ta có thể biết được tình trạng của mấy đứa bé này được." Dì Lý uống một hớp nước, "Cô Nhan, không biết Đài truyền hình các con có mục quyên góp không, dì muốn quyên chút tiền và vật phẩm cho những đứa bé này."
"Bởi vì liên quan đến tiền bạc, đài chúng con sẽ không thể tùy tiện để mọi người quyên tiền, nếu sau này triển khai phương diện này, chúng con sẽ đưa mục quyên góp này cho ban ngành chính phủ hoặc tổ chức từ thiện phụ trách, dì không cần lo lắng, nếu sau này có chương trình tổ chức quyên góp, con nhất định thông báo cho dì biết."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Dì Lý nhẹ nhàng thở ra, bà từ từ đứng lên, "Con và Tiểu Nhị nghỉ ngơi đi, dì về phòng trước."
Dì Lý khôi phục lại cảm xúc, sẽ không ở lại ảnh hưởng hai người trao đổi tình cảm.
Sau khi dì Lý và tài xế rời khỏi, phòng khách rộng rãi, chỉ còn lại Nhan Khê và Nguyên Dịch hai người.
Dưới ánh đèn sáng, gương mặt Nhan Khê dịu dàng động lòng người, cũng đặc biệt gợi cảm.
Tiếng đập cửa vang lên, Nguyên Dịch và cô gái trẻ trước mặt đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Nhan Khê, tươi cười trên mặt nguyên dịch làm thế nào cũng che dấu không được, giọng nói cũng cao hơn mấy dB: "Tiểu Khê."
Dường như Nhan Khê chưa bao giờ đã tới công ty của anh, mấy ngày nay anh bận rộn đến đầu óc choáng váng, muốn sớm một chút làm xong mọi việc trong tay, bớt ra chút thời gian ở bên cạnh Nhan Khê, không ngờ vậy mà cô lại tự mình đến rồi.
Kinh hỉ trong mắt anh là thật, thậm chí lại vẫn ẩn ẩn mang theo vài phần khoe khoang việc bạn gái mình đến thăm anh, trừ cái đó ra, không có bối rối cũng không có chột dạ. Nhan Khê đứng ở cửa không vào: "Em quấy rầy mọi người làm việc sao?"
Nghe thấy Nhan Khê hỏi như vậy, Nguyên Dịch mới nhớ tới trong phòng còn có một người khác, hơn nữa còn là một cô gái. Nhìn dáng vẻ như cười như không của Nhan Khê, trong lòng anh hơi hồi hộp, nghe nói phụ nữ đặc biệt dễ đa nghi, lỡ như Nhan Tiểu Khê nghi ngờ mình và nữ nhân viên có cái gì mờ ám thì làm sao bây giờ? Mặc dù gần đây năng lực nói lời ngon tiếng ngọt của anh tăng lên, nhưng dù sao cũng làm cẩu độc thân nhiều năm, đối mặt với loại tình huống hiện tại này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết giải quyết như thế nào. Giải thích, có khả năng sẽ bị cho là chột dạ, không giải thích có khả năng biến hiểu lầm càng lớn hơn. Nghĩ đến trong phim truyền hình những đôi nam nữ là vì hiểu lầm, sau cùng ngược tâm ngược phổi, Nguyên Dịch cũng có chút hốt hoảng.
Bạn gái tức giận, làm sao mới có thể dỗ cô ấy vui vẻ đây?
Hiện tại Nhan Khê cười, ở trong mắt Nguyên Dịch, đó chính là giận quá thành cười; thái độ nhẹ nhàng, đó là bữa cơm cuối cùng trước khi tử tù bị tử hình; ngay cả hộp cơm trong tay cô, Nguyên Dịch đã cảm thấy sau cùng nó có thể hội tụ đầy đủ đáp xuống đầu mình.
Nhưng Nguyên Dịch là ai, chuyện gì mà anh chưa từng trải qua, dù trong lòng sóng to gió lớn, trên mặt cũng không có lộ ra chút biểu hiện gì khác thường. Anh đưa văn kiện trong tay cho cô nhân viên, đi tới cửa lấy hộp cơm trong tay Nhan Khê, sau đó kéo cô cùng đi vào văn phòng: "Ngồi nghỉ ngơi một chút trước, anh lập tức làm xong ngay."
Đàn ông thông minh, lúc này tuyệt đối không thể nói "Sao em tới đây?" "Không ngờ em sẽ đến", bởi vì những lời này sẽ là mồi dẫn lửa giận của bạn gái bùng phát. Bạn gái tân tân khổ khổ mang theo hộp cơm tình yêu đến thăm anh, anh lại nghĩ làm sao cô lại tới đây, mặc kệ là thuận miệng hỏi hay là thật sự cảm thấy kinh ngạc, đều chung một loại cảm giác đối phương đến đây là hành động gây phiền phức cho mình.
"Không sao, anh làm việc, em ở bên cạnh chơi điện thoại." Nhan Khê nghe Nguyên Dịch nói với cô nhân viên cái gì mà cảng, số liệu, server, cúi đầu mở phần mềm trò chuyện ra, cùng mọi người trên weibo có chút danh tiếng trò chuyện.
Cô thật không ngờ, trong nhóm có vài người là thật tình thích trò chơi do công ty Nguyên Dịch phát hành, không có việc gì thì khoe với trong nhóm là họ mới nhặt được bảo vật gì đó. vài ngày gần đây vội lo chuyện trong đài truyền hình, có cảm giác mình rời khỏi thời đại này đã lâu.
Nguyên Dịch nói nói mấy câu, quay đầu nhìn Nhan Khê một cái, đến lúc sau, nội dung trong văn kiện anh cũng chỉ sai hết. Cô nhân viên nhìn không được, ho khan hai tiếng, "Boss, cái phần mỹ thuật tạo hình thiết kế vẫn chưa hoàn thành xong, nếu không chờ tổ thiết kế sửa lại, ngày mai lại lấy cho anh xem."
"Được." Nguyên Dịch không chút do dự gật đầu, quay đầu nói với Nhan Khê, "Tiểu Khê, em tới nhìn bản thiết kế trang phục này một chút không."
Nhan Khê đi qua vừa thấy, bên trong có rất nhiều trang phục cho nhân vật nữ, rất phù hợp thẩm mỹ của nữ giới, mà không phải vì lấy lòng người chơi nam, cố ý lộ tay lộ chân lộ ngực, cô xem mấy tấm phía sau mới phát hiện, những trang phục này không giống với trang phục trong trò chơi Hằng Thái mới phát hành, "Đây là trò chơi mới?"
"Thích không?" Nguyên Dịch hỏi.
Nhan Khê gật đầu: "Nhân vật rất được, nhưng em là người ngoài, đối với việc phát triển trò chơi này không hiểu rõ lắm, độ khó của mô hình này có phải có chút cao không?"
"Đúng là có chút khó, nhưng ở phương diện thiết kế và cách chơi, đều đã tận lực khai phá." Nguyên Dịch chỉ chỉ nhân viên nữ trước mặt, "Cô ấy là người đưa ra ý tưởng, Lưu Di."
"Chào bà chủ, chị gọi tôi là Tiểu Lưu được rồi." Lưu Di có dung mạo diễm lệ, tóc ngắn làm cô trông rất lanh lợi hoạt bát, thậm chí đẹp đến mức có cảm giác công kích, đây là một kiểu làm người đối diện khó sinh hảo cảm.
"Xin chào, gọi tôi Tiểu Nhan được rồi, bà chủ nghe có chút già." Nhan Khê bắt tay với Lưu Di, móng tay đối phương rất ngắn, có lẽ là thường xuyên dùng máy tính, nên cũng không có làm móng tay.
Hai người nhìn nhau cười, sau khi Lưu Di hàn huyên vài câu, rời khỏi văn phòng Nguyên Dịch, dẫm xuống giày cao gót bước chân có hơi nhanh, có lẽ là người có tính hấp tấp.
Nguyên Dịch đóng cửa, xoay người nhìn Nhan Khê: "Mang đồ ăn ngon gì cho anh vậy?"
"Biết anh gần đây chắc chắn sẽ bận rộn đến không thể ăn cơm đúng giờ, nên em dặn nhà hàng làm chút đồ ăn tốt cho dạ dày." Nhan Khê mở hộp giữ nhiệt ra, "Vừa hay cũng chưa ăn, ăn chung với anh."
Uống canh củ từ thơm ngào ngạt, Nguyên Dịch muốn nói lại thôi: "Em không có gì muốn hỏi sao?"
Nhan Khê biết anh muốn nói cái gì, dùng khăn tay lau miệng: "Thực ra không nghĩ muốn hỏi gì, chỉ nghĩ muốn bước vào cửa. Nhưng nhớ lại anh là ông chủ công tư phân minh, muốn cho anh giữ lại chút mặt mũi."
Cảm ơn Nhan Tiểu Khê hiểu lòng người!
Thấy vẻ mặt Nguyên Dịch còn biểu tình sợ hãi, Nhan Khê nhịn không được nở nụ cười: "Nhưng may mắn em không giận, bởi vì cô nhân viên này của anh là cô gái rất ưu tú, nếu em phỏng đoán lung tung, là vũ nhục cô ấy."
"Chẳng lẽ không thể ngẫm lại đó là vũ nhục với anh sao?"
"Không nghĩ tới ai." Nhan Khê nghiêng đầu nhìn Nguyên Dịch, "Chẳng lẽ em có chút trọng nữ khinh nam?"
"Kỳ thị giới tính là gây trở ngại cho nhân loại phát triển, là chướng ngại trên bậc thang tiến bộ, em có thể thử khắc chế một chút." Nguyên Dịch uất ức nhìn Nhan Khê, "Dù sao anh sẽ không cùng những cô gái khác có quan hệ mập mờ."
Nghĩ nghĩ, anh bổ sung một câu: "Em cũng không thể, nhất là cái tên họ Tống, họ Trần gì đó."
"Họ Tống thì sao, mười năm trước em là họ Tống." Nhan Khê đưa tay nhéo mặt Nguyên Dịch, "Không phải đàn ông cũng vậy sao, không là ngực lớn chân dài, tuyệt đối sẽ không có khả năng nhìn tới em sao?"
Quả nhiên phụ nữ đều muốn lôi chuyện cũ ra sao?
Trong lòng Nguyên Dịch tuyệt vọng một trận: "Em nghĩ lại đi, anh vốn cho là mình thích ngực lớn chân dài, nhưng sau khi gặp được em, cái khác đều đã không quan trọng, cái này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ anh đối với em là chân thành!"
"Nguyên Tiểu Nhị ơi Nguyên Tiểu Nhị." Nhan Khê cười tít mắt nắm cằm anh lung lay hai lần, "Anh lại học cái tính miệng lưỡi trơn tru của Trương Vọng dỗ con gái rồi, em phải học thủ đoạn bạn gái trừng phạt bạn trai thôi."
"Thủ đoạn gì?" Nguyên Dịch không ngờ mình vứt bỏ tất cả cảm giác ngại ngùng nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không có đả động được Nhan Khê, âm thầm hạ quyết tâm, về sau cũng không tin mấy chủ ý ôi thiu của Trương Vọng và Từ Kiều Sinh nữa, không có cái nào dùng được hết.
"Cũng chỉ là quỳ bàn giặt hay vỏ sầu riêng gì gì đó." Nhan Khê khoát tay, "Không có thủ đoạn gì mới."
Nguyên Dịch: Anh đường đường là tổng giám đốc, không biết xấu hổ sao?!
"Anh cũng không nói lời ngon tiếng ngọt gì, đều là thật lòng."
"Hửm?" Nhan Khê nhíu mày nhìn anh.
"Em yên tâm, anh sẽ không học Trương Vọng làm mấy hành vi hoa hoa công tử này đâu." Nguyên Dịch vào giờ phút này, giống như mấy nam chính si tình, "Anh lớn như vậy, kết giao với bạn gái, chỉ có một mình em, không có người khác."
Không có kinh nghiệm tình trường, không biết cách làm bạn gái vui vẻ, Trương Vọng tìm cho mấy cuốn bách khoa toàn thư về mấy câu nói và cách ở chung với bạn gái, mấy ngày nay Nguyên Dịch cuối cùng tổng kết ra kinh nghiệm, đó chính là thủ đoạn chồng chất không bằng thiệt tình đối đãi, lời ngon tiếng ngọt không bằng hành động nhiều hơn. Mọi người trên đời không giống nhau, tự nhiên cũng không có nghĩa niềm vui thích của mọi cô gái đều giống nhau, cầm cái gọi là mưu kế tiến công chiếm đóng, không nhất định phù hợp với đối phương.
Nói tóm lại, thiên ngôn vạn ngữ tóm lại thành một câu, đó chính là không cần làm trái lại ý bạn gái, trừ phi anh không muốn có bạn gái nữa.
Tiếng đập cửa vang lên, Nhan Khê dọn xong hộp cơm trên bàn, ném khăn tay đã dùng vào thùng rác, Nguyên Dịch hôn lên gò má cô một cái, mới đi mở cửa.
Đứng trước cửa, trợ lý Mạnh thấy Nguyên Dịch đứng bên cạnh cửa, cùng với bà chủ tương lai ngồi ở bàn làm việc bên cạnh che mặt, anh vụng trộm nhìn vẻ mặt Boss, có phải anh tới không đúng lúc không?
"Boss, đây là bản báo cáo tình hình phát hành của trò chơi mới trong tuần này, đây là bộ phận bên dưới giao lên, anh xem một chút." Trợ lý Mạnh đưa một phần văn kiện cho Nguyên Dịch.
Nghe được trợ lý Mạnh và Nguyên Dịch nói chuyện với nhau, Nhan Khê nhất thời biết được sao giọng nói trong điện thoại của Trầm Tinh Nhan lại quen như vậy rồi. Cô nhịn không được nhìn trợ lý Mạnh thêm vài lần, trong đài từng có hợp tác cùng Hằng Thái, lấy địa vị của chị Trầm trong đài, cùng trợ lý của chủ tịch Hằng Thái có quen biết cũng không kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ, Nguyên Dịch nhưng lại chưa bao giờ từng đề cập với cô.
Chính xác mà nói, Nguyên Dịch chưa bao giờ ở trước mặt cô nhắc tới việc anh quen ai trong đài, nhưng sau khi chuyện tình cảm của cô và Nguyên Dịch công khai, đãi ngộ của cô ở trong đài quả thực có thay đổi.
Nhan Khê ngồi lại với Nguyên Dịch một hồi, Nguyên Dịch xem xong báo cáo trong tay, cất vào tủ khóa, nắm chặt tay Nhan Khê: "Tan tầm rồi, chúng ta đi thôi."
"Xong việc rồi hả?" Nhan Khê ngáp một cái, mượn lực của Nguyên Dịch đứng lên, cầm áo khoác khăn quàng cổ trên sofa lên: "Chúng ta đi thôi."
Hai người vào thang máy xuống lầu, bên ngoài đại sảnh không thiếu nhân viên mới tan tầm, hai người xuất hiện, dẫn tới sự chú ý của mọi người.
"Đứng đây đi." Nguyên Dịch dừng bước lại, "Bên ngoài lạnh, mặc áo khoác xong lại đi." Anh lấy áo trong tay Nhan Khê, khoác lên cho cô, lại lấy khăn quàng cổ choàng lên.
Một vòng lại một vòng, Nhan Khê có cảm giác Nguyên Dịch đang quấn băng vải cho mình.
"Lại quấn nữa là em thở không nổi nữa đó." Nhan Khê kéo khăn quàng cổ, chỉ vào cổ mình, "Nhìn từ xa, người khác còn tưởng trên cần cổ em treo một cái dưa hấu đó."
"Chỉ còn hơn mười mét, khó coi một chút thôi, lên xe lại tháo ra." Nguyên Dịch nhìn ngoài cửa lớn, "Hình như có tuyết rơi?"
"Tuyết rơi?" Nhan Khê đưa tay vào túi áo tây trang của Nguyên Dịch, "Chúng ta ra xem thử."
Nguyên Dịch thấy dáng vẻ sợ lạnh của cô, đưa tay ôm eo cô, đi ra ngoài.
"Thật sự là tuyết rơi." Nhan Khê thở ra một luồng hơi, "Mùa đông năm nay, cũng không lạnh lắm."
"Tuyết rơi đường trơn, em đừng lái xe về." Nguyên Dịch đưa tay che trên đầu Nhan Khê, "Ngồi xe anh."
"Được." Nhan Khê cười tít mắt đồng ý, sau đó... Cái đầu giấu dưới áo khoác Nguyên Dịch, không để cho mình dính một chút gió lạnh.
Nguyên Dịch: Sợ lạnh thành như vậy, ngày sinh nhật của anh khi đó, sao cô lại kiên trì vào lúc rạng sáng xuất hiện ngoài cửa nhà anh? Giờ trong lòng Nhan Khê, anh nhất định rất quan trọng!
Nghĩ vậy, toàn thân Nguyên Dịch đều là nhiệt huyết sôi trào, hiện tại để cho anh cởi áo khoác, anh cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Hai người ngồi trên xe, lái xe chạy được một đoạn, quay đầu nói với Nguyên Dịch: "Cậu Nguyên, tuyết rơi càng lúc càng lớn, tình hình giao thông chắc sẽ không tốt lắm."
"Bên này cách nhà anh tương đối gần, nếu không em đến nhà anh ở một đêm?" Nguyên Dịch một bộ anh rất đứng đắn vì em mà suy nghĩ, tuyệt đối không có dáng vẻ có tâm tư nhỏ gì, "Dì Lý cũng nhắc tới em đã lâu không gặp được em rồi."
Nhan Khê đương nhiên... Chỉ có thể đồng ý rồi.
Trong lòng Nguyên Dịch là muốn vụng trộm thừa cơ hội này, cùng Nhan Khê ở chung với nhau nhiều hơn, nhưng về sau tuyết càng rơi càng lớn, không bao lâu trên mặt đất đã đầy tuyết, xe chạy vào biệt thự, Nguyên Dịch để tài xế ở lại đây, tuyết lớn như vậy, nếu lúc lái xe phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, đây chính là hủy hạnh phúc của một gia đình.
Mở cửa, dì Lý đang ngồi ở trên sofa nhỏ giọng khóc nức nở, tựa hồ là gặp chuyện gì khổ sở, sợ tới mức Nguyên Dịch và Nhan Khê đang tay trong tay trêu chọc nhau, không còn tâm tư đấu võ mồm, vội vàng đi vào trong phòng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
"Dì Lý, xảy ra chuyện gì rồi sao?" Nhan Khê vỗ nhẹ sau lưng dì Lý, giúp bà giảm bớt chút xúc động.
Nào biết dì Lý thấy cô, khóc càng thêm lợi hại.
"Cô Nhan, mấy đứa nhỏ kia, đáng thương quá."
Dì Lý khóc đến không kịp thở, chỉ xem tivi hồi lâu mới đứt quãng nói ra một câu như vậy.
Nhan Khê nhìn màn hình TV, là kênh tám đài thủ đô, bên trong là phim truyền hình không có cơ hội chiếu trên đài thủ đô, dì Lý vậy mà bởi vì chương trình TV này, khóc thành như vậy?
"Dì đừng buồn khổ quá, trên TV đều là giả." Nhan Khê đành phải tiếp tục khuyên, dì Lý đã là người hơn năm mươi tuổi, lỡ như thương tâm quá mức, thương tổn đến tim sẽ không tốt.
"Không phải phim truyền hình, là chương trình của con." Dì Lý tựa hồ tìm được chỗ phát tiết cảm xúc một chút, "Những người ba mẹ này sao có thể nhẫn tâm như thế, những đứa bé này nhỏ như vậy."
Nhan Khê lúc này mới hiểu dì Lý nói cái gì, cô vỗ nhẹ vai dì Lý, "Nhưng trên đời này vẫn còn nhiều ba mẹ tốt, dì yên tâm đi, tổ chương trình của con đã liên hệ một tổ chức từ thiện rồi, những đứa bé này sẽ được trợ giúp."
"Đúng là quốc gia lớn như vậy, sẽ có trẻ nhỏ bị bỏ rơi." Dì Lý khóc mệt mỏi, dựa vào sofa nhẹ nhàng nức nở, "Cô Nhan, con tốt quá, tìm ra nhiều tư liệu như vậy, chắc không dễ dàng gì?"
"Đây là sự cố gắng của mọi người trong tổ chương trình, có một chút trợ giúp của các khán giả nhiệt tâm, mới có thể làm được kỳ chương trình này." Nhan Khê rót ly nước cho dì Lý, "Tâm tình dì ổn định lại chưa."
"Cảm ơn." Dì Lý nhận clyốc nước, có chút xấu hổ, "Nhị thiếu, cô Nhan, hai con ăn cơm chưa, dì làm bữa khuya cho hai con."
"Chúng con ăn rồi, dì nhanh đi nghỉ đi." Nhan Khê ấn dì Lý lại, nói đùa, "Sớm biết kỳ chương trình này làm cho dì thương tâm như vậy, con sẽ không làm."
"Sao có thể không làm, con không làm sao người ta có thể biết được tình trạng của mấy đứa bé này được." Dì Lý uống một hớp nước, "Cô Nhan, không biết Đài truyền hình các con có mục quyên góp không, dì muốn quyên chút tiền và vật phẩm cho những đứa bé này."
"Bởi vì liên quan đến tiền bạc, đài chúng con sẽ không thể tùy tiện để mọi người quyên tiền, nếu sau này triển khai phương diện này, chúng con sẽ đưa mục quyên góp này cho ban ngành chính phủ hoặc tổ chức từ thiện phụ trách, dì không cần lo lắng, nếu sau này có chương trình tổ chức quyên góp, con nhất định thông báo cho dì biết."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Dì Lý nhẹ nhàng thở ra, bà từ từ đứng lên, "Con và Tiểu Nhị nghỉ ngơi đi, dì về phòng trước."
Dì Lý khôi phục lại cảm xúc, sẽ không ở lại ảnh hưởng hai người trao đổi tình cảm.
Sau khi dì Lý và tài xế rời khỏi, phòng khách rộng rãi, chỉ còn lại Nhan Khê và Nguyên Dịch hai người.
Dưới ánh đèn sáng, gương mặt Nhan Khê dịu dàng động lòng người, cũng đặc biệt gợi cảm.
Danh sách chương